Toàn bộ thế giới Thiên Đạo dường như đã nổi giận. Giờ phút này ngoại trừ Kim Thiên tông, trên chín tầng trời mây đen dày đặc, sét đánh ầm ầm chấn động hư không, đè ép về phía Kim Thiên tông.
Ánh sao chiếu xuống mặt đất, cả thế giới này ngoại trừ Kim Thiên tông ra, không còn nơi nào có được một tia sáng, cả thế giới Thiên Đạo đều rơi vào bóng đêm mờ mịt.
Thần sắc Lục Thanh ngưng trọng, ánh mắt chăm chú nhìn về phía một vùng trời đất ở xa xa. Từ nơi đó, hẳn cảm nhận được lực lượng vô cùng đáng sợ. Lực lượng này giống như cội nguồn của vạn pháp, do vô số Kiếm Ý thuộc tính hội tụ mà thành.
- Kiếm Ý Thiên Đạo!
Lục Thanh quát lớn, thân thể Thánh Kiếm vạn trượng đứng sừng sững giữa không trung, bất động không lay.
- Thật không ngờ chúng ta gặp lại nhanh như vậy.
Bên ngoài Kim Thiên tông, một khoảng không gian mở ra. Đạo Linh thong thả bước ra.
Sắc mặt Đạo Linh hết sức âm trầm, nhìn thân thể vạn trượng của Lục Thanh, mặt lộ vẻ giễu cợt:
- Nếu ngươi tích lũy đủ lực lượng, hoàn toàn phá vờ, tiến nhập cảnh giới siêu thoát, ta còn có thể kiêng kỵ một chút. Nhưng bằng vào ngươi hiện tại mà dám mưu đồ chống lại ta, thật quá ngây thơ...
Đây là một đối thủ hết sức hùng mạnh. Lục Thanh lộ vẻ ngưng trọng, đồng thời chiến ý trên người cũng bùng lên mạnh mẽ.
Kiếm Giả khi đối mặt với đối thủ, chưa từng có hai chữ sợ hãi
Sau vài lần hô hấp. Đạo Linh cười lạnh:
- Quả nhiên chiến ý không tồi, bất quá vẫn chưa đủ lực lượng. Ngươi còn chưa thể chạm tới cảnh giới như vậy, rốt cục cũng chỉ là một con kiến hùng mạnh trong bầy kiến mà thôi.
Đạo Linh ngừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Lực lượng của ngươi coi như đã trưởng thành tới cực hạn. Thả tông môn của ngươi ra, luyện hóa ra một thân Kiếm Đạo, ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Lực lượng dùng để phá nát, Đạo Linh quyết không để cho người khác cướp đoạt. Đặc biệt là lực lượng của một tông như Kim Thiên tông, sau này tới lúc đối phó Đạo Tề Thiên, chính là một lực lượng hùng mạnh không thể bỏ qua.
Lục Thanh đã chạm tới cầm kỵ của y.
Lục Thanh lắc lắc đầu, trầm giọng nói:
- Sinh mạng trong mắt ngươi bất quá chỉ là loài trùng kiến. Ngươi thân là đạo niệm, cho nên chưa từng trải qua mùi đời ấm lạnh bao giờ. Hết thảy trên thế gian này, trong mắt ngươi không có sức hấp dẫn bằng Đại Đạo vô thượng. Nhưng có những thứ đối với đám Kiếm Giả yếu ớt dần dần trưởng thành như chúng ta, chính là mục đích theo đuổi cả đời mình. Mục đích này sẽ không vì bất cứ lực lượng nào mà thay đổi. Trong Ma Đạo, có lẽ đã trở thành chấp niệm. Chấp niệm này, chết cũng không hối cải!
- Hay cho một câu đến chết không hối .
Vẻ mặt Đạo Linh chợt biến:
- Hôm này ta sẽ cho ngươi thấy một chút, lực lượng chân chính bước vào trong Đại Đạo!
Đạo Linh chậm rãi giơ tay lên, y vừa xuất thủ. Lục Thanh chỉ cảm thấy Đạo Linh vốn vô cùng nhỏ bé, lúc này giơ tay lên tựa như một bàn tay to che cả bầu trời. Bàn tay này hết sức khổng lồ, che trời phủ đất, cho dù là Kiếm thể Thánh Kiếm vạn trượng của hắn cũng có vẻ nhỏ bé vô cùng, áp lực không gì sánh kịp từ bốn phương tám hướng hội tụ lại.
Đây là một cỗ ý chí hết sức tinh thuần!
Lục Thanh chưa từng cảm thụ qua ý chí như vậy, trong ý chí này dường như bao gồm hết thảy. Giờ phút này, dường như Lục Thanh cảm ứng được Kiếm Ý vô biên, mỗi một đạo Kiếm Ý đều trở nên hết sức rõ ràng, cũng dẫn xuất ra ý chí vô biên, không thua kém gì Ý chí Thế giới trước kia của Kiếm Thần.
- Đây chính là ý chí Thiên Đạo của ta!
Đạo Linh nhẹ nhàng nói giọng y như sấm sét trên chín tầng trời vang vọng khắp thế giới Thiên Đạo.
- Ong...
Đối mặt với ý chí vô biên đè ép, Kiếm thể vạn trượng của Lục Thanh run rẩy không ngừng. Huyết khí mênh mông bắt đầu khởi động như mặt trời chói chang. Một tiếng kiếm ngâm kinh thiên vang lên, lập tức phá tan ý chí vô biên này, vang vọng khắp bầu trời.
Đạo Linh chỉ a một tiếng, không nói lời nào, Kiếm chỉ rung động nhiều hơn . Ý chí mênh mông chấn động hư không, tuy rằng vô hình, nhưng thế mạnh mẽ khó địch.
Kiếm quang màu xám bạc trên người Lục Thanh vừa chuyển, ngay tức khắc, một thanh cự kiếm vạn trượng màu xám bạc cổ kính từ cánh tay Lục Thanh kéo dài ra.
Kiếm Thể Thánh Kiếm vạn trượng. Luyện Tâm kiếm vạn trượng!
Lục Thanh đối mặt với Đạo Linh, không dám có chút sơ sẩy. Bởi vì chính hắn cũng không biết, rốt cục mình có thể tiếp được mấy kiếm của Đạo Linh.
Kiếm Ý Thời Không bùng lên, một cỗ ý chí mịt mờ bay lên, bất chợt, Luyện Tâm kiếm trong tay Lục Thanh đâm ra một kiếm.
Một kiếm này không hề có quỹ tích huyền ảo gì cả, đường đi của nó hết sức bình phàm, nhưng trong đó dường như ẩn chứa vô tận huyền ảo. Ý Chí Thời Không ngưng tụ Kiếm Ý trên thân kiếm, một Thời Không Luân Bàn ngưng kết xoay tròn liên tục như cối xay, đè ép về phía Đạo Linh.
Thức thứ ba mươi ba của Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm: Thời Không Luân Chuyển!
Thời Không Luân Bàn khổng lồ hoàn toàn là do ý chí Kiếm Ý ngưng tụ mà thành, dường như mang theo áp lực vạn cân. Hỗn Độn màu xám bị xé ra, trong đó, vô số Lôi long Hỗn Độn lao ra, lại bị Thời Không Luân Bàn điều khiển, hội tụ trấn áp về phía Đạo Linh.
- Chỉ là một lũ trùng kiến, cũng dám ra tay với ta ư?
Nhìn thấy vô số lôi long Hỗn Độn kia, bất chợt Đạo Linh quát lớn, một cỗ ý chí càng khổng lồ hơn nữa bùng lên trấn áp.
Chỉ trong nháy mắt, xung quanh Thời Không Luân Bàn, vô số lôi long Hỗn Độn kia bị nghiền nát thành tro bụi Thời Không Luân Bàn màu xám bạc cũng trở nên ảm đạm. Lục Thanh như bị sét đánh trúng người, toàn thân run rẩy, lực lượng mênh mông chấn vỡ hư không, nửa người của hắn lập tức lọt vào trong không gian Động Hư.
Không gian loạn lưu đen ngòm như những con rắn tấn công vào người Lục Thanh, nhưng còn chưa chạm đến người hắn, đã bị khí Phong Mang đen sẫm xé rách tan tành từng mảnh.
Chiến ý trên người Lục Thanh càng bùng lên cao hơn nữa, hắn bước ra một bước, chấn nát hư không, cất tiếng quát to như sấm nồ:
- Muốn trấn áp ta sao? Dù là thế giới này, cũng không được!
Luyện Tâm Kiếm lúc nãy đâm ra đã thu về, thần sắc Lục Thanh tỏ ra hết sức nghiêm trang, ngay tức khắc. Luyện Tâm Kiếm lại đâm ra một Kiếm.
Một Kiếm này thong thả vô cùng, giống như đang trấn áp vô sô thần sơn vạn trượng. Một kiếm đâm ra, đường đi hết sức rõ ràng, Kiếm quang mênh mông hội tụ. Kiếm quang màu xám bạc tựa như vô cùng vô tận. Ý Chí Thời Không vốn đã âm đạm, lúc này chợt bùng lên trở lại. Thời Không Luân Bàn màu xám bạc được kiếm quang rót vào, ngưng tụ trở lại một lần nữa.
Hai dòng sông Thời Không đồng thời hiện ra, một dòng chảy ngược, một dòng chảy xuôi chia ra khắc trên hai mặt Thời Không Luân Bàn. Mà Thời Không Luân Bàn được hai dòng sông Thời Không khắc vào, lập tức hóa thành bản thể, dần dần tiến hóa trở nên viên mãn.
- Hảo kiếm!
Tinh quang chớp ngời trong mắt Đạo Linh, trên người y cũng lần đầu tiên bùng lên một cỗ chiến ý vô cùng mạnh mẽ. Chỉ có điều động tác của Đạo Linh lần này lại vô cùng nhanh chóng, kiếm chỉ xuất ra chỉ trong nửa cái nháy mắt.
-Ẩm!
Trước người Đạo Linh, không gian vốn đang yên tĩnh đột ngột sinh ra lôi âm Thiên Đạo mênh mông. Ý chí vô biên hội tụ thành một dòng lũ lớn, trấn áp về phía Thời Không Luân Bàn.
- Ầm...
Không gian vỡ nát, không gian Hỗn Độn màu xám nháy mắt mở ra ngàn dặm. Giữa không trung. Thời Không Luân Bàn màu xám bạc dường như gặp phải một bức tường trở ngại vô hình, ngưng trệ giữa hư không.
Trên Kiếm thể Thánh Kiếm vạn trượng của Lục Thanh, kiếm quang màu xám bạc ngưng tụ thành thực chất, bao phủ toàn thân Lục Thanh vào trong. Lúc này trông hắn giống như một cự thần màu xám bạc. Luyện Tâm kiếm đám xuyên hư không, ngăn cản phía sau Thời Không Luân Bàn.
Cảm thụ được ý chí Kiếm Đạo trước kiếm chỉ của mình truyền về lực chống cự, sắc mặt Đạo Linh trở nên hết sức âm trầm. Thực lực của Lục Thanh thật sự đã làm cho y kinh ngạc vô cùng. Đạt tới cảnh giới hiện tại y có thể phán đoán rõ ràng, hiện tại Lục Thanh chỉ còn kém một bước là có thể phá vỡ bức vách lực lượng tích lũy, chân chính đạt tới cảnh giới siêu thoát
- Vốn ta muốn tha cho ngươi một mạng, nhưng bây giờ...
Đạo Linh ngưng câu nói nữa chừng, Kiếm chỉ vươn ra cũng đồng thời duỗi thẳng.
-Rắc...
Thời Không Luân Bàn màu xám bạc lập tức xuất hiện vô số vết nứt. Ý chí Thiên Đạo vô biên lập tức xuyên qua những vết nứt này, truyền tới thân thể Lục Thanh.
- Phụt...
Lục Thanh phun ra một ngụm nghịch huyết màu xám bạc, kiếm quang màu xám bạc xung quanh thân thể tan nát, lộ ra khuôn mặt tái nhợt của hắn. Tay cầm Luyện Tâm kiếm của Lục Thanh hơi run rẩy, nhưng chiến ý trên người hắn không có chút nào yếu bớt, ngược lại càng thêm mạnh mẽ.
Trên chín tầng trời biển sao mênh mông chậm rãi xoay tròn, ánh sao màu bạc chiếu rọi mặt đất. Dường như bị chiến ý của Lục Thanh dẫn động, hàng trăm ngôi sao đồng thời rơi rụng, mỗi ngôi sao như vậy đều to chừng vạn dặm. Mưa sao rơi xuống xé rách hư không, Liệt Hỏa màu vàng cháy bừng bừng. Từ xa nhìn lại giống như nhiều mặt trời khổng lồ, rơi xuống đầu Đạo Linh.
Chiếc áo xanh trên người Đạo Linh lúc này không gió mà bay, trên đầu y, một thanh đại kiếm hư ảo màu trắng tinh thuần hiện ra. Thanh đại kiếm này có bề ngoài cổ kính, cao chừng mười vạn trượng, vừa xuất hiện đã lấy khí thế lôi đình quét lên chín tầng trời.
- Ầm...
Hàng trăm ngôi sao rơi xuống dưới một kiếm của Đạo Linh đều vỡ vụn, sau đó bị không gian Hỗn Độn mở ra nuốt chửng vào, sóng âm mênh mông truyền khắp cả thế giới Thiên Đạo.
Các tông khắp thế giới Thiên Đạo, vô số thần kiếm run rẩy không ngớt, các Kiếm Giả lộ vẻ kinh hãi nhìn về phía Kim Thiên tông. Từ nơi đó truyền ra uy thế kinh thiên, dù là ở cuối thế giới Thiên Đạo cũng có thể cảm nhận được.
Trên Kiếm Ma sơn, đỉnh Ma nhai.
Vẻ mặt Ma Linh ngưng trọng, Kiếm Ma đứng cạnh y.
Lúc này Ma Linh nở nụ cười lạnh lẽo, trên gương mặt giống hệt Đạo Linh toát ra khí lạnh như băng tuyết.
- Đạo Linh, ngươi thật quá tham lam!
Giọng Ma Linh tuy bình thản vô cùng, nhưng ở vạn dặm phương xa, phạm vi tông vực Kim Thiên tông, cũng có thể nghe thấy hồi âm lãng đãng.
- Ma Linh!
Đạo Linh quát lớn:
- Ngươi dám phản ta!
Dứt lời, trên kiếm chỉ Đạo Linh bùng lên kiếm quang màu trắng. Ngoài mấy ngàn dặm. Thời Không Luân Bàn vạn trượng lập tức kêu phịch một tiếng, hóa thành tro bụi.
Trên mặt luân bàn, Luyện Tâm kiếm kêu lên run rẩy, lập tức mang theo Lục Thanh bay ra xa vạn dặm.