Từ sự cố hôm trước, nó cư xử với hắn rất lạ. Ví dụ như...
Ăn cơm xong, hắn định ra xem TV với nó. Hắn chưa “ đặt mông “ xuống ghế thì nó đã chạy mất tăm vào phòng ngủ.
Hay khi hắn định đưa nó đi học thì nó vội từ chối rồi biến mất luôn.
Nói tóm lại là NÓ... cố tình tránh mặt hắn.
Được rồi, hôm nay hắn quyết định phải gặp mặt nó để nói rõ mọi chuyện.
Bỗng có điện thoại của hắn rung lên....
- Alo
-.....
Tối....
Nó toan chạy lên phòng thì hắn đã tóm lấy nó rồi kéo ra phòng khách.
- Tại sao cô cứ tránh mặt tôi thế?
- Đâu.. đâu có.
- Này nhé, không muốn tôi đưa đi học, không ngồi xem TV chung với tôi như mọi khi. Thế không tránh mặt thì là gì?
- Đâu... chẳng qua là...
- Là cái gì?
- Là... mà tại sao tôi phải nói với anh nhỉ?
- Hay là cô thích tôi?
- Anh... anh bị điên à? Làm gì có chuyện vớ vẩn đấy.
- Thế thì tốt. Tôi nói trước nhé, đừng có thích tôi, chúng ta.... không có kết quả đâu.
- Anh!
- Được rồi, tôi đi đây.
- Anh đi đâu đấy?
- Có liên quan đến cô không?
-.....
Về phía Trang và Nam có vẻ ổn hơn.
- Alo
- Mai em có rảnh không?
- Anh là ai thế?
- Em không lưu số của tôi à?
- Anh là...
- Người yêu em đây.
- À, tôi quên mất còn có một ông bồ.
- Em vui tính thật!
- Quá khen.
- Thế mai em rảnh chứ? Tôi có việc cần thương lượng với em.
- Chiều mai thôi. Sáng tôi phải đi học rồi.
- Được, trưa tôi sẽ đón em.
- Cứ biết thế.
Nam và Trang đang ngồi trong xe.
- Nói đi!
- Em muốn biết điều gì?
- Tại sao anh điều tra tôi?
- Theo em thì sao?
- Đừng hỏi ngược lại tôi.
- Được rồi. Chỉ là có chút tò mò.
- Tại sao mời tôi đi ăn?
- Thấy em rất thú vị.
- Tôi và anh mới gặp một lần. Được xem như không quen biết. Có gì thú vị?
Nam bật cười. Anh ghé sát vào tai cô:
- Nếu tôi nói, tôi thích em, em có tin không?
Trang có chút bối rối nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh
- Nếu tôi không tin thì sao?
- Đừng hỏi ngược lại tôi chứ, cô bé.
- Đừng gọi tôi là cô bé. Tôi tuổi rồi. Và làm ơn, ngồi cách xa tôi ra.
- Thôi được rồi, không đùa em nữa.
- Cho tôi về!
- Không được, chúng ta còn phải đến một nơi nữa.
- Tôi không muốn.
- Cứ coi như là tôi nhờ em đi.
- Nhờ hả? Anh có trả tiền cho tôi không?
- Em cần tiền?
- Tiền thì ai chẳng cần.
- Ok, ', triệu.
- Thật hả?
- Tôi không bao giờ nói đùa.
-....
Một lát sau, Trang và Nam đã dừng lại ở một ngôi biệt thự sang trọng.
- Đây là đâu?
- Đừng hỏi nhiều. Chỉ cần làm theo tôi. Rồi em sẽ có triệu mà em muốn.
- Nhưng mà làm.... - Trang còn chưa nói hết câu đã bị Nam lôi về phía trước.
- Con chào ba.
- Đây là?
- Người yêu con, thưa ba.
“ WTF??? Anh ta nói cái quái gì vậy? “
- Người yêu? Khẩu vị của con dạo này thay đổi quá nhỉ?
“ Yaaa.... Ý của ông già này là gì hả? Chê mình sao? Chết tiệt? Cái lão già này!!! “
( Chị dữ quá... =.=)
- Con nghĩ điều này ba không cần quan tâm.
- Bao giờ cưới?
Nói đến đây, Trang định hét ầm lên nhưng Nam đã khéo léo kéo cô vào lòng mình.
“ Cái thằng cha này! Định chơi trò gì đây? Cưới??? Trời ơi, chắc tôi chết quá!!!! “
-......
- Thôi được, cứ từ từ tìm hiểu đi đã.
- Vâng, vậy con về đây.
Nam quay lưng bỏ đi, đương nhiên kéo cả Trang theo.
Trong ô tô...
- Anh bị thần kinh à? Cái gì mà cưới? Xong lại còn người yêu?
- Kế hoạch thay đổi.
- Lại cái gì nữa?
- Em có thể làm người yêu tôi không?
- Cái gì?????
- Chỉ là đóng kịch thôi. Làm gì em hốt hoảng thế? Hay là..... em cũng muốn?
Nam cười bí hiểm, hỏi Trang.
- Anh...anh đừng có nằm mơ.
- Haha....
- Anh...
- Em cần tiền mà. Vụ này em lãi nặng đấy!
- Nhưng mà...
- Một ngày triệu?
- Nhưng...
- Cho em một căn nhà.
-...
- Tôi đưa thẻ ngân hàng cho em, mua sắm thoải mái.
- Thôi được. Nhưng trong bao lâu?
- tháng.
- Ừm.... nhưng mà tôi còn phải đi học.
- Sao em có nhiều vấn đề thế nhỉ?
- Ơ...
- Tôi sẽ đưa em đi học, ok?
-....
- Được rồi, giờ thì về thôi.