Chương 331: Thua thì bị vẽ rùa đen
Khuôn mặt Diệp Thiến đỏ ửng: "Cậu đang nói vớ vẩn gì vậy!"
Bạch Nguyệt cười hì hì nói: "Cậu hiểu mà."
Triệu Dật quay đầu dặn dò nhân viên phục vụ: "Tôm! Loại lớn nhất, cho 2,5kg... Bạch Nguyệt! Nhiêu đây có đủ không?"
Bạch Nguyệt nháy mắt mấy cái nói: "Tôi chỉ ăn tôm, không ăn gì khác có được không?"
Triệu Dật nghe xong ngay lập tức hiểu ý của Bạch Nguyệt.
Nhiêu đây không đủ!
"Vậy thì cho 5kg đi..."
Diệp Thiến mở to mắt: "5kg sao? Ăn hết không đấy?"
Triệu Dật cười nói: "Sức chiến đấu của Bạch Nguyệt cũng không phải là cô chưa thấy, cực kỳ mạnh mẽ nha. Nếu như ăn không hết thì chúng ta có thể đóng gói, mang về ăn khuya mà."
Lần trước một mình Bạch Nguyệt đã ăn ít nhất 2,5kg, hơn nữa trông dáng vẻ lúc đó thì vẫn còn chưa thỏa mãn. Triệu Dật nghĩ một mình cô ấy có thể ăn 3-4kg chắc chắn không thành vấn đề.
Hai mắt Bạch Nguyệt lấp lánh, khuôn mặt tràn đầy vui vẻ: “Triệu Dật! Anh thật quá hào phóng!”
Cô gái này thật là dễ vui vẻ!
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô ấy kìa...
Năm ký tôm chỉ đáng giá vài trăm tệ, cảm giác cô ấy còn hạnh phúc hơn được mua một cái túi hàng chục nghìn nhân dân tệ.
Xem ra Bạch Nguyệt nói mình là một cô cái ăn hàng thật đúng không phải chỉ là hư danh!
Có ăn ngon lập tức vui vẻ!
Thực ra Triệu Dật cảm thấy giống như Bạch Nguyệt cũng rất tốt. Những cô gái như vậy thì đơn giản hơn. Các cô ấy không cần túi và quần áo đáng giá mấy chục nghìn, cũng không cần dây chuyền kim cương các thứ. Miễn là có thể dẫn các cô ấy đi ăn những món ngon, các cô ấy sẽ rất vui vẻ.
Mặc dù một số thực phẩm quả thực giá không hề rẻ. Nhưng mà so với mua sắm thì ăn có đáng là bao nhiêu chứ?
Tôm thì có thể đắt bao nhiêu đây?
Triệu Dật lại hỏi ý kiến của Diệp Thiến, sau đó gọi thêm vài món ăn khác, đồ uống và bia. Dù sao buổi tối cũng sẽ ở khách sạn, có thể không cần phải lái xe.
Sức ăn hàng của Bạch Nguyệt thật sự không phải nói. 5kg tôm thì Triệu Dật có thể ăn 1kg, Diệp Thiến ăn có một chút. Còn lại chỉ một mình Bạch Nguyệt giải quyết hết!
Cô ấy thực sự chỉ ăn tôm từ đầu đến cuối, căn bản không ăn bất cứ thứ gì khác. Còn uống hai chai bia, vẻ mặt hạnh phúc và mãn nguyện.
Triệu Dật tính tiền. Bạch Nguyệt lúc lắc tại chỗ hai cái, đưa tay sờ bụng nhỏ rồi chớp chớp mắt nói: "Bụng có hơi trướng. Hay là chúng ta đi bộ một chút được không? Để cho tiêu cơm."
Diệp Thiến bật cười: "Ăn nhiều như vậy, không sợ đi không nổi sao?”
Bạch Nguyệt cười nói: “Mình quá tham ăn, nhà mình nuôi không nổi, nên không có điều kiện ăn nhiều. Vất vả lắm mới ăn chực được một bữa, mình khẳng định là muốn đi không nổi cũng phải ăn đến chết đó nha!”
Triệu Dật cười nói: "Đừng nói thảm như vậy chứ! Nếu muốn ăn thì cứ gọi tôi, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!"
Diệp Thiến cười nói: "Cậu nói giống như là con ma đói đầu thai vậy. Có thảm như vậy không hả?"
Bạch Nguyệt cười hì hì: "Chỉ là làm nóng bầu không khí thôi mà."
Ba người họ thực sự đi bộ một vòng trên đường lớn. Tản bộ khoảng nửa giờ, sau đó mới tìm một khách sạn cao cấp, thuê một phòng đôi và một phòng đơn.
Đương nhiên Triệu Dật ở riêng một phòng, hai nữ thì ở phòng đôi.
Vẫn còn hơi sớm để đi ngủ, Bạch Nguyệt đề nghị: "Hay là chúng ta đánh bài đi, đấu địa chủ thì sao?"
"Được!"
Không có bài poker, không có vấn đề, chỉ cần có điện thoại di động là được.
Bạch Nguyệt lại đề nghị: “Dù sao cũng phải có chút hình phạt. Nếu không chơi cũng chán. Vậy đi, thua thì vẽ rùa đen lên mặt… Thế nào?”
Với đề nghị của Bạch Nguyệt, Triệu Dật và Diệp Thiến đều không phản đối.
Chơi bài poker thì đặt cược một chút mới thú vị. Nếu không thì bạn thua hay thắng đều chẳng có gì khác biệt?
Ba người lấy điện thoại di động ra, vào trò chơi đấu địa chủ, sau đó đổ xí ngầu và bắt đầu chơi.
Ván đầu tiên, Triệu Dật là chủ nhà, thắng!
“Ha ha! Hai vị mỹ nữ, thật ngại quá!”
Triệu Dật cầm bút lên, bắt đầu vẽ một con rùa đen nhỏ trên trán Diệp Thiến.
Khi vẽ rùa nhỏ, đương nhiên cả hai đều biết sẽ rất gần nhau. Hơn nữa tay cũng chạm vào mặt và trán.
Diệp Thiến và Triệu Dật đã từng nắm tay nhau ở rạp chiếu phim trước đó. Bây giờ họ gần nhau như vậy, nhưng cô vẫn không thể không đỏ mặt.
Nhưng mà luật chơi là như vậy, có chơi có chịu. Nếu không, trò chơi này sẽ rất nhàm chán.
Diệp Thiến nín thở, tùy ý để Triệu Dật vẽ xong rùa đen, nhưng khuôn mặt lúc này đã đỏ bừng.
Triệu Dật nhìn kỹ rùa nhỏ mà mình đã vẽ, bật cười nói: "Không tệ! Tôi đúng là một họa sĩ giỏi."
Triệu Dật vẽ rùa đen nhỏ bằng vài nét đơn giản. Mặc dù chỉ có một vài nét vẽ, nhưng thật sự rất giống.
Diệp Thiến khẽ nói: "Tôi nhất định sẽ thắng lại."