Đây là một gốc đại thụ hoàng kim to lớn không thua gì Man Hoang Thần Mộc trong Ngũ Hành Kiếm Mộ khi trước.
Cành cây vươn ra uốn lượn vòng vèo, mỗi cành như vậy to chừng mười trượng, vô số cành rủ xuống, bao phủ cả chu vi hàng chục dặm mặt đất. Xung quanh nó còn có mười mấy cây cao gần hai ngàn trượng, toàn thân màu vàng ròng, linh khí mênh mông dao động chần nhiếp cả không gian hàng trăm hàng ngàn dặm xung quanh.
Thất giai!
Gần như trong nháy mắt. Lục Thanh đã đoán ra tu vi của mười mấy đại thụ hoàng kim này.
Vạn vặt đều có linh tính, từng gốc cây ngọn cỏ đều có thề cảm ứng thiên địa, mở ra linh trí bước trên đại đao.
Đổi với mười mấy đại thụ hoàng kim trước mặt, Lục Thanh chỉ lấy làm kinh ngạc một chút, sau đó trở lại bình thường, cổ mộc có linh tính như vậy cũng là hiếm có vô cùng, đạt tới thất giai lại càng ít ỏi. Nhưng quan sát khu rừng toàn cây hoàng kim dưới chân mình. Lục Thanh thấy gần như toàn bộ cổ mộc nơi này đều có linh tính, về phần có tất cả bao nhiều cây, Lục Thanh dùng Chân Long Nhãn nhìn ra xa, chỉ có thể phòng đoán khu rừng này rộng chừng vạn dặm.
- Kẻ tới là ai?
Đột ngột một giọng nói già nua hùng hồn vang lên trong đầu Lục Thanh.
Lục Thanh kinh hãi nháy mắt toàn thân tràn ngập khí Phong Mang màu trắng tinh thuần, vận chuyển Kiếm Hồn Kinh chờ sẵn.
- Không nên lo lắng, ta là gốc Kim Thần Mộc trước mặt ngươi đây.
- Kim Thần Mộc?
Lục Thanh lẩm bẩm, theo linh thức dao động, đưa mắt nhìn về gốc thần mộc khổng lồ đứng sừng sững ở giữa:
- Là ngươi sao?
- Là ta! Hời vương giả đến từ Long tộc, mong ngài có thể ra tay giúp đỡ. .. Giọng nói già nua kia lại vang lên trong đầu hắn.
Ngay sau đó. Lục Thanh liền cảm nhận được một cỗ dao động linh thức khuếch tán ra, mức độ mênh mông hùng hậu vượt xa tướng tượng của hắn. Gần như trong nháy mắt, nó bao phủ toàn bộ khu rừng cổ chứa đầy cây hoàng kim này. Bất chợt. rất nhiều cây hoàng kim vốn đã vung cành, huy động linh khí hệ Kim chuẩn bị tấn công, lúc này đình chỉ công kích.
Mặt Lục Thanh không đổi sắc, nhìn thần mộc có lẽ đã tồn tại từ thời Man Hoang đến nay, trong lòng không vui không buồn:
- Vì sao ngươi muốn ta giúp, chẳng lẽ ta bắt buộc phải giúp ngươi sao?
Hỡi bậc vương giả Long tộc tôn kính, ngài là Chân Long nhất tộc. Chân Long nhất tộc thừa mệnh thiên địa sinh ra, tự nhiên ngay thẳng công bằng, cho nên lão Kim ta mới xin ngài giúp đỡ.
Lục Thanh lại hỏi:
- Ngươi muốn ta giúp thế nào?
- Long Vương bảng lòng trợ giúp tại hạ ư? Giọng nói già nua kia rõ ràng tỏ ra vui vẻ:
- Chỉ cần Long Vương Đại nhân tiêu diệt toàn bộ Kiếm Giả bên trong Linh Vực của tại ha, tại ha sẽ cảm kích vô vàn!
Linh Vực?
Tuy rằng đã đoán tu vi của thần mộc này, nhưng bây giờ nghe nó xác nhận. Lục Thanh vẫn cảm thấy giật mình kinh hãi Thần mộc này có thể sánh với cường giả hay linh thú vào hàng Tông sư Kiếm Phách.
Nhưng kẻ có thể khiến cho cường giả Tông sư Kiếm Phách cũng phải bỏ tay hết cách là người thế nào?
- Bọn chúng là người nào, tu vi ra sao?
Kim Thần Mộc do dự một lát, sau đó nói tiếp:
- Có năm người, ba tên trong đó là Kiếm Đế tiểu thiên vị, hai tên Kiếm Đẻ trung thiên vị, hẳn là năm tên Tông sư của mười lăm đại tông môn ở giới Bạch Linh.
Năm tên Tông sư ư? Lục Thanh cười lạnh:
- Ngươi muốn ta đi chịu chết hay sao? Bằng vào tu vi hồn phách của ngươi, hẳn có thề cảm ứng được, hiện tại tu vi của ta vẫn chưa đột phá vào cảnh giới Kiếm Phách. Kiếm Đế tiểu thiên vị, ta cũng chưa chắc đã là đối thủ, huống chỉ có tới năm tên, trong đó còn có hai tên Kiếm Đế trung thiên vị.
- Chuyện này. .. Kim Thần Mộc vội vàng nói:
- Xin Long Vương Đại nhân giúp đỡ, bằng không, nhất định bọn chúng sẽ hái đi Kim Linh Châu mà ta thai nghén đã mấy vạn năm. Lúc ấy một thân tu vi thực lực của ta, tối thiểu phải giảm sút năm thành!
Kim Châu Linh Bảo. Kim Linh Châu!
Lục Thanh thoáng động trong lòng, bảo vật trong thiên địa, ngoại trừ Kiếm Bảo do Tông sư Kiếm Phách luyện chế ra, chính là linh vật trong trời đất, còn có Linh Bảo do một vài nơi đặc biệt sản sinh ra.
Cái gọi là Linh Bảo nếu so sánh với Kiếm Bảo, uy lực có lớn có nhỏ. Nhỏ thì không thể sánh với Kiếm Bảo hạ phẩm thông thường, lớn thì không kém Kiếm Bảo thượng phẩm mảy may, thậm chí còn có thể hơn. Hơn nữa Linh Bảo có công dụng rất lớn với sự tu luyện của đại đa số Kiếm Giả, giống như Tiên Thiên Phong Lôi Linh Châu mà trước kia Lục Thanh có được, lập tức hắn được một Linh Vực tiên thiên tràn đầy Phong Lôi nhị khí. ở trong đó, bất kể là Kiếm Giả tu luyện kiếm khí hệ Phong hoặc hệ Lôi đều có thể lãnh ngộ tinh túy của Phong Lôi nhị khí nhanh hơn. Trong đó còn chất chứa linh khí Phong Lôi vô tận, hết sức tinh thuần. Linh thú cùng hệ sinh sống trong đó, thậm chí còn có thể tiết kiệm thời gian tiến giai gấp hàng chục hàng trăm lần. Tuy nhiên đáng tiếc rằng sau này, Tiên Thiên Phong Lôi Linh Châu bị Lục Thiên Thư mang đi mất.
Mà Linh Bảo cũng có phân chia. Căn cứ theo hiểu biết do Diệp lão dạy cho hắn. Linh Bảo cũng chia thành Tiên Thiên Linh Bảo và Hậu Thiên Linh Bảo. Tiên Thiên Linh Bảo là do trời đất sinh ra, thậm chí không cần thai nghén, phần lớn có được uy lực thần quỷ khôn lường. Còn Hậu Thiên Linh Bảo là do linh giả thai nghén, tỷ như linh thú thai nghén, thậm chí có thể do con người nuôi dưỡng, thường thì uy lực của nó kém hơn Tiên Thiên Linh Bảo.
Nhưng cũng có khi cơ duyên xảo hợp. Hậu Thiên Linh Bảo sinh ra không thua gì Tiên Thiên Linh Bảo. Lục Thanh đoán rằng Kim Linh Châu do Kim Thần Mộc trước mắt hắn thai nghén, sợ rằng chính là một món Linh Bảo có thể sánh ngang với Kiếm Bảo thượng phẩm. Nếu không cũng không thể nào khiến cho năm tên Tông sư Kiếm Phách phải ra tay, còn cho mười lăm đại tông môn liên thủ phong tỏa tin tức như vậy.
Đến lúc này, Lục Thanh đã hiểu vì sao bọn Bách Lý Diễm ngăn cản Tán Tu nhất mạch tiến vào vực, qua tầng ba Man Hoang Kiếm Mộ. rõ ràng là vì Kim Linh Châu này.
Lục Thanh thừa biết, nếu lấy được viên Kim Linh Châu này, có ý nghĩa thế nào đối với một Tông môn. Tối thiểu nhất mạch hệ Kim có thể đột ngột đột phá lớn lao. Nghĩ đến đây. Lục Thanh trầm giọng hỏi:
- Tu vi của ngươi thế nào?
- Tu vi của lão Kim ta vừa đạt tới bát giai đỉnh phong.
Bát giai đỉnh phong!
Kim Thần Mộc là Thần mộc đã tồn tại từ thời kỳ thượng cổ Man Hoang, tuy rằng chỉ đạt bát giai đỉnh phong, nhưng thực lực của nó có thể so sánh với Kiếm Tôn thông thường. Chỉ có năm tên Kiếm Đế, thậm chí không có tên nào đạt tới đại Thiên vị, có thể làm gì được nó?
Dường như hiểu được suy nghĩ của Lục Thanh. Kim Thần Mộc vội vàng truyền âm giải thích:
- Long Vương không biết, ngàn năm trở lại đây, lão Kim ta vì thai nghén Kim Linh Châu này, chẳng nhưng phải hao tồn một thân tu vi, chỉ còn lại năm thành, còn phải mượn dùng lực Kim Mạch Man Hoang nơi đây. Hiện giờ Kim Linh Châu vừa mới luyện xong, còn phải luyện một thân Kim Khí Man Hoang, lúc ấy mới có thể hóa hình người. Cho nên lúc này không thể động đậy, chỉ có một ít thủ đoạn phòng ngự, mà không dám thi triển thủ đoạn công kích. Nếu như công kích chỉ có kết quả làm tôn thương đến thân mình, cho nên chỉ có thể xin Long Vương Đại nhân ra tay giúp đỡ.
Lục Thanh trầm ngẩm một lúc, dường như đang căn nhắc lợi hại trong chuyện này.
- Long Vương. Long Vương Đại nhân. ..
- Ta không nắm chắc tiêu diệt được bọn chúng, hơn nữa thân là Tông sư, khó tránh phải có chút thủ đoạn tự bảo vệ mình. Nếu chẳng may bị mười lăm đại tông môn kia biết được ta tiêu diệt năm tên Tông sư Kiếm Phách, ắt hẳn bọn chúng sẽ truy sát ta không chết không thời, ta còn chưa đủ thực lực để tung hoành như vậy.
- Long Vương bất tất phải nhọc lòng, trong vòng Linh Vực của lào Kim ta, lại thêm mượn dùng Kim Mạch Man Hoang, dù là Kiếm Giả tuyệt thể như Kiếm Tổ cũng tuyệt đối không thể nhìn thấy, không sao biết được chuyện này là do Long Vương gây ra. Hơn nữa khi Long Vương tiến vào trong, lão Kim ta tự nhiên có cách ràng buộc năm tên kia trong thời gian ngắn. Đến lúc đó, chỉ cần Long Vương Đại nhân ra tay tru sát là xong. Tuy rằng không phải nắm chắc mười phần, nhưng cũng có không dưới tám phần. Đến lúc đó, lão Kim bằng lòng chia một nửa Kim Linh Châu cùng Long Vương Đại nhân.
Một nửa Kim Linh Châu!
Thần quang lưu chuyển trong mắt Lục Thanh, rốt cục hắn thở dài. Rốt cục hắn vẫn có điều ràng buộc, không thề biến ràng buộc thành động lực. Đến lúc này, Lục Thanh lại nhớ tới nhưng lời trách móc của Diệp lào lúc xem lễ độ nguyên kiếp lần đầu tiên ở thành Lạc Nhật.
Bát kể là ràng buộc hay gánh vác, thật ra cũng là một loại trách nhiệm. Khi hắn thật sự gánh vác trách nhiệm này, hắn cũng sẽ minh bạch ý nghĩa chân chính mà Kiếm Giả theo đuổi trên con đường Kiếm Đạo. Đó chính là bảo vệ! Khi hắn có năng lực thật sự lãnh ngộ kế thừa, hắn sẽ có được tiềm nàng trở thành Kiếm Thánh.
- Tiềm năng trở thành Kiếm Thánh. .. Lục Thanh cúi đầu lẩm bẩm:
- Lãnh ngộ bảo vệ kẻ thừa, thành tựu Đại Ngã (Tối thượng ngã. Brahman)!
Như vậy lúc này bản thân mình nếm trải sự kẻ thừa và lãnh ngộ của bảo vệ, hét thảy nhưng gì mình làm vì tông môn, cũng là vì thành tựu Đại Ngã, chung cuộc của bảo vệ, chính là phải buông bỏ.
Không cần bảo vệ, tự nhiên sẽ buông. Đến lúc đó, bản thân mình sẽ thật sự buông bỏ mọi ràng buộc, đạt tới tâm cảnh của Thánh Giả.
Mà trong đó, ba cảnh giới Kiếm Phách chính là quá trình trì hoãn, dịu đi. Kiếm Phách chia ra làm ba phần: Kiếm Đế, gồm đủ cương nhu. Kiếm Tôn, âm dương luân chuyển. Kiếm Tổ, thiên nhân hợp nhất. Đây chẳng những là nền tảng mà ba cảnh giới Kiếm Phách cần lãnh ngộ, cũng là một loại tâm cảnh.
Trong lòng Lục Thanh mơ hồ sinh ra một đạo rõ ràng, như vậy cái gọi là bảo vệ, quá trình trong đó mãi đến sau cùng là buông bỏ, chính là biến hóa trong ba cảnh giới Kiếm Phách, cũng là sự biến hóa của tâm cảnh. Mà liên hệ lại tất cả những chuyện này, sẽ thành tựu một đại đạo: Đại Đạo Kiếm Thánh.
Chỉ trong thoáng chốc, từ trong mắt Lục Thanh toát ra thần quang màu tím trắng từng hạt tròn như ngọc, thần quang này dường như xuyên qua tất cả ảo ảnh, xuyên qua hư không vô tận. Lập tức Kim Thần Mộc trước mặt Lục Thanh cảm thấy chấn động tâm thần. Đối mặt với ánh mắt Lục Thanh, không ngờ nó có cảm giác như mình chỉ như con sâu cái kiến. Dường như ánh mắt của người này, nó chỉ như một sợi dây leo mềm yếu trên vách núi. Làm sao có thể như vậy? Đây là ánh mắt gì?
Kim Thần Mộc mơ hồ nhớ lại, lúc trước nó ngẫu nhiên gặp được một Kiếm Tổ tuyệt thế, nhưng người kia cũng không có ánh mắt thấu suốt hư không như vậy. Dường như trước ánh mắt này, tất cả đều không tồn tại. Thời không cũng ngưng đọng lại không còn Luân hồi.
Nhưng ánh mắt ấy của Lục Thanh chỉ lóe lên trong sát na rồi thu liễm. Cảm giác trong khoảng khắc ấy Lục Thanh thấy mình dường như đứng trên đỉnh núi cao vạn trượng. Cái gọi là leo lên đỉnh núi, nhìn khắp quần sơn, hắn lại không thể nhìn thấy những ngọn núi khác. Giữa đất trời chỉ còn lại hắn và ngọn núi mà hắn đang đứng tồn tại.