Chương 462: Em sẽ không biến thành bình hoa.
Triệu Dật mỉm cười nói: “Những chuyện như thế này anh không nói dối. Dù sao cũng giống như lời em nói, anh có thể có được em thì anh cần gì phải lừa em?”
Bạch Nguyệt ôm cổ Triệu Dật thật chặt: “Em không mong những thứ khác, chỉ cần có thể ở bên anh, những chuyện khác không còn quan trọng nữa.”
Triệu Dật cười nói: “Tìm bạn trai có thể đưa em đi ăn cơm là được, phải không?”
Bạch Nguyệt bỗng nhiên bị lời nói của Triệu Dật chọc cười: “Đúng vậy! Chỉ là em ăn rất tốt, ví tiền của anh phải đổ máu rồi!”
Triệu Dật cười nói: “Yên tâm! Cho dù ngày nào cũng ăn bào ngư, hải sâm hay cao lương mỹ vị cũng không khiến cho anh nghèo được.”
Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy, đột nhiên Bạch Nguyệt hỏi: “Hôm nay thật sự… không muốn sao?”
Triệu Dật cười nói: “Lần đầu tiên trải qua trong cuộc đời đương nhiên là phải khắc sâu ấn tượng một chút. Yên tâm ngủ đi, sau này còn có cơ hội.”
Trong lòng Bạch Nguyệt có chút ngượng ngùng. Dù sao cũng là mình chủ động nhắc tới mà lại bị từ chối. Nhưng mà đồng thời trong lòng cũng cảm thấy rất ấm áp.
Có lẽ đây chính là điểm khiến mình say mê Triệu Dật nha!
Nghĩ một hồi, Bạch Nguyệt lại hỏi: “Khi nào thì anh trở về Giang Châu vậy?”
Triệu Dật cười nói: “Sao vậy? Em muốn trở lại trường sớm sao?”
Khuôn mặt Bạch Nguyệt ửng đỏ nói: “Khi nào anh trở về Giang Châu thì lúc đó em cũng về. Nếu như về sớm một chút còn có thể ở riêng với anh mấy ngày.”
Triệu Dật khẽ nói: “Vốn là định sau Tết đi học lại mới về. Nhưng mà em đã nói như vậy thì anh sẽ về sớm hơn mấy ngày nha. Thời gian cụ thể đến lúc đó sẽ liên hệ sau.”
Bạch Nguyệt ừ một tiếng, đột nhiên hỏi: “Anh thường phải đối phó với rất nhiều cô gái, có phải anh cảm thấy không đủ kỹ năng phân thân hay cảm thấy mệt mỏi không?”
Triệu Dật cười nói: “Lời này của em là muốn thăm dò anh sao?”
Bạch Nguyệt nhẹ nhàng đáp: “Em chỉ đơn giản là tò mò thôi, anh không cần trả lời.”
Triệu Dật suy nghĩ một chút rồi nói: “Diệp Thiến rất tốt, em cũng tốt, mỗi người là một cá thể độc lập. Anh hy vọng các em dựa dẫm vào anh, nhưng cũng hy vọng các em có cuộc sống của riêng mình, làm những gì mình thích. Anh sẽ bảo vệ các em, không để các em phải chịu sự đối xử tàn nhẫn của xã hội. Hy vọng các em có được anh, một người đàn ông yêu thương các em, có được một công việc hay sự nghiệp mà các em yêu thích và có một cuộc sống đầy đủ hạnh phúc…”
Bạch Nguyệt nghĩ nghĩ, khẽ cười nói: “Đã hiểu! Chính là không muốn để cho bọn em làm bình hoa.”
Triệu Dật cũng không phủ nhận: “Người đàn ông khi làm việc là có sức hấp dẫn nhất, thực ra phụ nữ cũng giống như vậy. Đầy tâm huyết mới có thể tự tin, mà phụ nữ tự tin mới là người hấp dẫn nhất. Sự quyến rũ và vẻ đẹp này không chỉ là vì anh, mà còn là vì chính bản thân mình.”
Những lời Triệu Dật nói đều là thật lòng. Phùng Tiếu Tiếu, Giang Dĩnh, chẳng phải các cô ấy đều đang cố gắng để tỏa ra ánh hào quang của cuộc đời mình sao?
Phụ nữ xinh đẹp trên thế giới này có rất nhiều, nhưng mà vừa xinh đẹp lại vừa chăm chỉ, lại còn tự tin quyến rũ thì ít hơn rất nhiều.
Cũng giống như phụ nữ xinh đẹp, người phụ nữ độc lập tự tin chắc chắn chỉ số quyến rũ sẽ tăng theo cấp số nhân.
Một người phụ nữ chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà không có bất kỳ thứ gì khác, nếu so với một người phụ nữ như vậy sẽ chẳng là gì cả…
Bạch Nguyệt cười nói: “Em sẽ cố gắng làm việc để trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình, để không biến thành bình hoa!”
Triệu Dật cười nói: “Em định làm công việc gì? Muốn làm người dẫn chương trình đài truyền hình sao? Hay là cái gì khác?”
Bạch Nguyệt tinh nghịch trả lời: “Đài truyền hình cũng không dễ vào. Em đang thử tìm công việc khác, lồng tiếng phim điện ảnh gì đó, liên quan đến chuyên môn là được. Dù sao thì bạn trai sẽ đưa em đi ăn cơm, có cơm ăn, không lo lắng.”
Triệu Dật đồng ý nói: “Ừm! Tìm việc em thích là được. Có anh ở đây, còn sợ bị đói sao?”
Công việc của đài truyền hình khá đặc thù, Triệu Dật cũng không dám nói có thể giúp được gì. Cho nên trước tiên không hứa hẹn, sau này lại hỏi.
Lúc trước Bạch Nguyệt và hắn chỉ là bạn bè bình thường, hắn không định giúp đỡ. Bây giờ đã là bạn gái mình, vậy đương nhiên là không thể ngồi im mà không để ý đến rồi.
Nói chuyện một hồi, hai người cuối cùng cũng nói ra lòng mình. Trong lòng Bạch Nguyệt cũng không còn bối rối nữa, yên tâm nằm trong vòng tay của Triệu Dật, hưởng thụ cảm giác rộng rãi và ấm áp.
“Ngủ đi! Ngày mai anh còn phải lái xe bốn, năm trăm km đấy!”
“Ừm!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!