-Ði!
Sau tiếng quát khẽ của Vân Thiên Âm, cả chín người cùng vọt lên. Ngay cả mười con linh thú cũng rít lên rồi lao đi.
- Mộc điện chủ. - Sắc mặt lão giã họ Ðỗ tái nhợt, cố gắng ngắn cản sức hút của cái không gian màu bạc kia.
- Ðây là phương pháp tiếp dẫn của Kiếm Cốc, không thể chống cự được. Vào đi thôi. - Mộc Thanh Nguyên nhướng mày rồi theo sát chín người Vân Thiên Âm phóng lên cao. Mấy lão giả còn lại nhìn nhau, nét mặt đầy sự bât đắc dĩ.
- Không ngờ được vẫn không thể nào chạy thoát. - Lão giá họ Ðỗ thở dài một tiếng rồi cả năm người đều ngự không bay lên, theo sức hút của không gian màu bạc mà chui vào bên trong.
Có điều khiến cho người ta kinh ngạc là lực hút đó chỉ có tác dụng đối với kiếm giả. Còn bên dưới nó, ngay cả một cái cây, ngọn có cũng không hề nhúc
nhích.
Ðây là một cái sơn cốc rộng lớn. Có thể nói nó là một cái bình nguyên cũng được. Trên cái bình nguyên này có bốn loại khí phong mang. Trong đó, khí phong mang màu tím bị vây ở giữa còn ba nơi khác thì chia thành khí phong mang màu trằng, phong mang màu kim và phong mang màu xanh.
Bốn loại khí phong mang bao phủ toàn bộ bình nguyên, thi thoảng lại có tiếng kiếm ngân vang lên. Trên những tia khí phong mang, các loại thuộc tính hỗn loạn không hề có một trật tự. Còn nguyên khí của trời đất thì rất dày, ngưng tụ thành từng đám sương màu trằng, bao phủ bốn loại khí phong mang vào bên trong.
Từ từ tỉnh lại, Lục Thanh cảm thấy toàn thân đau nhức. Hắn chỉ nhớ đang ở trong không gian Ðộng Hư thì cái không gian màu bạc tản ra trong nháy mắt rồi có một thứ lực những mạnh đánh vào người vượt qua sự chịu đựng của bản thân hắn, phá hủy nền tảng khí phong mang màu xám kim của hắn mà chấn động toàn thân.
Tâm thần chìm vào trong thân thể, Lục Thanh có thể thấy rõ ràng trong máu thịt màu tím bạc với vô số những đường kinh mạch đã xuất hiện những vết rách. Phía trên Kiếm Cốt màu tím bạc cũng xuất hiện những vết nứt. Chỉ cần nhúc nhích người một chút là hắn cảm thấy đau nhức.
Những cơn đau đó làm sao có thể sánh với những lần đột phá trước đó.
Ồn định tâm thần, Lục Thanh quan sát xung quanh thì thấy trong không gian có vô số những tia phong mang màu xanh. Mặt đất cũng có màu xanh giống như vậy. Trong cảm ứng của hắn thì ngoại trừ khí phong mang ra, những loại thuộc tính khác đều bị đuổi đi.
Ðây là đâu?
Lục Thanh cảm thấy sững sốt, vận chuyển Tử Hoàng kiếm thân kinh. Vô số Long Nguyên dịch liền chuyển hóa thành Phong Lôi kiếmm nguyên tinh khiết rồi xông vào các huyệt trên người, bao phủ gân cốt cũng với kinh mạch cũng như cơ thịt.
Phải nói rằng, đạt tới tầng thứ tám, có được thân thể tương đương với một thanh thần kiếm Kim Thiên đỉnh phong khả năng hồi phục rất mạnh. Chỉ có vẻn vẹn nửa canh giờ, thân thể Lục Thanh đã bình phục bằng với một Vị Kiếm Hoàng bình thường tu dưỡng mấy tháng để bình phục nội thương.
Tuy nhiên tới bây giờ, Lục Thanh vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Lúc trước, trong không gian Ðộng Hư đáng nhẽ không nên dùng hết toàn lực như vậy. Lần đầu tiên bước chân vào không gian Ðộng Hư hắn chưa hề có sự chuẩn bị nên thực sự có chút xúc động. Nếu lúc đó thứ lực đạo đó mà mạnh hơn một vạn cân nửa thì chắc chắn sẽ làm cho thân thể hẳn vỡ nát.
Khi đó, muốn hồi phục lại huyết nhục chắc chắn có sự khó khăn. Lục Thanh đứng lên, quan sát xung quanh một lúc rồi mới thả hồn thức ra.
Xung quanh hắn vang lên những tiếng kiếm ngân kinh người. Khí phong mang màu xanh cực thịnh khiến cho khi thả hồn thức ra như bị một thanh kiếm sắc đâm vào phát ra những tiếng động như sắt thép va chạm.
Sắc mặt Lục Thanh trắng bệch, khống chế hồn thức chỉ để bao phủ phạm vi mười trượng xung quanh. Ngưng tụ được kiếm thức nên bản thân trong hồn thức đã có khí phong mang. Vậy mà những tia khí phong mang màu xanh cũng không
buông tha cho hắn. Nhưng cuối cũng thì cũng vẫn là hồn thức, nếu khí phong mang không mạnh thì không thể đục khoét được nó.
Thu hồn thức lại trong phạm vi mười trượng, Lục Thanh hoàn toàn có thể dùng Luyện Hộn quyết để hồi phục.
Bất chợt Lục Thanh sững sốt nhìn xung quanh.
Không có!
Nhìn bàn tay phải trống trơn, trong lòng Lục Thanh cảm giác như thiếu đi một cái gì đó thân thuộc.
Luyện Tâm! Không ngờ Luyện Tâm lại không có bện cạnh hắn. Lục Thanh ngơ ngác nhìn quanh. Lúc trước, cho dù là bị thứ lực đạo những mạnh đó đánh trung hắn vẫn không buông Luyện Tâm ra thì tại sao vào lúc này, nó lại không có trong tay hắn.
- Luyện Tâm tư mình bay đi. - Ðúng lúc này, âm Thanh của Diệp lão Vang lên.
- Tư mình bay đi? - Lục Thanh không thể tin được vào điều đó.
- Ðúng thế! Ở nơi đậy có một thứ linh tính rất quái dị thu hút lấy thần kiếm. Vì vậy mà khi ngươi rơi xuống, Luyện Tâm kiếm liền bay mất.
Lục Thanh gật đầu cũng không hỏi tại sao Diệp lão không chặn Luyện Tâm lại.
Chưa nói tới việc xuất hiện của Diệp lão chắc chắn khiến thiên hạ đại loạn. Thì cho dù Diệp lão có khả năng ra tay cũng sẽ không xuất thủ. Bây giờ Diệp lão đã nói Với Lục Thanh, trừ khi là rơi vào tình trạng sống chết, nếu không lão không ra tay nữa.
Trong kiếm đạo thì truy tìm kiếm đạo chính là con đường của bản thân mỗi người. Nếu ý lại quá mức vào ngoại vật thì chỉ dậm chân tại chỗ, không thể tinh tiến.
Vì vậy mà sau khi đạt tới Kiếm Hoàng, Lục Thanh càng hiểu sâu sắc thêm điều đó.
Bước vào bên trong khí phong mang màu xanh, bước chân của Lục Thanh nhẹ nhàng nhìn thì tưởng cừùng thong thả như đang đi tản bộ, nhưng mỗi bước lại vượt qua cả chục trượng khiến cho khí phong mang tản ra xung quanh.
Lúc trước, Lục Thanh cũng thử ngự không nhưng khí phong mang rất khác lạ nên hắn không thể thoát được ra ngoài cũng như xác định được phương hướng.
Vì vậy mà hắn chỉ còn cách đi trên mặt đất.
Cả vùng đất dưới chân hắn là một màu xanh. Mặt đất nhìn qua chỉ toàn là bùn đất nhưng Lục Thanh dừng chân cảm nhận thì thấy cho dù là với sức lực ngàn cân cũng chỉ có thể làm cho nó có một vết nứt nhỏ mà thôi. Mặt đất này so với thanh thần kiếm Thanh Phàm hạ phẩm cũng không kém bao nhiêu. Thâm chí khí phong mang ẩn chứa trong nó lại càng thêm tinh túy.
Cúi người bốc một ít bùn lên, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt hắn rồi biến mất.
-Thanh Phàm kiếm thổ. - Lục Thanh lẩm bẩm nói.
Thứ bùn đất này trong trí nhớ của Lục Thanh thì có ghi lại ở trong Chú Kiếm đồ lục. Thanh Phàm kiếm thổ chính là thứ đất được thần kiếm cấp Thanh Phàm nuôi dưỡng cả trăm năm mới có thể tạo ra được loại bùn đất có chứa khí phong mạnh
kì dị như vậy. Mặc dù không đủ để đúc thần kiếm nhưng lại có công dụng lớn. Nó có thể nuôi dưỡng thần kiếm, tạo ra kiếm trì.
Mà kiếm thổ cũng giống như thần kiếm được chia thành bốn cấp. Sở dĩ kiếm trì phải có một thanh thần kiếm làm tâm mà không thể thay đổi địa điểm đó chính là do phải nuôi dưỡng mảnh đất xung quanh khiến cho nó hóa thành kiếm thổ rồi tiếp tục nuôi dưỡng vạn kiếm. Ðây chính là kiếm trì. Thời gian càng dài thì giá trị của nó càng cao.
Lục Thanh nhìn kiếm thổ dưới chân thấy ánh sáng của nó rất trong không hề có chút tỳ vết, gần như bằng một tảng đá nhẵn nhụi nhất, bên trong có chưa đầy khí phong mang tinh thuần và nồng hậu. Nếu như không đủ thời gian vạn năm thì không thể nào tạo ra được.
Trên đại lục không có nhiều tông môn có thể cường thịnh được mãi. Mà tông môn có thể duy trì được vạn năm trở lên thì lại càng ít. Ngoại trừ Tử Hoàng thánh giới ra, chỉ sợ là trong giới Bạch Linh hay giới Kim Thiên cũng không có nhiều.
Nếu thứ đất này mà truyền ra thì chắc chắn sẽ khiến cho các tông môn trong giới Bạch Linh ào đến tranh cướp. Kiếm Thổ ở dây chỉ cần dùng thần kiếm cấp Kim Thiên nuôi dưỡng thì chỉ sợ chưa tới vài năm đã hóa thành Kiếm thổ Kim Thiên.
Mà kiếm thổ Kim Thiên vạn năm có thể nói là rất hiếm.
Mảnh đất ở đây dường như vô biên vô hạn. Chỉ trong nửa cạnh giờ, Lục Thanh đã đi được cả ngàn dặm nhưng vẫn không tìm được hướng ra ngoài. Thậm chí một chút sức sống cũng không thể cảm nhận được.
Ðồng thời, qua sự quan sát của mình, Lục Thanh có thể thấy khoảng không gian xung quanh vô cùng cứng cỏi. Có thể nói nó so với Giới Thần Sơn còn cứng hơn cả trăm lần. Nếu hắn muốn phá vỡ không gian để xuất hiện không gian Ðộng Hư thì chỉ sợ có dốc toàn lực của chỉ mở ra được mấy trượng.
Nhưng đã có kinh nghiệm một lần nên nếu không đạt tới cành giới Kiếm Phách, Lục Thanh không có ý định bước vào không gian Ðộng Hư. Ở đó chẳng những pháp tắc bị áp chế, thực lực giảm xuống mà còn có đầy không gian loạn lưu khiến cho người ta sợ hãi. Ở nơi đó không hề có nguyên khí của trời đất. Một không gian quái dị như vậy chằng biết còn ẩn chứa bao nhiều nguy hiểm.
Tự đặt mình vào trong thế giới đó, nếu không có thực lực thì chắc chắn là muốn chết.
Thêm nửa canh giờ, Lục Thanh chợt dừng bước.
Bởi vì hắn đã phát biến ra rằng dường như có đi tiếp cũng không thể thấy được cái gì. Thậm chí ở đây ngoài kiếm thổ Thanh Phàm và khí phong mang ra, ngay cả một thanh thần kiếm cấp Thanh Phàm hắn cũng không nhìn thấy.
Lục Thanh dùng bước, ánh mắt ngưng trọng nhìn khoảng không gian toàn khí phong mang màu xanh vô cũng vô tận trước mắt. Kiếm chỉ tay phải của hắn vươn ra, rồi co lại thành quyền. Một vầng ánh sáng màu xám kim xuất hiện nơi nắm tay rồi biến mất.
Vào lúc này, tinh thần Lục Thanh hoàn toàn yên lặng nhìn nắm tay phải của mình. Ánh mắt hắn từ từ thay đồi. Không gian xung quanh như bị kéo dài ra vô hạn. Nắm tay phải của hắn cũng từ từ kéo dài rồi biến thành một thanh thần kiếm màu xám kim. Phong Lôi kiếm cương màu tím bạc ẩn chứa bên trong nó.
Trong ánh mắt của Lục Thanh lúc này, nắm tay và kiếm chẳng có gì khác nhau. Một quyền của hắn đánh ra, trong không gian liền vang lên tiếng kiếm ngân.
Âm thanh tiếng kiếm ngân nếu không đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn thì không thể nghe được. Ðó là sự rung động tới từ căn nguyên.
Vào lúc này, cánh tay của Lục Thanh như hóa thành một thanh thần kiếm sắc bén. Một quyền của Lục Thanh khiến cho thân thể như to thêm một vòng. Những tia sáng xám kim bùng lên khiến cho hắn giống như một vị thần khổng lồ. Dưới
chân hắn, sau cú đạp của Lục Thanh, mắt đất màu xanh chợt phát ra những tiếng động kinh người mà rung chuyển.
Răng rắc.
Ngay tức khắc, mấy cái khe dài mấy trăm trượng từ dưới chân Lục Thanh nứt ra.
Gần như cũng với khỏang khắc mà nắm tay của hắn đánh ra, một tiếng long ngâm cực to cũng thoát ra từ miệng Lục Thanh. Ðược tiếng long ngâm kích thích, huyết mạch Chân Long màu tím bạc bốc lên nơi lưng Lục Thanh rồi từ từ hóa thành một con Chân Long màu trằng tím. Chân Long ngửa mắt lên trời gầm rồng rồi xông thắng vào lưng Lục Thanh. Lần này, đi theo nó còn có cả Phong Lôi kiếm ý từ cánh tay phải của hắn.
Ðồng thời, Lục Thanh cảm giác trong huyết mạch của mình như có một con Chân Long đang di chuyển. Ðại thể vô cùng vô tận theo Long Uy ngút trời khiến cho khi huyết trong người Lục Thanh như sôi lên. Trong máy mắt, Lục Thanh có cảm giác giống như vào lúc này, hắn hóa thành một con Chân Long khổng lồ. Cái đầu to của nó ngửa lên trời phát ra uy nghiêm cô cùng vô tận, thể xé rách trời đất.
Tới lúc này, ờ đậy hắn chính là trời, là đất. Mà khí phong mang màu xanh vô cùng vô tận trước mặt giống như một cái làn nước mỏng chỉ cần động mạnh một chút là vỡ.
Dường như lực lượng của con Chân Long từ trong nắm tay phải của Lục Thanh lao ra. Trên nắm tay phải của hắn một con Chân Long xuất hiện. Mấy cái chân của nó gần như hóa thành thật với bảy cái móng sắc lạnh. Có thể nói một thứ sức mạnh vô biên tập trung vào một quyền này của hắn.
Toàn bộ sức lực, sau khi đạt tới tầng thứ tám củaTử Hoàng Kiếm Thần kinh, tổng cộng gần tám mươi vạn cần sức lực liền bùng nổ.
Không thể vận dụng pháp tắc nên Lục Thanh chỉ có phát huy toàn bộ lực kiếm thể của bản thân.
Vạn pháp quy tông. Vừa mới vận dụng, hắn liền có sự lĩnh ngộ.
Sự bùng nổ của mười vạn cần sức lực lấy Phong Lôi kiếm cương hùng mạnh làm chân khí, lấy Kiếm Ý làm quyền ý, Lục Thanh đã dùng quyền để thi triển võ đạo của Thiên Linh tộc theo một cách khác.
Một quyền này ngưng từ toàn bộ khí lực của Lục Thanh, thậm chí nó còn hội tụ một chút oai nghiêm của Chân Long và Phong Lôi kiếm ý vô biên. Ngay cả lực lượng của Chân Long cũng được một quyền này móc ra.
Phía trước một quyền của Lục Thanh, một cái không gian Ðộng Hư rộng chừng nửa trượng, dài mười trượng xuất hiện. Xung quanh thanh thần kiếm Ðộng Hư đó có một vòng ánh sáng màu tím lóe lên. Trên đường đi của nó, một khỏang không
gian bị xé rách cũng với vô số tia khí phong mang chui vào trong nó. Như xuyên qua không gian, mỗi một lần nó xuất hiện lại vượt qua khoảng cách
mười dặm. Một tia sáng lóe lên trong mắt, Lục Thanh nhanh chóng thi triển Phong Lôi bộ tới mức cao mất, chẳng khác gì thuấn di. Mỗi một bước, Lục Thanh có cảm giác không gian dưới chân như co lại đưa hắn tới nơi xa. Một quyền của hắn sử dụng phương pháp Vạn Lưu quy tông. Nương theo thanh thần kiếm Ðộng hư, hắn cảm nhận được một chút khi Ðộng Hư. Nếu giờ phút này có một Vị Kiếm Hoàng khác ở đây chắc chắn sẽ phát hiện ra có một đạo kiếm quang màu tím bạc lóe lên vượt
qua khoảng mười dặm với một tốc độ khủng khiếp