Chính là thời gian chỉ qua hơn mười lần hô hấp, Minh Tịch Nguyệt sau khi ra tay tru giết bốn gã Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn, lập tức sóng vai cùng hai người Huyền Minh hình thành Tam Tài Kiếm Trận, đem Tần Vô Song vây vào giữa.
"Những Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn khác của Tử Hà tông các ngươi đâu? Còn có ba gã nữa ở nơi nào?" Tần Vô Song lạnh giọng nói.
"Thanh Ngọc tông các ngươi đối với Tử Hà tông chúng ta hiểu biết thật rõ ràng. Hừ, đám thám tử giết một đám lại đến một đám, đúng là âm hồn không tiêu tan!" Huyền Minh lạnh lùng nói: "Muốn biết ba người bọn họ ở nơi nào, ngươi xuống địa ngục hỏi Thanh Ngọc tổ sư đi!"
Huyền Minh vừa dứt lời, ba người liền đồng thời ra tay. Ba đạo lực trời đất trong phạm vi sáu dặm trấn áp lại, đúng là đem lực trời đất do Tần Vô Song có tu vi Kiếm Vương đại thiên vị trấn áp xuống.
"Sư thúc!" Tần Vô Song thầm nghĩ trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn tới chín tầng trời. Lúc này trên chín tầng trời, không ngừng lóe lên thần quang màu vàng tím cùng xanh trắng. Theo thời gian trôi qua, thần quang màu vàng tím đúng là có xu thế áp đảo màu xanh trắng.
"Như thế nào có thể!" Tần Vô Song kinh hô một tiếng. Hắn nhớ rõ vài năm trước, khi ba tông tề tụ ở Lang Nha sơn, sư thúc hắn mượn dùng sinh khí vạn vận ẩn núp một bên, đối với thực lực của Tử Dương Kiếm Hoàng có nắm chắc tuyệt đối. Vậy mà bây giờ mới vài năm trôi qua, cư nhiên lại bị áp đảo lại, điều này sao có thể?
Phải biết rằng, Kiếm Hoàng lĩnh ngộ pháp tắc đều là phải tiến hành từng bước, trong đó không thể có chút qua loa. Một khi lý giải pháp tắc sai lầm, vận dụng liền không thể tự nhiên thoải mái.
Chẳng lẽ là Thanh Phàm điện!
Trong lòng bỗng hiện lên ý nghĩ như vậy, trong lòng Tần Vô Song không khỏi chấn động. Tâm tình hắn vừa chấn động, trong lúc nhất thời mới bị lực trời đất của ba người Huyền Minh tụ tập lại trấn áp. Nguyên bản đang ở hoàn cảnh xấu, trong nháy lại hoàn toàn biến đổi. Tam Tài Kiếm Trận tuy là Kiếm Trận cấp nhân bình thường nhất, nhưng là do ba Kiếm Vương trung thiên vị thi triển, cho dù là Kiếm Vương đại thiên vị cũng phải tạm lánh đi mũi nhọn. Huống chi Tầm Vô Song còn bị ba người vây vào bên trong Kiếm Trận.
Trên chín tầng trời.
Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng có chút không thể tin được nhìn Tử Dương Kiếm Hoàng nói: "Như thế nào có thể, sinh cơ khí huyết cả người ngươi như thế nào lại đột nhiên tăng thêm nhiều như vậy, đến cả Tử Dương pháp tắc cũng đã gần hoàn toàn nắm giữ, rốt cuộc là chuyện gì?"
Hồn thức lưu chuyển, chiến dấu bên dưới đều được thu vào mắt Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng.
"Bốn tên phế vật!
Nhìn thấy bốn gã Kiếm Vương của Hoàng Thổ môn cùng Thanh Vân môn bỏ chạy, Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng mặt mày dựng đứng. Bốn người này xem như hoàn toàn quấy nhiễu kế hoạch của hắn.
Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng phất tay đem một đạo Kiếm Cương chen lẫn pháp tắc hóa thành một võng kiếm liên miên đánh tới Tử Dương Kiếm Hoàng. Bên trên võng kiếm có từng đạo Động Hư Không Gian nhỏ như sợi tóc thoát phá ra, hấp lực khủng bố hướng tới Tử Dương Kiếm Hoàng mà cắn nuốt. Đồng thời Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng thi triển bộ pháp, dưới chân hiện ra một đóa hoa sen to lớn, kiếm quang lóe ra, lập tức lao thẳng xuống bên dưới.
"Chạy đi đâu!" Tử Dương Kiếm Hoàng trầm quát một tiếng, thanh âm giống như sấm sét cuồn cuộn, ở trên chín tầng trời vang lên. Thần Kiếm trong tay lập tức bắn ra hơn năm trăm đạo Kiếm Cương pháp tắc, trực tiếp chém ra một đạo Động Hư Không Gian hẹp dài, đem võng kiếm đánh úp trước mặt đánh tan.
"Dừng tay!" Một tiếng hét lớn giống như sấm sét cửu thiên trước tiếp đem lực trời đất xung quang bốn người Tần Vô Song đánh xơ xác. Ở một bên, Lạc Thiên Phong hóa thân thành Tam Túc Kim Ô cũng tan biến, hiện ra một thân loang lổ vết máu, tính cả Thanh Ngọc tam lão cũng đồng dạng bị đánh tan ra.
Trong thời gian ngắn, hai đại Kiếm Hoàng lại buông xuống.
Kiếm quang hạ xuống, nhân mã hai phương lập tức tách ra hai bên. Ngắn ngủi một lát thời gian, bên Thanh Ngọc tông dĩ nhiên đã ngã xuống mười tên Kiếm Chủ, trong đó có bốn gã đạt đến Giả Hồn chết trong tay Minh Tịch Nguyệt. Bốn người này, ai cũng không thể nói tương lai không thành công bước ra từng bước. Tổn thất như vậy, hơn nữa lúc trước đi Thanh Phàm điện, Lục Thanh đã giết chết sáu gã Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn do ba tông liên thủ, hiện giờ không sai biệt lắm Thanh Ngọc tông đã hoàn toàn không còn Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn.
Hai mươi gã Kiếm Chủ toàn thân đầy vết kiếm loang lổ bay tới phía sau bốn người Tần Vô Song.
Hơi có chút đau lòng nhìn lướt qua, Tần Vô Song chỉ có thể hy vọng, bên trong trấn Triêu Dương, hai người kia có thể ra tay, như vậy bọn họ mới có thể có cơ hội.
Bất quá, cho dù là Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng cũng không thể tưởng được, hai gã Thận Thủy song kiếm mà mình mất rất nhiều công sức mới mời được, lại bị Huyền Thanh dùng Duyên Thọ đan hấp dẫn, thậm chí còn trở thành người thủ hộ cho Lục Thanh ngưng kết Kiếm Hồn.
"Như thế nào, Tần Khổ, ngươi khiếp đảm sao?" Tử Dương Kiếm Hoàng đứng yên trong hư không, cả người mang theo đại thế của Tử Hà tông, hùng hậu trầm ngưng. Giờ phút này nếu chỉ luận khí thế, chỉ sợ chỉ có tam kiếp Kiếm Hoàng mới có thể bằng được.
Hừ lạnh một tiếng, Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng nói: "Thực lực hai bên tương đương, chuyện hôm nay liền từ bỏ, nếu không ta liền tự bạo Kiếm Chủng pháp tắc. Từ nay Thanh Ngọc tông chúng ta sẽ không đối địch với Tử Hà tông các ngươi, cho dù trước khi các ngươi di chuyển tới Kim Thiên giới, muốn tông vực thì Thanh Ngọc tông cũng có thể đồng ý nhường lại năm mươi dặm. "
Mày nhíu lại, Minh Tịch Nguyệt muốn nói cái gì đó bất quá vẫn là nhịn lại. Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng mà tự bạo thật, trừ bỏ sư thúc bọn họ, trong phạm vi mười dặm, sợ là trong khoảnh khắc sẽ hóa thành một mảnh phế tích.
Lúc này, Trong mắt Tử Dương Kiếm Hoàng nhất thời lộ ra vẻ châm chọc: "Tần Khổ, không nghĩ tới ngươi cũng có một ngày không cần da mặt. "
"Da mặt?" Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng đạm cười một tiếng: "Ở trước mặt tông môn, điểm ấy da mặt của ta thì tính là cái gì. "
Ánh mắt ngưng lại, lần đầu tiên ánh mắt bốn người Minh Tịch Nguyệt nhìn về phía Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng trở lên trịnh trọng.
"Tốt, ta đáp ứng lời ngươi nói, bất quá lão phu có một điều kiện!" Tử Dương Kiếm Hoàng mở miệng nói.
"Điều kiện gì, ngươi nói!" Trong lòng Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng hơi buông lỏng. Chỉ có một cái điều kiện, nhưng vậy chẳng những có thể kéo dài thêm thời gian. Trong giây lát ánh mắt của hắn lại hơi hơi liếc về phía trấn Triêu Dương.
"Chờ lúc Lục Thanh xuất quan, muốn cùng tông chủ Thanh Ngọc tông các ngươi đánh một trận, bất luận sinh tử!" Tử Dương Kiếm Hoàng chậm rãi mở miệng nói.
Lời của Tử Dương Kiếm Hoàng vừa thốt ra, trên mặt bốn người Minh Tịch Nguyệt đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
"Sư thúc!"
Khoát tay áo, Tử Dương Kiếm Hoàng nói: "Không sao, ta tự biết đúng mực!"
Ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng nói: "Không nghĩ tới Tử Dương lão thất phu ngươi cư nhiên cũng có một ngày ngây ngốc như vậy. Cho dù Lục Thanh kia có thiên phú tuyệt hảo thì như thế nào, ngươi thực nghĩ hắn có thể lấy tu vi Kiếm Vương tiểu thiên vị đánh bại sư điệt ta sao! Thực là dõng dạc!"
Cười lạnh một tiếng, Tần Vô Song cũng tiến lên từng bước nói: "Sư thúc, nếu Tử Dương Kiếm Hoàng đã nói như thế, sư điệt cũng muốn nhìn xem, một tiểu bối vừa mới vào Kiếm Vương, đến tột cùng là có cái gì cậy vào!"
Cảnh giới Kiếm Hồn, Kiếm Vương tiểu thiên vị muốn chiến thắng đại thiên vị, Tần Vô Song thấy, đó là chuyện tình tuyệt đối không có khả năng. Trong này chẳng những là tu vi chênh lệch, lớn hơn nữa đó là cảnh giới chênh lệch.
Chênh lệch hai lần như vậy, nếu thực có thể đánh lại được, kia đã không phải kiếm giả, mà là yêu nghiệt.
"Được, lập hạ Kiếm Thần thệ ước đi!" Tử Dương Kiếm Hoàng lạnh lùng nói.
"Lục Thanh kia còn chưa xuất quan!"
"Ta đến thay hắn lập!" Thanh âm Tử Dương Kiếm Hoàng kiên định vô cùng.
Lời nói của Tử Dương Kiếm Hoàng đúng là lời mà đám người Tần Vô Song nguyện ý nghe nhất.
Lập tức hai người đồng thời lập ra Kiếm Thần thệ ước, Lục Thanh cùng Tần Vô Song đánh một trận, hai tông không được nhúng tay vào, đồng thời cũng xác định lần này Thanh Ngọc tông cắt nhượng tông vực.
Bất quá so với việc cắt nhượng tông vực, việc Lục Thanh ngã xuống mới là việc trọng yếu.
Ngay tại lúc hai bên vừa lập xong Kiếm Thần thệ ước, Tử Dương Kiếm Hoàng cùng Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng đồng thời ngẩng đầu lên.
"Lôi kiếp!" Hai người đồng thời kinh hô ra tiếng.
"Không đúng, uy lực Lôi kiếp này thấp hơn một trọng Lôi kiếp rất nhiều. Là bảo vật gì xuất thế, cư nhiên dẫn động Lôi kiếp hàng thế!" Tử Dương Kiếm Hoàng mở miệng nói.
Ánh mắt hai Kiếm Hoàng lập tức đồng thời chuyển tới phương hướng trấn Triêu Dương. Bởi vì đạo đạo Thiên Lôi của Lôi kiếp, đó là ở phía trên trấn Triêu Dương hiển hóa ra.
Biến sắc, Tử Dương Kiếm Hoàng lập tức vung tay lên, đem quầng sáng màu vàng tím bao phủ trấn Triêu Dương thu hồi trở lại. Nếu can thiệp vào Thiên Đạo Lôi kiếp, thì trọng Lôi kiếp thứ ba mà tam kiếp Kiếm Hoàng phải độ của hắn cũng lập tức buông xuống.
"Dưới Kiếm Sư, tất cả rút khỏi trấn Triêu Dương!" Lạc Thiên Phong lập tức vận khởi Kiếm Nguyên quát lớn.
Rất nhanh đại bộ phận đệ tử nội tông canh giữ ở trấn Triêu Dương, toàn bộ lui đi ra.
Hai người Tử Dương Kiếm Hoàng muốn thả hồn thức ra tra xét, lại bị một cỗ Lôi kiếp lực cứng cỏi phản chấn trở về, khiến cho tâm thần hai người run lên. Thiên Đạo hành sự, là tuyệt đối không cho phép người nhúng tay vào, cho dù là nhìn trộm cũng tuyệt đối không được.
Giờ phút này, một đóa Lôi Vân đem cả bầu trời trấn Triêu Dương bao phủ vào. Thiên Lôi khủng bố ở bên trong xuyên qua bốc lên, giống như từng con chân long uy vũ, hướng tới thế nhân lộ ra nanh vuốt sắc bén.
Ầm ầm
Thiên Lôi quay cuồng, màu sắc biến đổi từ màu tím tinh khiết thành màu tím thẫm. Thiên Lôi màu tím thẫm ở trên hư không xuyên qua, thỉnh thoảng lại tạo lên không gian sóng gợn nhàn nhạt. Không gian sóng gợn khủng bố khuếch tán ra bốn phía, đem chung quanh một mảnh mây trắng cắn nuốt. Thậm chí đến ánh mắt trời, cũng không lưu tình chút nào hút vào, không buông tha một tia.
Thiên Đạo Lôi kiếp, cho dù là hai đại Kiếm Hoàng, đã nắm giữ pháp tắc cũng không dám đến gần mảy may.
Trong trấn Triêu Dương, sân viện Lục phủ.
Ánh mắt ba người Huyền Thanh chợt trở lên vô cùng kinh hãi. Có lẽ đám người Tử Dương Kiếm Hoàng không thể cảm ứng được, nhưng bọn họ ba Kiếm Vương đứng ngay bên cạnh căn phòng chỗ Lục Thanh, tự nhiên cảm nhận được Lôi kiếp trên bầu trời đang tập trung vào căn phòng Hắc Thiết.
"Sao lại thế này, tiểu tử này ngưng kết Kiếm Hồn, như thế nào trời lại giáng Lôi kiếp?" Hãi gã Kiếm Vương hướng tới Huyền Thanh kinh hãi nói.
Cười khổ lắc lắc đầu, Huyền Thanh nói: "Cái này ta cũng không rõ. Bất quá lúc này Lôi kiếp đã giáng xuống, Thiên Đạo sẽ không cho phép chúng ta nhúng tay. Mau rời khỏi nơi này để tránh khỏi Lôi kiếp lan đến. "
"Được!" Hai gã Kiếm Vương không cần nghĩ ngợi, lập tức ẩn vào hư không chung quanh. Cảm thụ ẩn ký chính mình lưu lại trên người bọn họ đang chậm rãi đi xa, Huyền Thanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Huyền Thành lập tức bay tới đại sảnh Lục phủ, không kịp giải thích gì, lập tức đánh ra một đạo lực trời đất, cuốn mấy người Nhan Như Ngọc ra khỏi Lục phủ, dừng lại giữa trấn Triêu Dương.
"Huyền trưởng lão, đây là sao?" Nhan Như Ngọc mở miệng hỏi. Ở bên cạnh, vẻ mặt bốn người Niếp Thanh Thiên đầy ngưng trọng, bọn họ ẩn ẩn cảm thấy sự tình không tầm thường.
Hít sâu một hơi, Huyền Thanh nói: "Lôi kiếp, trời giáng Lôi kiếp tập trung vào căn phòng chỗ Lục Thanh!"
"Cái gì!" Sắc mặt Nhan Như Ngọc trong nháy mắt tái nhợt, lập tức liền quỳ trên mặt đất: "Huyền trưởng lão, cầu xin ngươi ra tay cứu Thanh nhi!"
Giờ phút này nàng cảm ứng tới Kiếm Thi ẩn nấp trong Lục phủ. Kiếm Thi tựa hồ đối với Lôi kiếp sợ hãi dị thường, mặc kệ Nhan Như Ngọc thúc dục như thế nào cũng không chịu nhúc nhích mảy may.
Lắc lắc đầu, Huyền Thanh nói: "Thiên Đạo Lôi kiếp, chúng ta căn bản không thể nhúng tay vào được. Nếu không Thiên Đạo giận dữ, phạm vi trăm dặm đều muốn hoang tàn!"
Bên cạnh, Đoạn Thanh Vân khuyên giải an ủi nói: "Bá mẫu, người yên tâm đi, thân thể Lục Thanh có thể so được với Thần Kiếm, điểm ấy Lôi kiếp là không làm gì được hắn đâu!"
Tuy là nói như thế, nhưng ánh mắt Đoạn Thanh Vân vẫn tràn đầy lo lắng.
Ầm ầm
Đạo Thiên Lôi thứ nhất từ trên trời giáng xuống, phạm vi hư không mấy trăm trượng lập tức hóa thành chân không dập nát, trực tiếp bao phủ cả Lục phủ.
Đột ngột một tiếng long ngâm to lớn vang lên. Tiếng long ngâm thẳng như diều gặp gió, từ bên trong Lục phủ phóng thẳng lên cao, phạm vi mấy trăm trượng đồng dạng chân không dập nát, hướng tới đạo Thiên Lôi nghênh đón.
"Long khí thật tinh thuần, cư nhiên có dược uy nghiêm của chân long!" Trong lòng Vĩnh Sinh Kiếm Hoàng chấn động, ẩn ẩn trong lòng hắn xuất hiện một tia khủng hoảng không hiểu.
Một đạo long ngâm này cơ hồ đạt tới đỉnh, bên ngoài trấn Triêu Dương, toàn bộ Linh Thú do các thế lực mang theo bạo liệt tâm huyết, đi đời nhà ma. Kiếm Chủ của hai bên, Thần Kiếm của không ít người truyền ra tiếng ngâm run rẩy.
Giữa trấn Triêu Dương.
Một đạo thần mang màu hồng kim từ Thần Kiếm sau lưng Huyền Thanh thoát ra, ở trên không trung hiện ra thân hình Kim Dương Thần Điểu.
"Chân long uy, đó là ai!" Đôi con ngươi màu hồng kim của Kim Dương Thần Điểu lộ ra thần sắc kinh hãi. Uy nghiêm như vậy, cho dù là nó cũng phải nhượng bộ lui binh.
Trên trời cao nghìn trượng, đạo Thiên Lôi thứ nhất cùng với âm lãng long ngâm đồng thời dập nát, ở chung quanh đẩy ra một tầng không gian sóng gợn.
Ngâm
Lại một tiếng long ngâm to lớn nữa vang lên. Lúc này đạo Thiên Lôi thứ nhất đã dập nát cư nhiên như bị dẫn dắt tiến vào bên trên Lục phủ. Trong hư không, vô cùng vô tận Thiên Lôi khí tụ tập lại, đúng là trống rỗng hiển hóa ra hai con Lôi Long to lớn dài trăm trượng. Hai con Lôi Long vừa thành hình, liền như sống lại, long nhãn mở ra, Long khí khủng bố từ trên thân chúng nó truyền đãng ra ngoài.
"Hư không thành linh, huyết mạch chân long!" Kim Dương Thần Điểu có chút không thể tin được lắc lắc đầu, đôi con ngươi đã trừng to hết cỡ.
Chỉ là vẫy đuôi, một mảnh chân không trực tiếp dập nát, đạo Thiên Lôi thứ hai còn chưa đánh xuống, hai con Lôi Long lập tức thẳng hướng bay lên. Ở trước mặt chúng nó, một quả Lôi cầu màu tím phạm vi mấy trượng trống rỗng ngưng hiện. Hai con Lôi Long xoay quanh Lôi cầu như diều gặp gió, một vòng tròn không gian sóng gợn khuếch tán mở ra.