Sau khi thu Xà Ma vào Luyện Tàm kiếm, giữa thân Luyện Tâm kiếm vốn có một vết kiếm màu tím trắng, lúc này đã trở nên đỏ như máu.
Lục Thanh bước ra một bước, ra khỏi Ma Thần Vực, trước mắt hắn lúc này là một sơn cốc rộng vô bờ bến toàn là màu tím.
Khí Phong Mang màu tím tinh thuần tràn ngập không gian, phía trên mặt đất, nguyên dịch thiên địa màu tím nhạt cao tới chừng một trượng, khí tím hết sức tinh thuần tràn ngập khắp không gian.
Lục Thanh còn nhớ hắn đã xem trong một quyền sách cổ có nói rằng, nguyên khí thiên địa tinh thuần nhất sẽ có màu tím. Không ngờ ở nơi này lại có thể nhìn thấy nhiều nguyên khí màu tím như vậy.
Tuy nhiên lúc này, Lục Thanh bị một bóng người thu hút.
- Lăng lão...
- Không ngờ tiểu huynh đệ tới đây nhanh như vậy...
Lăng Địa nhìn Lục Thanh trước mặt. Trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Hơn mười lần hô hấp sau. Vọng Kiếm Sinh cũng đã vượt qua Ma Thần Vực, tuy nhiên trên người y lúc này, Lục Thanh cảm nhận được một cỗ sát khí dày đặc như biển.
Sát khí màu máu vờn quanh thân thể y, tuy nhiên bị khí Luân Hồi nuốt chửng, sát khí đã dần dần tan đi.
Liếc nhìn Lục Thanh một cái. Vọng Kiếm Sinh không nói gì, chỉ hừ lạnh một cái:
- Ngươi còn chờ đến bao giờ, nếu ngươi còn không ra tay, vậy ta sẽ làm!
Dứt lời. Luân Hồi Thần Kiếm sau lưng Vọng Kiếm Sinh đã ra khói vỏ, chỉ về phía Lăng Địa ở xa xa.
- Luân Hồi Kiếm Tôn, ngươi muốn làm gì...
Lăng Địa tỏ ra sửng sốt, sau đó lạnh lùng hỏi.
Lục Thanh lắc lắc đầu bước lên một bước, ngăn giữa Vọng Kiếm Sinh và Lăng Địa.
Vọng Kiếm Sinh thu Luân Hồi Thần Kiếm về, liếc nhìn Lục Thanh một cái, sau đó quay đầu sang nơi khác, Lục Thanh hít sâu một hơi, quay người lại nhìn Lăng Địa trước mặt. Trong mắt hắn lúc này chớp động kiếm quang màu tím trắng, khí Phong Mang màu tím nhạt vờn quanh tuy còn một tia màu trắng đục rất nhỏ, nhưng Kiếm Ý sắc bén đã bùng lên toàn thân Lục Thanh. Không gian xung quanh hơi chấn động, dường như bốn phương tâm hướng đều vang lên tiếng kiếm ngâm khe khẽ.
- Rốt cục ngươi là ai?
- Tiểu huynh đệ nói như vậv là có ý gì?
Lăng Địa biến sắc, lập tức lộ vẻ giận dữ.
- Ngươi không cần chối nữa..,
Lục Thanh lại nói:
- Lúc trước Lăng lão không có vận dụng Lĩnh Vực Thiên Lôi, mà là thiêu đốt hồn phách, cùng chết với Ma Linh!
Nói tới đây, giọng Lục Thanh trở nên lạnh lùng:
- Nói, rốt cuộc ngươi là ai?
Mặt Lăng Địa lúc xanh lúc đỏ, sau đó nói với giọng cảm thán:
- Quả nhiên không hổ là Kiếm Giả cái thế có thể tranh cao thấp một trận cùng Luân Hồi Kiếm Tôn, ngươi nói không sai!
- Ngươi là nhân vật phương nào?
- Ta là ai, ngươi đã gặp qua từ sớm.
Lăng Địa khẽ cười, bất chợt bề ngoài biến ảo, mái đầu bạc trắng cũng hóa thành màu máu.
- Lục Thiên Thư!
Kiếm quang chớp động trong mắt, Lục Thanh nhìn chăm chú trung niên trước mặt, lạnh lùng nói:
- Ta nên gọi lão là Lục Thiên Thư hay Lục Nguyên Thư, hay Lục Bất Quy?
Nhìn Lục Thiên Thư trước mặt, Lục Thanh chấn động tâm thần, không ngờ đã qua bao nhiêu năm, rốt cục hắn vẫn còn gặp lại Lục Thiên Thư.
Nghĩ đến lúc trước phụ thân Lục Vân của mình bị tán loạn chân linh, một luồng sát khí dày đặc lập tức toát ra trong mắt hắn.
- Sao hả? ngươi muốn động thủ với ta ư?
Lục Thanh nở một nụ cười mang ý nghĩa sâu xa:
- Không ngờ qua bao nhiêu năm, ngươi có thể biết được nhiều như vậy... Không sai, ngươi có thể gọi ta là Lục Thiên Thư hay Lục Nguvên Thư, hay Lục Bất Quy cũng được.
Nói tới đây, Lục Thiên Thư không nhịn được liếc nhìn Lục Thanh một cái:
- Không ngờ ngươi thật sự luvện Thành kiếm khí Thời Không đặc hữu của Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm, tuy rằng chưa được tinh thuần, nhưng vẫn đang không ngừng rèn luyện. Tin rằng chừng vài chục năm sau, nhất định có thể lột xác thành công.
Lục Thiên Thư ngừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Không ngờ Tử Hà tông lúc trước tiểu tử kia sáng lập ra, ngươi chỉ mất mười mấy năm đã đưa lên được giới Kim Thiên, lúc trước ta đã coi thường ngươi. Ngươi đi theo Diệp tiền bối, quả thật đã học được rất nhiều thứ.
Luyện Tâm kiếm chậm rãi ra khỏi vỏ, từ xa chỉ về phía Lục Thiên Thư.
- Xuất kiếm!
- Xuất kiếm?
Lục Thiên Thư lắc lắc đầu:
- Không, ngươi là con cháu hậu bối của ta, ta sẽ không ra tay với ngươi. Nếu ngươi thật sự muốn động thủ, sẽ có người rất vui mừng.
Lục Thanh khẽ cau mày, ngay sau đó biến mất ngay tại chỗ.Sau khi hiện ra sau lưng Lục Thiên Thư, Lục Thanh đã không còn thấy lão đâu nữa.
- Đây là tốc độ của ngươi sao?
Bóng Lục Thiên Thư hiện ra cách đó mười mắv dặm, bình thản nhìn Lục Thanh:
- Chưa thật sự hiểu rõ căn nguyên pháp tắc Thời Không, ngươi không thể nào đuổi kịp ta.
Cảm nhận được ma khí nồng đậm và Kiếm Ý Phong Mang mênh mông quỷ dị trên người Lục Thiên Thư, Lục Thanh trầm giọng nói:
- Kiếm khí Thời Không!
- Bùng...
Kiếm Ý kinh người bùng lên trên thân thể Lục Thanh, dẫn động tám phần thế thiên địa, nháy mắt trấn áp lên người Lục Thiên Thư.
Lục Thiên Thư cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng khẽ nói:
- Sao hả, các vị còn chưa chịu hiện thân sao?
Ngay tức khắc, ánh mắt Vọng Kiếm Sinh tỏ vẻ ngưng trọng, mười lăm bóng người màu Tím hiện ra giữa không trung.
- Lục Bất Quy, rốt cục lão cũng đã trở vê!
Trong số mười lăm bóng người màu tím kia, một bóng người có Kiếm Ý Thiên Lôi vờn quanh như ẩn như hiện, tròng mắt màu tím tinh thuần nhìn Lục Thiên Thư trước mặt nói.
- Sao hả, chẳng lẽ lão không muốn ta trở về sao?
- Tự nhiên không phải, chỉ có điều Lục huynh lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm qua, người ta vô cùng tưởng nhớ.
Lục Thiên Thư cười lạnh, quét mắt nhìn mười lăm bóng người màu tím:
- E rằng sự thật không phải là như vậy, các ngươi chưa chắc tưởng nhớ Lục mỗ, nhất định là tưởng nhớ vật gì đó trên người Lục mỗ.
- Lục Bất Quy, không ngờ qua bao nhiêu năm như vậy, lão vẫn không thay đổi tính tình. Chẳng lẽ lão cho rằng hôm nay tới đây rồi, còn đi được hay sao?
Một bóng người màu tím lạnh lùng nói.
- Ủa?
Lục Thiên Thư thong thả liếc nhìn bóng người màu tím nọ:
- Nếu các ngươi không muốn lấy vật kia, vậy cứ việc ra tay, thừa cơ hội ta còn chưa trở lại đỉnh phong, động thủ ngay bây giờ là tốt nhất.
- Lục Bất Quy, lão đừng ngoan cố như vậy nữa, lão giữ khư khư vật kia cũng không làm được chuyện gì. Lúc trước lão đã bị ma khí nhập thể luân hồi chuvển thế chẳng những không thể tước bỏ ma tính, ngược lại càng ngày càng sâu, tới nỗi không thể khống chế được vật kia. Đối với lão, vật đó đã không còn tác dụng, cho dù là cảm ngộ, thời gian hơn ngàn năm qua cũng đã đủ rồi, sao không giao nó ra đây, chúng ta sẽ không làm khó lão.
Một tiếng than dài vang khắp không trung:
- Không làm khó xử ta?
Lục Thiên Thư cười khẩy:
- Các ngươi cho rằng ta là một tên Kiếm Giả ấu trĩ chưa từng lịch lãm hay sao? E rằng ta vừa đưa vật nọ ra, các ngươi sẽ lập tức liên thủ trấn áp, ta nói có đúng không. Lăng Phá Thiên?
- Chuyện trước kia ta cũng không muốn truy cứu nữa, đó là ân oán của đời trước, lão nhân gia người đã ra đi, chuyện cũ trước kia thảy đều chấm dứt. Chỉ có điều Nhị muội nàng vẫn còn đang chờ lão trong kiếm tháp. Hơn ngàn năm qua, lão thật sự không muốn gặp nàng sao?
- Băng Tâm!
Lục Thiên Thư nghe vậy sững sờ, lập tức trên mặt lộ vẻ đau khổ, hai tròng mắt lập tức
đầy tia máu.
- Lão đã phát hiện ra từ trước rồi sao?
Bóng người màu tím toàn thân tràn ngập khí Thiên Lôi gật gật đầu:
- Lệnh bài của tiên phụ, ta vẫn mang theo bên người, mười năm trước người cởi hạc quy tiên, tự nhiên ta biết.
Lục Thiên Thư liếc nhìn Thần Niệm Hóa Hình của Lăng Phá Thiên một cái, trầm ngâm một hồi lâu mới nói:
- Được, ta giao vật kia cho các ngươi, tuy nhiên, các ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện!
- Điều kiện gì?
Vài đạo thần niệm Kiếm Tổ lớn tiếng hỏi, Lục Thiên Thư nhìn sang Lục Thanh, trầm giọng nói:
- Ta muốn Kiếm Anh của hắn!
Sát ý trong mắt toát ra dày đặc, Lục Thanh siết chặt Luyện Tâm kiếm trong tay, khí Phong Mang màu tím nhạt vờn quanh thân thể. Nếu không phải mười lăm đạo thần niệm Kiếm Tổ trấn áp vô hình. Luyện Tâm kiếm của hắn đã chỉ thẳng vào Lục Thiên Thư.
- Không được, tên này tương thông huyết mạch cùng lão, lại có huyết mạch Long Vương, nếu như để lão chiếm được Kiếm Anh của hắn, nói không chừng lão có thể xua tan ma khí, thậm chí trở lại đỉnh phong, luyện lại kiếm khí Thời Không.
Ánh mắt Lục Thiên Thư lạnh lùng, nhìn về phía thần niệm của tên Kiếm Tổ vừa lên
tiếng:
- Trên thế gian này không có gì là miễn phí không thể không làm mà hưởng, ngay cả trẻ nhỏ còn biết muốn mua kẹo phải có ngọc tệ nữa là. Chẳng lẽ lão là Môn chủ Sinh Tử môn, một đời Kiếm Tổ tuyệt thế, ngay cả đạo lý nho nhỏ ấy còn không rõ?
- Giỏi, giỏi cho Đại Diễn Kiếm Tổ Lục Bất Quy! Cho dù đã luân hồi mấy đời, miệng lưỡi vẫn không dung người như trước!
- Quân Mạc Lâm!
Lục Thanh bật thốt.
- Không sai chính là lão phu!
Bóng người màu tím kia trở nên ngưng thật, hóa thành bộ dáng của Quân Mạc Lâm, đôi mắt đen ngòm nhìn Lục Thanh chăm chú:
- Không ngờ chỉ vài năm không gặp, ngươi đã tinh tiến tới Kiếm Tôn đại thiên vị. Tốc độ như vậy, lão phu tự thẹn không bằng...
- Lúc trước không phải là lão..,
Lục Thanh lại nói.
- Không sai lúc trước quả thật không phải là lão phu, chỉ là một phân thần kiếm thi của lão phu mà thôi. Tuy nhiên, lúc ấy người đã có thể bức lui phân thân của lão phu, đã có thực lực đặt chân vào Bảng Tông sư. Hiện tại xem ra, trong hai mươi vị trí đứng đầu Bảng Tông sư, ngoài trừ mười lăm người chúng ta, ngươi cũng có được một chỗ.
Nói tới đây, Quân Mạc Lâm đưa mắt nhìn về phía Vọng Kiếm Sinh:
- Sao hả, Vọng Kiếm Sinh, ngươi cũng muốn nhúng tay hay sao?
Vọng Kiếm Sinh nhìn về phía Lục Thanh, trầm giọng nói:
Lục Thanh lộ vẻ kinh ngạc, gật gật đâu:
- Sau một kiếm, ngươi hãy đi đi.
- Được!
Vọng Kiếm Sinh gật gật đầu, nắm chặt Luân Hồi Thần Kiếm trong tay, hai luồng Sinh Tử Luân Hồi trong mắt hiện ra, rơi trên người Quân Mạc Lâm.
Tử ý ngập tràn trong mắt, Quân Mạc Lâm cười dài một cỗ uy nghiêm vô hình đè xuống, đối chọi cùng ánh mắt của Vọng Kiếm Sinh.
- Các vị nghĩ sao?
Lúc này Lục Thiên Thư lại lên tiếng nói:
- Nếu không bằng lòng, vậy thứ cho Lục mỗ không thể bồi tiếp
- Lục Bất Quy…..
- Sao hả, Quân Mạc Lâm, một ngàn sáu trăm năm trước, lão không giữ được ta, bây giờ lão còn muốn thử lại hay sao?