Lần này Hóa Thân Thành Kiếm là lấy Long thân hóa kiếm, trong nháy mắt Lục Thanh chỉ cảm thấy một vùng trời đất trở nên hết sức rõ ràng, không ngờ lực khống chế đối với Thiên địa tăng lên một bậc.
Tiếng kiếm ngâm vang lên tận chín tầng mày, khí Phong Mang linh hoạt sắc bén càn quét không gian. Giờ phút này trong lòng Tử Sát Kiếm Tôn không khỏi thầm kêu khổ, tuy rằng thực lực của lão không thua gì đối phương, thậm chí còn chưa xuất hết toàn lực, nhưng sức mạnh thân thể đối phương thật sự là quá sức mạnh mẽ, dưới cấp Tử Hoàng va phải là vỡ tan tành.
Lần đầu tiên Từ Sát Kiếm Tôn cảm thẩy buồn bã vì không có một thanh thần kiếm vừa tay, đồng thời lão cũng cảm thấy chán nản vì thân thể hùng mạnh của Lục Thanh.
Có kiếm quang Phong Lôi và khí Phong Mang bảo vệ. Kiếm thể Bạch Linh của Lục Thanh cũng đã tiếp cận với cấp Tử Hoàng hạ phẩm, thậm chí Lục Thanh có lòng tin có thể tranh phong cùng một thanh thần kiếm cấp Tử Hoàng hạ phẩm, đừng nói một thanh thần kiếm cấp Bạch Linh đỉnh phong của Từ Sát Kiếm Tôn đã bị hắn hủy đi.
Tử Sát Kiếm Tôn lại lấy ra một thanh, thần kiếm cấp Bạch Linh trung phẩm. Mặc dù Tông sư Kiếm Phách dự trữ vô cùng phong phú, huống chi Tử Sát Kiếm Tôn còn là Kiếm Giả cái thế cao quý nằm trên Bảng Tông sư, nhưng thần kiếm cấp Bạch Linh cũng là vật quý, có thể lấy ra liên tục hai thanh thần kiếm cấp Bạch Linh trung phẩm, lại là cùng hệ thuộc tính, quả thật không dễ chút nào.
Thế thiên địa khoảng gấp đôi khi trước bị Lục Thanh dẫn động. Nói cách khác, dưới trạng thái Long Vương Hóa Thân Thành Kiếm. Lục Thanh có thể điều động thế thiên địa gấp đôi khi trước.
Không dám do dự. Tử Sát Kiếm Tôn thấy Lục Thanh tăng cường thế thiên địa, uy thế của Long Hoàng Hung Kiếm trước đây, đã khiến cho Từ Sát Kiếm Tôn sinh ra vẻ kinh sợ khó lòng phát hiện đối với Long Vương Hung Kiếm do Lục Thanh hóa ra.
Thần kiếm phát ra từng đạo quỷ tích huyền ảo, kiếm quang đen ngòm của Tử Sát kiếm ngưng kết giữa không trung. Chỉ trong thoáng chốc, một long ảnh đen như mực hiện ra phía trước Tử Sát Kiếm Tôn.
- U Minh Tử Long!
Sắc mặt của bọn sáu tên Kiếm Tôn trung niên áo tím sa sầm.
U Minh Tử Long chính là bản thể pháp tướng của Kiếm thức Pháp Tướng thượng phẩm, chỉ riêng Tử Sát Kiếm Tôn mới có.
U Minh Tử Long theo truyền thuyết đến từ U Minh dưới mười tám tầng địa ngục của Quỷ giới. Tuy rằng lấy rồng làm tên, nhưng lại không thuộc Long tộc, thậm chí không có chút huyết mạch nào liên quan tới Long tộc U Minh Tử Long chính là hung thú hùng mạnh do khí Tử Sát sinh ra, nghe đồn uy lực của nó không dưới cửu giai.
Long thân đen ngòm không có chiếc vảy nào, trên đầu rồng dữ tợn còn có hai chiếc sừng đen kịt. Tuy đôi mắt đỏ rực chỉ là pháp tướng, nhưng lại giống y như thật. Kiếm quang Lĩnh Vực kinh khủng hội tụ, một cỗ khí Tử Sát khó tả tràn ra, không gian bị ăn môn, lộ ra từng mảng không gian Động Hư rất lớn. Đồng thời ở trung tâm của không gian Động Hư vừa mở ra, lại xuất hiện một điểm không gian sụp đổ màu trắng, khuếch tán ra, bao trùm một lớp thật dày trên thân U Minh Tử Long, nhìn qua chẳng khác một con rồng màu trắng.
Bất quá bất cứ ai cũng có thể cảm giác được uy thế kinh khủng chất chứa bên trong, có khoảng năm phần thế thiên địa bị kiếm thức do Tử Sát Kiếm Tôn thi triển dẫn động. Kiếm Ý Tử Sát kinh người xông thẳng lên cao. âm vân hội tụ trên chín tầng mây, bao phủ cả nửa bầu trời
Thế thiên địa của Từ Sát Kiếm Tôn hơn xa Lục Thanh, tuy nhiên Kiếm Ý đến từ Long Vương Hung Kiếm cũng làm cho người ta kinh hãi. Kiếm Ý kinh khủng của nó ngưng tụ thành thực chất, kiếm quang Phong Lôi màu tím trắng kéo dài bao vây từng vòng xung quanh Long Vương Hung Kiếm.
Nhìn qua, thân kiếm của Long Vương Hung Kiếm màu tím trắng còn nguy nga hơn lúc trước gấp mấy lần, đạt độ cao tới năm ngàn trượng.
Lực Lĩnh Vực kinh khủng sau khi dung nhập hai phần thế thiên địa lại sinh ra biến hóa huyền ảo khó hiểu. Không gian sụp đổ vây quanh thân kiếm lâm vào vòng luân hồi sụp đổ rồi khôi phục. Bộ dáng của nó quỷ dị vô cùng, khiến cho mấy tên Kiếm Tôn kia cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Long Vương Hung Kiếm cao năm ngàn trượng đứng giữa không trung bất chợt xoay tròn
- Vù. ..
Lốc xoáy gào thét, kiếm quang màu tím trắng nháy mắt hóa thành một cái lồng kiếm quang màu tím trắng rất tròn. Long Vương Hung Kiếm vốn đứng thẳng ngạo nghễ lập tức hóa thành một đạo kiếm trụ linh hoạt sắc bén. Phía trước kiếm trụ lộ khí Phong Mang màu trắng đục pha tím, đập nát không gian loạn lưu, chui thẳng vào trong U Minh Tử Long dài mấy ngàn trượng.
Một kiếm này giáng xuống như cuồng phong đè ép, mênh mông cuồn cuộn, kiếm quang đi qua nơi nào, không gian bị xé mở ra nơi đó, không gian sụp đổ lập tức khép liền trở lại.
Bọn Tông sư Kiếm Phách trung niên áo tím tự nhiên nhìn ra, đó không chỉ đơn giản là đè ép, mà là một sức mạnh thuộc tính khó hiểu vô cùng mạnh mẽ.
Thức thứ hai mươi ba của Tử Tiêu Phong Lôi Kiếm: Phong Lôi Kiếm Trụ!
Vốn lúc trước Lục Thanh cũng không mang nhiều hy vọng với thức thứ hai mươi ba này, bởi vì biến hóa trong đó thật sự là quá mức đơn giản. Nhưng Lục Thanh không ngờ một kiếm này lần đầu tiên có thể dẫn động pháp tắc Phong Lôi, hoặc có thể nói là pháp tắc Thời Không ở mức độ thâm sáu.
U Minh Tử Long đen ngòm kia dường như đã nhận ra không xong, nhưng Tử Sát Kiếm Tôn vẫn không lùi bước. Một kiếm này lão đã dốc hết toàn lực thi triển, nếu như lúc này lùi bước, vậy coi như đã thua sút về khí thế, từ đây về sau e rằng rất khó chiếm lại thế thượng phong.
Không có động tĩnh long trời lở đất như mọi người tưởng tượng, kiếm trụ kia chỉ vừa điểm vào Mi Tâm của U Minh Tử Long, một điểm kiếm quang màu tím trắng lập tức như giòi ăn xương, chỉ trong thoáng chốc đã lan ra bao trùm lấy U Minh Tử Long.
- Ầm. ..
Lúc này mới có tiếng sấm rền cuồn cuộn theo kiếm quang vang lên. Sau đó, chỉ thấy sắc mặt Tử Sát Kiếm Tôn trở nên trắng bệch, ngay tức khắc thần kiếm trong tay phát ra một tiếng kiếm ngâm rên rỉ, rắc một cái vỡ nát thành bụi phấn.
Kiếm quang tan đi. U Minh Tử Long kia đương nhiên biến mất không còn thấy nữa, mà Long Vương Hung Kiếm của Lục Thanh biển thành kiếm trụ lại hiện ra. Kiếm Ý bừng bừng chỉ thẳng trời cao.
Giờ phút này, toàn bộ đại thế trên chín tầng mây hoàn toàn rơi xuống trên người Lục Thanh, trong đó cũng có đại thế rung trời do Long Hoàng Hung Kiếm tan biến còn để lại.
Tuy rằng không còn được tới một phần, nhưng sau khi nhập vào người Lục Thanh vẫn khiến cho hắn tăng thêm một phần uy nghiêm rộng lớn.
Long Vương Hung Kiếm đứng ngạo nghễ giữa không trung, ngay tức khắc thần quang chợt lóe, lại hóa thành hình dáng Long Vương. Long thân đong đưa, từ dạng thân kiếm cứng nhắc khôi phục lại, Lục Thanh cũng chưa thích ứng.
Thần sắc Tử Sát Kiếm Tôn tỏ ra phức tạp. Liếc nhìn Lục Thanh:
- Ta đã bại.
Lục Thanh lắc lắc đầu:
Lão không bại chẳng qua không nắm được thời cơ mà thôi.
- Thời cơ ư?
Tử Sát Kiếm Tôn nói với giọng tự giễu mình:
- Thiên thời địa lợi, nhân hòa, vốn là một phần của Thiên Đạo, bại là bại còn nói thời cơ gì nữa, chẳng lẽ Long Vương cố ý chế giễu bản tôn?
Nghe Tử Sát Kiếm Tôn nói như vậy. Lục Thanh lập tức gật gật đầu, ánh mắt nhìn Tử Sát Kiếm Tôn cũng sáng lên. Một kẻ đắc đạo, lại là Kiếm Giả cái thẻ, khí độ rộng rãi như vậy làm hắn cũng khâm phục vô cùng. Nhớ tới tình cảnh trước kia trên đảo Thủy Linh, trong lòng Lục Thanh cũng hiểu ra thêm vài phần.
- Hậu hội hữu kỳ!
Tử Sát Kiếm Tôn hít sâu một hơi, lập tức xoay người rời đi.
- Chậm đã!
- Sao hả. Long Vương muốn giữ bản tôn lại ư? Tử Sát Kiếm Tôn quay người lại, cười khẩy.
- Chỉ muốn nói với lão một câu, chẳng hay Tử Sát Kiếm Tôn có chịu nghe Lục mỗ một lời?
Dứt lời, giữa không trung thần quang màu vàng tím chớp động, ngay sau đó. Long thân thật lớn rút nhỏ lại, dần dần hóa thành hình quả trứng màu vàng tím chưa tới một trượng như khi trước.
Trong nháy mắt. Kiếm Ý trên quả trứng màu vàng tím kia chuyển động, kiếm quang màu tím trắng chợt lóe lên trong không gian, lập tức xuất hiện một bóng người màu xanh.
Thì ra là hắn!
Lúc này, phu phụ Hàn Cổ Tâm không còn giữ được điềm tĩnh nữa, ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời nhìn ra vè kinh hãi trong mắt đối phương, cũng mơ hồ có chút hối hận, vốn ở tầng bốn Man Hoang Kiếm Mộ, bọn họ đã bất hòa với hung thú ở đó, nếu như đảo Bạch Linh bọn họ có thể kết giao cùng một nhân vặt hung thú Hoàng giả, không nghi ngờ gì sẽ có thêm nhiều ích lợi.
Nhưng hiện tại đã muộn. Hàn Cổ Tâm không khỏi nhớ tới lời chất vấn của con gái mình lúc trước.
Có lẽ Ý tưỡng của bọn họ đã bị thực tế của đại lục ăn mòn. ..
Dù là như vậy, phu phụ Hàn Cổ Tâm cũng đã quyết định, sau khi trở về nhất định bắt con gái kể rõ sự tình về vị Hoàng giả Long tộc này cho bọn họ, sau này hy vọng còn có đường tiến thoái.
Dù sao trên đại lục không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có ích lợi vĩnh viễn mà thôi.
Vừa thấy Lục Thanh hiện ra hình người, ánh mắt Tử Sát Kiếm Tôn lộ vẻ ngưng trọng pha đầy nghi hoặc.
Năm tên trung niên áo tím nhìn nhau, dường như đồng thời nhớ lại lời nói của năm vị Thánh Tổ trước khi biến mất, thần sắc nhìn về phía Lục Thanh cũng mơ hồ thay đối.
- Chẳng hay năm nay Long Vương bao nhiêu tuổi?
Tử Sát Kiếm Tôn nhìn chằm chằm Lục Thanh, trầm giọng hỏi.
Tuy rằng trên người Lục Thanh chảy dòng máu của Long Hoàng, khiến cho khí tức của hắn cũng thêm phần tang thương dâu bể, nhưng sức sống bừng bừng trong mắt hắn vẫn không thể che giấu bí mật bên trong.
Cảm nhận được sức mạnh mênh mông trong thân thể, còn có một phần liên hệ giữa mình và thiên địa sinh ra mơ hồ, trong lòng Lục Thanh không khỏi sinh ra một phần khí thế bao trùm thiên địa, tính đi tính lại mới mở miệng đáp:
- Tới hết năm nay, hẳn là hai mươi lăm tuổi!
Một câu này của Lục Thanh, chẳng nhưng bọn Tử Sát Kiếm Tôn, ngay cả đám hung thú cách đó không xa nghe vậy cũng ngày ngẩn cả người.
Trên không trung, thân hình cao ngạo của Hỏa Phượng kia chậm rãi hạ xuống lưng Long Quy. Đôi mắt màu đỏ lửa toát ra sự kinh ngạc thật sâu, nhìn bóng dáng Lục Thanh đứng thản nhiên ngạo nghễ, không quan tâm đến chuyện hơn thua.
Rất lâu sau, một thân ngạo khí của Phượng tộc rốt cục đã hoàn toàn biến mất.
Long Quy lơ đãng liếc nhìn Hỏa Phượng trên lưng, nó biết cho đến hôm nay, rốt cục đã có người áp chế được ngạo khí của Hỏa Phượng.
Tử Sát Kiếm Tôn hít sâu một hơi:
- Xin Long Vương cứ nói, Liệt mổ cung kính rửa tai lắng nghe.
- Dùng mắt quan sát, có đôi khi cũng không phải là sự thật.
Tử Sát Kiếm Tôn trầm ngâm một lúc như nhớ lại chuyện gì, sau đó gật gật đầu:
- Đa tạ. Liệt mỗ sẽ tra xét rõ ràng. Bạn đang đọc truyện được copy tại