CHƯƠNG 23
Lẽ ra, giả như dựa theo lẽ thường.
Giả như theo lẽ thường, cuộc sống của Hứa Đại Chí từ nay về sau bằng phẳng, liếc mắt cái có thể thấy đến tận cùng.
Hắn vẫn như trước đây đi làm rồi tan tầm, cuối cùng rồi cũng tới cái thời điểm ba mươi tuổi mấu chốt, thời điểm quyết định tìm bạn gái. Cô ấy có thể rất dịu dàng, cũng có thể rất hoạt bát, sau đó, họ như những người bình thường khác yêu nhau rồi kết hôn. Đêm trước khi kết hôn, Hứa Đại Chí khẳng định sẽ hối hận muốn chạy mất. Tự mắng mình uống nhầm thuốc rồi vò đầu, lại mấy lần nghĩ đến lẩn trốn. Thế nhưng ngày hôm sau, hôn lễ vẫn cứ diễn ra như thường. Từ nay về sau lại là những tháng ngày của một đôi nam nữ bình thường sống cho đến lúc già.
Tiếp đó sẽ có đứa con. Có thể là con trai cũng có thể là con gái, tựa như hồng hoa đậu dần dần lớn lên. Hứa Đại Chí tiếp tục một nhà ba người cùng công tác. Giỏ rau xanh bày ra vạn trượng hào hùng của hắn (? cái này chém nguyên theo QT, k giải thích nổi =.=). Lúc không vui thì uống chút rượu. Hai vợ chồng lúc xem ti vi là phim tình cảm, cũng có thể là phim hành động, bữa trưa ăn sườn xào chua ngọt hay là thịt kho tàu gà viên cũng có thể ồn ào tranh cãi nho nhỏ. Cuộc sống hòa hảo tiếp nối, ngày cứ như thế qua đi.
Kết cục rất có thể là như vậy.
Thế nhưng, giờ khắc này, Hứa Đại Chí vẫn đang trong phiền não tình cảm. Ngày đầu tiên Tần Tri Nghi đi, Hứa Đại Chí tự nói với mình hiện tại là hài lòng tự tại cỡ nào chứ. Trời quang mây tạnh, trong lòng lại cứ như bị đâm chọc, ha ha ha.
Ngày thứ hai, Hứa Đại Chí tự nhủ hiện tại một mình càng tự do, muốn ăn mì thì ăn mì, muốn sủi cảo thì làm sủi cảo, giường lớn muốn ngủ đầu nào thì ngủ đầu đó.
Ngày thứ ba, Hứa Đại Chí bắt đầu phê bình xã hội. Thói đời lòng người hay thay đổi, qua cầu rút ván, quay mặt vô tình chẳng suy nghĩ.
Ngày thứ tư, ngày thứ năm… tinh thần Hứa Đại Chí ngày một ngẩn ngơ. Hiện trường bãi cháy thì quay chụp quần chúng vây xem, hiện trường trộm cướp thì quay chụp giày da của cảnh sát, cuối cùng, ở hiện trường đả kích tiểu thương không hợp pháp đi chụp một đống các kiểu dáng của con mèo vằn nhà bà cụ bán sao băng (1).
Trong hội nghị tổng kết công tác, tổng biên đại nhân nghiêm túc phát biểu, gần đây chúng ta có một số đồng chí khi công tác còn mang chút tình tự cá nhân, phát sinh hậu quả cực kì nghiêm trọng. Mong đồng chí có thể dứt bỏ tình cảm cá nhân, chú tâm tích cực tỉnh táo kiểm điểm, thái độ nghiêm chỉnh. Ở đây, để giữ thể diện cá nhân, tôi không trực tiếp chỉ tên. Thế nhưng mong các đồng chí khác lấy đồng chí này làm gương, quyết không thể phạm sai lầm giống như đồng chí Hứa Đại Chí được! ((o_0) giật cả mình với bác tổng biên =))~)
Đồng chí Hứa Đại Chí phụ lại kì vọng của tổng biên, tiếp tục mớ ngày rối bòng bong của hắn. Tổng biên vậy mà không nài hỏi, một hôm cảm khái với Hàn Tư Hồng: ba cái chuyện tình cảm này thật sự là hại chết người a, Hứa Đại Chí rốt cuộc là coi trọng cô nào mà thành cái bộ dạng bây giờ chứ? Người không ra người quỷ không ra quỷ đuổi cũng không đi nha?
Hàn Tư Hồng tại thời khắc mấu chốt lại đề xuất một kiến nghị quý giá với tổng biên: Xét thấy trước đây Hứa Đại Chí trong công tác cũng có cống hiến, trước mắt cứ nới lỏng chút. “Tôi thấy cậu ta gần đây rất buồn tình, vật tẫn kỳ dụng, vậy điều cậu ta đến chuyên mục “Tâm sự tình yêu” mấy ngày đi.”
Chuyên mục “Tâm sự tình yêu” chính là con át chủ bài của báo “Tin tức mỗi ngày”, chuyên môn thu thập tâm sự của nam nữ si tình, chỉnh lý rồi đăng lên. Tâm sự phần đông là oán phụ, nội dung tâm sự đơn giản là thấy ông xã ngoại tình; yêu đàn ông đã có vợ các loại. Phóng viên phụ trách chuyên mục này cũng toàn là nữ.
Hứa Đại Chí nhận được lệnh thuyên chuyển lập tức chấn hưng tinh thần đi tìm tổng biên lý sự. Tổng biên vừa nghe hắn rít gào, vừa mỉm cười gật đầu, “Kiến nghị này của Tiểu Hàn tốt a, cháu xem cháu lập tức có tinh thần rồi nè.”
Lửa giận đang thiêu đốt, Lan biên tập lại ném cho hắn nhiệm vụ: Ba giờ hai mươi phút chiều, phỏng vấn ông chủ Triệu nào đó ở quán cà phê Theodore.
Ông chủ Triệu là một ông mập tầm năm mươi tuổi. Tây trang thẳng thắn nhưng tóc tai lộn xộn, khóe mắt đuôi mày lộ vẻ chán chường.
Nội dung tâm sự của ông chủ Triệu là hoài nghi bà xã hai sáu tuổi của mình qua lại với một ca sĩ trong quán bar. “Trước khi kết hôn, đàn ông sự nghiệp thành công như tôi có rất nhiều phụ nữ theo đuổi, cô ấy lúc đó là hoa khôi đại học X, cũng có rất nhiều người theo đuổi. Thế nhưng, tôi gặp cô ấy khi cô ấy đang thất tình, cô ấy nói cô ấy không phải vì tiền của tôi mà bởi cô ấy mất đi lòng tin với người trẻ tuổi, muốn tìm một bạn đời chững chạc tin cậy.”
“Nói cách khác,” Hứa Đại Chí gõ gõ cái chén. “Là bà nhà theo đuổi ông trước?”
“Không sai.” Ông chủ Triệu ôm ngực, tiếp tục nói. “Nhưng sau khi chúng tôi kết hôn, cô ấy lại thay đổi. Chỉ biết tiêu tiền. Tôi làm ăn bên ngoài, thiếu quan tâm tới cô ấy chút, cô ấy lại ngày càng lãnh đạm với tôi.” Khuôn mặt ông chủ Triệu vì đau khổ mà nhăn nhó, “Sau đó tôi lại phát hiện, cô ấy quan hệ mờ ám một ca sĩ ở quán bar. Tôi đi điều tra,” Thần tình ông chủ Triệu trong nháy mắt trở nên dữ tợn, “Tên kia, lại là bạn trai cũ hồi học đại học của cô ta.”
“Cô ta nói thích tôi, là lừa tôi. Bởi vì tên kia không có tiền cô ta dùng tiền của tôi đi nuôi thằng đàn ông kia. Cậu nói, cô ta vì sao muốn lừa tôi?! Lòng dạ đàn bà sao lại hung ác như vậy chứ?!”
“Không sai!” Hứa Đại Chí vỗ bàn ầm ầm. “Tôi nói cho ông, đàn ông đàn bà đều như nhau. Đều con mẹ nó chẳng ra cái quái gì! Lúc hữu dụng thì kéo người ta tới tìm vui, thấy tình nhân cũ lập tức đạp người ta. Ông, chính là cái đệm lưng!”
Ông chủ Triệu hai hàng nam nhi nhiệt lệ rốt cục chảy xuống: “Ký giả tiên sinh, cậu nói quá đúng! Cậu nhất định phải đem tâm lý của tôi viết chân thật một chút. Mong Tiểu Liên cô ấy xem rồi có thể hiểu ra, có thể tỉnh ngộ ~~”
“Tỉnh ngộ?!” Hứa Đại Chí hừ mũi cười một tiếng, “Ông còn mong chờ gì! Tôi nói cho ông biết, không có đâu! Tôi khuyên ông sớm bỏ luôn cô ta đi là vừa. Người đùa giỡn ông như vậy, cứ cho là nước lã đi. Chẳng có gì ghê gớm cả. Nếu ông không bỏ cô ta, chẳng biết có ngày, cô ta lại theo tình nhân cũ, bỏ rơi ông luôn đấy!”
“Ký giả tiên sinh thực sự là một câu nói đánh thức người trong mộng a!” Ông chủ Triệu cảm động khóc rống, “Đem nỗi lòng tôi đều nói ra hết rồi ~~~~ tôi về nhà sẽ ~~~”
Chỗ ngồi bên cạnh, một người đứng lên đi tới cạnh Hứa Đại Chí, “Quấy rầy hai vị một chút.” Đầu Hứa Đại Chí không nhịn được quay qua, thấy người kia, sửng sốt một chút.
“Hứa Đại Chí tiên sinh,” Lý Nho Chẩn dáng dấp ngữ khí như tiên nhân giả dạng khiến người ta bực không chịu được. “Tôi nói chuyện với anh chút được không?”