Kiếm Ý Hóa Hình! Hóa ra chàng đã đạt tới trình độ Kiếm Ý Hóa Hình!
Linh Vũ thầm kêu trong lòng, Kiếm Ý Hóa Hình chỉ có tam kiếp Kiếm Hoàng mới có thể miễn cưỡng thi triển được, nếu không có ý chí Kiếm Đạo kiên cường và Kiếm Ý ngưng tụ tinh thuần cũng không thể làm được.
Mà lúc này ánh mắt của Lục Thanh tỏ ra ngưng trọng, kiếm chỉ tay phải xuất ra, sau đó co lại thành quyền, một tầng khí Phong Mang màu trắng đục chợt lóe lên trên đầu quyền rồi biến mất.
Ngay sau đó, không gian xung quanh giống như bị kéo dài vô hạn, hữu quyền của Lục Thanh cũng dần biên dần chậm rãi kéo dài, sau đó chậm rãi biến thành một thanh thần kiếm màu trắng đục, bên trong ẩn chứa kiếm cương pháp tắc màu tím trắng.
Quyền và kiếm đã không còn chút phân biệt nào, trong hư không vang lên tiếng kiếm ngâm kinh người.
Lúc này hư không xung quanh Lục Thanh dường như sinh ra một sức mạnh to lớn khó lường. Phạm vi không gian hai ngàn dặm sinh ra một cỗ lực pháp tắc mênh mông cuồn cuộn.
- Pháp tắc Phong Lôi, làm sao mà lại mênh mông cuồn cuộn như vậy? Rốt cuộc lực hồn phách của người này mạnh tới mức này?
Linh Bất Quần kinh hô thất thanh, trên mười tòa kiếm tháp, rất nhiều cường giả Tuần chủ sắc mặt đại biến.
Bên cạnh Cổ Thiên Luân, sắc mặt Tư Mã Thiên cắt không còn giọt máu, mãi đến bây giờ lão mới thấy được thực lực chân chính của Lục Thanh. Lúc này lão mới biết ra, nếu lúc trước Lục Thanh có sát tâm với lão, e rằng ngay cả một kiếm lão cũng không tiếp nổi.
Giờ phút này cánh tay phải của Lục Thanh vang lên tiếng kiếm ngâm, nhưng chỉ có Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn cấp Tuần chủ mới có thể nghe được. Đây vốn là rung động từ bản nguyên, tiếng kiếm ngâm từ hữu quyền của Lục Thanh vang lên khiến cho hồn phách của nhiều tên Tuần chủ phải rung động mạnh.
Giờ phút này, cánh tay Lục Thanh giống như đã hoàn toàn hóa thành một thanh thần kiếm sắc bén. Theo một quyền của Lục Thanh đánh ra, thân thể hắn đột nhiên bành trướng khí Phong Mang màu trắng đục bùng lên. Dưới chân Lục Thanh một mảng không gian Động Hư chừng năm trăm trượng hiện ra, mà Lục Thanh cứ đứng thẳng trên đó. Lực cắn nuốt kinh khủng của không gian Động Hư dường như biến mất, xung quanh yên tĩnh không tiếng động không có thứ gì khác bị dẫn động.
- Rắc…..
Ngay sau đó, mặt đất xung quanh Thập Quỷ Kiếm Tháp nứt nẻ, vô số khe nứt dài hàng trăm hàng ngàn trượng xuất hiện ra, nuốt chửng rất nhiều lầu nhà cửa xung quanh nghiền nát chúng.
Gần như một quyền đánh ra, một tiếng long ngâm thật lớn vang lên từ quyền phải của Lục Thanh, lực Thiên Đạo bị tiếng long ngâm này kích phát, hiện ra một tầng hào quang màu vàng tím trên người Lục Thanh.
Huyết mạch Long Vương đã bị phá nát, hiện giờ Lục Thanh là người, nhưng cũng là rồng, tự nhiên không cần hiển hóa pháp tướng gì cả. Mà so với trước kia, huyết mạch Chân Long càng tự nhiên tương thích, uy năng càng thêm hùng mạnh.
Khí huyết vô cùng trong cơ thể của Lục Thanh dâng trào, pháp tắc Phong Lôi cùng thăng lên, trong lòng Lục Thanh nảy sinh ra ý chí vô biên như muốn xé rách cả đất trời, trên chín tầng mây, một tiếng ùng oàng bất chợt vang lên như sấm nổ. Trong luồng sáng màu vàng nhạt kia cũng đồng thời vang lên một tiếng ủa kinh ngạc.
Dường như có một luồng sức mạnh Chân Long từ trong quyền phải của Lục Thanh bay ra. Trên quyền phải của Lục Thanh, hư ảnh Kiếm Ý màu tím trắng kia chém xuống lập tức ngưng tụ trên quyền phải của hắn một thanh kiếm thần kiếm hết sức cổ xưa. Trên thanh thần kiếm màu tím trắng, đồng thời phát tán ra hào quang màu vàng tím nhàn nhạt, một cỗ uy áp nặng nề phảng phất như tồn tại từ ngàn xưa, đối mặt với lực ép từ trên xuống, giận dữ phát ra tiếng rống rung trời.
Một kiếm này đã đâm toạc hư không đè ép Động Hư, một tia bạch quang rất nhỏ xuất hiện phía trước thanh thần kiếm màu tím trắng dài chừng một trượng kia.
Sức mạnh khổng lồ chừng bốn trăm năm mươi vạn cân bạo phát. Giờ phút này, lực hồn phách của Lục Thanh dung nhập vào trong kiếm. Lục Thanh chỉ cảm thấy thân thể mình cũng sinh ra biến hóa, ánh mắt cũng dường như đã dung nhập vào trong thanh thần kiếm.
- Ầm…..
Một quyền ngưng tụ toàn bộ sức mạnh của Lục Thanh, hội tụ dung hợp Long Vương và Kiếm Ý Phong Lôi vô biên. Sức mạnh của Long Vương được một quyền này đánh ra, phía trước quyền phải của Lục Thanh bất chợt nổ vang tiếng sấm gió, thanh âm rõ ràng xé rách hư không vô số vết nứt không gian xuất hiên, nháy mắt bao phủ toàn bộ Thập Quỷ Kiếm Tháp.
- Mau lui lại!
Bọn Linh Bất Quần đã sớm phát hiện ra không xong, nhưng đến khi tất cả những người trong Thập Quỷ Kiếm Tháp lui hết, vẫn còn hàng chục tên Tuần thủ không chạy kịp, bị không gian Động Hư bất chợt xuất hiện ra bên cạnh nuốt chửng vào.
Mà lúc này, tia bạch quang phía trước quyền phải của Lục Thanh đã kéo dài thành một đường chỉ màu trắng, xung quanh sợi chỉ này, không gian sụp đổ một cách kỳ dị, sau đó tái sinh, lại sụp đổ, lại tái sinh.
Pháp tắc Phong Lôi được biến hóa đến cực độ, đã thoát ra ngoài ý thời không của Thiên Đạo, lần đầu hiển lộ uy lực của nó trong một kiếm này.
- Ong…..
Thần Kiếm cổ xưa dài chừng một trượng so sánh với thanh thần kiếm khổng lồ dài chừng ngàn trượng kia, giống như một con kiến nhỏ. Nhưng uy thế mênh mông cuồn cuộn của nó cùng với khí thế Kiếm Ý chứa nhiều thứ thần thông hỗn hợp lại không hề thua kém chút nào.
Bất cứ ai nhìn thấy đều không thể bỏ qua, chẳng lẽ đây là thực lực chân chính của Lục Thanh ư? Linh Vũ thầm nghĩ trong lòng. Nhìn bóng dáng của Lục Thanh ngược không mà lên, ý chí vững vàng như núi của hắn có lẽ còn vững chai hơn cả Bắc Sơn. Dù sao trước mặt Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, một tòa núi lớn chỉ cần nháy mắt công phu là có thể đập cho tan nát. Không có tiếng vang gì, hai mũi kiếm chạm vào nhau giữa không trung, tia bạch quang nhỏ bé kia trong nháy mắt mở rộng ra mấy chục lần. Phạm vi mấy trượng xung quanh tia bạch quang, không gian loạn lưu hoành hoành ngang ngược, phá nát tất cả.
- Phịch…..
Ngay tức khắc, thần kiếm cổ xưa của cánh tay phải của Lục Thanh vỡ nát, mà thân thể hắn cũng bay ngược về phía sau.
Nhưng dưới ánh mắt khiếp sợ của bọn Linh Vũ, thanh cự kiếm dài ngàn trượng màu vàng nhạt kia, chỉ lộ ra một chút thân kiếm, không ngờ cũng nứt ra một đường kéo dài ngàn trượng. Không ngờ tên Lục Thanh này lại tiếp được một kiếm của Giới Chủ! Bọn mấy tên Thành chủ Linh Bất Quần đột nhiên biến sắc, chẳng lẽ Lục Thanh là Tông Sư Kiếm Phách? Thế nhưng Lục Thanh bị đánh bay về phía sau, ngoại trừ lớp quỷ y bên ngoài bị rách nát, trên người không có thương tích gì khác.
Bất chợt kiếm chỉ của Lục Thanh lại động, một cỗ dao động huyền ảo lập tức lan tràn ra không trung, kiếm cương Phong Lôi màu tím trắng hòa hợp cùng thiên địa. Trên chín tầng mây Phong Lôi hội tụ, một đạo pháp tắc dao động hết sức kỳ dị dần dần khuếch tán ra, thần quang pháp tắc màu tím trắng từ trên chín tầng mây ngưng kết lại thành một đóa kiếm vân bao phủ chu vi trăm dặm. Đóa kiếm vân màu tím trắng này toàn thân tràn đầy khí Phong Mang màu trắng đục, một cỗ Kiếm Ý khó hiều vô cùng từ trong kiếm vân toát ra. Không gian xung quanh kiếm vân cũng đồng thời trở nên vặn vẹo.
Trên chín tầng mây, bên trong kiếm vân, có tiếng long ngâm uy nghiêm bạo phát. Ngay tức khắc, vô số lôi long từ trong đó phóng ra, lồng lộn quay cuồng trên chín tầng mây. Thân rồng khỏe mạnh có màu tím trắng, mắt rồng uy nghiêm nhìn xuống, hạ giới chăm chú. Nhờ hồn thức đại tiến sau khi hồn phách của Lục Thanh đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng viên mãn, đối với sự khống chế nguyên khí thiên địa, hệ Phong Lôi, thậm chí là lực pháp tắc, Lục Thanh đều đạt tới mức kinh người. Giờ phút này hắn thi triển ra một thức Tử Tiêu Phong Lôi Kiếm, uy lực của nó sợ rằng đã tăng cao hơn lúc trước không chỉ mười lần.
Trên chín tầng mây, kiếm vân ngâm lên giận dữ, một con lôi long ngược không mà lên, kiếm cương pháp tắc màu tím trắng chớp động. Ngay lập tức, lôi long hóa thành một thanh cự kiếm màu tím trắng dài vạn trượng, trên thân kiếm, thân kiếm hướng lên, mũi kiếm hướng xuống.
Kế đó, kiếm chỉ Lục Thanh lại động. Trên chín tầng mây, kiếm vân quay cuồng, khí Phong Mang linh hoạt sắc bén bay qua bay lại trên mây, công kích không gian. Ngay tức khắc, hơn ngàn con lôi long phủ kia hư không, trong cùng lúc đó, từ giữa kiếm vân ngược không mà lên.
Ngàn thanh cự kiếm được kiếm chỉ Lục Thanh dẫn động, phóng xuất uy nghiêm khổng lồ mạnh mẽ.
- Ầm…..
Thần quang chớp động trong mắt Lục Thanh, hắn quát lên một tiếng, kiếm chỉ hai tay hợp lại trên không. Chỉ trong thoáng chốc, ngàn thanh cự kiếm cũng đồng thời ngưng tụ lại.
- Ong…..
Chỉ trong nháy mắt, trong không gian dường như có một đóa hoa sen màu tím trắng nở rộ, Thiên Lôi màu tím đen chớp động, Thiên Phong gào thét. Không gian phía trước Thập Quỷ Kiếm Tháp ngàn trượng tựa như địa ngục thâm sâu, lộ ra khí thế uy nghiêm vô cùng vô tận. Phía dưới, bọn Linh Bất Quần chấn động tâm thần, trận chiến như vậy thật sự là bọn họ ít thấy trên đời.
Có lẽ nhị kiếp Kiếm Hoàng thậm chí là tam kiếp đều có thể dễ dàng phá nát không gian, thậm chí là dẫn động ra một đạo không gian loạn lưu, nhưng nhiều nhất chỉ là dẫn động mà thôi. Mà lúc này chiến đầu trên không, không gian loạn lưu gần như đã biến thành những mũi kiếm gió, trở nên chập chờn lúc ẩn lúc hiện. Chỉ có một mảng không gian lớn màu trắng khiến cho mọi người chú ý. Ở nơi đó không gian sụp đổ, hư không vặn vẹo, hết thảy Kiếm Ý đều bị nuốt chửng sạch sẽ.
- Phụt…..
Lục Thanh phun ra một ngụm nghịch huyết, áo xanh trên người rung động Kiếm Ý linh hoạt sắc bén lúc này hóa thành màu tím trắng chói lọi, theo kiếm chỉ hai tay ngưng tụ, một cỗ Kiếm Ý Phong Mang, còn kinh khủng hơn trước ngàn lần đột ngột bạo phát trong không gian. Uy thế của một kiếm này đã là cực hạn của Lục Thanh hiện tại.
Theo lực hồn phách lớn mạnh, giờ phút này Lục Thanh đồi đầu với nhân vật đứng đầu Quỷ giới, rốt cuộc thi triển ra uy lực cao nhất của kiếm vân Phong Lôi, thiên long cùng hiện, thiên kiếm biến hóa. Hiện tại ngưng kết hợp nhất trên đỉnh đầu của Lục Thanh, chỉ còn lại một thanh cự kiếm màu tím trắng ngàn trượng, trong đó ẩn chứa pháp tắc Phong Lôi hết sức thâm sâu. Hai bên mũi kiếm có những sợi bạch quang nhỏ như sợi chỉ, cả hư không xung quanh cự kiếm vặn vẹo, giống như một lớp keo thật dính. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
- Hảo Kiếm Ý, hảo kiếm thức! Hảo pháp tắc, thật là kỳ quái!
Trên chín tầng mây, thanh âm uy nghiêm kia hóa thành sấm nổ đùng đùng giáng xuống. Mà vết rách trên thanh cự kiếm thông thiên kia, trong nháy mắt đã liền lạc, càng tỏa ra uy nghiêm vô biên đè áp. Cả không gian dường như ngưng trệ, bất kể là đá tảng đang bay ra, hay lầu các đang vỡ, cuồng phong đang thổi, trong nháy mắt đều ngưng đọng lại.
Chỉ trong thoáng chốc, trong lòng Lục Thanh sinh ra một cảm giác kỳ dị. Dường như cả một mảng không gian trong phút chốc đều ngưng trệ, bất kể là thời gian, không gian, thậm chí là pháp tắc hệ Chư Thiên đều ngưng lại, tất cả thanh âm cũng biến mất không tồn tại.