Chương 276: Sức mạnh của Phật, là thức tỉnh hay sao?
Toàn bộ người trong viện dưỡng lão đều hết sức kinh ngạc.
Đây không phải là lần đầu tiên Lý Lâm đến viện dưỡng lão đòi tiền. Mỗi lần hắn đến đều ăn vạ đủ kiểu, bà Trương không đưa tiền cho hắn thì hắn đi quấy rối người khác. Thế nên để đuổi hắn đi, bà Trương đành phải cho hắn tiền.
Cũng chính vì vậy mà tất cả các cụ già trong viện dưỡng lão, kể cả nhân viên công tác đều oán hận Lý Lâm.
Bây giờ đột nhiên thấy Lý Lâm trong bộ dạng thế này, suy nghĩ đầu tiên của mọi người đều là Lý Lâm đang giả vờ, đổi một thủ đoạn khác để đòi tiền bà Trương. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Lý Lâm sưng lên, trán cũng đầy vết bầm tím. Tất cả đều chứng minh là gã thật sự tự đánh bản thân mình, cũng thật sự dập đầu thật mạnh.
Còn có nước mắt dàn dụa, biểu cảm hối hận đến tận xương tủy, đều này nói lên rằng gã không phải là đang giả vờ.
Hắn thật sự hối hận rồi ư!
Bà Trương sợ ngây người.
Diệp Thiến, Bạch Nguyệt và cả Quan Tâm cũng đều sững sờ!
Ánh mặt của họ đều nhìn về phía Triệu Dật, chợt nhớ đến những lời Triệu Dật vừa nói.
“Bà Trương! Bà có để bụng nếu tôi giúp bà dạy dỗ hắn một trận, để cho hắn cải tà quy chính không?”
“Bà Trương! Bà yên tâm! Tôi sẽ giúp bà dạy dỗ hắn một lần. Từ hôm nay trở về sau, hắn nhất định sẽ hoàn toàn thay đổi, thật sự làm một người tốt, một người con hiếu thuận với bà!”
Lúc Triệu Dật nói vậy, tất cả mọi người chỉ nghĩ hắn đang an ủi bà Trương. Nhưng bây giờ mọi người đều kinh ngạc phát hiện ra những điều hắn nói, vậy mà thành sự thật!
Vậy mà Lý Lâm thật sự sám hối lỗi lầm của mình ư!
Gã không ngừng kể rõ những chuyện mình đã làm sai. Dường như sau khi nói ra một lỗi gã lại tự đánh mình một bạt tai, như thể làm như vậy thì cảm giác trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều.
Bà Trương cắn răng không đỡ gã dậy, cứ như vậy nghe gã nói tiếp.
Lý Lâm kể lể khoảng một giờ đồng hồ. Khuôn mặt bị đánh sưng vù lên, cái trán cũng một mảng máu ứ đọng…
Đây thực sự là một giờ đồng hồ rất kỳ lạ.
Trên đời này thật sự có “lãng tử quay đầu” nhanh như vậy sao?
Bị Triệu Dật đánh cho một trận, bị mắng chửi thậm tệ, như vậy khiến cho gã tự mình hối hận, vậy mà gã thực sự tỉnh ngộ rồi sao?
Một cụ già tóc bạc lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ đây chính là thức tỉnh mà Đạo Phật nói đến, hoàn toàn thức tỉnh sao?”
Thức tỉnh?
Những cụ già khác nghe xong, lập tức hai mắt sáng lên!
Đúng nha! Thật giống như đạo lý này!
Triệu Dật đánh Lý Lâm một trận đau thấu tim gan. Sau đó lại mắng gã làm nội tâm hắn thức tỉnh. Cuối cùng là sâu sắc hối hận?
Ánh mắt mọi người lại nhìn sang Triệu Dật, lập tức có vài phần kính nể.
Triệu Dật cũng nghe ông lão tóc bạc nói nhỏ, trong lòng cũng có chút ngạc nhiên. Cái gì vậy? Sức tưởng tượng của mọi người cũng rất lớn nha. Chuyện này cũng có thể liên quan sao!
Còn có sức mạnh của Phật, thức tỉnh…
Đương nhiên nhóm người Diệp Thiến cũng nghe được, lại nhìn về phía Triệu Dật. Ánh mắt trở nên kỳ lạ, có chút khâm phục, dường như cũng có thêm một phần kính nể?
Bà Trương thận trọng hỏi: “Tiểu Triệu! Tiểu Lâm… nó… Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Triệu Dật cười cười đáp: “Có thể là bị tôi đánh một trận rồi nhớ đến những chuyện xấu hổ mà mình đã làm trước đây, cho nên mới ăn năn sám hối như vậy. Tôi thấy hắn thật lòng hối hận, có lẽ sau này hắn sẽ hoàn toàn thay đổi làm một người tốt, hiếu thảo với bà. Có lẽ sau này bà cũng không cần phải ở lại viện dưỡng lão nữa.”
Trong mắt bà Trương chợt hiện vẻ ngạc nhiên. Nếu như không phải hết sức thất vọng về con trai mình thì sao bà lại tự trả tiền để đến viện dưỡng lão này sống cơ chứ?
Dù sao bà cũng đã lớn tuổi, di chuyển cũng khó khăn nên rất cần người ở bên cạnh để chăm sóc…
“Nó đây là thực sự hối hận sao? Thực sự sẽ thay đổi ư?”
Triệu Dật cười nói: “Chắc chắn là như vậy! Nhưng mà bà Trương cũng đừng vội, dù sao bà ở đây cũng lâu như vậy rồi, cũng không cần phải gấp gáp trở về. Cứ để cho hắn trở về rồi quan sát thêm, chờ lúc xác nhận hắn đã thay đổi hoàn toàn, trở nên hiếu thảo với bà. Khi đó bà cũng không cần ở viện dưỡng lão này nữa.”
Hai tay bà Trương kéo tay Triệu Dật, biết ơn nói: “Tiểu Triệu! Nói ra thì thật hổ thẹn. Bà cũng là hơn ba mươi tuổi mới sinh hắn. Cũng có thể là vì con đến muộn, lại là con trai duy nhất cho nên cũng có chút nuông chiều không nỡ đánh nó. Khi lớn lên thành thiếu niên thì lúc đó đã quá muộn rồi. Nó ra ngoài đi học bà cũng không thể quản lý được, giờ mới thành bộ dạng như thế này… Hôm nay cháu giúp bà Trương dạy dỗ nó một trận, để cho nó hối hận. Bà Trương cũng không biết cảm ơn cháu như thế nào!”