Trong Tử Trúc viện, Lục Thanh ngồi tĩnh lặng trên giường. Một thanh kiếm có chuôi màu tím, thân kiếm được bao bởi một cái vỏ kiếm bằng da hươu dài bốn thước đang đặt ngang trên đầu gối. Trên người hắn có một vầng sáng màu tím nhạt đang di động. Nếu có Đoạn Thanh Vân ở đây với cảm giác của người đã Trúc Cơ hắn có thể thấy được Nguyên Khí trong Thiên Địa đang chui vào trong các lỗ chân lông của Lục Thanh với tốc độ cực nhanh.
Không thể không công nhận tư chất tiên thiên trong tu luyện của Lục Thanh mặc dù không phải là thiên tài số một nhưng cũng phải nói thuộc những người đứng đầu. Trên Kiếm Thần đại lục, một thế giới thuộc về kiếm giả có thể nói hắn cũng là một trong số những người có thể đi được rất xa trên con đường kiếm đạo mờ mịt.
Điểm thứ nhất của người luyện kiếm là phải có tư chất tiên thiên tức là người trời sinh ra đã có thể tương tác đối với nguyên khí trong Thiên Địa. Nếu như người có tư chất tiên thiên cấp thấp nhất thì một ngày chỉ có thể thu nạp được một phần thiên địa nguyên khí. Người bình thường có thể thu nạp hai đến ba phần. Còn người có thiên tư thì lại tăng lên thêm hai phần nữa. Mà Lục Thanh có thể hấp thu tới gần năm phần, chứng tỏ đã thuộc về nhóm người đứng đầu.
Mà Lục Thanh cũng biết Đoạn Thanh Vân thuộc về những lớp người có trình độ thượng giai, gã có thể hấp thu tới sáu phần. Điều này trên cả Triêu Dương phong là rất hiếm thấy, gần như chỉ ngoại trừ năm vị sư huynh đứng đầu ra là tới gã. Nhưng đáng tiếc gã tu luyện không chăm chỉ. Mặc dù tu vi không kém, nhưng nếu có thể tập trung tu luyện thì chỉ sợ còn có thể tiến nhanh hơn nữa.
Lại nói tiếp, thiên tài nhất lưu có mức độ hấp thu đạt tới bảy phần, gần như chỉ cần nghĩ tới một chút là Nguyên khí trong Thiên Địa đã tự động chảy đến. Trên Triêu Dương phong, Lục Thanh nghe nói cũng chỉ có Nhiếp Thanh Thiên là có thể đạt tới mức độ này.
Còn điểm thứ hai thuộc về tư chất hậu thiên, hay còn nói là ngộ tính. Ngộ tính chính là sản vật tích lũy. Chỉ cần không phải là kẻ sinh ra đã ngu dốt, tâm trí trì trệ thì chỉ cần tiếp xúc rồi dựa vào chăm chỉ là được.
Một người phải có được cả hai điểm này mới có thể đi xa trên con đường kiếm đạo. Đây cũng là tiêu chuẩn lưu lại của Kiếm hoàng Tử Hà - Tổ sư khai sơn của Tử Hà tông.
Lại nói tới Lục Thanh, lúc này tinh thần hắn đang chìm vào đan điền mà quan sát. Một luồng Kiếm Nguyên khí đang vận chuyển liên tục theo kinh mạch với một con đường đặc biệt mà đi khắp toàn thân. Thi thoảng, nó lại tách ra một chút mà rót vào bức tường kinh mạch, kích thích da thịt, gân cốt sinh trưởng. Cuối cùng thì trăm sông cũng đổ về biển, một lần nữa nó lại trở về trong Đan Điền. Quá trình tuần hoàn như vậy cứ diễn ra liên tục khiến cho cả người giống như được ngâm người vào trong dòng nước nóng, hết sức thoải mái.
Một lúc sau, Lục Thanh từ trong đả tọa tỉnh lại. Hắn có thể cảm thấy một luồng hơi ấm đang cuồn cuộn trong Đan Điền, cảm giác được tu vi lại thâm hậu hơn một chút. Cho tới hôm hay, hắn tới Triêu Dương phong đã được nửa tháng. Từ sau khi chú tạo cự kiếm Luyện Tâm đã được mười ngày. Đồng thời hắn cũng đã gia tăng độ khó khi luyện tập trong Minh Nguyệt đầm.
Lúc đầu, hắn gần như không cẩm nổi chuôi kiếm trong dòng chảy ngầm dưới đầm. Nhưng cho tới bây giờ, sau mười ngày hắn có thể thi triển được toàn bộ Triêu Dương thất thức, thoáng nhìn cũng có tiến bộ. Nhưng Lục Thanh cũng biết bản thân tiến bộ hơn một tháng trước rất nhiều. Chẳng những do không ngừng tu luyện để hồi phục mà Kiếm Nguyên khí đã đạt tới tầng thứ hai. Gân cốt trong thân thẻ càng thêm rắn chắc.
Nói lại lúc đó, khi ba người Đoạn Thanh Vân thấy Lục Thanh đem Luyện Tâm đến Minh Nguyệt đầm cũng đều giật mình. Ngoại trừ Đoạn Thanh Vân thốt lên và Dư Cập Hóa kinh ngạc ra, ngay cả Triệu Thiên Diệp cũng có điểm kinh dị. Điều này khiến cho Lục Thanh cảm thấy vui vẻ. Mặc dù hắn hiểu được ý tốt của Triệu Thiên Diệp, nhưng những lời nói của đối phương quá nặng cần phải có thời gian mới có thể hóa giải.
Ánh trăng khuất dần, một đêm đã đi qua. Cả đêm, Lục Thanh đã đả tọa thay thế giấc ngủ. Mặc dù, lúc đầu, hắn hết sức uể oải nhưng tời gần đây đã thấy tốt hơn nhiều lắm. Dù sao thì hắn cũng chỉ có khoảng thời gian năm năm ngắn ngủi, làm sao có thể vượt qua đám đệ tử nhiều như mây của Tử Hà tông được thì điểm quan trọng nhất là ở bản thân. Lục Thanh tin rằng cứ liên tục cố gắng sẽ có được kết quả.
Khi ánh trăng lặn xuống, chân trời liền hiện một một vầng sáng trắng, ánh bình minh từ từ xuất hiện. Hôm nay cũng đã tới thời hạn nửa tháng. Theo lời nói của Đoạn Thanh Vân thì cứ nửa tháng sư phụ Huyền Thanh lại đến ngồi mà nghe. Bất cứ bình thường trong kiếm đạo có vấn đề gì thắc mắc cũng đều có thể đưa ra.
Cơ hội này rất hiếm có. Bởi vì Huyền Thanh có địa vị chưởng tọa của một ngọn núi nên đối với tu vi có yêu cầu rất cao, hơn nữa tâm cảnh cũng càng mạnh hơn. Vì vậy mà ngày thường, lão giành phần lớn thời gian để tìm hiểu. Như Lục Thanh mới nhập môn, nếu gặp phải điều khó hiểu thì có thể gặp sư huynh để giải quyết. Mà nhìn tình cảnh hôm nay thì trước đó, cho dù Lục Thanh bị một ít nhục nhã nhưng tu luyện lại có sự may mắn.
Khi đi tới sân rộng, mọi người đã túm năm tụm ba ở đó trước rồi. Đối với cuộc tọa đàm, đám đệ tử Triêu Dương phong hết sức coi trọng. Tất nhiên, vị trí đầu tiên của Đại sư huynh mà Lục Thanh để ý vẫn không có người nào đến.
Còn Huyền Thanh đã ngồi trên bồ đoàn từ sớm. Trên lưng lão có đeo một cây trường kiếm cổ màu trắng. Nhưng Lục Thanh có thể cảm nhận được một thứ lực lượng đáng sợ khiến cho linh hồn rung động.
- Ngồi.... - Giọng nói của Huyền Thanh vang lên bình thản nhưng vẫn có thể nghe rõ ràng.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng ngồi xuống. Sau đó, Huyền Thanh giải đáp từng vấn đề trong tu luyện của mỗi người. Mặc dù phần lớn thuộc về cấp bậc Kiếm Giả và ngoài tu vi của hắn nhưng Lục Thanh vẫn cố gắng ghi nhớ. Biết thêm một chút cũng tốt. Sau này, chắc chắn nó sẽ giúp cho bản thân có thể phân tích đối với kiếm pháp. Cứ nói tới việc Kiếm Giả có thể học Húc Nhật thập tam kiếm. Tuy nhiên, kiếm pháp đều có những điểm chung nên Lục Thanh so sánh Đằng Vân cửu kiếm với nó cũng hiểu được rất nhiều.
Mà trong lúc Lục Thanh đang nhắm mắt thể ngộ, một thanh âm già nua chợt vọng vào tai:
- Sau khi kết thúc hãy ở lại.
Lục Thanh cả kinh, ngẩng đầu nhìn liền thấy ánh mắt của Huyền Thanh. Hắn cảm thấy bối rối lại cúi đầu nhưng người bên cạnh vẫn không hay biết. Lục Thanh cũng biết phải tới Kiếm Khách mới có thể nắm được việc sử dụng thần thức truyền âm.
Cho đến khi mặt trời lên cao, tọa đàm mới chấm dứt. Đám đệ tử, người thì trầm ngâm suy nghĩ, người thì cánh tay liên tục vẽ xuống mặt đất. Tóm lại đều có rất nhiều thu hoạch. Chờ đến khi mọi người đi hết, trên sân chỉ còn có một mình Lục Thanh.
Hắn đi theo Huyền Thanh tới Triêu Dương chủ điện. Trên đường đi, Huyền Thanh không mở miệng nói một câu. Khi bước vào trong đại điện, hai bên có thắp một hàng nến. Ánh nến sáng vàng nhưng không hề có một chút chập chờn.
Huyền Thanh vung tay trái lên, cửa điện giống như bị một cánh tay vô hình chầm chậm đóng lại. Lão xoay người nhìn về phía Lục Thanh, ánh mắt ngay lập tức trở nên nghiêm túc:
- Ngươi và ta không sử dụng tới tu vi, chỉ sử dụng đầu ngón tay. Cố gắng mà qua được hai chiêu. - Nói xong, lão chẳng thèm để ý tới sự kinh ngạc của Lục Thanh. Ngón tay duỗi ra thay kiếm, điểm vào ngực Lục Thanh.
Mặc dù hơi vội vàng nhưng Lục Thanh vẫn rất bình tĩnh. Tay phải của hắn cũng duỗi ra thành kiếm chỉ. Đằng Vân cửu kiếm, đệ nhất thức Phù Vân tế nhật hóa thành một bóng kiếm trước ngực. Ngón tay xoay chuyển, phóng tỏa thế công của Huyền Thanh.
Ánh mắt lộ ra một sự tán thưởng, nhưng Huyền Thanh cũng không hề chậm. Lão cũng sử dụng Đằng Vân cửu kiếm. Trong mắt Lục Thanh ngón tay lão như biến thành vô số thanh kiếm sắc. Mũi kiếm xé gió, vô cùng phiêu hốt. Một chiêu không được liền lập tức chuyển sang Triêu Dương thất thức. Ngón tay điểm tới nhanh như gió. Trong phút chốc, giống như ánh mặt trời lan tỏa, xuyên qua mây mù chiếu rọi khắp nơi. Tốc độ biến chiêu cực nhanh khiến cho Lục Thanh phải cảm thán.
Công kích liên miên không dứt khiến cho Lục Thanh phải thi triển tất cả những gì có thể. Từ từ, thành quả nửa tháng tu luyện đã được thể hiện ra ngoài. Lúc bắt đầu còn có một chút ngập ngừng nhưng sau đó thế thủ lại càng thêm uyển chuyển. Kiếm chỉ có một sự trầm ổn thi triển Đằng Vân cửu kiếm và Triêu Dương thất thức đan xen với nhau. Mặc dù biến hóa chưa được nhuần nhuyễn, nhưng cũng đã có đường nét.
Trong nháy mắt, hai người đã giao thủ được mười chiêu. Lục Thanh càng đánh càng thuận tay. Thành quả trong nửa tháng luyện tập đã hoàn toàn được quán thông. Rõ ràng là kết quả cùng người khác luyện tập khác hẳn so với luyện tập một mình. Mà Huyền Thanh chính là một vị đại sư trên Kiếm đạo, chiêu thức và uy lực hoàn toàn hơn hẳn ba người Dư Cập Hóa. Vì vậy mà sự thu hoạch của hắn cũng lớn hơn nhiều.
Mà trong lòng Huyền Thanh cũng có chút kinh ngạc. Mặc dù, lão cũng có kỳ vọng cao đối với Lục Thanh nhưng biểu hiện của hắn lúc này đã nằm ngoài sự dự đoán của bản thân. Đệ tử trên Triêu Dương phong như thế nào lão đều rõ như lòng bàn tay. Vào lúc này, với Lục Thanh nếu không xét đến tu vi, chỉ lấy kiếm pháp mà nói thì hắn có thể xếp trong vòng ba mươi người đứng đầu. Phải biết rằng, ngoại trừ Lục Thanh ra còn có hơn năm mươi đệ tử đã thuận lợi Trúc Cơ mà thời gian tu luyện còn nhiều hơn Lục Thanh.
Vốn tưởng Lục Thanh nhiều nhất cũng chỉ tiếp được năm, sáu chiêu nhưng đến lúc này Huyền Thanh có chút cảm khái. Có thể có được kết quả thế nào chỉ còn trông vào tạo hóa của ngươi.
Nghĩ tới đó, tốc độ của Huyền Thanh tăng lên rất nhiều. Kiếm chỉ như ảnh tùy hình hóa ra vô số ngón tay quanh người Lục Thanh. Mặc dù không động tới tu vi, nhưng Lục Thanh vẫn cảm thấy ngón tay chẳng khác nào thanh kiếm sắc phát ra kiếm khí lành lạnh.
Hai người cũng không di chuyển mà chỉ có sử dụng đôi tay. Thoáng cái đã lại qua hai chiêu. Hai người xuất chỉ khiến cho trong không khí vang lên tiếng gió rít. Sau hai chiêu, trên mặt Lục Thanh đã đầy mồ hôi. Tới chiêu thứ mười ba, Lục Thanh phảng phất như thấy được một cơn gió mạnh bốc lên từ trên tay Huyền Thanh. Ngón tay của lão điểm đến mang theo xu thế gió cuốn mây tan. Trong mắt không thể thấy được hướng đi của ngón tay. Phảng phất giống như một kiếm mà lại như cả vô số thanh trường kiếm tụ lại phát ra cơn gió. Đằng Vân cửu kiếm, thức thứ chín Phong Quyển Tàn Vân.
Chưa bao giờ, Lục Thanh lại nghĩ Đằng Vân cửu kiếm của Kiếm Thị lại có được uy lực lớn như vậy. Nếu như trước đây Dư Cập Hóa thi triển Đằng Vân cửu kiếm giống như một đám mây phiêu lãng trên trời thì bây giờ Huyền Thanh chính là một cơn lốc cao đến tận mây. Phong vân hội tụ mang theo khí thế không thể đón đỡ.
Khi bóng của ngón tay biến mất, Lục Thanh cũng buông hai tay xuống. Bởi trước mắt hắn, hai đầu ngón tay đã chỉ thẳng vào mi tâm, cách trán không tới ba tấc.
Đến lúc này, Lục Thanh tiếp được mười ba chiêu mà thua.