Rống
Tiếng hô vang lên liên tiếp, từ những ngôi mộ xung quanh không ngừng có những cánh tay trắng hếu vươn lên. Từng tia khí sắc bén pha tạp không tinh thuần nổi lên. Một cơn gió âm u lạnh lẽo nổi lên. Nguyên bản khu mộ hoang vắng đầy vẻ âm u, lúc này lại càng làm cho người ta có cảm giác như lâm vào giữa địa ngục.
Lục Thanh đuổi theo hai gã Kiếm Chủ của Vô Tình tông đã bắt Lạc Tâm Vũ và Long Tuyết làm con tin chạy vào trong khu mô địa đã được thời gian tàn một nén hương. Mới vào được một lúc mà Lục Thanh đã mất đi bóng dáng của hai gã đó, đến một lúc sau mới lại thoáng thấy bóng dáng hai gã bên cạnh một ngôi mộ rồi biến mất. Dường như hắn đã bị nhốt trong một Kiếm Trận.
Lục Thanh không có nhiều hiểu biết đối với Kiếm Trận. Mà Diệp lão cũng chỉ từng nhìn qua nhiều Kiếm Trận thôi, phương pháp phá giải thì lão không biết tý gì. Dựa theo cách nói của Diệp lão, mặc kệ trước đây gặp phải loại Kiếm Trận nào, lão đều cậy mạnh mà phá trận, chưa bao giờ phải suy nghĩ cách phá giải cả.
Đối với Lục Thanh mà nói, hắn có dốc hết sức lực bình sinh ra cũng không thể phá được Kiếm Trận này. Theo lời của Diệp lão thì đây là một Kiếm Trận cấp thiên. Tuy rằng chỉ là một Kiếm Trận bình thường trong số Kiếm Trận cấp thiên: Cửu Cung Hoàn Khúc Kiếm Trận, nhưng đó cũng không phải là thứ mà Lục Thanh có thể phá giải được.
Lúc này, chợt những ngôi mộ xung quanh bắt đầu sụp đổ, từng cái huyệt lộ ra làm Lục Thanh cảnh giác không dám di động. Chỉ thấy chủ nhân của từng cái tay trắng hếu chậm rãi chui ra.
Đây là những người như thế nào? Trên người bọn họ không hề có chỗ nào có máu thịt trọn vẹn cả, da thịt trắng bệch không hề có chút máu, cũng không hề có giọt máu tươi nào chảy ra. Trên mặt mỗi người đều lộ ra một đôi con ngươi đỏ tươi như mắt dã thú, ánh lên vẻ hung lệ.
Làm cho Lục Thanh kinh ngạc chính là trên mỗi người đều tản ra quang mang của Kiếm Khí. Có Kiếm Khí hệ Kim, Kiếm Khí hệ Mộc, thậm chí có cả Chân Hỏa hệ Chân Dương Kiếm Khí, Kiếm Khí hệ Phong, và vô số loại Kiếm Khí có các loại thuộc tính rất quỷ dị. Nhiều loại Kiếm Khí mà Lục Thanh còn chưa bao giờ thấy. Trên mỗi loại Kiếm Khí đều tản ra một khí tức khiến kẻ khác sợ hãi.
"Chẳng lễ đây là Kiếm Thi?" Lục Thanh như nghĩ tới cái gì, tự hỏi ở trong đầu.
"Đúng vậy, tất cả đều là Kiếm Thi. Những Kiếm Thi này đều được luyện chế bằng phương pháp rất cổ xưa, khiến cho Kiếm Thi có được tu vi như khi còn sống. Những Kiếm Thi này đều tích trữ thi độc rất mãnh liệt, cho dù thân thế ngươi tương đương với thanh kiếm cửu phẩm cũng không được chạm tới nhiều lần. Nếu không cũng sẽ biến thành bộ dạng như chúng."
Dừng một chút, Diệp lão lại cảm thán noi: "Xem ra ta vẫn còn coi thường tên Ngũ Hành Kiếm Tôn này. Hắn có thể bằng vào lực lượng bản thân mà trấn áp nhiều Kiếm Thi như vậy, cũng không phải chuyện dễ dàng. Ta xem Ngũ Hành Kiếm Tôn cũng không phải là Ngũ Hành Kiếm Tôn."
"Không phải Ngũ Hành Kiếm Tôn?" Lục Thanh sửng sốt.
"Không sai! Không phải Ngũ Hành Kiếm Tôn, mà là Ngũ Hành Kiếm Tổ!"
"Ngũ Hành Kiếm Tổ!" Lục Thanh không khỏi lắp bắp kinh hãi. Vốn là Kiếm Tôn đã khiến cho người ta kính sợ rồi. Nhưng lúc này Diệp lão lại nói là Kiếm Tổ, đó là cái gì, đó chính là tồn tại đỉnh cao chỉ dưới Kiếm Thánh trong truyền thuyết.
Kiếm Tổ, có thể nói là người đứng đầu của Kiếm Thần Đại Lục. Trừ bỏ vị Kiếm Thần bí ẩn ra, chỉ sợ không hề kém ai. Thậm chí ở năm thánh địa lớn có tồn tại Kiếm Tổ hay không cũng khó nói.
Lục Thanh cũng không nghi ngờ lời nói của Diệp lão. Hắn cũng nhìn ra, thực lực của Diệp lão sâu không lường được. Cho dù là đối với Ngũ Hành Kiếm Tôn, Diệp lão cũng chỉ tán thưởng mấy tiếng, như là trưởng bối với vãn bối vậy.
Trầm ngâm một lát, Diệp lão lại tiếp tục nói: "Muốn trấn áp đươc nhiều Kiếm Thi như vậy, thì phải có tu vi hồn phách đạt tới Kiếm Tổ mới làm được. Bằng không, cho dù là Kiếm Tôn cũng không thể trấn áp nhiều Kiếm Thi như vậy. Ngươi thử dùng linh hồn cảm ứng xem một chút đi."
Nghe Diệp lạo nói như vậy, Lục Thanh liền ngưng tụ tâm thần, một tầng dao động linh hồn theo thần thức của hắn phát tán ra ngoài, rất nhanh dung nhập vào trong trời đất. Lát sau, Lục Thanh đột nhiên kêu lên kinh hãi. Hắn cảm thấy cái gì? Hắn dĩ nhiên cảm ứng được từ trên người mỗi Kiếm Thi đều tản ra dao động linh hồn như người còn sống.
"Làm sao có thể như vậy!" Lục Thanh hô nhỏ một tiếng. Những Kiếm Thi này xem ra đều phải chết đi từ lâu rồi, hồn phách phải sớm tan biến mới đúng. Nhưng hiện tại Lục Thanh lại cảm ứng hồn phách của chúng vẫn tồn tại.
"Không có gì là không có khả năng cả! Ngũ Hành Kiếm Tôn đã lấy lực lượng linh hồn của mình để chống đỡ, đem hồn phách của những Kiếm Thi này trấn áp, không được luôn hồi." Diệp lão nói tới đây cũng sinh ra nghi hoặc nói: "Nhưng sao hắn phải trả giá lớn như vậy để làm gì? Nếu người khác tiến vào Kiếm Mộ, không phải sẽ bị Kiếm Trận của hắn hủy diệt sao. Vì sao phải làm như vậy?"
Nghe Diệp lão nói thế, Lục Thanh cũng thấy nghi hoặc. Nếu là vì khảo nghiệm người thừa kế cũng đâu phải làm việc thương thiên hại lý như vậy. Mà hắn là Tông Sư của Thiên Đạo, phải rõ ràng điểm này chứ. Sợ là có đến hơn nghìn kiếm giả đã bị luyện thành Kiếm Thi, không được nhập luân hồi, khiến người nghe phải kinh sơ.
Rốt cuộc là vì cái gì?
Lúc này, Lục Thanh tràn đầy nghi hoặc với Ngũ Hành Kiếm Tôn. Ở vùng đất hoang dã, cây Thần Mộc che trời, còn có nữ tử là Kiếm Linh, cùng với khu thành cổ mộ âm trầm đáng sợ này, đều lộ ra rất nhiều bí ẩn. Tựa hồ như sự thật đã bị một tấm màn mông lung che phủ, làm người ta không thể nhìn rõ ràng.
Rống!
Hiện tại cũng không phải lúc để suy nghĩ. Mỗi Kiếm Thi vừa chui ra khỏi mộ đều phát ra tiếng gào thét thê lương hướng về Lục Thanh đánh tới.
Thần thức của Lục Thanh lập tức dung nhập trong trời đất, trong hư không vô số Lôi khí tụ tập lại, trong thời gian ngắn ngưng tụ thành hơn nghìn chiếc châm nhọn hoắt xung quanh người Lục Thanh. Trên mỗi chiếc châm đều có một đạo tiên thiên Phong Lôi khí cực kì tinh thuần, khí thế bá đạo tràn ngập tỏa ra xung quanh.
Ô...!
Nhưng Kiếm Thi đang lao đến có chút hoảng sợ ngừng bước lại. Điều này Lục Thanh hiểu rõ, những Kiếm Thi này đều là thi thể đã chết, thi khí trên người ngưng đọng như thực chất, trải qua vô số năm, đã trở thành tử khí nồng đậm vô cùng.
Lôi khí là chí dương chí cương trong trời đất, đó chính là khắc tinh của Kiếm Thi, làm sao mà chúng không sợ được.
Thức thứ mười năm của Tử Tiêu Phong Lôi kiếm: Bạo Vũ Lôi Châm!
Uy thế của chiêu kiếm này vô cùng to lớn, cho dù là Kiếm Chủ đại thiên vị cũng không dám đối đầu.
Đây là thực lực của Kiếm Chủ đã nửa bước tiến vào cảnh giới Kiếm Hồn, linh hồn cùng thần thức đã dung nhập vào trong trời đất. Hiểu rõ căn nguyên, minh hoa tẩy tẫn, gần như đã dung làm một với khí Phong Lôi trong trời đất, chỉ cần có ý nghĩ là có thể điều động ngay lập tức.
Hưu
Phong Lôi châm bá đạo phóng tới, không khí bị phá vỡ vang lên tiếng xé giớ chói tai. Mà Kiếm Thi cũng nhiều năm không hoạt động, động tác tất nhiên không được nhanh nhẹn. Tuy mỗi Kiếm Thi đều có thể thi triển ra bộ pháp, nhưng làm sao có thể tránh được thần thức của Lục Thanh tập trung vào.
Ầm...
Trong nháy mắt Phong Lôi châm phá để đâm xuyên qua toàn thân những Kiếm Thi, thi khí bị đốt cháy bốc lên từng làn khói đen. Tại chỗ Phong Lôi châm đâm vào, không ngừng có tử khí bốc ra. Ngay sau đó Kiếm Thi bị Lôi khí bá đạo đốt cháy thành tro bụi, từ trong đó tản ra nhiều quang điểm màu trắng, nhanh chóng tiêu tán trong trời đất. Từ những quang điểm này, Lục Thanh cảm nhận được lực lượng linh hồn rất tinh thuần.
Đồng thời, từ những quang điểm này còn truyền đến ý niệm mơ hồ. Tuy không rõ ràng lắm, nhưng Lục Thanh vẫn cảm nhận được ý cảm kích.
Giải thoát!
Linh hồn bị trấn áp vô số năm tháng, lúc này đã được giải thoát.
Vốn Lục Thanh có chút không đành lòng tàn sát nhiều linh hồn như vậy, nhưng lúc này cảm nhận được ý niệm như vậy truyền đến, hắn cũng thả lỏng tinh thần xuống.
Lục Thanh quay đầu nhìn về phía những ngôi mộ đang không ngừng có Kiếm Thi chui ra.
....
Ở trước ngôi mộ to lớn.
Ầm
Không ngừng có bia mộ văng ra, từng cánh tay trắng hếu dày đặc âm khí vương ra, khí tức âm lãnh khiến cho người ta rùng mình.
Bốn người Ninh Hoàn Chân dựa lưng vào nhau, mắt nhìn thấy những cánh tay trắng bệch không ngừng vươn ra, dần có từng thi thể thối rữa chui ra khỏi mộ. Từng đôi mắt đỏ ngầu đầy hung ác như mãnh thú nhìn tới. Những thi thể vừa chui lên lập tức gào thét đánh tới phía bốn người.
Vô số Kiếm Khí thuộc tính khác nhau mang theo nhiều màu sắc phá không bắn tới chỗ bốn người đang đứng.
Đối mặt với tình huống quỷ dị, Ninh Hoàn Chân không dám chậm trễ, vung Thanh Cương kiếm trong tay lên. Từ trên Thanh Cương kiếm nhanh chóng ngưng tụ ra một đạo Cương Phong Kiếm Khí sắc bén, không khí xung quanh liền bị phá vỡ. Mà cả người Ninh Hoàn Chân được bao phủ bởi một đạo Cương Phong màu trắng.
Không gian chung quanh như ngưng đọng lại, trong giây lát liền bị khí Cương Phong mà Ninh Hoàn Chân tụ tập xé rách vang lên tiếng vù vù.
Xuy...
Chỉ lát sau đạo Cương Phong quanh người Ninh Hoàn Chân xoay tròn hóa thành một cơn lốc màu trắng cao hơn hai mươi trượng, mặt trên còn lóe ra từng đạo Cương Phong Kiếm Khí sắc bén. Không khí xung quanh không ngừng bị vặn vẹo.
Đồng thời Thanh Cương kiếm trong tay Ninh Hoàn Chân chém ra. Trên trán hắn đã đổ nhiều điểm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, cơn lộc bắt đầu hướng về phía trước bay ra. Cương Phong Kiếm Khí sắc bén xé rách không khí, vang lên tiếng ô ô.