Lục Thanh miễn cường trấn áp Thần Đình thức hải đang dao động, dưới thần niệm hùng mạnh của Thức Kiếm ba ngàn trượng trấn áp, cỗ áp lực kia đã tan thành mây khói.
Man Hoang Kiếm Mộ có một luồng sức mạnh to lớn trấn áp, sinh linh trong kiếm mộ không thể vượt khỏi tầng mình đang sống lên trên một tầng hay xuống dưới một tầng, trừ phi là có Tông sư Kiếm Phách từ bên ngoài tiến vào kiếm mộ, dùng Tiểu Thế Giới hình thành từ Lĩnh Vực của mình chứa đựng vào trong, như vậy mới có thể mang ra ngoài. Nếu không, cho dù có thần kiếm cấp Bạch Linh phong ấn cũng không được, trừ phi là thần kiếm cấp Tử Hoàng, dựa vào Lĩnh Vực thần kiếm mới có thể làm được.
Lục Thanh nhìn trung ương hải vực phía dưới một cái, sau đó bước ra một bước, biên mất ngay tai chỗ.
Ở Tầng một Kiếm mộ.
Ở giữa tầng một, có một gốc cổ mộc Man Hoang cao chừng năm trăm trượng, góc cổ mộc này có lẽ đã hấp thụ linh khí chừng vạn năm trở lên, linh khí hệ Mộc trên đó nồng đậm vô cùng, đồng thời còn có một tổ chim thật lớn nằm trên đó.
Đột ngột trên cổ mộc này, một tiếng chim hót uy nghiêm từ không trung xa xa vang lên, nghe như ngoài mấy trăm dặm. Nhưng trong nháy mắt, một bóng đen thật lớn đã bay tới trên không, che lấp cổ mộc này.
Đó là một con chim màu vàng khổng lồ, hai cánh giang rộng dài chừng trăm trượng, hình dáng giống như đại bàng bình thường, chỉ có điều trên đầu còn có thêm một chiếc sừng màu trắng, chiếc sừng này có hình cơn trốt xoáy, trên mặt vờn quanh từng đạo Cương Phong màu trắng tinh thuần.
Ðây là linh thú tứ giai: Long Bằng Điêu.
Ngay tức khắc, một bóng màu vàng nhạt bắn nhanh ra, rơi xuống trên lưng Long Bằng Điểu nọ, tiếng hót của nó còn non nót, trung khí yếu ót.
Đó cũng là một con Long Bằng Điểu, nhưng hai cánh giang ra chỉ dài mười trượng, rõ ràng là một con Long Bằng Điểu còn non.
Đồng thời, trong tổ chim màu vàng phía dưới, có ba tiếng chim hót còn non nớt khác vang lên. Tuy rằng non nớt, nhưng trời sinh một cỗ uy nghiêm tràn ngập. Uy nghiêm này là kế thừa từ huyết mạch Chân Long và Kim Sí Đại Bằng thượng cổ.
Long Bằng Điểu hạ xuống tổ, đưa chiếc mỏ màu vàng khổng lồ ra, cọ cọ lên người ba con chim non, ra vẻ trìu mến yêu thương, ánh mắt lộ ra linh quang dịu dàng.
Ba con Long Bằng Điểu non này không bằng con khi trước, hai cánh mở ra chỉ rộng chừng năm, sáu trượng, đã tiến tới nhất giai đỉnh phong, mà con lúc nãy đã tiến tới nhị giai.
Dù là Long Bằng Điểu mẹ cũng không ngờ, con mình có thể đạt tới trình độ như vậy chỉ trong một thời gian ngắn ngủi.
Đã trở lại rồi sao?
Đột ngột Long Bằng Điểu cảm thấy tổ khiếu thần hải của mình rung chuyển một trận, ngay tức khắc, một cảm giác bất an sinh ra trong lòng nó.
Trong nháy mắt, nó phóng xuất linh thức ra ngoài cơ thể, linh thức hùng mạnh phút chốc bao trùm phạm vi vài dặm không gian. Quả nhiên, có vài cỗ khí Phong Mang bí ấn hiện ra.
Long Bằng Điểu cất lên một tiếng hót đầy kinh sợ, tiếng hót của nó nửa giống rồng, nửa giống đại bàng. Một cỗ khí tức giống như đến từ thượng cổ Man Hoang khuếch tán ra, linh uy hùng hậu dẫn động khí Cương Phong xung quanh, khiến cho từng trận gió gào thét dậy lên.
- Tiểu tử ngươi quả nhiên không nói sai tuy rằng Long Bằng Điêu này chỉ mới tứ giai, nhưng linh thức của nó hết sức hùng mạnh.
Lúc này cách gốc có mộc kia vài dặm, giữa không trung có bốn bóng người hiện ra.
Lại một tiếng hót giận dữ vang lên, bởi vì Long Bằng Điểu phát hiện ra trong bốn người này, có ba người lúc trước đã bắt đi Long Bằng Điểu con của nó. Người còn lại tuy chưa gặp qua, nhưng mang lại cho Long Bằng Điểu cảm giác vô cùng nguy hiểm. Cảm giác như vậy, nó từng cảm thấy qua trên người một ít linh thú lục giai.
Kiếm Tông!
Gần như trong nháy mắt. Long Bằng Điểu đã phán đoán ra tu vi của người kia. Tung hoành trong tầng một kiếm mộ đã nhiều năm, đối với nhưng Kiếm Giả thường xuyên lui tới. Long Bằng Điểu cũng biết, Kiếm Giả Kiếm Tông sánh ngang với hung thú lục giai, mặc dù chưa chắc đã là đối thủ của hung thú lục giai, nhưng muốn đối phó với nó hẳn không thành vấn đề.
Nếu đổi lại trước kia, hoặc là ở một địa phương khác, nó cũng sẽ không sợ hãi. Dù sao dựa vào tốc độ của nó, cho dù không phải là địch thủ, nhưng nếu nó nhất quyết muốn chạy, dù là Kiếm Tông cũng không giữ được. Nhưng hiện tại trong tổ nó còn có bốn đứa con, đứa lớn nhất tu vi chỉ vừa nhị giai, làm sao có thế thoát khói tay bốn người này?
Lợi trảo khổng lồ màu vàng mạnh mx hữu lực chẳng khác gì long trảo, thân hình khổng lồ của nó lay động, xuất ra tốc độ linh hoạt kinh người.
Chỉ trong thoáng chốc, ba con Long Bằng Điểu nhỏ đã được nó chộp lấy, còn đứa lớn vô cùng nhanh nhạy, ôm lấy lòng đuôi của mẹ. Ánh sáng vàng chợt lóe trên không, nháy mắt cả bốn con Long Bằng Điểu đã biến mất ngay tại chỗ.
- Thoát được sao?
Tên Kiếm Tông kia tuy kinh hãi vì tốc độ của Long Bằng Điểu, nhưng đã sớm chuẩn bị, cho nên cũng đã dự liệu điều này.
Quả nhiên chỉ trong nháy mắt. Long Bằng Điểu đã bay ngược trở về với tốc độ như lúc bay đi.
- Ẩm. .. ầm. ..
Long Bằng Điểu đụng gãy liên tiếp mười mấy gốc cổ mộc cao hàng chục trượng, mới miễn cưỡng đứng vững thân hình, nhưng từ mỏ chim màu vàng của nó cũng đã trào ra một dòng linh huyết màu vàng.
- Sao hả. Tỏa Linh kiếm trận Địa giai của ta có uy lực thế nào, phải chăng ngươi chưa từng nếm thử mùi vị của nó?
Tên Kiếm Tông kia cười cười, ra vẻ đắc ý nhìn Long Bằng Điểu trước mặt:
- Không hổ là dị chủng Man Hoang, nếu là hung thú ngũ giai bình thường, e rằng lúc này đã hòn mẻ, huống chỉ tốc độ của ngươi nhanh như vậy, quả nhiên thân thể hùng mạnh vô cùng.
Tên Kiếm Tông này là một lão nhân râu đỏ, nhìn bề ngoài của lão khoảng chừng sáu mươi tuổi có thừa, khí thế toàn thân như núi lửa chờ bạo phát, khí tức mạnh mẽ cho dù cố gắng che giấu cũng không thể được.
- Sư thúc, người xem. ..
Tên Đai sư huynh bên cạnh khom người nói.
Lão nhân khoát tay:
- Ngươi cứ yên tâm, bắt được bốn con Long Bằng Điểu này, tự nhiên sẽ có phần cho ba người các ngươi, ta chỉ cần con mẹ.
- Vậy đa tạ sư thúc.
Nghe lão nhân hứa hẹn như vậy, ba tên trung niên bên cạnh lập tức lộ vẽ vui mừng.
Lão nhân này là một tên trưởng lão trong gia tộc bọn chúng, năm xưa bị bệnh kín, cần tinh huyết của linh thú có huyết mạch Chấn Long tối thiểu từ lục giai trở lên mới có thể khôi phục, hiện giờ đã tới kỳ hạn cuối cùng. Lần này cũng bị đám con cháu xúi giục cho nên mới mạo hiểm tới đây. Tuy rằng Long Bằng Điểu chỉ có tứ giai, nhưng vì là huyết mạch trực hệ, cho nên dù chỉ tứ giai nhưng tinh huyết không kém gì linh thú có huyết mạch Chân Long lục giai thông thường.
Hơn nữa lão nhân này còn là một Đại sư kiếm trận. Tỏa Linh kiếm trận có thể đản hồi trở lại tất cả các linh lực dưới ngũ giai, vừa khéo phù hợp dùng đối phó Long Bằng Điều. Sau khi ẩn nấp một lúc lâu, lão nhân đã bày ra Tỏa Linh kiếm trận ở xung quanh không gian tổ Long Bằng Điểu ngàn trượng. Chỉ cần Long Bằng Điểu còn chưa đột phá ngũ giai, vậy không thể nào vượt qua khoảng không gian ngàn trượng này. Tốc độ của nó vì vậy mà bị giảm xuống tới chín thành.
- Các ngươi lui ra phía sau, chờ thời cơ hành sự, bắt chim non lại.
Lão nhân lập tức trầm giọng nói.
-Dạ!
Ba người đáp lời, sau đó lui về bên cạnh kiếm trận, chỉ còn mình lão nhân đối mặt với Long Bằng Điểu.
Chỉ nghe Long Bằng Điểu hót lên một tiếng giận dữ, trong không trung, linh khí Cương Phong vô biên hội tụ, chỉ trong thoáng chốc, một lưỡi đao gió màu trắng tinh thuần cao chừng trăm trượng hiện ra. Đồng thời khí Động Hư nhè nhẹ hội tụ, ngưng kết phía trên đao gió. Ngay tức khắc, một vòng gợn sóng không gian nhàn nhạt khuếch tán ra.
- Vút. ..
Ngay sau đó, lưỡi đao gió này bắn nhanh về phía lão nhân kia với một đạo quỹ tích huyền ảo.
Tốc độ Long Bằng Điểu hơn xa linh thú cùng giai, linh chú công kích của nó cũng nhanh không thể tả. Dưới hồn thức kinh hãi của lão nhân, lưỡi đao gió kia gần như vượt ra khỏi hạn chế của không gian, bay tới trước mặt lão.
Tuy nhiên lão nhân cũng không phải là hạng tầm thường, mỗi một tên Đại sư đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn đều có chỗ không tầm thường.
Chỉ trong thoáng chốc, chỉ thấy thân hình lão nhân như một đống lửa nổ tung, rất nhiều bóng người bắn nhanh về phía bốn phương tám hướng.
Vù. ..
Lưỡi đao gió thật lớn phá được một bóng người, sau đó biến mất phía sau mười mấy cổ mộc.
Trong nháy mắt, mười mấy cổ mộc kia đứt đôi, mặt cắt bằng phẳng bóng loáng như gương. Ngay sau đó, vô số cổ mộc bị Cương Phong toát ra nghiền nát, hóa thành gỗ vụn tung tóe đầy trời, bay lả tả theo gió.
Kiếm quang màu đỏ sẫm toát ra trong mắt, mười mấy bóng người kia tụ hợp lại cách đó không xa, trở lại bộ dáng trước kia của lão nhân.
Thần sắc lão nhân trở nên ngưng trọng hẳn, chậm rãi rút sau lưng ra một thanh thần kiếm màu đỏ sẫm, trên thân kiếm tràn ngập kiếm văn màu vàng, đồng thời một cỗ hỏa khí nồng đậm mang theo khí Phong Mang màu vàng bốc lên. Lá rơi dưới đất bị nhiễm hỏa khí, lập tức bùng cháy, ngọn lửa màu vàng bốc lên, không khí trở nên vặn vẹo.
Bên kia, ánh mắt của Long Bằng Điểu cũng vô cùng ngưng trọng. Bộ pháp của lão nhân vừa rồi quả thật đã ra ngoài dự liệu của nó, tuy tốc độ của lão không nhanh, nhưng phối hợp với hồn thức che mắt, khiến cho linh thức của nó không có cách nào chộp được bản tôn của lão, do đó chỉ chém trúng một hư ảnh mà thời không phải là công kích của nó không có chút uy hiếp nào với đối phương.
Thần quang chớp động trong đôi mắt màu vàng thoáng chốc tiêu tan, ánh mắt Long Bằng Điểu lộ vẻ quyết tử. Nếu như mình và đối phương cùng giai, cho dù lão nhân phối hợp hồn thức, cũng tuyệt đối không thể qua mắt nó được, nhưng hiện tại. ..
Nhìn ba tên Kiếm Chủ như hổ đói rình mồi ở xa xạ, Long Bằng Điểu biết không thế trì hoàn được nữa.
Ngay sau đỏ. Long Bằng Điểu truyền âm cho bốn đứa con mình:
- Đợi mẹ mở ra một lỗ hồng, các con nhanh chóng chạy trốn, đi tìm ca ca!
- Mẹ, chúng con không đi!
Không để cho bốn đứa con phản kháng, đôi cánh khổng lồ của Long Bằng Điểu chấn một cái, đánh bay bốn đứa con mình ra ngoài. Đồng thời trên chiếc sừng của nó nổi lên mộ vầng sáng trắng chói mắt, trong vầng sáng trắng này lại có một sợi tơ đen thật mỏng. Ngay tức khắc, linh khí Cương Phong trong cả đất trời nhanh chóng hội tụ.