Sắc mặt Lục Thanh đại biến, dốc toàn lực vỗ mạnh Phong Lôi Kiếm Si, lại vượt qua năm trăm dặm hư không.
- Ngươi muốn chạy đi đâu?
Sau lưng, tiếng rống giận dữ của trung niên huyết bào vang tận mây xanh, ngay tức khắc, thân hình của y đã xuất hiện phía trước Lục Thanh mười dặm.
Lục Thanh dừng chân lại, cau mày nhìn trung niên huyết bào trước mặt thật không ngờ đối phương lại có Thần thông như vậy.
- Huyết Quang Bộ ư?
- Không sai đó là thần thông của ta, có thể thiêu đốt huyết khí, đổi lấy tốc độ rất nhanh, thiêu đốt một thành huyết khí sẽ đổi được một thành tốc độ nhanh hơn trước. Vì đuổi theo ngươi, ta đã thiêu đốt ba thành Huyết khí Quả nhiên không hổ là kẻ đã đắc đạo, không tầm thường chút nào.
Ngừng một chút, trung niên huyết bào nói tiếp:
- Chỉ cần ngươi thần phục ta, ta có thể bỏ qua chuyện cũ, nếu như không, ngươi chỉ có đường chết mà thôi.
Nhìn trung niên huyết bào trước mặt, Lục Thanh chợt trầm giọng hỏi:
- Ngươi có dám tiếp ta một kiếm hay không?
- Tiếp ngươi một kiếm ư?
Trung niên huyết bào hơi sửng sốt. sau đó nói tiếp:
- Đừng nói là một kiếm, ba kiếm cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên nếu như bản Đế tiếp được, vậy ngươi phải thần phục. T
Lục Thanh gật gật đầu:
-Có thể!
Tức thì huyết nhục cả người Lục Thanh sôi lên, toàn thân bắt đầu bành trướng, nhìn thấy sắc đau khổ hiện ra trên mặt Lục Thanh, trung niên huyết bào hơi sừng sốt:
- Ngươi muốn liều mạng ư? Bắt quá, dù là như vậy, ngươi có thể xuất ra được bao nhiêu thực lực, Kiếm Đế tiểu thiên vị ư?
Lục Thanh không thèm quan tâm, nếu trung niên huyết bào không đắc đạo, Lục Thanh không dám làm như vậy, nhưng lúc này lại là thời cơ tốt nhất.
Cơ nhục toàn thân gần như phá nát, xung quanh thân Lục Thanh dần dần nổi lên một tầng khí Phong Mang màu trắng nồng đậm.
Tiếng Kiếm ngâm vang lên hết sức trong trẻo, theo đó, trong Đan Điền Khí Hải của Lục Thanh, luyện tâm kiếm đang lơ lửng bên cạnh Kiếm Chủng cũng đồng thời phát ra âm thanh phụ họa, xoay quanh Kiếm Chủng, dường như đang nghênh đón thứ gì đó.
- Đây là. ..
Ngay sau đó, trước mặt trung niên huyết bào, bạch mang chợt lóe, một thanh thần kiếm Phong cách cổ xưa dài chừng một trượng xuất hiện. Đây là một thanh thần kiếm cấp Bạch Linh. xem trên thân lập lòe khí tức sắc bén, trung niên huyết bào có thể phán đoán đây là một thanh thần kiếm đạt tới cấp Bạch Linh trung phẩm đỉnh phong, chỉ có điều tuy rằng thần kiếm tràn ngập linh tính vô cùng, nhưng giờ phút này có vẻ hơi đỡ đẫn.
- Không có khả năng. ..
Trung niên huyết bào hơi không tin nổi vào mắt mình, nhìn lại Thần kiếm kia, lúc này đang chậm rãi rung động, đang phóng xuất ra linh tính vô biên.
- Không có khả năng, hắn là nhân tộc, không phải Kiếm Linh. ..
Thần sắc trung niên huyết bào tỏ ra chán động, ánh mắt nhìn chăm chú Lục Thanh trước mặt y đang hóa thành thần kiếm.
Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng giờ phút này y vẫn tỏ vẻ do dự, bởi vì y có cảm giác rằng Thần kiếm trước mặt không phải là từ không thành có, như vậy, một kiếm này của Lục Thanh chứng tỏ điều gì?
Hóa thân thành Kiếm!
Đây là thần thông thế nào?
Giống như Thần kiếm cấp Tử Hoàng sẵn có tự nhiên, vừa sinh ra đã có được lực lượng đáng sợ, tư chất thần thông như vậy quả thật hùng mạnh không gì sánh kịp, người này có được thần thông như vậy, nếu sau này tu vi của hắn tinh tiến. ..
Lòng thầm căn nhắc, gần như vào lúc này, trên mặt trung niên Huyết bào lộ ra sát ý nồng đậm, kẻ này không thể lưu được!
Nhưng trung niên huyết bào còn chưa kịp ra tay, gần như chỉ trong chóp mắt, một ánh thần mang màu tím bạc thoáng xuất hiện trên thân kiếm, ngay lập tức, cả thanh Thần Kiếm biến mất giữa không trung.
-Cái gì?
Tâm Thần chấn động, trung niên huyết bào vội vàng thả thần niệm ra.
- Không có!
Trung niên huyết bào chấn động trong lòng, trên thân bất chợt bùng lên Huyết khí nồng đậm, trong sát na biến mắt giữa hư không, tám trăm dặm, một ngàn sáu trăm dặm, hai ngàn bốn trăm dặm. ., tám vạn dặm!
Giữa không trung, huyết quang ngừng lại, thần sắc trung niên Huyết bào tỏ ra âm trầm đáng sợ vô cùng. Ánh mắt y nhìn hư không trước mặt trống rỗng không một vật. rất lâu sau rốt cục quay đầu, bước ra một bước, biến mất tại chỗ.
Cốc Tử Lôi.
Trong cốc Tử Lôi thuộc Tử Lõi tông, hư không rung động một trận, lập tức một thanh Thần Kiếm màu trắng tinh thuần từ giữa hư không hiện ra, khí Phong Mang màu trắng tinh khiết bạo phát, ngay tức khắc Lục Thanh khôi phục nguyên hình.
Sắc mặt Lục Thanh tái nhợt, sự tiêu hao của Hóa thân thành Kiếm quả thật vô cùng lớn, lúc trước vì phòng ngừa Huyết Hải môn bày mai phục ở Hư Không Kiếm Vực trên đường đi tới bốn đại tông môn, cho nên bọn Lý Trường Cầm đã an bày cho Lục Thanh một con đường khác, vốn chỉ có ba mươi vạn dặm. hiện tại bất thình lình tăng lên ba mươi lăm vạn dặm, cho nên Lục Thanh hóa kiếm mà đi chặng đường vừa rồi đã làm tiêu hao một phần ngàn nguyên dịch thiên địa trong máu thịt của hắn.
Không nên coi thường một phần ngàn này, nếu đem chế thành Bổ Nguyên đan trung phẩm, ước chừng cũng có được vài trăm hạt, dù sao đi nữa, nguyên dịch thiên địa có từ Bạch Linh Kiếm cốc, không phải người bình thường có thể tưởng tượng.
Lần thứ hai tới cốc Tử Lôi, Lục Thanh quét mắt nhìn quanh, lôi vân dày đặc bày ra phía trên cốc trước kia, giờ đây đã biến mất không thấy, lôi nguyên dịch đây cốc cũng đã bị Lôi Thần chùy cắn nuốt sạch sẽ. Giờ phút này chỉ có thể nhìn thấy đáy cốc khô cạn, nứt nẻ ra vô số khe rãnh màu tím trông dữ tợn. Đột ngột ánh mắt Lục Thanh chóp động, bày ra Ngũ Hành Liên Thiên kiếm trận, toàn thân biến mất tại chỗ.
- Vút. ., vút. ..
Hai đạo Kiếm quang hạ xuống, Lục Thanh vừa nhìn thấy một người trong đó, thoáng động trong lòng. Đại ca!
Người tới không phải ai xa lạ. một người trong đó chính là Tử Thiên Lôi. mà người bên cạnh, Lục Thanh cũng không xa lạ, chính là Phó Vũ trước kia muốn cướp đoạt Lôi Thần chùy của hắn, là nhị kiếp Kiếm Hoàng của Tử Lôi tông.
Giờ phút này vẻ mặt Tử Thiên Lôi vô cùng ngưng trọng, nhìn chăm chú Phó Vũ trước mắt:
- Sư thúc, thật sự người phải làm vậy sao? Phó Vũ hừ lạnh:
- Bọn Chưởng tông sư huynh quá mức thiên vị, cơ hội này chỉ có thể tự ta tranh thủ lấy.
- Sư thúc, chẳng lẽ người còn không hiểu hay sao? Người cứ tiếp tục cố chấp như vậy, ắt sẽ sinh ra tâm ma!
Tử Thiên Lôi trầm giọng nói.
- Tâm ma ư?
Phó Vũ cưỡi lạnh:
- Không cần lấy cớ nực cười như vậy, hiện tại ngươi cũng đã là Kiếm Hoàng, tự nhiên biết nơi đó quan trọng với Kiếm Giả tu luyện kiếm khí hệ Lôi của Thiên Linh tộc chúng ta tới mức nào, kiếm Giả phải dũng mãnh tinh tiến, tự nhiên là phải dốc hết toàn lực giành lấy hết thảy những gì có thể, như vậy mới không uổng cả đời truy tìm.
- Sư. ..
- Không cần nói nữa, cứ động thủ đi. Đừng nghĩ rằng ta say mê đạo rèn kiếm, tu vi thực lực sẽ bị giảm sút. Cũng không nên nói là ỷ mạnh hiếp yếu, đây chính là quy luật của tự nhiên, thân là sư thúc ngươi, ta cũng không dựa vào ngoại vật, ta sẽ không vận dụng Thần kiếm cấp Bạch Linh.
Sắc mặt Tử Thiên Lòi sa sẩm:
- Thật sự phải làm như vậy ư?
Thần quang chớp động trong mắt Phó Vũ quát to:
- Đừng lải nhải nhiều lời nữa, cứ việc thắng ta, vậy sẽ không có chuyện gì. đừng móm lời vô ích, tiếp chiêu!
Lập tức một đạo pháp tắc Tử Điện ngưng kết trước người Phó Vũ, hóa thành một thanh thần kiếm pháp tắc sáng chói, thần kiếm pháp tắc Tử Điện trong nháy mắt phóng to lên gấp mấy trăm lần, hóa thành một thanh cự kiếm kinh thiên cao năm trăm trượng, lăng không đánh xuống Tử Thiên Lôi, kiếm khí Tử Điện vô cùng bá đạo đè ép thẳng lên thân Tử Thiên Lôi, không có chút gì là giữ lại.
Thần sắc Tử Thiên Lôi tỏ ra trịnh trọng, Lôi Thần kiếm sau lưng ra khỏi vỏ, trên thân kiếm màu tím sẫm đầy hoa văn nhỏ mịn, đạo đạo vầng sáng Thiên Lôi lập lòe liên tục trên bề mặt.
Lập tức đạo đạo lôi quang trên thân Tử Thiên Lôi bùng phát, lôi vực ba trăm trượng thành hình, chiến ý bốc cao, không gian xung quanh lập tức rung động kịch liệt, một vòng gợn sóng không gian khuếch tán ra xa.
Tử Thiên Lôi chợt rống to một tiếng không giống tiếng người. Sau tiêng rống này, bên trong Lôi vực chợt vang lên tiếng sấm nổ thật lớn, lôi vực kinh khủng theo đó trở nên khuấy động kịch liệt, điện quang Thiên Lôi mau chóng ngưng kết, Lôi Thần kiếm vẽ ra nhưng quỹ tích huyền ảo, khí thế trên người Tử Thiên Lôi trong nháy mắt đạt tới cực điểm.
Ngay sau đó, bên trong Lôi vực của Tử Thiên Lôi dần dần dâng lên một lôi kiển (kén) thật lớn, lôi kiển này có chiều cao sáu trăm trượng, vừa dâng lên đã toát ra một cỗ khí thế bá tuyệt thiên hạ, Tử Điện Thiên Lôi xung quanh cùng với pháp tắc Tử Điện cuồn cuộn lập tức bắt đầu khỏi động điên cuồng.
Kiếm nguyên Tử Điện toàn thân hóa thành kiếm cương Tử Điện liên miên, toàn bộ đầu nhập vào trong lôi kiển này. Đồng thời sắc mặt Tử Thiên Lôi trở nên ngưng trọng vô cùng. y không hề do dự, sau khi đạo kiếm cương cuối cùng dung nhập vào trong lôi kiển, thân hình Tử Thiên Lôi cũng tiến nhập vào trong lôi kiển.
Một tiếng rống to cuồn cuộn như tiếng sấm vang lên trong cốc Tử Lôi, chỉ trong thoáng chốc, dường như khiến cho cốc Tử Lôi này khôi phục lại vài phần khí thế.
- Ầm. ..
Lôi kiển vỡ ra. một con Lôi thú cao sáu trăm trượng, rộng ngàn trượng lập tức hiện ra, toàn thân Lôi thú là do kiếm cương Thiên Lôi hùng mạnh ngưng tụ mà thành, thân nó giống như thân sư tử, đầu như đầu rồng, trên đó có một chiếc sừng sắc bén dài tới năm mươi trượng, chiếc sừng này là lôi quang thuần một màu tím sẫm, bốn chiếc chân như chân sư tử giẫm trên chu vi bốn trăm trượng trên Lôi vực, lôi khí bạo ngược giờ phút này phóng ra không hề kiêng nể, đuổi cỗ Kiếm Ý uy nghiêm trên người ra ngoài, không gian phá nát, thanh Thần kiếm pháp tắc màu tím không hề hoa mỹ chếm thẳng vào chiếc sừng Lôi thú.
Một đạo không gian Động Hư rộng chừng một trượng hiện ra trên chiếc sừng Lôi thú. Đồng thời Lôi thú như bị sét đánh, thân hình thật lớn bay ngược về phía sau, bên kia. Phó Vũ cũng lui về phía sau trên dưới trăm trượng mới có thể ngừng lại.
- Giỏi, không hổ là nhân vật thiên tài xuất hiện ở Thiên Linh tộc ta mấy trăm năm qua.
Phó Vũ cười lạnh một tiêng, động tác trong tay không chút nào chậm chạp, vẽ ra nhiêu đạo quỹ tích huyền ảo trên không, ngay lập tức, một con Lôi xà cực lớn ngưng kết trước mặt Phó Vũ, dao động kinh khủng của pháp tắc truyền ra, kiếm cương bắt đầu khỏi động, khí tức linh hoạt sắc bén cắt nát không gian, làm hiện ra nhiều đạo không gian Động Hư dài hẹp.