- Không có khả nàng!
Trên mặt thiếu niên lộ vẻ không thế nào tin được. Y bị Lục Thanh vậy trong Hành Lang Thời Không, trải qua một hồi chấn động tâm thần, thật sự khiến cho y vô cùng kinh sợ. Cho dù y là Thánh Giả Ma Đạo, suýt chút nữa cũng đã trầm mê trong đó.
Lục Thanh lạnh lùng nhìn ỵ:
- Các hạ có muốn động thủ tiếp hay không?
Thiếu niên không nói lời nào, nhìn Lục Thanh một cái thật sâu. Tuy rằng hai người chỉ giao thủ trong thời gian ngắn, nhưng uy thế long trời lờ đất. Lại thêm một kiếm khi nãy của Lục Thanh, y cũng không có cách nào phá giải. Kiếm Ý Hắnh Lang Thời Không quả thật kinh thể hãi tục.
Không thể đánh giá được rốt cục Lục Thanh còn được bao nhiêu dư lực, rốt cục thiếu niên lên tiếng nói:
- Tại hạ Kiếm Thánh Hỏa Ma của Kiếm Ma đại lục, tham kiến Kiếm Thánh Thời Không!
Dứt lời, thiếu niên khẽ nghiểng mình thi lễ Lục Thanh. Lục Thanh lập tức đáp lễ, ngay sau đó, cả hai người từ chín tầng trời hạ xuống.
-Thánh Giả...
Bọn Cốc Lạc Thiên thấy vậy vội kêu lên.
-Đi...
Thiếu niên không nói gì thêm, chỉ hừ lạnh một tiếng, xoay người mở ra lực Thế Giới bao phủ người của mình, biến mất ngay tại chỗ.
Bên cạnh đó, thần sắc Huyền Thanh tỏ ra hết sức hãi lòng. ông thừa sức nhìn ra, nếu không phải tên Thánh Giả Ma Đạo kia đã chịu thiệt thòi sao lại dứt khoát nít lui như vậy.
- Hàn cô nương, đã trăm năm không gặp.
Ánh mắt Lục Thanh nhìn Hàn Nghê Thường.
Thần Sắc khẽ biến.
Hàn Nghê Thường lạnh lùng đáp:
- Tốt hơn là không nên gặp.
Dứt lời. Hàn Nghê Thường giẫm chân một cái muốn rời đi.
- Muốn đi, vậy để lại thứ gì đã.
Giọng Lục Thanh lạnh lùng, nhưng vô cùng kiên quyết. Trong nháy mắt không gian Động Hư vừa mở ra trước mặt Hàn Nghê Thường bị một cỗ Kiếm Ý khổng lồ trấn áp, thân hình nàng cũng bị giam cầm giữa không trung, không thể động đậy.
- Bùng...
Bất chợt từ trên người Hàn Nghê Thường, một cỗ Kiếm Ý Phong Mang hai màu trắng đỏ bùng lên, khiến cho Lục Thanh hơi sửng sốt.
Trong Kiếm Ý Phong Mang hai màu trắng đỏ kia, không ngờ còn có một tia Hỗn Độn màu xám tổn tại. Đối với rất nhiêu Kiếm Giả của thế giới Thiên Đạo, đó chính là một tia khí siêu thoát vô cùng quý giá.
Cũng giống như Tử Uyển trước kia từng là Ma Linh của Ma Kiếm. Hàn Nghê Thường này không ngờ cũng đi theo con đường như vậy.
- Tiều tử, nên tha người được hãy tha!
Sau lưng Hàn Nghê Thường, thân hình Ma Vô Thường hiện ra, trên người y cũng có khí tức Hỗn Độn.
Lục Thanh chỉ cười, không thêm để ý, Kiếm Ý Thời Không hiện giữa không trung, hóa thành một thanh thần kiếm màu xám bạc, chém về phía Hàn Nghê Thường.
- Tiều tử, ngươi...
Ma Vô Thường ngưng tụ thành thần kiếm, lăng không chém tới thần kiếm của Lục Thanh. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, dường như Thời Không Lưu Chuyển thần kiếm màu xám bạc kia đột ngột tăng tốc độ nhanh hơn, nháy mắt đã lướt qua khởi Ma Vô Thường, xuất hiện bên cạnh Hàn Nghê Thường.
-Phập...
- Chặt nàng một tay. ân oán trước kia coi như xóa bỏ.
Lục Thanh nhẹ nhàng nói. Hàn Nghê Thường lúc trước đối với hắn, giống như khát vọng không thế nào đuổi kịp, lúc trước cũng là sự ép bức lớn nhất buộc hắn phải tu luyện. Tuy rằng hiện tại thực lực khác xa, nhưng một ít ân oán cũng nên chấm dứt.
-Đi...
Hàn Nghê Thường không kêu lên một tiếng, triệu hồi Ma Vô Thường, sau đó biến mất ngay tại chỗ.
Bên kia, ánh mắt lạnh lùng của Thạch Hàn ngưng thần nhìn Lục Thanh, trong mắt ánh lên vẻ khó hiểu.
Dường như nhận ra ánh mắt của y, Lục Thanh hơi đổi sắc:
Mới đây mà đã trăm năm, thành tựu của ngươi, rất khá.
Lục Thanh cau mày hỏi tiếp:
- Sư phụ ngươi là vị trưởng lão nào trong Sinh tử môn?
- Sư phụ ta...
Trong mắt Thạch Hàn bắn ra hàn quang lạnh lẽo, nhìn Lục Thanh chăm chú:
- Sư phụ ta chính là Môn chủ Sinh tử môn.
- Quân Mạc Lâm Lục Thanh hơi sửng sốt, sau đó lập tức cười lạnh:
- Quả không hổ là Quản Mạc Làm, da mặt thật dày...
- Ngươi...
Thần kiếm trong tay Thạch Hàn ra khởi vỏ, từ xa chỉ về phía Lục Thanh.
- Ngươi đi đi, hôm nay ta không muốn đả thương ngươi. Cũng phải nói lúc ngươi sinh ra, ta từng ôm ngươi trên tay mới thoáng qua mà đã trăm năm...
Lục Thanh quay người sang Huyền Thanh, nghiểng mình thi lễ:
- Xin sư phụ, sư mẫu theo con về tông.
- Được.
Huyền Thanh gật đầu, thân hình hơi run rẩy, cũng khó kềm được tình cảm kích động trong lòng.
Kiếm Ý Thời Không bao lấy hai người, ngay sau đỏ, thân hình Lục Thanh biến mất ngay tại chỗ.
Còn lại một mình, thần sắc Thạch Hàn tỏ ra vô cùng phúc tạp, nhìn theo hướng Lục Thanh vừa đi, rất lâu sau mới bước ra một bước, biến mất ngay tại chỗ.
Mấy ngày sau, trận chiến Thanh Nguyên tông đã lan truyền khắp đại lục. Kiếm Thánh Thời Không xuất thế bức lui Kiếm Thánh Ma Đạo, trong lúc nhất thời uy chấn đại lục. Địa vị của Kim Thiên tông cũng tăng lên như thuyền theo nước. Kiếm Thần đại lục trước kia đã có lời đồn. Kim Thiên tông rất có khả năng trong vài năm tới sẽ trở thành tông môn cấp Tử Hoàng. Đương nhiên rốt cúc chuyên này là thật hay giả, không ai biết.
Đồng thời vào nửa tháng sau. Kiếm Ma đại lục lại phái Kiếm Giả đi Kiếm Thần sơn, định ra hiệp ước Đạo - Ma ở Kiếm Thần sơn, hai điện Thần Ma Liên kết, Bắt đầu triển khai chém giết ngập trời trên Thiên Đạo đại lục. Lúc này các tông trên đại lục mới phát hiện ra, số trẻ con trước kia bị hai điện Thần Ma triệu tập, không ngờ đã bị giết sạch từ lâu.
Dần dần, các tông Bắt đầu lên tiếng phản nghịch, tuy rằng bị các tông cao hơn trấn áp, nhưng hai điện Thần Ma không ngừng bắt giết trẻ con mới sinh ở các tông môn, bất kể thân phận, đã khiến cho người người oán trách.
ở Kim Thiên tông. Lục gia trang.
Trong vườn mai, phu thê Huyền Thanh ngồi trong lương đình, bên ngoài mười mấy người Lạc Tâm Vũ thần sắc Tỏ ra ngưng trọng. Cạnh đình, sắc mặt Lục Thanh cũng nghiêm trang, nhìn thẳng mặt trời trên cao, hai mắt khép hờ, không biết đang suy nghĩ nhưng gì.
- Kiếm Thần Điện làm như vậy quả thật là quá đáng!
Sau khi trầm ngâm một lúc. Lạc Tâm Vũ trầm giọng nói.
- Vì muốn tìm ra Thiên Đạo chuyển thế. Kiếm Thần Điện không còn phương pháp nào khác. Chuyện này có nghĩa là...
Lạc Từ Dương lên tiếng nói:
- Là Kiếm Thần Điện cũng không thể phán đoán ra người nào là Thiên Đạo chuyển thế.
Đến hôm nay, các tông cũng đã mơ hồ biết được một ít bí mật về chuyện Thiên địa quay ngược lại. Nhưng ngại Kiếm Thần sơn hùng mạnh, cho nên cũng không dám loan truyền khắp, cũng không có tông môn nào dám chọc tới tổ ong như vậy.
- Thà rằng giết lầm hàng ngàn hàng vạn người, cũng tuyệt đối không được bỏ sót một người:
Lục Thanh lẩm bẩm:
- Đạo Linh, các ngươi xem vạn vật sinh linh như trùng kiến muốn giết là giết hay sao?
- Thất đệ...
Đoạn Thanh Vân trầm giọng nói.
Đoạn Thanh Vân vừa mở miệng, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Lục Thanh. Hiện tại Kim Thiên tông gần như đã xem lời của Lục Thanh là quan trọng nhất, bọn Đoạn Thanh Vân không có ý kiến gì. Bởi vì bọn họ biết rằng Thánh Giả Kiếm Đạo, bất kể thế nào cũng có tầm nhìn xa hơn bon họ.
Đạt tới cảnh giới Thánh Giả, thông hiểu được nhưng biến ảo của thế giới này, cho nên có thể đưa ra quyết định chính xác nhất.
Lục Thanh hít sâu một hơi, rốt cục lên tiếng nói:
-Nhịn...
- Nhịn ư?
Thần sắc bọn Đoạn Thanh Vàn lập tức đại biến.
- Không sai quả thật phải nhịn.
Lúc này Huyền Thanh ngồi trong lương đình cũng đứng đậy:
- Lần này không phải chỉ tranh chấp chuyện của mình Kim Thiên tông ta mà là chuyện của thế giới Thiên Đạo, chuyện cầu sinh cho hàng ngàn hàng vạn sinh linh của thế giới Thiên Đạo.
- Cầu sinh...
Lạc Tâm Vũ lẩm bẩm.
- Kim Thiên tông ta dù cho tổn thất khí tiết tổn thương khí phách, cũng không thể làm dấy lên đại chiến.
Huyên Thanh cao giọng nói:
- Bởi vì bất kể là giúp cho phe nào cũng không có ích lợi gì cả.
Huyền Thanh nói rất đúng. Đạo niệm Thiên Đạo cùng thế giới Thiên Đạo này đã bị Ma Đạo nhị Linh khuấy dụng, cần phải dẹp bằng thế giới này, trùng sinh trở lại. Mà Ma Đạo nhị Linh dốc hết toàn lực ngăn cản Thiên Đạo trở về, cho nên muốn dùng lực tan vỡ của hàng ngàn hàng vạn Kiếm Giả trên đại lục, thậm chí rất nhiều sinh linh để trấn áp Thiên Đạo. Bất kể là phe nào thành công, đối với hàng ngàn hàng vạn sinh linh của thế giới Thiên Đạo, cũng là họa lớn tày trời.
- Cho ta thêm thời gian năm năm nữa
Đột ngột Lục Thanh lên tiếng nói.
- Thời gian năm năm, đệ muốn nói...
Bọn Lạc Tâm Vũ lộ vẻ nghi hoặc.
- Năm năm sau, có thể có lực đánh một trận. Lục Thanh cũng không giấu diếm, lên tiếng nói.
- Con muốn nói Ma Đạo nhị Linh kia...
Huyền Thanh tỏ ra khiếp sợ.
Lục Thanh lắc lắc đầu:
- Chỉ là hai tên Kiếm Thần. Kiếm Ma, còn Ma Đạo nhị Linh, con là thân siêu thoát, Nếu giết con. ắt sẽ mang lại cơ hội rất lớn cho Thiên Đạo.
Dứt lời. Lục Thanh nhìn về phía hư không vô tận xa xa.
Đại Đạo, ngươi có ra tay hay không?
Lục Thanh mơ hồ cảm ứng, theo nguyện lực hương hỏa mà hắn nhận được mỗi ngày, thực lực của hắn cũng không ngừng nâng cao, cảm ứng về Đại Đạo cũng trở nên càng ngày càng rõ ràng hơn. Hắn mơ hồ phỏng đoán, có lẽ Ma Đạo nhị Linh không phải vì ngại quy tắc của thế giới Thiên Đạo mà không thể ra tay.
Trên Kiếm Thần sơn. Thông Thiên Kiếm Nhai.
Sắc mặt Đạo Linh bình thản, nhìn biển mây lúc tan lúc hợp dưới chân, bên cạnh y chợt hiện ra bóng dáng Kiếm Thần.
- Đạo Linh, có phải tốc độ trưởng thành của hắn quá nhanh hay không?
- Sao hả, ngươi sợ ư?
Đạo Linh nửa cười nửa không quay đầu lại:
- Đừng lo, chỉ cần nắm chắc biến số này, đó rất có thể là cơ hỏi cuối cùng của chúng ta. Kiếm Thần trầm ngâm không nói Đạo Linh lại nói tiếp:
- Ta tự biết chừng mực, ngươi chỉ cần làm tốt chuyện của ngươi là được.
Giọng Đạo Linh chỉ trong nháy mắt trở nên hết sức lạnh lùng. Kiếm Thần lập tức hơi rùng mình, co người lại đáp:
-Dạ...
Dứt lời. Kiếm Thần không ở lại lâu, lập tức biến mất ngay tại chỗ. Đạo Linh quay người lại, nở một nụ cười khẩy:
- Người có dã tâm, cũng cần phải có thực lực tương xứng. Đáng tiếc, dã tâm của ngươi không có chỗ dựa...
- Đột ngột. Đạo Linh lại nở một nụ cười kỳ dị.
- Cảnh giới siêu thoát ư? Có lẽ ta cũng phải trợ giúp cho ngươi một tay. Đạo Linh phe phẩy tay áo sạch bóng, thần sắc có vẻ trầm tư:
- Thiên Đạo... Tất cả nhưng gì mà ngươi chuẩn bị, cũng nên xuất hiện là vừa. Nếu không, ngươi sẽ không còn cơ hội nào cả.