Lục gia trang.
Chuyện xưa như mây khói, mười một năm qua. Lục gia trang cũng không có nhiều biến hóa gì quá lớn, chỉ có điều tộc nhân càng nhiều hơn trước. So với mười một năm trước, vườn mai hiện nay càng lộ rõ dấu vết của năm tháng vô tình.
Dưới gốc một cây mai già có bày một chiếc bàn đá, một bình Thanh Dương Liệt Tửu, người ngọc kề bên... Cuộc sống gần như người phàm tục như vậy khiến cho cảm ngộ trong lòng Lục Thanh càng ngày càng trở nên thâm sâu hơn trước. Sáng đi rèn kiếm, tối trở về nhà bầu bạn cùng Nhược Thủy.
Từ mười năm trước, dưới sự chứng kiến của bọn Tử Thiên Lôi. Lục Thanh và Nhược Thủy đã kết tình kiếm lữ, hiện giờ sớm tối có nhau, tình cảm vô cùng thân thiết Nhưng cũng nhờ cuộc sống bình đạm như vậy, cả hai người lại thu hoạch được rất nhiều điều mới mẻ. Cho tới nay, dù chỉ một ánh mắt, hai người đều có thể sinh ra cảm giác bừng ngộ trong lòng.
Thanh Dương Liệt Tửu trăm năm rất mạnh lại tinh thuần, sánh đặc. ở Kim Thiên tông hiện tại đã trở thành một loại rượu nổi tiếng toàn tông.
- Đây là do năm tháng rèn luyện mà ra...
Nhìn Lục Thanh trước mặt đang nâng chén mà đứng, trong mắt Nhược Thủy lộ vẻ dịu dàng:
- Đây là thức thứ ba mươi của Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm.
Thức thứ ba Lục Thanh lẩm bẩm:
- Năm tháng dần trôi làm cạn đời người, như vậy thức này sẽ gọi là...
- Tuế Nguyệt!
Chỉ trong thoáng chốc, trên người Lục Thanh toát ra một cỗ khí tức tang thương cổ kính, trong đó lại mang theo một cỗ sinh cơ bừng bừng, cả hai hòa hợp cùng nhau, không có chút xung đột.
- Rốt cục đột phá!
Trên mặt Nhược Thủy lộ ra một nụ cười.
- Không sai mười một năm qua, rốt cục ta đã hiểu ra thức thứ ba mươi này.
Lục Thanh gật gật đầu, mặt lộ vẻ cảm khái. Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm sau khi tới thức hai mươi bảy Thời Không Kiếm Quang, gần như mỗi một kiếm đều có biến hóa nghiêng trời lệch đất, yêu cầu đối với lãnh ngộ Kiếm Đạo Thời Không thức sau cao hơn thức trước rất nhiều, thời gian mười một năm qua, bất quá Lục Thanh chỉ lãnh ngộ được hai thức. Thức thứ ba mươi mãi tới hôm nay mới lãnh ngộ hoàn toàn.
Lục Thanh cảm thấy hãi lòng, thức thứ ba mươi của Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm quả thật đã tiếp xúc với tuế nguyệt Thời Không, chặt đứt quá khứ tương lai, hết thảy Thời Không, đồng thời chém giết đối thủ từ quá khứ đến tương lai. Uy năng như vậy đã hoàn toàn vượt ra ngoài Thiên Đạo.
Đến bây giờ. Lục Thanh mới có đủ thực lực tranh Phong với Thánh Giả Kiếm Đạo. Dựa vào một kiếm này. Lúc Thanh nắm chắc có thể đánh một trận cùng Thánh Giả.
Đương nhiên cũng chỉ là đánh một trận mà thôi uy năng của Thánh Giả vô biên vô hạn, muốn tranh cao thấp tối thiểu cũng phải lãnh ngộ thức thứ ba mươi mốt trở lên mới được. Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm đã vượt ra khôi phạm vi hiểu biết của Lục Thanh, dù là kiếm pháp tinh thâm thượng phẩm trước mặt Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm cũng phải ảm đạm thất sắc. Lục Thanh khó có thế tưởng tượng, rốt cục là ai có thế sáng chế ra kiếm pháp như vậy, lấy Thời Không làm Kiếm Ý, chặt đứt quá khứ tương lai, nắm trong tay số mệnh.
Lãnh ngộ Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm càng sâu. Lục Thanh càng cảm thấy trong kiếm pháp này ẩn chứa một ý chí lớn lao. Đó là ý chí không cam lòng nằm trong quyền khống chế của thiên địa, thể quyết đột phá sự trói buộc của Thiên địa, trở nên bậc Đại Tự Tại!
- Trăm năm đã hết, Bất đầu rồi...
Không biết từ lúc nào. Nhược Thủy đi tới bên cạnh Lục Thanh, nhìn gốc mai già trước mặt, ánh mắt nàng lộ ra chút ưu tư.
- Trăm năm đã hết, thiên địa quay ngược lại!
Trong mắt Lục Thanh lúc này tiêu tan tất cả nhưng gì tồn đọng trong mười một năm qua. Tròng mắt đen nhánh toát ra kiếm quang màu xám bạc chói mắt, biến hóa ra dòng sông Thời Không. Thế giới trước mắt xoay chuyển, hiện ra Thời Không vô tận.
- Ùng...
Trong lòng bàn tay Lục Thanh, một mũi kiếm màu xám bạc chậm rãi lộ ra, cuối cùng hóa thành một thanh trường kiếm màu xám bạc dài bốn thước. Trường kiếm này có bề ngoài cổ kính, toàn thân toát ra Kiếm Ý Thời Không mờ ảo. Trên thân kiếm là một khoảng không gian khí Phong Mang đen sẫm, lơ lửng trước mặt Lục Thanh, tiếng kiếm ngâm vang lên reo vui.
- Lão bằng hữu đã lâu không gặp.
Lục Thanh giơ tay ẩu yếm vuốt ve thân kiếm, có lẽ vì nguyên nhân kế thừa Kiếm Đạo Thời Không, tuy rằng Luyện Tâm kiếm có được sự hùng mạnh của Thánh Kiếm, nhưng Kiếm Linh vẫn không thể hóa thân thành người. Dù là như vây, Kiếm Linh không thua gì người trưởng thành, tâm ý hết sức tương thông cùng Lục Thanh.
- Luyện Tâm, ngươi có khỏe không?
Sắc mắt Nhược Thủy cũng lộ vẻ vui mừng, lúc trước Nhược Thủy từng gởi thân bên trong Luyện Tâm kiếm, cũng có quan hệ không tồi với Kiếm Linh của Luyện Tâm kiếm.
Mười một năm không gặp. Luyện Tâm kiếm gặp lại Nhược Thủy cũng tỏ ra vui sướng vô cùng, thân kiếm không ngừng vờn quanh thân Nhược Thủy, phát ra nhưng tiếng kiếm ngâm trong trẻo vui tai. Lục Thanh giơ tay nắm lấy Luyện Tâm kiếm, không khôi mĩm cười:
- Được rồi, không cần làm loạn như vậy, lão bằng hữu, chúng ta phải ra tay cùng một lúc rồi.
-Ong...
Lục Thanh vừa dứt lời. Luyện Tâm kiếm phát ra một tiếng kiếm ngâm lung trời Kiếm Ý Thời Không xông lên cao, mở ra một dòng sông Thời Không trên bầu trời Lục gia trang, kéo dài ra ngoài chín tầng trời. Ngay cả chín tầng Ngân hà trước mặt dòng sông Thời Không này cũng trở nên vặn vẹo.
Trong cùng lúc đó. ở khắp nơi trên Kiếm Thần đại lục, mười mấy cỗ Kiếm Ý hùng mạnh cũng phóng vút lên cao, phá vỡ chín tầng Ngân hà chui vào bên trong, tranh Phong cùng Luyện Tâm kiếm.
- Không chờ được sao?
Lục Thanh nhách môi nở một nụ cười lạnh lẽo.
Lục Thanh quay người lại, quan sát nữ tử làm bạn với mình đã bao năm qua. Bất kể là tám mươi mấy năm về trước hay bất cứ lúc nào hắn gặp nguy hiểm, nữ tử này thủy chung vẫn không rời khôi hắn, vẫn bầu bạn bên cạnh hắn không rời. Bất cứ lúc nào nàng cũng tin tưởng hắn, thông cảm với hắn, đây cũng là nhưng gì mà hắn hết sức cần cho tới bây giờ.
Cảm giác vạn niệm thành không khi trước, hiện tại Lục Thanh lại cảm thấy hết sức buồn cười. Tuy rằng, lúc trước có cảm giác tốt đẹp, nhưng cho tới bây giờ. Lục Thanh mới chính thức biết, đó không phải là điều hắn muốn.
- Chờ ta.
Lục Thanh đưa tay vuốt ve mặt Nhược Thủy, cảm nhận da thịt mềm mại của nàng trong tay mình, giọng nói của hắn cũng trở nên hết sức dịu dàng.
-Dạ...
Gương mặt Nhược Thủy bừng đỏ, khẽ gật gật đầu. Tuy rằng hai người đã kết thành kiếm lữ, nhưng bao nhiều năm qua, Nhược Thủy vẫn ngày thơ tinh khiết như lúc ban đầu, chẳng khác một khối bạch ngọc không tỳ vết lại như pha lê trong suốt sáng rực, an tĩnh, bình hỏa.
Linh Đô Quỷ giới.
Ngay sau đó, trước mặt Lục Thanh, một dòng sông Thời Không hiện ra, kéo dài tới phương xa vô Tận. Lục Thanh giậm chân một cái, thân hình biến mất ngay tại chỗ, đi tới phương xa không biết bến bờ.
Linh Đô Quỷ giới là một địa phương kỳ lạ, theo lời đồn là do một vị Tông sư Kiếm Phách khai sáng, mà vị Tông sư Kiếm Phách này lại không có thân thể tồn tại.
Linh Đô đại địa có chu vi năm trăm dặm, dãy núi quanh co uốn lượn. Tuy rằng không có núi non trùng điệp, nhưng những nơi hiểm trở trong đó cũng không thua gì vách đứng vực sâu, khiến cho người ta có cảm giác kinh tâm động phách.
Nhìn tường thành cao hai trăm trượng trước mặt. Lục Thanh biết Linh Đô là một tòa thành, tường thành đen như mực không biết được xây bằng chất liệu gì. Dù là với nhãn lực của Lục Thanh cũng không sao phân biệt được nguyên liệu của nó. Đến trước cửa thành, bên cạnh lối vào thành có một tắm bia đá đứng sừng sững. Bia này cao chừng mười trượng, trên mặt có khắc sâu mấy chữ thật to, trên từng nét chữ đều có vết máu đen sẫm: "Vào quỷ môn rồi, sinh tử do trời!''
So với trước kia. Lục Thanh hiện tại bất kể là thực lực tu vi hay là tâm cảnh lịch duyệt đều có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hắn chỉ liếc mắt nhìn qua, lập tức phát giác ra vô tận huyền ảo.
Tại Linh Đô Quỷ giới. Thời Không tồn tại dưới hình thức uốn khúc vặn vẹo đã rất lâu. Chuyện này giải thích vì sao Linh Đô này trắng đen điên đảo, không phân ngày đêm. Lực của Thời Không vô tận uốn khúc như vậy đã tạo nên một nơi kỳ dị, dù là Lục Thanh hiện tại cũng phải tỏ ra cảm thán không thôi.
Nếu đây là do con người làm ra, vậy lãnh ngộ của người này về Thời Không ắt phải trên xa hắn. Tuy nhiên Lục Thanh cũng không cảm thấy Kiếm Ý tồn tại, chỉ đơn thuần là Thời Không vặn vẹo mà thôi.
Lục Thanh chậm rãi đi vào thông đạo, lúc trước hắn không để ý tới tấm bia đá kia, lúc này tự nhiên hắn nhìn ra đó chính là một món Kiếm Bảo, thậm chí đạt tới trung phẩm. Bất quá Kiếm Bảo này lấy lực hồn phách chỉ có Quỷ giới mới có luyện chế mà thành. Tông dân Quỷ giới là loại người hồn phách hợp nhất, tụy rằng cũng có sinh lão bệnh tử, nhưng đã thoát ra khôi phạm trù của người sống, hoàn toàn là một sự tồn tại khác hẳn.
Kiếm Hồn Kinh đã lâu không dùng tới bất đâu vận chuyển trong thức hải lúc này bên trong Thần Đình thức hải của Lục Thanh, một thanh Thức Kiếm vạn trượng đang trôi nổi. Trên Thức Kiếm màu xám bạc, hai dòng sông Thời Không bám vào hai bên thân kiểm, một dòng chảy ngược, một dòng chảy xuôi Thần niệm mạnh mẽ chẳng kém gì Thức Kiếm, linh hoạt sắc bén quét ngang hư không. Trong năm đại cảnh giới của Kiếm Hồn Kinh: Dưỡng Hồn. Luyện Thần. Ngưng Hồn. Kết Phách. Hư Thần, hiện tại Lục Thanh đã đạt tới Kết Phách đỉnh Phong. Trăm năm rèn luyện đã khiến cho hắn tràn đầy lãnh ngộ. Với thần niệm mạnh mẽ hiện tại của hắn, có thể nói dưới Kiếm Thánh, hắn chính là đệ nhất nhân.
Thánh niệm của Kiếm Thánh gởi gắm bên trong thế giới Kiếm Vực, hàng ngày dùng lực Thế Giới nuôi dưỡng. Thật ra Lục Thanh cũng không dám xác định, thần niệm của mình có tương xứng với Kiếm Thánh hay chưa.