Chương 320: Đột nhiên cảm thấy mình quá nghèo
Lục Đào đồng tình: "Chuyện này thì cháu biết, nhưng Tôn Lượng cũng đồng ý với những gì cháu đã nói. Không thể nào lúc kiếm được tiền thì có mặt mà gặp chuyện lại chạy trốn được. Triệu Dật không nợ gì bọn cháu, hai lần trước hắn đã mang theo chúng cháu kiếm được mấy chục triệu..."
Lục Thần cười nói: "Thực ra điều chú ngưỡng mộ nhất là những gì hắn đã nói với cháu. Cháu thật may mắn khi đã có một người bạn như vậy."
Lục Đào hơi ngạc nhiên: "Câu nào chứ?"
Lục Thần bật cười nói: "Chính là nói mang theo cháu kiếm nhiều tiền hơn. Sau này làm một cán bộ tốt, làm việc có ích cho nhân dân, không cần vì tiền mà vung tay. Hãy là một cán bộ tốt, làm chức cao..."
Lục Đào có chút ngượng ngùng, cuối cùng hỏi: "Chú Hai! Vậy lần này chúng ta đầu tư bao nhiêu?"
“Đầu tư 150 triệu đi, rủi ro không lớn. Kiếm tiền thì sao không đầu tư thêm một chút. Không phải hắn có 180 triệu sao? Chúng ta không nhiều hơn hắn là được rồi…"
Lục Đào có chút hưng phấn: "Chú Hai! Lúc trước cháu mượn tiền của chú, tạm thời chưa trả chú được. Chờ sau khi xong đợt sóng này cháu sẽ trả cho chú toàn bộ."
Lục Thần bật cười: "Cháu như vậy là đang mượn gà đẻ trứng nha. Được rồi! Chúng ta tính toán một chút. Lúc trước cho cháu mượn 17 triệu, phần này lãi 13,6 triệu. Chúng ta mỗi người một nửa, chính là 6,8 triệu. Cộng với tiền gốc, bây giờ cháu còn thiếu chú 23,8 triệu. 23,8 triệu này xem như là vốn chú cho cháu vay lần này. Có lời thì vẫn theo quy tắc cũ, mỗi người một nửa... Thế nào? Chú Hai rất công bằng đúng không?"
Lục Đào nhăn nhó: "Không phải mình đầu tư 150 triệu sao? Còn tính toán chút này làm gì chứ?"
Lục Thần cười nói: "Hơn 20 triệu đấy, sao lại là một chút chứ? Hơn nữa nếu là chú không cho cháu vay tiền, chẳng phải cháu không có một đồng sao?"
Lục Đào bất lực nói: "Được rồi! Cứ làm theo lời chú nói vậy."
Lục Thần nhìn thấy biểu hiện của Lục Đào, tâm trạng lập tức trở nên rất tốt.
Lục Đào nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, Chú Hai! Chú có muốn gặp Triệu Dật không?"
Lục Thần lắc đầu: "Không cần! Hắn là bạn của cháu, chú không cần thiết phải xen vào. Xem như cháu toàn quyền đại diện đi, dù sao kết quả cũng giống nhau. Về phần gặp mặt, sau này nhất định có cơ hội thích hợp hơn.”
Trong tin nhắn nhóm, Triệu Dật nhận được một tin nhắn từ Lục Đào.
Lục Đào: Chú Hai của tôi đã đồng ý đầu tư. Ông ấy đại diện cho Thần Minh đầu tư 150 triệu. Hơn nữa đã ủy thác cho tôi toàn quyền đại diện. Ngoài ra, tôi sẽ đầu tư 35 triệu dưới danh nghĩa của mình.
150 triệu!
Triệu Dật hơi ngạc nhiên, xem ra Chú Hai của Lục Đào thực sự là người rất quyết đoán, cứ như vậy mà đầu tư một lần 150 triệu. Nhưng mà Tập đoàn đầu tư Thần Minh, nghe tên cũng đã biết là làm cái gì. Có chuyện tốt như vậy dâng tới cửa, đương nhiên không cần do dự rồi.
Công ty đầu tư vốn không phải là làm đầu tư hay sao?
Nhưng như vậy cũng tốt. Có Thần Minh đầu tư và nhà họ Lục ủng hộ thì chuyện giao dịch lần này rất đơn giản. Thậm chí cuối cùng ngay cả Triệu Dật cũng không cần phải ra mặt.
Đối với việc xuất đầu lộ diện hay gì đó, Triệu Dật không có chút hứng thú nào, có thể ẩn mình phía sau hậu trường chính là việc thoải mái nhất.
Triệu Dât: Được rồi! Lát nữa tôi sẽ đăng ký một công ty, chuyên dùng để giao dịch vụ làm ăn lần này.
Ngụy Xuyên: Xin quỳ lạy triệu phú. Đột nhiên cảm thấy bản thân thật nghèo!
Lục Đào: Cậu nghèo cái búa, ít ra 25 triệu đều là của riêng cậu. Mặc dù tôi đầu tư 35 triệu, nhưng trong số này có 23,8 triệu là do Chú Hai cho tôi vay thêm đó. Ông ấy còn muốn một nửa lợi nhuận nữa, tính ra tôi còn không hơn 25 triệu của cậu đâu.
Ngụy Xuyên: Bỗng nhiên cảm thấy nhẹ cả người!
Lục Đào: …!!!
Tôn Lượng: Tôi cũng đã bàn bạc với ông già nhà tôi. Tôi sẽ đầu tư 100 triệu vào.
Triệu Dật: Được! Ngày mai tôi sẽ đi đăng ký công ty. Anh Xuyên sẽ là người đại diện pháp lý. Có thể chứ? Làm xong lần giao dịch này thì công ty sẽ bị hủy bỏ, sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với cậu. Tôi không muốn Công ty đầu tư Phi Dật bị lộ ra ngoài.
Ngụy Xuyên: Không thành vấn đề! Đột nhiên tôi cảm thấy mình vẫn còn có chút tác dụng…
Lục Đào: Đúng vậy nha! Tác dụng chính là bị đem ra trước pháp luật!