Đề cử quyền sách 'Nhân sinh hung hãn' đọc giả có thể đi xem
Chương 380: Dù sao em cũng xem anh như chồng của em rồi!
Triệu Dật giải thích: "Sắp tới là sinh nhật của cha anh rồi. Anh sẽ về ăn mừng sinh nhật của ông ấy, nhân tiện tặng cho ông một chiếc xe hơi."
Liễu Vũ Phi không nhịn được cười: "Anh bây giờ có thể tặng xe cho chú rồi sao?”
Triệu Dật cười và nói: "Đúng vậy! Ông ấy thích M8 nhưng vẫn không nỡ mua. Đúng rồi, bằng lái xe của em học như thế nào rồi?”
Liễu Vũ Phi hếch chiếc cằm xinh đẹp lên, tự hào nói: "Có lẽ còn mười ngày nữa mới lấy được bằng lái xe!"
Triệu Dật cười nói: "Vậy à! Không sai chứ. Vậy được rồi, anh sẽ tặng em một chiếc xe. Em thích xe gì nào?”
Liễu Vũ Phi chớp mắt nói: "Em còn đang học, chỉ cần mua một chiếc xe giá 200.000 đến 300.000 là được rồi..."
Triệu Dật lắc đầu nói: "Mua tốt một chút thì tính năng an toàn của xe tốt hơn, các phương diện khác đều tốt hơn nhiều. Em cũng không cần lo lắng bảo dưỡng gì cả. Dù sao thì chỉ cần em lái xe cẩn thận, không nên làm thương tổn người khác và bản thân, những chuyện khác đều không phải vấn đề...”
Liễu Vũ Phi suy nghĩ một chút nói: "Vậy anh cứ chọn cho em đi. Em không có ý kiến."
Ngập ngừng một lúc, Liễu Vũ Phi cười nói: "Nếu anh đưa cho em, em sẽ nhận. Em sẽ không khách sáo với anh. Dù sao em cũng đã coi anh như chồng của mình rồi, cả đời đều sẽ dựa dẫm vào anh!”
Triệu Dật cười nói: "Đúng vậy! Anh tặng đồ cho em mà em còn khách khí vậy chẳng phải là người ngoài sao, gọi chồng nghe thử một chút xem nào?”
Liễu Vũ Phi sắc mặt hơi đỏ, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nói: "Chồng."
Triệu Dật cười nói: "Vợ ngoan!"
Sau khi hai người dùng bữa xong, Triệu Dật đưa Liễu Vũ Phi trở lại trường học. Liễu Vũ Phi là một học sinh ngoan sẽ không bỏ tiết trừ khi có hoàn cảnh đặc biệt.
Triệu Dật phân vân không biết có nên mua nhà ở đây không. Sau khi suy nghĩ một chút hắn đoán có lẽ nhà ở toà nhà Đức Phong cũng sắp lắp đặt xong. Sau này cùng Liễu Vũ Phi trực tiếp sống ở đó là được. Dù sao cô ấy cũng sẽ lái xe, đi lại cũng rất thuận tiện.
Triệu Dật lái xe trở lại khu nhà của Phùng Tiếu Tiếu, đậu xe và gọi cho Phùng Tiếu Tiếu.
"Em có muốn ra ngoài ăn khuya không?"
Phùng Tiếu Tiếu ngạc nhiên hỏi: "Anh đang ở đâu?"
"Trước cửa chung cư."
Phùng Tiếu Tiếu: "Em sẽ ra ngay!"
Triệu Dật cười nói: "Thịt xiên, hay thịt nướng đây?"
"Thịt xiên đi, cửa hàng đối diện khu nhà bên kia ăn ngon lắm!"
"Được, vậy anh ngồi đợi em!"
Triệu Dật bước vào cửa hàng, ngồi xuống, gọi bia, thịt xiên nướng và đợi Phùng Tiếu Tiếu.
Phùng Tiếu Tiếu đến rất nhanh. Trong đôi mắt ngập tràn hạnh phúc.
"Em nghĩ hôm nay anh có việc phải làm."
Triệu Dật mỉm cười: "Không phải là đêm Giáng sinh sao? Mặc dù nước của chúng ta không tổ chức lễ hội phương Tây, nhưng ít nhất đi ăn khuya với bạn gái cũng là một lý do hợp lệ. Em có nghĩ như vậy không?”
Tâm trạng Phùng Tiếu Tiếu vô cùng vui vẻ, thật ra cô nghĩ hôm nay Triệu Dật nhất định không có thời gian đi cùng cô. Thế nhưng bất ngờ là Triệu Dật lại đến.
Chẳng lẽ Triệu Dật thật sự không có bạn gái sao?
Nếu anh ấy có bạn gái, trong ngày đặc biệt này nên đi cùng bạn gái của mình mới đúng.
Đây là điều mà Phùng Tiếu Tiếu nghĩ trong đầu, thật ra lúc này cô ấy cũng không còn quan tâm đến chuyện này nữa.
Khi một người đàn ông bỏ ra hàng chục triệu để giúp sự nghiệp của bạn, nếu bạn còn cân nhắc xem người đàn ông đó có thực sự có thích bạn hay không, có thực sự quan tâm đến bạn hay không thì điều đó chỉ có thể cho thấy trong lòng của bạn thực sự đã nghĩ quá nhiều.
Triệu Dật không tới, cô không thất vọng.
Triệu Dật ở đây, cô rất vui.
Kỳ thực Phùng Tiếu Tiếu không có ý kiến gì về một ngày lễ nhạy cảm như vậy, nếu không đi cùng mình hôm nay có nghĩa là hắn không thích mình sao?
Phùng Tiếu Tiếu đang mặc một chiếc áo len hoạt hình, cả người của cô trông khá dễ thương. Giữa hàng lông mày lại có hai phần kiều diễm của người phụ nữ trẻ.
Triệu Dật cúi đầu, mở nắp giỏ trúc bên cạnh quần áo, từ đó lấy ra một bó hoa hồng lớn, đưa cho Phùng Tiếu Tiếu nói: "Giáng sinh vui vẻ!"
Phùng Tiếu Tiếu ôm một bó hoa hồng lớn, trong mắt tràn đầy vui vẻ nói.
"Cảm ơn anh!"
Triệu Dật cười nói: "Chỉ có một bó hoa thôi, anh cũng không chuẩn bị lễ vật gì khác.”
Phùng Tiếu mỉm cười nói: "Không có thì em cũng rất vui rồi, em còn chuẩn bị cho anh một quả táo lớn đó nha.”
Triệu Dật cười ha hả nói: "Được rồi, vậy lát nữa chúng ta về trễ một chút rồi xử lý nó, được chứ!”
Triệu Dật vừa ăn xiên nướng, vừa uống bia, đồng thời hỏi thăm chuyện bên chuẩn bị.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: TruyenAzz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!