Long ngâm đại trạch, hổ khiếu sơn lâm. Rồng cưỡi mây, hổ đạp gió.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người hư ảnh thanh giao vọt thẳng lên trên, nhập vào trong đạo Tử Điện rồi chui thẳng vào Lôi Vân.
Graooooo.....
Cái chân của giao long từ trong đám mây lộ ra. Sau đó, thân hình của nó từ từ to dần. Nhưng tia tử điện to bằng bắp đùi uốn lượn quanh thân giao long, khiến cho những cái vảy tinh mịn của nó phát ra ánh sáng màu tím. Khí Tốn Phong trong trời đất cũng ảnh hưởng khiến cho khi giao long xuất hiện trở lại đã thực sự hóa thành một con Phong Lôi thần giao. Vòng sáng của kiếm trận không hề có sự ngăn cản để mặc cho nó lao vào bên trong.
"Vù..."
Hư ảnh màu xanh của cự giao đánh mạnh lên cự trảo màu vàng tím.
"Uỳnh..."
Lạc Tâm Vũ run người, ngay cả tay nắm Tử Hà kiếm cũng không vững.
- Linh tính của thanh kiếm này mạnh thật. - Tầm Thiên Kính than thở.
- Phối hợp với nó lại còn có huyết mạch chân long của Huyền Thủy Long Mãng nên linh tính hoàn toàn có được uy thế như vậy.
Trong kiếm trận, hư ảnh cự giao liên tục đánh xuống cự trảo. Mặc dù Phong Lôi trên người yếu dần nhưng tiếng long ngâm càng lúc càng cao. Trong núi rừng thuộc khu vực ngũ phong, từng đàn thú phủ phục xuống đất.
Vào lúc này, những đàn thú trong khu vực rừng núi thuộc ngũ phong gần như muốn khóc. Hôm nay là ngày gì mà xuất hiện nhiều hơi thở kinh khủng như vậy?
Ầm...
Khi cự giao đánh xuống lần thứ ba, cự trảo vàng tím cuối cùng vỡ vụn. Vô số những tia kiếm khí bắn ra xung quanh.
"Vù...vù..."
Lập tức, hư ảnh cự giao chui trở về trong Luyện Tâm kiếm, tỏa ra ánh sáng màu xanh tím trong suốt. Phong Lôi kiếm ý vốn bị dập tắt lại một lần nữa bốc lên. Phong Lôi Kiếm Ý bá đạo xông thẳng lên tận chín tầng trời, đồng thời dưới chân Lục Thanh từ từ xuất hiện một quả cầu Tốn Phong màu xanh cùng với những tia tử điện to bằng cánh tay quấn quanh đưa hắn lên cao.
"Vù..."
Luyện Tâm kiếm trong tay Lục Thanh chợt biến mất. Trước mặt hắn chợt xuất hiện một tầng chân không đang dao động. Chân không vốn vô hình vậy mà lúc này cũng có thể phát hiện ra. Trong nháy mắt, trước mặt Lục Thanh xuất hiện một thanh Lôi trùy dài hai mươi trượng, bên trong chứa đấy Phong Lôi kiếm khí tinh thuần. Bên ngoài cây trùy, khí Tốn Phong màu xanh quấn quanh như dải băng, chẳng khác nào một con rắn.
Uy thế vô song xông tới tận đỉnh của kiếm trận phát ra những tiếng động.
Tử Tiêu Phong Lôi kiếm, thức thứ mười sáu: Phong Xà Lôi Trùy.
Trong truyền thuyết thời cổ thì Lôi Trùy chính là binh khí của Lôi Thần, mang theo uy thế thưởng phạt thiên địa, nghiền nát núi sông, xuyên tới tận u minh không gì có thể ngăn cản. Vào lúc này, Lôi Trùy trước mặt Lục Thanh mặc dù kém rất xa nhưng uy thế từ ánh sáng mà nó tỏa ra cũng hoàn toàn vượt qua Tử Dương phá của Lạc Tâm Vũ.
Bị khí thế của Lôi Trùy tập trung, bả vai của Lạc Tâm Vũ trầm hẳn xuống. Tử Hà kiếm hóa thành một dòng chảy màu hồng sắc vàng kim vây quanh người hắn. Tử Dương Chân Hỏa vô cùng vô tận hội tụ nhanh chóng hóa thanh một cái chuông lớn màu vàng kim. Trên cái chung không hề có chút ánh sáng, chỉ có bên trong kiếm khí di chuyển giống như một con rồng dọc theo một quỹ tích huyền ảo.
Bên ngoài kiếm trận vào lúc này thậm chí còn nghe thấy tiếng chuông văng vẳng. Tiếng chuông giống như từ trên trời vọng xuống, tản ra đại thế nguy nga bất khả xâm phạm, quanh quẩn trong Luận Kiếm cốc.
- Dương Thần chung! Đây là thức thứ tư Kim Ô Hàm Chung. - Ánh mắt Tầm Thiên Kính sáng ngời, thấp giọng nói.
Dương Thần chung! Trong truyền thuyết thời cổ nó chính là binh khí của Dương Thần, tiếng của nó có thể chấn nhiếp hồn phách, nước lửa bất xâm, vạn kiếm khó phá.
Hàn Kiến Tâm và Tần Vô Song đứng hai bên, sắc mặt cùng biến đổi. Từ khi bắt đầu đến giờ, nét mặt hai người thay đổi rất nhiều. Cả hai nhìn chằm chằm vào động tác của Lục Thanh và Lạc Tâm Vũ.
- Sư huynh! Tại sao kiếm khí của hai người bọn họ biến hóa lại sinh ra sự uy nghiêm như vậy. Trong đó ngoại trừ kiếm ý và ý chí với kiếm đạo ra hình như còn có một thứ hơi thở huyền bí, khiến cho người ta e ngại. - Sắc mặt Diệc Nguyệt Qua tái nhợt, quay sang nói với Ninh Hoàn Chân.
Ninh Hoàn Chân lắc đầu, trầm giọng nói:
- Không hiểu lắm. Những trước đây hình như ta có nghe sư phụ nói rằng, Cửu Thiên Phong Cương kiếm của chúng ta khi tới thức thứ mười ba cần phải dung hợp một cái gì đó tên là Truyền Thần ngọc bích mới có thể đột phá. Ta nghĩ việc đó chắc chắn có liên quan tới việc hai người bọn họ ngưng tụ ra cái gì đó.
Lạc Thiên Phong nhìn Lục Thanh với uy thế lẫm liệt trong kiếm trận nói một cách cảm thán:
- Không hổ là Tử Tiêu Phong Lôi kiếm. Cho dù không có Truyền Thần ngọc bích cũng có thể thi triển được Phong Xà lôi trùy như thế. Mặc dù ít đi một ít thần vận nhưng uy lực cũng không hề kém so với Kim Ô Hàm Chung của Tâm Vũ.
Cho dù nét mặt vẫn nghiêm nghị nhưng Huyền Minh cũng phải gật đầu, nói:
- Nếu như không phải do hai khí Phong Lôi đón tiếp quá khó khăn, cần phải người có thể chất đặc biệt thì Tử Tiêu Phong Lôi kiếm chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Minh Tịnh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Vạn vật trên thế gian đều có số phận. Tiếp đón càng nhiều lực lượng thì sẽ gánh chịu càng nhiều nguy hiểm. Nếu như suy nghĩ của chúng ta thì hai chữ quy tắc trên thế gian chẳng còn gì đáng nói nữa.
- Đúng thế. - Huyền Thanh tiếp lời:
- Có thể kế thừa thành công Tử Tiêu Phong Lôi kiếm, cũng chỉ có hai người may mắn. Việc này cần phải gánh vác nguy hiểm quá lớn.
Nghe thấy mấy vị phong chủ nói chuyện, đám đệ tử nội tông đứng phía sau đều nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt như hiểu ra.
"Boong..."
Một tiếng chuông cực to vang lên, mang theo cả tiếng kim thiết cọ xát soàn soạt, tản ra trong Luận Kiếm cốc.
Âm thanh vô hình khuếch tán từ kiếm trận ra ngoài. Vào lúc này, tiếng chuông uy nghiêm vang lên trong đầu tất cả mỗi người có mặt. Đồng thời, trong đầu họ còn xuất hiện một vầng mặt trời màu vàng tím chói chang. Trên mặt trời chói chang đó còn có một cái chuông lớn giống hệt cái chuông mà Lạc Tâm Vũ ngưng tụ. Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện trong mặt trời chói chang đó như có một hình bóng của một con chim kỳ lạ. Có điều nó bị ngọn lửa vây xung quanh nên không thể nhìn rõ.
Trong kiếm trận, mái tóc đen bù xù của Lục Thanh không gió tự động phất phơ. Nó hoàn toàn biến thành màu xanh tím. Từ miệng hắn tràn ra một dòng màu tươi. Rõ ràng, tiếng chuông chấn nhiếp hồn phách đó Lục Thanh là người chịu ảnh hưởng nhiều nhất.
Trong nháy mắt, Lục Thanh chỉ cảm thấy Thức Hải chấn động. Dải ngân hà thần thức màu bạc nhanh chóng xoay tròn. Một vòng sóng thần thức nhanh chóng tản ra ngoài Thức Hải cản tiếng chuông lại bên ngoài. Tuy nhiên, thần thức của Lạc Tâm Vũ không kém với hắn bao nhiêu, vì vậy mà thần thức của hắn vẫn bị chấn thương.
"Chát..."
Không hề có tiếng động ầm ầm vang lên. Cái chuông khổng lồ màu vàng kim va chạm với Lôi Trùy của Lục Thanh. Bắt đầu từ vị trí va chạm, cả hai nhanh chóng vỡ nát thành vô số điểm màu tím, màu xanh và vàng tím. Những điểm sáng tràn ngập khắp không gian kiếm trận.
Đối diện với Lục Thanh, Lạc Tâm Vũ thở hổn hển. Hai chiêu kiếm pháp tinh thâm đã lấy mất của hắn năm thành Tử Dương Kiếm Nguyên. Hắn cũng không biết rằng Lục Thanh vốn tích lũy chất dịch Kiếm Nguyên để tiếp viện. Mặc dù vào lúc này, miệng Lục Thanh đầy máu nhưng Lạc Tâm Vũ phát hiện sự tiêu hao của đối phương không nhiều bằng hắn. Kiếm Nguyên dao động mạnh trên người so với khi bắt đầu chỉ yếu đi hai phần mà thôi.
- Đây là lần đầu tiên trước mặt nhiều người như vậy ta vận dụng toàn lực.
Hơi thở bình phục, Lạc Tâm Vũ mở miệng nói. Ý chí chiến đấu trong mắt hắn chẳng những không yếu bơi mà thậm chí vẫn đang tăng lên. Thân hình hắn cũng giống như Lục Thanh lơ lửng trên không trung.
- Tử Tiêu Phong Lôi kiếm quả nhiên bất phàm. Dùng chiêu kiếm mạnh nhất của ngươi đi. Bây giờ, ta sẽ sử dụng một kiếm mạnh nhất mới lĩnh ngộ được. Nó cũng là một kiếm cuối cùng. Một kiếm này quyết định thắng bại.
Âm thanh của Lạc Tâm Vũ hoàn toàn ngưng trọng, thực ra là nhắc nhở Lục Thanh. Cho dù cảnh giới kiếm pháp hay bộ pháp cũng đều tương đương. Nếu chỉ so kiếm đơn thuần thì chỉ sợ ngàn chiêu mới có thể phân thắng bại. Cho tới lúc này, cả hai chỉ còn so đấu kiếm pháp tinh thâm mà thôi.
Kiếm pháp tinh thâm là do kiếm giả kết hợp với khí thuộc tính mà sáng tạo ra chiêu kiếm mạnh mẽ. Chiêu kiếm đó bao hàm toàn diện có được uy lực mạnh nhất có thể. Nhờ nó mà kiếm giả có thể phô diễn thực lực một cách tốt nhất. Tất nhiên, nó càng mạnh thì kiếm giả so đấu với nhau càng thêm nguy hiểm.
Nghe thấy Lạc Tâm Vũ nói, nét mặt Lục Thanh trở nên trịnh trọng. Lạc Tâm Vũ đứng đầu trong đám đệ tử nội tông bao nhiêu năm, cho tới bây giờ mới gặp được đối thủ mạnh nhất. Ngoại trừ Kiếm Nguyên công, bất kể phương diện nào cũng đều không kém hắn một chút nào. Một đối thủ như vậy vẫn là niềm mơ ước của hắn.
Thực ra, Lục Thanh cũng không muốn dựa vào chất dịch nguyên khí để kéo dài trận đấu. Thắng như vậy, chỉ sợ hắn cũng không chấp nhận.
"Cha...! Người cũng nghĩ như vậy sao?"
Liếc mắt nhìn về phía cây cột đá. Niệm Vân kiếm nằm giữa hai thanh thần kiếm Thanh Phàm như cảm nhận được ánh mắt của Lục Thanh. Thân kiếm vốn đang bất động chợt rung mạnh. Tiếng kiếm ngân vang lên truyền vào trong kiếm trận, chẳng hề bị chân không ảnh hưởng, chui vào trong tai Lục Thanh.
Lục Thanh mỉm cười, nhìn Lạc Tâm Vũ đang bừng bừng ý chí chiến đấu, rồi lên tiếng:
- Được.
Quyết định của Lạc Tâm Vũ cũng hợp với suy nghĩ của hắn.
Ầm...ầm...
Tiếp đó, trong nháy mắt, do không còn gì khống chế, khí thế kinh khủng từ trên người Lục Thanh và Lạc Tâm Vũ bốc lên tới tận trời cao.
Mặt đất dưới chân hai người cuối cùng cũng không chịu nổi mà vỡ vụn. Trong phạm vi trăm trượng, lớp đá biến thành những tảng mấy trăm cân. Rồi dưới khí thế của hai người bao phủ, chân không đè ép chúng lại hóa thành bụi phấn.