Lục Thanh cười khổ, gật gật đầu:
- Cho nên hảo ý của các vị, tại hạ đành tâm lành.
Lúc này với bản lãnh của bọn Lôi Thiên cũng phải tỏ ra do dự, tự nhiên bọn họ hiểu được lời của Lúc Thanh ám chỉ người nào.
- Vì sao Lục huynh lại dây vào bọn họ? Theo ta được biết. bình thường bọn họ đều ở Thánh giới Tử Hoàng, nếu không có chuyện cần sẽ không hạ giới.
Liệt Sí Thiên cau mày hỏi.
Lục Thanh than dài một tiếng, lắc lắc đầu:
- Nhân quả trong đó không thể một lời mà nói hét, ý tốt của các vị, tại hạ đành tâm lành, nếu không. Lục Thanh đã không tự trục xuất mình khói tông môn.
Tự trục xuất khôi tông môn?
Khiến cho một vị hộ tông trưởng lão phải tự trục xuất khỏi tông môn, còn là một Đại sư Kiếm Đạo đệ nhất cường giả trong tông môn, chuyện này đối với một tông môn mà nói không nghi ngờ gì chính là một sỉ nhục lớn lao. Nhưng bọn họ cũng không vì vậy mà khinh thường Lục Thanh, bởi vì nếu đổi lại là bọn họ, nhất định cũng sẽ làm như vậy. So với vinh nhục của cá nhân mình, sự tồn vong của tông môn mới là quan trọng nhất
Trong tông môn, bọn họ gởi gắm vào đó rất nhiều thứ, như thân nhân. bằng hữu nhiều thứ không thể nào dứt.
- Lục huynh, tin răng với tư chất ngộ tính của huynh, trong vòng trăm năm nhất định sẽ có thành tựu, đến lúc đó, chỉ cần quý tông tiến cấp Bạch Linh, cho dù Thánh giới Tử Hoàng muốn làm khó dễ cũng phải suy nghĩ lại. Kiếm Thần sơn sẽ không cho phép bọn họ dây vào.
Lôi Thiên ngẫm nghĩ một chút, sau đó nói, Lôi Thiên đã nói ra như vậy, bọn Nhiếp Bích Tâm cũng hiểu, chuyện này không thể nhúng tay vào.
Lục Thanh cười bình thản, đứng dậy khẽ nghiêng mình thi lễ năm người:
- Năm vị, hậu hội hữu kỳ!
- Hậu hội hữu kỳ! Ba năm sau, Hạo Nhiên tông sẽ quét sạch đường nghênh đón Lục huynh!
Nhiếp Bích Tâm trầm giọng nói.
Lục Thanh gật gật đầu, lập tức giậm chân một cái, nháy mắt biến mất tại chỗ. Bọn Lôi Thiên ngẩn người.
- Tốc độ hiện tại của Lục huynh, e rằng đã không dưới Kiếm Tôn bình thường, thật không biết rốt cục là hắn lãnh ngộ pháp tắc hệ nào. ..
- Thiên Phong và Thiên Lôi ư? Liệt Sí Thiên nghi hoặc đoán.
- Đúng, mà cũng không đúng. Lạc Băng Y trầm giọng nói
- Đúng vậy. Minh Thiên Hà tiếp lời:
- Lúc Lục huynh phá nát huyết mạch, dường như trên người đã sinh ra biến hóa nào đó, biến hóa này quá huyền ảo, chúng ta không cảm ứng được là hệ gì. Quả thật là trở lại thành pháp tắc Phong Lôi, nhưng biến hóa trong đó nhất định không chỉ đơn giản như vậy.
Ra khỏi Cầm Kiếm tông. Lục Thanh chạy thẳng về hướng bắc, ngự không bay về chỗ giao giới giữa giới Kim Thiên và giới Bạch Linh.
Hiện tại Lục Thanh đã chân chính lãnh ngộ tinh túy của pháp tắc Phong lôi, hiện giờ pháp tắc Phong Lôi cũng đã thoát ra khỏi Thiên Đạo. Vì sao lại sinh ra biến hóa như vậy, Lục Thanh cũng không hiểu rõ. Nhưng chuyện duy nhất có thể khẳng định là, có liên quan tới Đại Diễn Tam Thập Lục chùy của Lục gia hắn. Đại Diễn Tam Thập Lục chùy đã tạo nên không gian Kiếm Chủng của hắn như bâỵ giờ.
Tâm thần Lục Thanh chìm vào trong Đan Điền Khí Hải, trong không gian Kiếm Chủng, hiện giờ đã không còn pháp tắc hệ Chư Thiên như trước. Vòm trời vốn lúc trước tối đen, nay đã hóa thành màu tím trắng rực rỡ. Trong không gian Kiếm Chủng màu tím trắng, có một cồ pháp tắc Phong Lôi bành trướng.
Phong chủ, lôi chủ phá, phong tới cực điểm, thời gian đảo lưu, lôi tới cực điểm, không gian sụp đổ, chỉ có nhanh là không thể phá, chỉ có cứng là không thể phá. .
Bộ pháp Lục Thanh chuyển động, không gian không ngừng trôi qua dưới chân, kiếm cương màu tím trắng vờn quanh người, ngưng tụ thành kiếm quang rực rỡ. Kiếm quang này từ đầu đến chân đều tinh thuần một sắc, ngưng tụ cực độ.
Giới Kim Thiên rộng lớn vô cùng, ước chừng rộng hơn mấy chục lần so với giới Thanh Phàm, giới Bạch Linh. Nhờ có không gian rộng lớn như vậy, linh bảo thiên địa cũng nhiều hơn giới Thanh Phàm không đếm xuể. Lục Thanh có thể tưởng tượng. Tới giới Bạch Linh, thậm chí là Thánh giới Tử Hoàng sẽ là quang cảnh như thế nào.
Với tốc độ hiện giờ của Lục Thanh, sau khi hắn lãnh ngộ pháp tác Phong Lôi, tốc độ đã tăng lên thêm một bậc, chỉ riêng Phong lôi bộ, bước ra một bước đã đạt khoảng cách tám trăm dặm. Nếu mở ra Phong Lôi Kiếm Sí, khoảng cách phải tăng lên ngàn dặm có thừa, còn phần hóa thân Thành Kiếm. Lục Thanh còn chưa thử qua, tuy nhiên có thể tưởng tượng nó sẽ đạt tới tốc độ thế nào.
Căn cứ vào sự giải thích của Lôi Thiên lúc trước. Lục Thanh đã có thể khẳng định. Kiếm Tôn bình thường đã không thể nào giữ hắn lại, trừ phi ngay từ đầu rơi vào trong Lĩnh Vực của tông sư Kiếm Phách.
Biên giới của giới Kim Thiên, vùng giáp với giới Bạch Linh chính là tông vực của Quỷ Giới Linh Đô.
Linh Đô ở Quỷ giới là một vùng đất kỳ dị, nghe đồn là do một vị Tông sư Kiếm Phách khai sáng. Mà vị Tông sư Kiếm Phách này lại không có thân thể tồn tại.
Linh Đô đại địa có chu vi năm trăm dặm, dãy núi quanh co uốn lượn. Tuy rằng không có núi non trùng điệp, nhưng những nơi hiểm trở trong đó cũng không thua gì vách đứng vực sâu, khiến cho người ta có cảm giác kinh tâm động phách.
Thấy tường thành cao hai trăm trượng trước mặt. Lục Thanh biết Linh Đô là một tòa thành, tường thành đen như mực không biết được xây bằng chất liệu gì. Dù là với nhãn lực của Lục Thanh cũng không sao phân biệt được nguyên liệu của nó.
Lục Thanh khẽ càu mày, vừa tới bên ngoài Linh Đô. Lục Thanh đã cảm thấy không thoải mái. Nơi này không có chút sinh khí tồn tại, hoặc có thể nói nếu có sinh khí xuất hiện sẽ bị ăn mòn vô cùng nhanh chóng.
Quỷ giới Linh Đô chính là nơi tập trung hồn phách, rất nhiều hồn phách không có chỗ trú chân. bên vào đấy tiến hành tái sinh. Đấy là tin tức mà một tháng trước Lục Thanh biết được, trước khi đi vào Quỷ giới Linh Đô.
Lục Thanh còn nhớ khi trước đi qua một Hư Không Kiếm Vực, tìm được đồ phổ nói rằng Quỷ giới Linh Đô này, nếu không có tu vi Kiếm Hoàng không dễ đi vào, còn chuyện quỷ bí của Quỷ giới Linh Đô, đồ phổ cũng không mô tả tỉ mỉ. Nhưng trong đó có nói muốn tiến vào Man Hoang Kiếm Mộ, trong Quỷ giới Linh Đô có một thông đạo có thể đưa người ta thẳng Tới Man Hoang Kiếm Mộ.
Man Hoang Kiếm Mộ không phải muốn vào là vào, ngoại trừ một thông đạo mà ai ai cũng biết, chi còn thông đạo ở Quỷ giới Linh Đô mà thôi.
Còn về thông đạo mà ai ai cũng biết kia, muốn tiến vào Man Hoang Kiếm Mộ, vậy phải vượt qua một nơi gọi là Thiên Ảo Địa Vực Mê Cung. Mê cung này huyền bí vô cùng, đi vào trong đó, trừ khi có Đại sư tu vi Kiếm trận tinh thâm dẫn dắt, nếu không vào đó cũng chỉ có nước bị lạc.
Lục Thanh không có thời gian tìm một Đại sư hiểu biết về Kiếm trận dẫn đường. Hơn nữa Thiên Ảo Địa Vực Mê Cung kia, dù là Đại sư tinh thông nhiều loại kiếm trận Địa giai cũng phải mất mấy năm mới có thể vượt qua. Dù cho tìm được, thời gian ba năm cũng không đủ đi về, cho nên rốt cục Lục Thanh chọn ngã Quỷ giới Linh Đô.
Đứng nhìn cửa thành cao lớn, phía trước cửa thành không có một bóng người, trong lòng Lục Thanh vô cùng nghi hoặc, nhưng vẫn đi về phía cửa thành.
Đến trước cửa thành, bên cạnh lối vào thành có một tâm bia đá đứng sừng sững. Bia này cao chừng mười trượng, trên mặt có khắc sâu mấy chữ thật to, trên từng nét chữ đều có vết máu đen sẫm: "Vào quỷ môn rồi, sinh tử do trời!"
Lục Thanh thấy vậy thoáng động trong lòng, miệng lẩm bẩm:
- Vậy thì tốt quá. .
Tuy rằng miệng nói vậy, nhưng Lục Thanh vẫn tập trung cao độ, vận chuyển Luyện Hồn Quyết, thả hồn thức ra ngoài cơ thể.
Cái gì?!
Lục Thanh chấn động, lúc này hắn phát hiện ra, không ngờ hồn thức của mình đã bị áp chế. Vốn bình thường hồn thức có thể bao trùm trong phạm vi hai trăm dặm, lúc này không ngờ chỉ có thể bao trùm trong phạm vi vài chục dặm mà thôi. Hơn nữa thời gian trôi qua, phạm vi bao trùm của hồn thức không ngừng giảm xuống. Sau thời gian tàn nửa nén nhang, rốt cục phạm vi bao trùm của hồn thức bị giới hạn lại chỉ trong phạm vi mười dặm.
Phạm vi mười dặm đối với Đại sư Kiếm Đạo gần như không có nhiều tác dụng. Vừa nghĩ vậy, Lục Thanh lập tức triệu hồi hồn thức, cố gắng cảm ứng bốn bề, dù là chút phong thanh cũng không tránh được cảm giác của hắn.
Đi vào Linh Đô, cái trước tiên đập vào mắt là đường sá rộng thênh thang quang đãng. Hai bên đường là vô số đình đài lầu các được xây dựng tinh xảo vô cùng, còn có rất nhiều quầy hàng. Thậm chí Lục Thanh còn có thể nhìn thấy hơi nóng bốc lên không, nhưng quỷ dị là hắn không thấy một bóng người. Vì sao không có ai. .. Lục Thanh nhìn quanh bốn phía, nháy mắt đã xuyên thấu phạm vi năm trăm dặm của Quỷ giới Linh Đô. Quả Thật không có một người nào!
Không có một bóng người, biết hỏi ai đây";
- Vì sao không có ai cả? Lục Thanh giật mình kinh hãi:
- Chẳng lẽ gặp phải biến cố gì. Vốn hắn đang muốn tìm lối vào Man Hoang Kiếm Mộ, nhưng hiện tại không có cơ hội.
Nghĩ đến nội dung ghi trong đồ phổ khi trước. Lục Thanh lập tức bước vào trong một quán trọ. quán trọ này cũng có khói bếp bốc lên, thế nhưng không có ai tồn tại. Lục Thanh lên lầu tìm một phòng, lên giường ngồi xuống lặng lẽ chờ đợi, ở Quỷ giới Linh Đô, sau khi đêm xuống mới có ánh mặt trời.
Đây là điều mà đồ phổ kia ghi lại, còn nguyên nhân vì sao thì trong đó không giải thích. Sau khi đêm xuống mới có ánh mặt trời chuyện hoang đường như vậy, Lục Thanh cũng muốn tìm hiểu một lần.
Bên trong Linh Đô không có ánh mặt trời dù là ban ngày bầu trời cũng một màu xám xịt. Thời gian càng trôi qua, màu xám trên trời cũng ngày càng nồng đậm hơn, cũng dần dần ngã sang bóng đêm đến vô tận.
Vù…..
Song cửa thoáng động, ngoài cửa vang lên tiếng gió thổi vù vù, cơn gió này vô cùng lạnh lẽo, thổi vào người Lục Thanh cho dù với tu vi của hắn hiện tại cũng không nhịn được phải rùng mình.
- Đây là gió gì vậy, chẳng lẽ mình trúng gió rồi sao?
Trong thoáng chốc. Lục Thanh mở bừng hai mắt, thầm đoán.
Lại có một cơn gió khác thổi vào, quét qua người Lục Thanh. Hắn cẩn thận tìm hiểu một lúc, ánh mắt trở nên ngưng trọng vô cùng. Không ngờ gió này thổi sâu vào tận Kiếm Hồn và thức hải của hắn, ba hồn bảy vía bị gió này thổi qua, cho nên vừa rồi sinh ra cảm giác không rét mà run. Kỳ lạ thật!
Nhưng Lục Thanh chưa có hành động gì. bên ngoài cửa sổ bỗng nhiên loáng thoáng vọng vào tiếng người quát thét, tranh cãi, có đủ các loại thanh âm của lão nhân, nữ nhân, trẻ nhỏ vọng tới.
Có người! Lục Thanh bước ra một bước, nháy mắt đã tới cửa sổ. Đây là. ..
Ngoài đường vốn trước đây im ắng không người, không ngờ lúc này đã xuất hiện đầy người. Nhưng quầy hàng trống trơn lúc trước, trên lầu các. ., đồng thời xuất hiện rất đông người muốn hình muôn vẻ. Thậm chí trên đường phố rộng rãi còn có trẻ nhỏ chạy nhảy chơi đùa, khách bộ hành không tránh kịp, bèn lên tiếng quở trách.