"Tiểu Vân, ta rất đói."
"Đến đây, ngươi xem ta lấy được cái gì." Trên mặt Tiểu Vân nở ra nụ cười, không chút do dự cầm đùi gà đưa cho đứa nhỏ năm tuổi.
Có chút chần chờ cầm lấy đùi gà: "Tiểu Vân, người đã nếm qua chưa? Chúng ta cùng ăn đi."
Lắc đầu, Tiểu Vân cự tuyệt nói: "Ngươi ăn đi, lúc trước ta đã ăn một cái đùi gà thật lớn." Nói xong, nó còn cố gắng vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình.
Trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, đứa bé nhỏ hơn cẩn thận cắn từng miếng thịt, mỗi một miếng đều nhai nuốt rất lâu, giống như muốn hương vị vĩnh viễn ở lại trong miệng vậy.
Tiểu Vân xoay người sang chỗ khác, không dám nhìn tiếp, nếu không nó chỉ sợ nhịn không được mà đoạt lại. Bất chợt nó nhìn ra cửa, trước mặt nó xuất hiện một lão nhân. Nó có chút không tin vào mắt của mình, nhìn kĩ lại chần chờ nói:
"Ngươi là chủ của lò rèn mới khai trương ở phía Đông."
"Ừ! Ta mới tới hai ngày trước." Trước mặt là một lão nhân vẻ mặt hiền hòa mặc bộ quần áo bằng vải thô, tươi cười nói: "Lò rèn của ta còn thiếu hai đồ đệ giúp việc, không biết các ngươi có nguyện ý bái làm đệ tử của ta không?"
Chuyện tốt như vậy đi đâu mà tìm?
Từ đó về sau, ở một lò rèn hẻo lánh phía Đông thành, có thêm hai đứa trẻ một lớn một nhỏ, lớn chừng mười một tuổi, nhỏ chừng năm tuổi. Mà đứa lớn chính là Đoạn Thanh Vân.
…………
Trở lại phòng khách nhà Lãnh Ngôn.
Đoạn Thanh Vân nhìn lão nhân nằm trên mặt đất, hai mắt hắn dần trở lên đỏ ngầu. Năm đó nếu không phải lão nhân nuôi dưỡng hắn cùng sư đệ, chỉ sợ hai người khó sống qua khỏi mùa Đông năm đó. Ân tái sinh, nặng tựa núi.
Hai mắt Đoạn Thanh Vân dần chuyển thành màu đỏ đậm, không khí chung quanh hắn bắt đầu nhộn nhạo lên, mái tóc đen trên đầu không gió tự động tung bay. Đồng thời một cỗ Kiếm Nguyên dao động mạnh mẽ bắt đầu xuất hiện.
"Đây là…" Phó Khúc lập tức quay đầu nhìn về Đoạn Thanh Vân, có chút kinh nghi nói. Về phần Lãnh Ngôn đứng cách Đoạn Thanh Vân không xa, hắn bỗng cảm thấy một cỗ áp lực to lớn ép đến. Cỗ áp lực này mang theo khí thế thô bạo, lại ẩn chứa dao động Kiếm Nguyên mạnh mẽ khiến hắn có cảm giác vô lực.
Lãnh Ngôn lập tức lùi lại mấy bước tới bên người Phó Khúc. Khí tức bốc lên từ trên người Đoạn Thanh Vân gần như là gấp hai hắn, chênh lệch tuyệt đối làm bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi.
"Nhập ma!" Phó Khúc trầm giọng nói. Hắn thật sự không ngờ, Đoạn Thanh Vân lại có thể ở đây tiến vào cảnh giới nhập ma.
Ô ——
Ô ——
Lão nhân nằm trên mặt đất không khỏi lộ ra thần sắc kinh hãi, nhưng lão cũng không nói gì được, trên khóe mắt đã ràn rụa nước mắt.
Nhập ma, là do thất tình lục dục của kiếm giả dẫn phát. Một khi có một loại tình cảm dục vọng đạt tới đỉnh thì có thể tiến vào cảnh giới nhập ma. Khi nhập ma, kiếm giả sẽ không làm chủ được bản thân, trong lòng chỉ có ý nghĩ điên cuồng giết chóc. Đặc biệt khi kiếm giả nhập ma, thì tu vi cảnh giới trong nháy mắt có thể tăng lên rất nhiều.
Có người đột phá một thiên vị, thậm chí có người tăng lên một cảnh giới tu luyện. Đương nhiên hậu quả sau đó rất nghiêm trọng, tu vi tăng lên khi nhập ma càng cao thì sau khi hồi phục thần trí, thân thể chịu tổn thương càng lớn. Thậm chí có kiếm giả bởi vì sống chết trước mắt mà nhập ma, tu vi tăng lên một cảnh giới đã chém giết tất cả địch nhân, sau đó khi tỉnh lại thì tuổi thọ cũng hao hết mà già đi trong nháy mắt, không đến một ngày bị hao tổn nguyên khí quá nhiều mà chết.
Lão nhân không thể ngăn lại Đoạn Thanh Vân nhập m. Xương cốt toàn thân lão đã bị gãy vỡ hơn nửa, lúc này còn không có sức lực mà dãy dụa. Trong miệng lão lại phum ra một ngụm máu tươi.
"Hừ!" Chỉ hơi kinh nghi một chút, trên mặt Phó Khúc liền lộ ra một nụ cười lạnh : "Ánh sáng đom đóm mà thôi, cho dù có mạnh hơn gấp trăm lần cũng không thể so với ánh trăng."
Rống ——
Một tiếng rống không hề giống tiếng con người phát ra từ miệng Đoạn Thanh Vân. Ngay sau đó, giống như có đồ vật gì đó bị phá tan, một tầng Kiếm Khí hệ Hỏa vô cùng mãnh liệt bốc lên trên người hắn. Khí hệ Hỏa lập tức hướng về phía Đoan Thanh Vân tụ tập lại.
"Nhập ma còn có thể tăng sự lĩnh ngộ lực lượng thuộc tính sao?" Phó Khúc thì thào một câu. Lập tức trên đầu ngón tay hắn hiện lên một đạo Kiếm Khí hệ Thổ, điểm về phía ngực Đoạn Thanh Vân .
"A ——" Đoạn Thanh Vân gầm lên một tiếng. Trước ngực hắn khí hệ Hỏa nhanh chóng áp súc thành một quả cầu lửa màu lam, tiếng kiếm ngâm cao vút từ ngón tay Đoạn Thanh Vân nổi lên. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Hưu ——
Trong nháy mắt hơn mười đạo Kiếm Khí hệ Hỏa nóng cháy từ ngón tay Đoạn Thanh Vân bắn vào trong quả cầu lửa. Quả cầu lửa nhanh chóng hiện lên ngưng tụ như thực chất, phát ra nhiệt độ kinh người.
Kiếm Sư tiểu thiên vị! Đoạn Thanh Vân vốn có tu vi Kiếm Khách đại thiên vị, sau khi nhập ma tu vi lại tăng lên tới Kiếm Sư tiểu thiên vị.
Kiếm Khí hệ Hỏa nóng cháy cuồn cuộn hiện quanh người Đoạn Thanh Vân. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy ở bên trong Kiếm Khí còn có một tia đỏ tươi như máu.
Hô ——
Lúc này quả cầu lửa đã áp súc thành màu lam đậm, bên trong có một đoàn Kiếm Khí hệ Hỏa nóng cháy. Theo động tác của Đoạn Thanh Vân, quả cầu lửa rít lên đánh vào đạo Kiếm Khí mà Phó Khúc đánh ra.
Sắc mặt Phó Khúc trở lên ngưng trọng, không còn vẻ coi khinh như lúc trước nữa. Nơi đầu ngón tay hắn, một đạo Kiếm Khí hệ Thổ màu vàng trong suốt bôc lên dài gần sáu trượng. Lập tức Phó Khúc vung tay đánh ra.
Oanh!
Quả cầu lửa không có chút lực ngăn cản, nhanh chóng bị Kiếm Khí hệ Thổ chém thành hai nửa, ngọn lửa màu lam lập tức tán loạn. Trong đại sảnh nhiều tiếng xèo xèo vang lên, thậm chí khi quả cầu lửa vỡ ra còn hình thành một tầng sóng nhiệt nhè nhẹ.
Kiếm Khí hệ Hỏa quanh người Đoạn Thanh Vân lập tức tản mát sạch sẽ. Phó Khúc đi tới tới trước mặt Đoạn Thanh Vân nhe răng cười, Kiếm Khí trên ngón tay hắn lập tức điểm vào ngực Đoạn Thanh Vân, nhanh chóng phá vỡ Kiếm Khí hộ thân của Đoạn Thanh Vân, khống chế Kiếm Nguyên trong đan điền.
Khi nhập ma, Kiếm Nguyên trong đan điền của Đoạn Thanh Vân rất bạo ngược, chỉ không chú ý một chút sẽ bị hắn đột phá giam cầm. Cho nên lần này Phó Khí đánh ra liên tiếp hơn mười đạo, phong ấn lại Kiếm Nguyên của Đoạn Thanh Vân, đồng thời phong bế lại vài nhánh kinh mạch chủ, ngăn chặn khi Kiếm Nguyên đột phá qua phong ấn Kiếm Khí thì không thể lưu chuyển dễ dàng được.
Phó Khúc vung tay ném Đoạn Thanh Vân đến trước mặt lão nhân. Nhất thời Đoạn Thanh Vân kêu thảm một tiếng, đôi con ngươi đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Phó Khúc. Tuy rằng đã nhập ma, nhưng Đoạn Thanh Vân vẫn phân biệt rõ ràng địch ta.
"Thế nào lão già! Chỉ cần ngươi chịu nói ra, ta sẽ thay ngươi loại bỏ hậu quả của nhập ma cho hắn. Nếu không chỉ một thời gian ngắn nữa hắn sẽ đi đời nhà ma." Phó Khúc tựa cười mà không phải cười nhìn chằm chằm lão nhân, đồng thời gật đầu với Lãnh Ngôn.
"Ngươi hãy bỏ ý định đó đi. Cho dù thầy trò ta có chết, ngươi cũng đừng hòng lấy được tuyệt kĩ của sư phụ. Loại người như ngươi không bằng súc sinh, đến ân sư có công tái tạo nuôi dưỡng mà ngươi còn sát hại, căn bản là không có tâm theo con đường chú kiếm. Giao cho ngươi chỉ làm bẩn nó!" Lão nhân giận dữ nói.
"Ngươi!" cho dù là tâm cảnh của Kiếm Chủ, Phó Khúc cũng bị lão nhân chọc giận. Nhưng lập tức hắn lại cười lạnh một tiếng, nói: "Tốt! Lão già ngươi đã muốn chết, ta cũng không vội. Lãnh Ngôn! Ngươi chiêu đãi tốt đệ tử của hắn đi, đừng làm cho hắn chết một cách thoải mái ."
"Súc sinh! Cầm thú! Ngươi sẽ không được chết tử tế đâu." Thanh âm khàn khàn, lão nhân nổi giận mắng.
Không thèm để ý tới, sắc mặt Lãnh Ngôn lạnh lùng, bước tới trước mặt Đoạn Thanh Vân. Vừa rồi Đoạn Thanh Vân nhập ma khiến hắn mất hết thể diện, lúc này có cơ hội như vậy thật đúng ý hắn. Chỉ cần làm cho lão già kia mở miệng, đến lúc đó hắn có thể có Tử Nguyên đan, hắn đã có thể có hy vọng đột phá bình cảnh mấy năm nay đạt tới Kiếm sư.
Một tay cầm lấy cánh tay của Đoạn Thanh Vân lên, Lãnh Ngôn quay đầu nhìn lão nhân nói: "Lão già kia, ngươi nói hay không?"
Lão nhân vẫn lặng yên, không nhúc nhích, nhắm hai mắt lại.
"Được!" Cười lạnh một tiếng, Lãnh Ngôn bắt đầu dùng sức.
"Từ Từ!" Phó Khúc đứng bên cạnh bỗng kêu lên một tiếng sợ hãi. Ngay sau đó, Lãnh Ngôn liền cảm thấy hai cỗ áp lực thật sâu đè ép tới. Hắn chưa bao giờ cảm giác, chính mình lại nhỏ bé như vậy. Trước hai luồng áp lực đó, hắn cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ đứng trước sóng biển gầm thét, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cơn sóng đánh tan tành.
Lãnh Ngôn buông tay của Đoạn thanh Vân ra, trên mặt hắn ửng hồng, nhịn không được lui về sau năm sáu bước, ngã ngồi trên ghế.
"Hai Kiếm Chủ!" Trong lòng Phó Khúc vô cùng chấn động, liếc nhìn Đoạn Thanh Vân một cái, trong ánh mắt không thể che dấu sự khiếp sợ : "Tiểu tử này có thân phận gì mà có thể có hai Kiếm Chủ vì hắn tới đây?"