"Đây là đâu?"
Quang cảnh trước mặt Lục Thanh hoàn toàn biến mất. Xuất hiện trước mặt hắn là một thế giới chỉ có lôi điện và khí Tốn Phong.
Trong không gian vô tận, những tia chớp điên cuồng xuất hiện trên bầu trời, phát ra những tiếng nổ. Trong khoảng không mấy vạn trượng có vô số những cơn lốc màu xanh đập vào mắt. Mỗi một cơn lốc cũng phải cao tới mấy trăm trượng. Thi thoảng chúng lại cuốn một tia chớp to bằng cái thùng vào bên trong.
Mặt đất bóng loáng dưới chân hoàn toàn do hai loại khí Phong Lôi ngưng kết thành. Chẳng biết mặt đất màu xanh tím, trong suốt đó dày tới đâu. Trong không gian rộng lớn đó chỉ có một mình Lục Thanh đứng yên.
"Đây là ảo cảnh do tâm ma gây ra?"
Ánh mắt Lục Thanh không giấu được sự khiếp sợ bởi sự chân thực của thế giới trước mặt. Cảm nhận từ đạo lôi điện màu tím và Tốn Phong với khí thế hủy diệt trời đất, Lục Thanh chỉ biết trốn tránh. Mỗi một đạo lôi điện đánh xuống mặt đất đều để lại một cái hố sâu và rộng tới mấy trượng. Nếu như đối mặt với công kích đó chắc chắn chỉ cần một đạo cũng đủ đánh cho hắn tan thành bụi phấn.
"Đây chính là ảo cảnh hay sao?"
Nhưng tia sét tán loạn trong không khí đánh lên người khiến cho Lục Thanh cảm thấy tê dại. Hắn không dám nếm thử, mặc dù trong lòng cảm thấy rất nghi hoặc. Ảo cảnh do tâm ma gây ra cuối cùng muốn khảo nghiệm tâm địa ý chí và nghị lực của hắn hay là như thế nào?
Lục Thanh nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi. Thần thức của hắn chìm vào giữa Không Giới trên tay phải. Tất cả những thứ trong đó vẫn còn nguyên. Ngay cả hồn phách của Diệp lão trong thanh tiểu kiếm cũng đang trôi nỗi giữa mười chín khối Hồn thạch do trời đất sinh ra. Một sự oai nghiêm từ linh hồn tỏa ra khắp cả Không Giới. Mấy ngày không gặp, hồn phách của Diệp lão càng lúc càng mạnh. Chỉ cần một chút khí từ linh hồn tản ra cũng khiến cho Lục Thanh cảm thấy rất áp lực.
Diệp lão đang ở trong sự tĩnh dưỡng nên Lục Thanh cũng không muốn quấy rầy. Thần thức của hắn rời khỏi Không Giới rồi rút Luyện Tâm kiếm ra nắm chắc trong tay. Biến hóa bất ngờ khiến cho Lục Thanh không hiểu như thế nào. Chẳng phải hắn đang ở trên đỉnh ngọn núi hoang độ kiếp hay sao? Làm sao mà lại tới một nơi quái dị như thế này?
Trong trí nhớ của Lục Thanh, những gì mà Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư miêu tả trong Phong Lôi quyết không hề giống như thế này. Bất luận là nguyên khí kiếp hay cái cánh cửa cuối cùng tâm ma kiếp này. Mà tâm ma kiếp đang diễn ra trong Thức Hải, tạo ra ảo giác nhưng người độ kiếp vẫn có thể cảm ứng được thân thể của mình.
Nhưng tình hình bây giờ lại thoát ly khỏi trạng thái bình thường. Tại sao quá trình độ kiếp của hắn lại diễn ra ở một nơi như thế này? Lục Thanh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng sự tồn tại của thân thể hắn hoàn toàn là thực. Hắn có thể biết được chính xác từng sự thay đổi nhỏ trên cơ thể.
Trong Đan Điền, Phong Lôi Kiếm Chủng sinh sôi khiến cho toàn thân hắn tỏa ra những tia sáng màu xanh tím. Phong Lôi quyết tầng thứ sáu cũng vận chuyển liên tục, đồng thời có một luồng khí Phong Lôi tinh khiết xoay tròn xung quanh Kiếm Chủng, từ từ rót vào trong đó. Mà tốc độ thu nhỏ của Kiếm Chủng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, màu sắc của nó càng lúc càng tinh khiết, trong suốt giống như là nước mưa vậy.
Tu vi của hắn đang tăng lên với một tốc độ không thể tưởng tượng. Chất dịch Nguyên Khí tàng trữ trong da thịt nhanh chóng tiêu hao, chuyển hóa thành Phong Lôi Kiếm Nguyên tinh khiết. Sau đó thông qua một đạo khí Phong Lôi, màu sắc của nó chỉ còn lại hai màu xanh và tím. Phong Lôi Kiếm Nguyên vào lúc này, từ từ lột xác thành Kiếm Nguyên hoàn toàn tinh khiết.
"Có chuyện gì xảy ra?" Lục Thanh không hiểu thế nào. Bản thân hắn còn đang trải qua tâm ma kiếp làm sao lại được khí tiên thiên Phong Lôi tẩy luyện, Kiếm Nguyên trở nên chân thực. Tất cả mọi chuyện diễn ra một cách quái dị. Cảm nhận sự thay đổi trong Đan Điền một cách kỹ càng, Lục Thanh cẩn thận né tránh những tia sét cũng với cơn lốc xung quanh mà bước về phía trước.
Không biết vì sao nhưng hắn cứ cảm thấy ở phía trước như có thứ gì đó đang vẫy gọi. Nó mang tới cho hắn một cái cảm giác vô cùng quen thuộc, từ từ còn làm cho trong lòng hắn xuất hiện sự xúc động. Cho dù hắn cố gắng tĩnh tâm nhưng không thể đè nén nổi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Bộ võ phục của hắn đã bị những tia chớp đánh nát thành những mảnh vụn để lộ ra thân thể hắn được bao phủ bởi một thứ khí thế mạnh mẽ. Những tia sét và Tốn Phong đánh lên người vang lên những tiếng lụp bụp.
Mấy lần Lục Thanh muốn dừng lại, nhưng đôi chân không nghe theo ý hắn, cứ đi thẳng về phía trước. Từ từ, thế giới trước mặt càng lúc càng sáng, xuất hiện một khu vực bị bao phủ bởi tử điện và những cơn lốc. Lục Thanh có thể cảm ứng được một cách rõ ràng sự vẫy gọi đó đang nằm ngay ở bên trong khu vực này.
Trong lúc Lục Thanh đang chần chừ, những tiếng ầm ầm chợt vang lên trên bầu trời. Tử Điện và những cơn lốc bắt đầu dao động mạnh, rồi trong ánh mắt hoảng sợ của Lục Thanh, cách hắn mấy trăm trượng, Tử Điện và những cơn lốc từ từ tách sang hai bên để lộ ra một con đường rộng hai trượng.
Lục Thanh ngẩn người, ánh mắt trở nên sắc bén. Mặc dù mọi chuyện diễn ra không như bình thường, nhưng hắn cũng không muốn lùi bước. Việc bị kéo dắt vừa rồi, mặc dù chỉ diễn ra trong chốc lát nhưng cũng khiến hắn tức giận.
"Để ta xem ngươi là cái gì."
Bước chân nhanh hơn, Lục Thanh đi thẳng vào con đường hẹp đó. Hai bên đường là những tia chớp cũng với những cơn lốc cao ngàn trượng quấn lấy cả những tia tử điện. Khí thế hủy diệt khiến cho Lục Thanh đem nó so sánh với Phong Lôi Kiếm Ý. Hắn cảm thấy bất đắc dĩ khi phát hiện ra rằng nếu thực sự Phong Lôi Kiếm Ý của hắn mà gặp phải khí thế như vậy chỉ sợ rằng không chịu nổi được một lúc.
Nhưng cơn lốc vô cùng vô tận cùng với những tia tử điện lại có thêm cả oai nghiêm của trời đất hòa quyện cùng với nhau khiến cho Lục Thanh có cảm giác tự ti. Bước đi khoảng chừng mấy trăm trượng, tiếng gọi vang lên càng lúc càng rõ trong lòng Lục Thanh. Ngay cả không gian hai bên vào lúc này cũng phải run rẩy.
"Đây là..."
Lục Thanh tiến vào thật sâu, trước mặt liền xuất hiện một điểm ánh sáng màu xanh tím. Ánh sáng đó hoàn toàn tinh khiết không hề có một chút pha tạp. Cho dù là Kiếm Chủng trong Đan Điền của hắn có được khí tiên thiên Phong Lôi tẩy luyện nhưng màu sắc của nó cũng không được tinh khiết như vậy. Khí Phong Lôi từ điểm sáng chầm chậm tản ra, dung nhập vào giữa không gian. Khi nó thổi qua người Lục Thanh mang tới cho hắn một cảm giác ấm áp.
"Đây là cái gì?" Cho tới khi đến gần, xuất hiện trước mặt là một hạt châu to bằng nắm tay. Từ trên hạt châu tỏa ra một vầng ánh sáng màu xanh tím, đang quay tròn, lơ lửng trên không trung. Phía sau nó có một cái không gian Động Hư tuy nhiên khiến cho Lục Thanh cảm thấy ngạc nhiên đó là không hề cảm nhận được một lực hút nào phát ra từ đó. Nó giống như là bị hạt châu trấn áp.
Vào lúc này, Diệp lão đang lơ lửng trong Không Giới liền trôi ra ngoài. Như cảm nhận được sự tồn tại của Diệp lão, trên hạt châu chợt xuất hiện mấy tia Tử Điện nhỏ như sợi tóc, cùng với những tia gió màu xanh kéo dài. Đáng sợ nhất là, đằng sau Tử Điện và tia gió đó, không gian Động Hư cũng há miệng phát ra khí thế kinh khủng nhằm vào thanh tiểu kiếm bằng ngọc đang trôi nổi bên người Lục Thanh.
- Mẹ nó! Không ngờ lại là tiên thiên linh châu. - Âm thanh của Diệp lão vang lên trong đầu Lục Thanh. Đồng thời, thanh tiểu kiếm trốn ngay ra sau lưng hắn. Rõ ràng, Diệp lão cũng có chút e ngại đối với hạt châu trước mặt.
Vừa mới khuất sau lưng Luyện Tâm kiếm, hạt châu liền bình tĩnh trở lại.
- Quả nhiên là Tiên Thiên Phong Lôi châu không hề làm thương tổn ngươi. - Âm thanh ngạc nhiên của Diệp lão vang lên:
- Tiểu tử ngươi độ kiếp làm sao lại lòi ra thứ bảo vật như vậy? Chậc! Chẳng lẽ cái tên tiểu tử ngươi sinh ra đã được trời cao chiếu cố?
- Tiên thiên Linh châu? - Không để ý tới lời nói của Diệp lão. Lục Thanh mở miệng hỏi.
- Ừ! Đây chính là tiên thiên Linh châu. Mẹ nó! Nếu không bị mất thân thể thì ta cũng phải đoạt với ngươi. - Âm thanh của Diệp lão không giấu được sự hâm mộ. Nhưng ngay lập tức, lão liền giải thích:
- Tiên thiên linh châu là cho khí bản nguyên của một loại thuộc tính nào đó do trời đất ngưng tụ thành. Gần như ngàn năm mới xuất hiện vài viên. Bản thân nó khi sinh ra đã có linh trí, và có đại thần thông. Thần thông của nó căn cứ vào thuộc tính của nó mà xuất hiện. Cái quý nhất của tiên thiên linh châu đó là trời sinh ra đã có được Linh vực. Trong Linh vực đó lúc nào có được khí tiên thiên bản nguyên của thuộc tính. Đối với kiếm giả mà nói thì nó là bảo vật tối cao. Chỉ cần có được một chút tương đối về thuộc tính đó thì sự lĩnh ngộ đối với thuộc tính sẽ tăng mạnh.
Tác dụng của tiên thiên linh châu được Diệp lão giảng giải tỉ mỉ cho Lục Thanh. Mà hạt châu trước mặt lại có cùng thuộc tính Phong Lôi với hắn. Nhìn tiên thiên Phong Lôi châu, Lục Thanh cảm thấy linh hồn của mình cũng bắt đầu dao động, một cảm giác quen thuộc trỗi dậy trong lòng.
Gần như vô thức, Lục Thanh đưa tay lên về phía hạt châu.
- Tiểu tử dừng tay. - Một tiếng rống giận giữ vang lên, thanh tiểu kiếm đang lùi liền tiến lên.
Vù vù...
Một vầng ánh sáng màu xanh tim từ hạt châu tiên thiên Phong Lôi tỏa ra bao phủ Lục Thanh vào bên trong. Ngay lập tức, thanh tiểu kiếm va chạm với vòng sáng.
Một loạt những tiếng động vang lên khiến cho không gian dao động mạnh, phá vỡ cả không gian Động Hư.
Một tiếng động rền rĩ vang lên sau đó, thanh tiểu kiếm bị đẩy lùi mấy trượng.
- Chết tiệt! Tiểu tử đừng sờ loạn. - Âm thanh Diệp lão vang lên từ trong thanh tiểu kiếm. Nhưng hiển nhiên vầng sáng đang bao vây Lục Thanh cũng ngăn cách âm thanh. Chỉ trong nháy mắt, ngón tay của Lục Thanh đã chạm vào Phong Lôi châu.