Chương 352: Là anh chọc tôi trước
Việc này không thể tìm người địa phương, nếu là người địa phương thì rất dễ để lộ ra. Dù sao thì nhà họ Tôn và nhà họ Lục đều có năng lực rất lớn. Nếu bọn họ ra mặt vì Triệu Dật thì rất có thể sẽ tra ra mình.
Thuê mấy tên người ở ngoài vùng, sau khi làm xong thì chạy đi thành phố khác hoặc là đi ra vùng biên giới, như thế thì làm sao tìm ra được chứ?
Việc này còn không thể tự mình đi làm, phải tìm người trung gian đáng tin cậy mới được, tốt nhất là trung gian cũng là người ngoại tỉnh. Là người ngoại tỉnh, như vậy thì cùng mình sẽ không có liên lụy.
Lôi Uy tự nhiên có con đường riêng để làm những chuyện này, hắn ta là một người ngang ngược, tính cách có thù tất báo. Đánh gãy chân gãy tay người khác như vậy cũng không phải là chuyện lần một lần hai. Chẳng qua lần này là do có liên quan đến người của nhà họ Lục cùng nhà họ Tôn, cho nên hắn mới cẩn thận như vậy.
Nếu như là người bình thường, hắn làm sao có thể phiền toái như vậy chứ. Trực tiếp gọi một cú điện thoại, nhân vật giống như Cao Binh sẽ trực tiếp đem sự tình làm cho suôn sẻ.
Lôi Uy bấm một cuộc điện thoại, nói chuyện đơn giản vài câu, lập tức bàn bạc xong hết thảy.
Đánh gãy hai chân nó, cho nó thành người tàn phế!
1,5 triệu!
Quá rẻ!
Lôi Uy cúp điện thoại, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng.
Dám chọc ông đây, ông sẽ cho mày sống không bằng chết!
...
Ngày hôm sau khi Triệu Dật tỉnh lại ở khách sạn thì đã là mười giờ sáng.
Tối hôm qua Lôi Uy tới gây chuyện, cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc vui của mọi người. Ngược lại, bởi vì một trận giao phong như vậy, lại càng làm cho mọi người càng vui vẻ, có một loại cảm giác rất đoàn kết, cùng nhau đối mặt với khó khăn.
Triệu Dật rất hài lòng với biểu hiện của Lục Đào và Tôn Lượng ngày hôm qua.
Bất kể là xuất phát từ tình nghĩa bạn bè, hay là xuất phát từ quan hệ lợi ích, ít nhất thì bọn họ cũng không sợ hãi chút nào. Đã thế còn trực tiếp đuổi đi Lôi Uy, không chút do dự đứng về phía mình.
Cho dù là Ngụy Xuyên, cậu ta cũng không chút do dự cầm lên chai rượu, chuẩn bị chơi khô máu không có chút gì rồi là yếu thế.
Như thế là cũng đủ rồi!
Triệu Dật tin tưởng sau này, quan hệ giữa bọn họ có thể càng ngày sâu thêm.
Triệu Dật tuy rằng mang bọn họ đi kiếm tiền, nhưng kỳ thật triệu Dật cũng không có chút tổn hại nào đến lợi ích của mình. Lướt thị trường chứng khoán dù sao cũng là thuận đường. Về phần chuyện lần này nhằm vào Dược phẩm Lôi Sâm, nếu chỉ dựa vào vốn liếng của một mình Triệu Dật, vậy thì không đủ. Có thể nói là không thể nhấc nổi bọt sóng, xem như lần này là hợp tác đôi bên đều có lợi.
Lần này nhà họ Lục cùng nhà họ Tôn, người lớn trong nhà đều có tham gia. Sau này quan hệ sẽ càng ngày càng vững chắc.
Ngay khi Triệu Dật duỗi người, chuẩn bị rời giường, trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống nhắc nhở.
"Cảnh báo nguy hiểm: Hệ thống phát hiện có mục tiêu đang chuẩn bị cố ý làm tổn thương ký chủ."
"Nguy hiểm đến từ: Lôi Uy, 28 tuổi, số CMND 518XXX…"
"Mô tả nguy hiểm: Lôi Uy bỏ ra 1,5 triệu thuê hung thủ ở ngoài tỉnh, cố ý dàn cảnh đánh cho ký chủ bị tàn phế.”
“Những người sẽ hành hung ký chủ tài liệu như sau:...”
“1. Trương khang, 35 tuổi, số CMND 512XXX…”
“2. Chu Lập, 30 tuổi, số CMND 518XXX…”
"3.Triệu Bân, 28 tuổi, số CMND 527XX..."
"Hiện tại ba tên hung thủ đã mua vé máy bay, sẽ đáp chuyến bay UF8372 đến Giang Châu."
"Thỉnh ký chủ cẩn thận."
Triệu Dật chớp chớp mắt, từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt thoáng có chút lạnh đi.
Đánh cho tàn phế!
Lôi Uy, quả nhiên là người có thù tất báo!
Tối hôm qua Tôn Lượng còn nhiều lần dặn dò mình phải cẩn thận, không nghĩ tới mới qua một đêm thì gã đã sắp xếp người đến xử lý mình.
Hơn nữa còn thuê ba người ở ngoại tỉnh, bay tới đây để xử lý mình, gã đúng là rất cẩn thận.
Chỉ là hệ thống quá mạnh mẽ!
Không chỉ phát hiện được nguy cơ, mà ngay cả nguồn nguy cơ cũng phát hiện rõ ràng như vậy, thậm chí ngay cả người ra tay là ai cũng biết rõ.
Ba người này cũng không phải là đèn đã hết dầu, bọn này hẳn là kẻ gây án hoặc là bị truy nã, cũng chẳng phải là người tốt lành gì, có thể nói chính là kẻ liều mạng.
Triệu Dật xoa xoa cằm, mình nên đối phó như thế nào đây?
Nửa phút sau, trong mắt Triệu Dật có thêm hai phần lạnh lùng.
Lôi Uy, là anh chọc giận tôi trước.
Chỉ là vì bảo vệ mặt mũi, trước đó còn muốn đánh tôi, bây giờ thì muốn làm cho tôi bị tàn phế. Nếu như không cho anh chút giáo huấn, chỉ sợ lần sau anh vẫn còn điên cuồng trả thù tôi.
Đã như vậy, vậy thì nhân tiện xử lý luôn vậy.