Dầu thuốc của Chu Lãng đưa hiệu quả rất nhanh, không được mấy ngày, mắt cá chân của Tống Ý Dung đã hết sưng, dấu vết xanh tím cũng nhạt đi.
Quan hệ giữa hai người cũng trở nên cân bằng một cách vi diệu.
Trong chớp mắt, tháng đã qua hơn phân nửa, thời tiết nóng lên, áo tay dài không thể mặc được nữa, chỉ đi vài bước mà trên người đã ra một tầng mồ hôi.
Chạng vạng, ánh nắng chiều phía sau ngọn núi xa xa nhuộm đỏ một nửa bầu trời, cả gió cũng nhuộm thành màu cam.
Tống Ý Dung đã sớm tắm xong, mặc một cái áo trắng đứng trên ban công phơi quần áo, hai cánh tay vừa trắng vừa gầy, cả người cũng không mập được bao nhiêu làm chiếc áo có vẻ rộng thùng thình.
Xương quai xanh thon gầy càng như là chiếc móc câu, đường cong nhô lên, phảng phất như câu giữ điều gì đó rất quan trọng.
i ngang qua ban công nhà Tống Ý Dung, Chu Lãng theo thói quen nâng lên mí mắt, không ngờ lại đối điện với ánh mắt của Tống Ý Dung.
Mặc dù cách một khoảng khá xa, Chu Lãng lại dường như có thể cảm nhận được hô hấp gần trong gang tấc của Tống Ý Dung, thấy rõ nốt ruồi nhạt màu trên hầu kết đã khắc sâu vào ký ức của hắn.
Nhưng nhìn kĩ lại, những cảm giác vừa rồi cũng biến mất không còn.
Hắn chỉ có thể thấy thân hình mặc áo trắng và quần dài của Tống Ý Dung, quá gầy, giống như hoa bạch trà bị ngắt chỉ còn được một mảnh, cô đơn chiếc bóng, lặng nằm trên cuống hoa.
Tống Ý Dung đặt cánh tay lên lan can, biểu tình hứng thú mà gọi: “Chu Lãng, muốn lên ngồi chung không?”
Chu Lãng cúi đầu, lỗ tai hồng hồng, thanh âm thực buồn: “Không được.”
Tống Ý Dung ghé vào lan can, ngữ khí cố ý mang theo ái muội cùng dụ dỗ: “Vì sao không được? Sợ tôi khi dễ anh à?”
Nam nhân cúi đầu, nghẹn sau một lúc lâu, nhảy ra được hai chữ: “Không sợ.”
Chu Lãng nghiêm mặt, ánh mắt tránh đi khe hở của lan can, nơi đó đang có một vòng eo nhỏ bị lộ ra, cưỡng ép ý nghĩ lung tung trong đầu mình trở về bình thường, cho dù nó đã lan tràn khắp nơi.
Đối với Tống Ý Dung, Chu Lãng đã cố gắng khắc chế rất nhiều, nhưng những suy nghĩ kia lại như vạn con ngựa lao nhanh, làm hắn vẫn miên man mà nghĩ, khi chạm vào vòng eo đó…
Cảm giác sẽ như thế nào?
Tống Ý Dung cười rộ lên, bộ dáng dào dạt đắc ý: “Nếu không sợ, vậy vì sao anh không dám nhìn tôi?”
Đầu nam nhân càng thấp, lỗ tai càng đỏ hơn, phảng phất như trộm uống rượu ủ bằng ánh nắng chiều.
Làm cả một ngày trời, Chu Lãng đã rất mệt, cả người bị mồ hôi tẩm ướt, hắn muốn cảm ơn khoảng cách từ ban công đến nơi hắn đứng, làm hắn trong mắt Tống Ý Dung cũng không đến mức chật vật.
Câu hỏi của Tống Ý Dung làm Chu Lãng không thể trả lời, không khí an tĩnh một chút, Chu Lãng ngẩng đầu, chuyển đề tài: “Chân còn bị đau không?”
Quần áo Chu Lãng dính ở trên người, có chút khó chịu, lòng bàn tay cũng chảy ra mồ hôi mỏng, càng thêm nôn nóng.
Tống Ý Dung dựa vào ban công, gió đêm thổi qua quần áo, vạt áo như bị gió kéo đi nhưng được giữ lại bởi vòng eo gầy gò, nghiêng nghiêng đầu nói: “À… Còn đau một chút.”
Nói xong, Tống Ý Dung khập khiễng mà bước hai bước: “Nhưng anh thấy đó, tôi có thể đi được, cho nên cũng không có vấn đề gì.”
Nhìn bước đi của Tống Ý Dung, Chu Lãng nhẹ nhíu mày: “Cậu có cần xoa thêm dầu thuốc không?”
“Không xoa cũng không sao”, Tống Ý Dung chớp chớp mắt: “Đau hai ngày nữa hẳn là tốt rồi.”
Chu Lãng hơi ngừng một chút, nhưng vẫn nói: “Chút nữa tôi lại đến.”
Về đến nhà, Chu Lãng uống một hết một ly nước lạnh mới giảm được nhiệt khí trong người, thân ly ẩn hiện bọt nước do nước lạnh bên trong, dính ướt các ngón tay, hắn đứng đó phát ngốc, đến khi Phương Văn Tú đi tới: “Nhìn mồ hôi trên trán con kìa, cũng không biết lấy khăn lông lau đi.”
“Dạ”, Chu Lãng nhận khăn lông xoa xoa ở trên mặt: “Mẹ, con đi tắm trước, cơm chiều cũng không cần chờ con.”
“Lại có việc à?” Phương Văn Tú hỏi.
“Dạ”, Chu Lãng nói: “Về trễ một chút.”
“Được rồi”, Phương Văn Tú nói: “Mẹ giữ lại phần cơm cho con, khi nào về thì ăn.”
Chu Lãng đi tới trước sân nhà Tống Ý Dung, từ xa nhìn thấy cửa chỉ được khép hờ.
Quên đóng cửa?
Hay là cố ý không đóng, chờ hắn tới?
Trong lúc nhất thời, trong đầu hiện lên rất nhiều ý niệm, nhưng bước chân vẫn không ngừng, đi tới trước cửa, vẫn như bình thường mà gõ cửa.
Nhưng gõ xong lại không nghe thấy có người trả lời.
Chu Lãng đứng đợi ở cửa một hồi, một con mèo bỗng nhiên lẻn đến bên chân, còn dùng chân trước cào cào cẳng chân hắn, Chu Lãng ngồi xổm xuống, mèo nhỏ ngoan ngoãn bò lên lòng bàn tay đưa ra trước mặt nó.
Mèo quá nhỏ, dùng một bàn tay nắm còn dư dả, nó nằm trong lòng bàn tay của Chu Lãng, mềm như bông mà nháy mắt, hắn dùng một ngón tay sờ sờ.
“Anh lén sờ mèo của tôi”, Tống Ý Dung không biết đã tới từ lúc nào, ôm cánh tay nhìn Chu Lãng: “ Nói Nhiều xấu xa, mày theo anh ấy về nhà luôn đi.”
Mèo nghe xong, cọ cọ vào hổ khẩu của Chu Lãng, sau đó đột nhiên nhảy xuống, chạy mất hút vào góc nào đó.
Khóe miệng Chu Lãng cong lên rất nhẹ.
Tống Ý Dung liếc liếc Chu Lãng, nói: “Sao không vào đi?”
Lúc xoay người đi vào nhà, Chu Lãng nghe thấy tiếng lẩm bẩm rất nhỏ: “Cười cái gì không biết, lớn lên cao như vậy làm chi, để tôi phải ngửa đầu nhìn.”
Đổi giày, Chu Lãng đi theo phía sau Tống Ý Dung, nhắc nhở: “Cậu đi chậm một chút, cẩn thận mắt cá chân bị đau.”
Tống Ý Dung nghe xong thì khựng lại, nhớ tới cái gì, sống lưng cứng ngắc, mới chậm rì rì đáp: “À.”
Tống Du cởi giày và vớ, dựa vào sô pha, vẫn mặc cái áo rộng thùng thình đến hở cả ngực kia, làn da lộ bên ngoài trắng đến dọa người.
Chu Lãng đổ dầu thuốc, xoa xoa trong lòng bàn tay cho nóng, mới chậm rãi đặt trên mắt cá chân của Tống Ý Dung.
Hẳn là vừa nãy bị gió thổi ở ban công, mắt cá chân vẫn còn lạnh lẽo, chạm đến lòng bàn tay nóng bỏng của Chu Lãng, Tống Ý Dung bị giật mình.
Chu Lãng nhìn cậu: “Bị đau sao?”
Tống Ý Dung rũ mắt: “Không có.”
Chu Lãng trầm giọng nói: “Tôi sẽ nhẹ tay hơn.”
Quả nhiên lực đạo trên mắt cá chân nhẹ hơn, nhưng lòng bàn tay Chu Lãng thô ráp, có thể cảm nhận được xúc cảm rõ ràng trên da, điều này làm cho Tống Ý Dung có chút gian nan.
Chắc là Chu Lãng đã tắm trước khi tới đây, bởi vì cách nhau rất gần, chóp mũi Tống Ý Dung phảng phất mùi hương tươi mát hết sức rõ ràng.
Hương thơm sữa tắm cũng không quá nồng nên Tống Ý Dung không có phát sinh tâm trạng bài xích như thường lệ.
Tóc Chu Lãng còn hơi ẩm ướt, sợi tóc ngăn ngắn và hơi cứng, cảm giác sẽ rất thú vị nếu được sờ lên, Tống Ý Dung xoa xoa đầu ngón tay, âm thầm thở dài.
Vốn chính cậu nảy sinh ý xấu, muốn đùa Chu Lãng một phen, kết quả người bị đùa lại là cậu, bây giờ các ngón tay ngứa ngáy phải nắm lại trong lòng bàn tay, muốn sờ tóc người ta mà không được.
“Khi Nói Nhiều bị lạc trong sân nhà tôi thì nhỏ nhỏ gầy gầy, bây giờ đã mập hơn nhiều”, Tống Ý Dung chỉ có thể dời đi lực chú ý bằng cách nói sang chuyện khác: “ Không biết sao mà nhóc kia có thể ăn nhiều như vậy.”
Chu Lãng nghẹn một hồi, nhảy ra một câu: “Ăn được là có phúc rồi.”
Không biết chọc trúng chỗ nào của Tống Ý Dung mà cậu cười lên, ngửa đầu dựa trên sô pha, ót dán vào thành ghế, cái cổ trắng nõn cũng kéo dài ra.
Hầu kết nhô lên một chút kia, bởi vì cười mà di chuyển lên xuống, giống như chồi non muốn vươn mình từ đất, yếu ớt nhưng mỹ lệ, trên đó còn có một nốt ruồi nhỏ.
Chu Lãng ép bản thân phải cúi đầu xuống, dời đi tầm mắt, động tác trên tay cũng chậm lại.
“Anh sao vậy?” Tống Ý Dung hỏi.
“Không có gì”, Chu Lãng bình tĩnh lại, chớp mắt một cái, ngẩng đầu dùng âm thanh trầm thấp mà gọi: “Tống Ý Dung.”
“Sao?”
“Cậu.… Vì sao cậu lại đến đây?” Chu Lãng hỏi, tiếng nói trầm hơn bình thường rất nhiều, thậm chí còn mang một chút nghèn nghẹn.
“Trấn Bán Kiều hả?” Tống Ý Dung giật mình, nhưng không dừng bao lâu, vẫn giữ nụ cười trên môi mà nói: “Bởi vì nơi này rất đẹp nha.”
“Hôm nay anh có vẻ kì lạ.” Tống Ý Dung chống cằm nói.
Mãi đến khi về nhà, Chu Lãng vẫn còn hoảng hốt.
Vấn đề được đưa ra trong nháy mắt, chứng tỏ trong lòng hắn có điều gì đó đã mất đi cân bằng, nó đang nghiêng về một hướng.
Chu Lãng cảm thấy hắn không nên nảy sinh lòng hiếu kỳ đối với sự tình của người khác, nhưng một lần lại một lần hai người gặp nhau, đều vì lý do nào đó mà tiếp tục liên hệ và sinh ra cảm xúc.
Lúc Vương Tri Viễn tìm hắn, hắn còn đang thiếu nợ, lúc trước Chu Đại Hà bị thương ở công trường phải tốn mấy chục vạn làm phẫu thuật, trong nhà lại không có nhiều tiền, phải vay mượn lung tung mới miễn cưỡng gom đủ.
Mấy năm nay hắn đã nỗ lực để trả nợ, nhưng vẫn như muối bỏ biển, nợ còn rất nhiều, nên khi Vương Tri Viễn đưa việc cho hắn, không do dự bao lâu hắn đã đồng ý làm.
Huống chi, yêu cầu cũng không quá khó khăn.
Thứ nhất, nếu hàng xóm mới có điều gì cần hỗ trợ, có thể giúp được thì tận lực giúp.
Thứ hai, nói thẳng ra là khi hàng xóm mới sinh bệnh hoặc cảm xúc không thích hợp phải thông báo cho Vương Tri Viễn.
Yêu cầu đúng là không cao, không tính là theo dõi, thậm chí có thể xem như là một ‘người bạn’ quan tâm quá mức mà thôi.
Nhưng Chu Lãng lại nghĩ, hơn nửa tháng qua thật là hoang đường, đối với Tống Ý Dung hoàn toàn không biết gì cũng quá bất công.
Bản thân hắn lại không hiểu biết một chút gì về ‘người bạn’ đã nhờ vả chăm sóc Tống Ý Dung.
Mấy ngàn đồng tiền cầm được, càng như cầm một củ khoai nóng.
Đáy lòng chầm chậm mà dâng lên một nỗi chua xót.
Mở khóa di động, nhảy ra giao diện trò chuyện quen thuộc, hội thoại gần nhất là cùng Vương Tri Viễn, nhấn nút gọi đi.
Chu Lãng theo thói quen mà đứng bên cạnh cửa sổ, đốt điếu thuốc kẹp trong tay.
“Alo, Chu Lãng hả”, thanh âm bên phía Vương Tri Viễn ồn ào, giống như đang đi trong phố xá sầm uất.
“Ờm…anh, em có việc muốn nói với anh.”
Vương Tri Viễn lớn hơn Chu Lãng tuổi, từ nhỏ đã quen biết nhau, còn làm anh trai hàng xóm nên luôn quan tâm đến Chu Lãng.
Chu Lãng như cái hũ nút, nhìn có vẻ không hiểu nhân tình, nhưng trên thực tế, tấm lòng còn ấm áp hơn so với bất cứ ai, nhà ai muốn giúp đỡ, hắn tuyệt đối là người đi đầu, người thành thật đến có chút ngốc nghếch.
Từ khi sinh ra đến giờ, nguyên nhân không bị người khác khi dễ chính là vóc người cao lớn, một thân cơ bắp rắn chắc, thoạt nhìn rất có lực.
“Em nói đi.” Vương Tri Viễn tránh đến một nơi khác yên tĩnh hơn.
“Em đã trả lại tiền.” Chu Lãng nói: “Anh nhìn xem đã nhận được chưa?”
“Làm sao vậy, có chuyện gì?” Vương Tri Viễn có chút ngốc, còn chưa kịp phản ứng: “Em cãi nhau với hàng xóm nhỏ kia hả? Ôi, em không phải là người như vậy, rốt cuộc là chuyện gì nào?”
Chu Lãng: “Anh đừng gấp.”
“Không có chuyện gì phát sinh, em chỉ nghĩ kĩ lại thôi, em không muốn mập mờ mà nhận tiền như vậy.
“Đó là không tốt.” Chu Lãng trầm giọng nói xong, microphone xuất hiện một hồi trầm mặc cùng tiếng hít thở.
Vương Tri Viễn cười: “Này có gì đâu, người ta chỉ vì cảm ơn em mới đưa em tiền, cũng không phải làm gì trái pháp luật.”
“Anh Xa”, Chu Lãng hơi ngừng một chút mới nói tiếp: “Cậu ấy không nên bị gạt như vậy..…”
Mặc dù không biết vì sao người kia cố tìm mọi cách mà gạt Tống Ý Dung, nhưng giờ phút này hắn đã hiểu.
Chắc chắn là Tống Ý Dung không thích, không muốn chuyện này, cho nên người kia mới không dám cho hắn biết rõ ràng, cũng không dám trực tiếp đến đây quan tâm, đành phải nhờ người khác làm một ít việc, nguyên nhân sự tình thì không được giải quyết.
Ý tưởng trong lòng Chu Lãng đã pha lẫn một chút cảm xúc cá nhân, chỉ nghĩ người kia đã làm những việc không tốt, nhưng thái độ đã cứng rắn như vậy, Vương Tri Viễn có khuyên thế nào cũng không thay đổi được gì.
Vương Tri Viễn trầm mặc một hồi, loáng thoáng nghe được tiếng người ồn ào truyền đến từ nơi xa, mở miệng: “Được, anh sẽ nói với người kia.”
“Xin lỗi.” Chu Lãng nắm di động, nghiền nghiền đế giày, ném điếu thuốc đã châm nhưng không hút được một hơi nào vào thùng rác.
“Không sao”, Vương Tri Viễn cười một chút để giảm bớt không khí: “Anh sẽ không bởi vì chuyện nhỏ này mà trách em, đừng nghĩ quá nhiều.”
Ngắt điện thoại, một mình Chu Lãng đứng bên cửa sổ nhìn thật lâu, nhìn không trung dần dần từ mờ tối đến khi hoàn toàn đen thẫm, đèn của nhà Tống Ý Dung vẫn sáng ngời trong đêm như lúc ban đầu.
Gió đêm thổi tới một làn sóng nhiệt, tâm tình của hắn bỗng buồn bực lên.
{ nguyên nhân buồn bực của anh công lúc này thì quá nhiều: công việc, giai cấp, trình độ, ngoại hình, kinh tế, đối ngoại,.. cũng ít có chênh lệch, hơn được cái là muốn sống thôi, nhưng mà, nếu đã không tồn tại thì cũng chẳng còn gì để so. }
- -Còn tiếp—
Trời còn chưa sáng tỏ, khó được mà Tống Ý Dung muốn dậy sớm viết tiểu thuyết nên bò dậy khỏi giường, vừa duỗi người vừa đi ra ban công, nhìn ra cửa kính, xa xa thấy Chu Lãng chạy xe máy ra ngoài.
Đi làm sớm như vậy?
Tống Ý Dung là tác giả viết tiểu thuyết chuyên nghiệp, thời gian làm việc tự do nên chưa từng trải nghiệm công việc sáng đi chiều về như thế.
Nhìn Chu Lãng như vậy, có vẻ sáu bảy giờ là phải bắt đầu làm việc, còn rất vội vàng.
Lần trước biên tập nói rằng giấy kí tên cho tiểu thuyết 《 Suối cạn 》sẽ được gửi đến đây vào thứ tư.
Hẳn là phải có tới mấy cái rương lớn, vì thế Tống Ý Dung hao hết sức lực mới thuê được một chiếc minibus ở trên mạng để chở những rương này đến nhà.
Thật vất vả dọn vào trong nhà, ra một thân mồ hôi, Nói Nhiều loay hoay quanh chân cậu, có vẻ rất sốt ruột, Tống Ý Dung chọc chọc quai hàm của nó, ngữ khí bất đắc dĩ: “Lại đói bụng hả?”
Lấy túi thức ăn cho mèo từ trong ngăn tủ, đổ một ít vào chén chuyên dùng cho Nói Nhiều, vuốt vuốt cằm nó rồi nói: “Ăn đi.”
Mới tắm được một nửa, di động đang mở nhạc đột nhiên yên lặng, sau đó là nhạc chuông điện thoại vang lên, Tống Ý Dung tắt nước, xoa xoa nước trên tay, cầm di động lên xem.
Là điện thoại của Khâu Mẫn, tiếng chuông cố chấp mà vang không ngừng, Tống Ý Dung nhấn nút nghe, chuyển di động đến lỗ tai.
“Tôi là Khâu Mẫn.”
“Biết.” Tống Ý Dung nhìn nước nhỏ giọt trên đầu ngón tay.
“Lâu rồi anh không gọi điện thoại cho tôi”, Khâu Mẫn nói: “Tận lực duy trì liên hệ mỗi tuần một lần, để tôi dễ bề hiểu được trạng thái tâm lý của anh.”
Điện thoại của Khâu Mẫn như một sợi dây thừng vô hình, từng chút kéo Tống Ý Dung về lại cái hộp nhỏ tối tăm kia, như tô đậm hơn những ký ức đang dần phai nhạt trong đầu cậu.
Tống Ý Dung hiểu rõ, cậu vẫn không thể quên được những sự tình trước kia, nhưng trị liệu cần phải tiếp tục tiến hành, cậu nhất thiết phải đến gần bức tường tâm lý đã bao vây cậu nhiều năm, nhấc chiếc rìu đúc bằng nghị lực, đập vỡ nó.
“Nhưng mà…” Tống Ý Dung sờ sờ vệt nước đọng trên vách tường, xúc cảm lạnh lẽo trên ngón tay: “Thường thì anh đều là người liên hệ tôi trước mà?”
“Đúng là vậy”, Khâu Mẫn thản nhiên mà thừa nhận:” Vậy xem ra, tôi là một bác sĩ không làm đúng trách nhiệm.”
Tống Ý Dung phối hợp mà cười cười: “Cũng không hẳn.”
Đầu dây bên Khâu Mẫn rất yên tĩnh: “Bây giờ số lần xuất hiện phản ứng kch thích theo hoàn cảnh có còn thường xuyên như trước không?”
Tống Ý Dung nghĩ nghĩ: “Rất ít.”
“Đây là một chuyển biến tốt”, Khâu Mẫn nói: “Có thể thử giảm dần liều lượng thuốc uống, tôi sẽ gửi cho anh bản hướng dẫn chi tiết.”
“Ừ”, Tống Ý Dung hơi thất thần, tay vô ý đẩy đẩy vòi hoa sen, nước xôn xao mà tưới lên lưng, cũng may là nước ấm, không nóng bao nhiêu.
“Đầu dây bên cậu có tiếng gì vậy?” Khâu Mẫn hỏi: “Vẫn ổn chứ?”
Tống Ý Dung tắt vòi hoa sen, lắc lắc bọt nước trên cánh tay, bình đạm nói: “Không có gì, vừa nãy không cẩn thận mở vòi nước.”
Khâu Mẫn cầm di động im lặng, cánh tay có chút căng cứng, đốt ngón tay khó khăn mà nắm lại, nói: “Được rồi, tạm thời như vậy đi, nếu có tình huống gì khác, anh có thể gọi cho tôi.”
Tống Ý Dung: “Được.”
Điện thoại nhanh chóng bị ngắt, Khâu Mẫn cúi đầu nhìn nhìn màn hình tối đen, lộ ra một tia cười khổ.
Ở trong phòng quá lâu, cảm giác như bị thứ gì đè nén, Tống Ý Dung lau sơ bàn ghế dưới tàng cây, ôm một xấp giấy ký tên ra ngồi.
Trên đầu là lá cây bị gió thổi rung phần phật, chim nhỏ ríu rít mà kêu bên tai, nhưng lại không cảm thấy ồn ào chút nào.
Tống Ý Dung viết rất chậm rãi, viết một chút lại lấy hộp đè lên, tránh bị gió thổi bay.
Thời gian chầm chậm qua đi, mặt trời có dấu hiệu xuống núi.
Bầu trời ở trấn Bán Kiều luôn rất đẹp, Tống Ý Dung không chỉ một lần cảm thấy như vậy.
Hôm nay trời rất cao, màu xanh thẳm lộ ra từ tầng tầng lớp lớp mây trắng, mỗi đám mây như hòa vào biển rộng.
Tiếng xe máy vang lên ở cách vách truyền đến lỗ tai của Tống Ý Dung, hình như Chu Lãng đã về, theo thói quen thả bút xuống, đứng dậy.
Nhưng ngay sau đó, Tống Ý Dung bỗng phản ứng lại, tại sao phải gấp gáp như vậy?
Cậu vỗ vỗ quần áo, ngồi xuống, thất thần mà viết thêm mười mấy tờ, trong vườn bỗng vang lên thanh âm.
Tống Ý Dung quay đầu nhìn, thì ra là cửa sân bị gió thổi nên đóng lại.
Như ngọn lửa mới nổi lên lại bị dập tắt, một nỗi mất mát khôn tả dâng lên, loại cảm giác kì quái này làm Tống Ý Dung rất đỗi khó chịu.
Cửa lại kẽo kẹt vang lên lần nữa, Tống Ý Dung cho rằng vẫn là gió nên không quan tâm mà vùi đầu viết chữ.
Lạch cạch.
Dư quang Tống Ý Dung thoáng nhìn chai nước quất được thả trên bàn, vừa nhấc đầu, ngòi bút chợt ngừng, lưu lại trên giấy một dấu ấn tối đen, kinh ngạc: “Sao anh lại tới đây?”
Khuôn mặt Chu Lãng trầm tĩnh, gõ gõ trên nắp bình: “Mới ra, cậu nếm thử đi.”
Tống Ý Dung thả bút xuống, sửng sốt hồi lâu mới cười nói: “Ha ha, sao lại tốt bụng như vậy!”
“Không phải cậu thích uống cái này sao?” Chu Lãng nghĩ nghĩ, nói.
Sau cổ Tống Ý Dung nóng lên, cây bút nằm giữa những ngón tay vô ý mà xoay tròn, nhẹ giọng nói: “Cũng không phải là rất thích…”
Trên bàn còn bày đầy giấy ký tên, Chu Lãng nhìn lướt qua: “Những cái này là gì vậy?”
“Chỉ là một ít giấy ký tên”, Tống Ý Dung nói: “Xem như là một phần công việc của tôi.”
Chu Lãng cái hiểu cái không, nghi ngờ hỏi: “Tác gia?”
Tống Ý Dung cười nói: “Xem như là vậy.”
Chu Lãng: “Rất lợi hại.”
Chu Lãng vẫn luôn đứng, lưng thẳng tắp, giống như bị phạt đứng, Tống Ý Dung nhìn hắn, ngẩng cổ có chút mỏi, ngón tay ngoắc ngoắc: “Anh ngồi xuống đi, đừng có đứng.”
“Tôi phải đi ngay”, Chu Lãng nói: “Không cần ngồi đâu.”
“Hôm nay sao anh ra ngoài sớm như vậy?”, Tống Ý Dung nhớ tới sáng nay nhìn thấy Chu Lãng: “Trời còn chưa sáng.”
“Trên công trường có việc làm”, Chu Lãng cúi đầu thoáng nhìn quần áo dính từng mảng xi măng, thanh âm nhỏ đi: “Phải dậy sớm.”
“Cậu tiếp tục làm việc đi,” Chu Lãng lùi một bước: “Tôi về nhà.”
Buổi tối, Tống Ý Dung phá lệ mà đi ngủ sớm, tắt đèn, nằm xuống giường, không bao lâu thì ngủ say.
Mà bên nhà Chu Lãng, đèn bàn sáng đến nửa đêm mới tắt, trên bàn là sách tư liệu cùng giấy nháp.
_____
Tống Ý Dung ôm mèo nằm trên ghế mây, nhắm mắt, ngón tay chút có chút không mà vuốt đầu và cằm của mèo nhỏ.
Xa xa, Tống Ý Dung nghe thấy thanh âm bánh xe của vali, trượt nhanh trên đường đầy đá sỏi, theo sau là giọng nói đĩnh đạc của một nữ sinh: “Chu Lãng, em về rồi đây!”
Thanh âm rất thanh thúy, cách xa như vậy nhưng vẫn nghe được rõ ràng, ngón tay đang vuốt mèo của Tống Ý Dung chợt dừng, vô ý mà nắm vào nhau, ma sát lên đầu móng tay cái.
Tiếng bánh xe lăn trên đường dần biến mất.
Cả buổi sáng, tinh thần của Tống Ý Dung không yên tĩnh nổi, tiến độ của《 Lên núi 》cũng giảm rất nhiều.
Bên ngoài, trời cũng thật sự mưa.
Trương Kiến Sơn khoác thêm áo, vịn khung cửa nhìn ra bên ngoài, bởi vì nước mưa văng khắp nơi, trên đầu ngón tay của hắn cũng dính một chút, không những không lạnh mà còn nóng lên.
Lương Xuân Lai không biết quần áo mình để đâu, hắn đành phải để trần nửa người trên mà đi trong phòng, đi cũng không nhanh, trên lưng nổi lên một đôi xương bum mềm mại.
Hình dáng của xương quá đẹp, độ nóng trên đầu ngón tay của Trương Kiến Sơn dần dần lan ra, lại có xu thế dồn xuống dưới.
Lương Xuân Lai bỗng nhiên xoay người, nhìn hắn, thanh âm hơi mỏi mệt: “Trương Kiến Sơn, hôm nay không được làm nữa.”
Hầu kết Trương Kiến Sơn hung hăng lăn lộn trên dưới, thanh âm đè nặng, nói: “Tôi… cũng muốn tắm rửa.”
…….>
Một cảm giác thật sự kì quái.
Tống Ý Dung khép lại máy tính, ngón tay dừng lại, lim lim môi bị khô, cởi nút áo đầu tiên trên cổ áo, đứng bên cửa sổ hứng gió lạnh.
Sợi tóc bị gió thổi bay phất phơ, đuôi tóc cọ cọ làm ngứa phần da sau cổ.
Đóng cửa sổ, kéo màn, hơi cong lưng, cúi đầu dựa trán vào cửa sổ.
Di động đang phát ‘tiếng ồn trắng’, Tống Ý Dung nhắm mắt lại, nặng nề mà thở hổn hển, ngón tay càng thêm bủn rủn.
{ Tiếng ồn trắng_nhiễu trắng: Là một dạng âm thanh được tạo ra bằng cách kết hợp nhiều loại âm thanh với tần số khác biệt lại với nhau với mục đích là phục vụ cuộc sống, ví dụ như điều trị tâm lý, tăng hiệu suất làm việc…. ( theo wikipedia)}
Trời ở trấn Bán Kiều cũng bắt đầu mưa, bọt nước bắn lên trên mặt kính cửa sổ, chảy dọc xuống tạo ra những đoạn trắng uốn lượn.
Làn da lộ ra bên ngoài của Tống Ý Dung hơi phiếm lạnh, cách âm của phòng ở có vẻ không tốt lắm, có người đi bộ ngang qua ban công, tựa hồ lại là thanh âm của nữ sinh lúc sáng: “Bí đỏ nhỏ trong vườn rau có thể cắt không?”
“Có thể”, Là thanh âm Chu Lãng: “Khó được mà trở về một chuyến, lần này ở lại bao lâu?”
“Ha ha, có phải anh luyến tiếc em không?” Giản Nhiễm giơ bàn tay ra tính tính: “Hẳn là có thể ở lại một tháng.”
Tống Ý Dung dừng động tác, chân mày vô ý mà gom lại, đến khi phản ứng kịp, cậu đã buông bàn tay đang nắm chặt cổ áo mà vào toilet.
Nước chảy trong vòi là nước giếng bơm lên, lạnh lẽo chảy qua tay nhưng lại thoải mái một cách kì lạ.
Tống Ý Dung thuận tiện rửa mặt, lau khô nước trên mặt, đầu óc cuối cùng cũng thanh tỉnh rất nhiều.
Tống Ý Dung mở ra giấy ký tên, đặt điện thoại bên cạnh, tiếp tục phát ‘tiếng ồn trắng’, thanh âm yên lặng, khơi thông thần kinh đang rối loạn lung tung trong đầu của cậu.
Tống Ý Dung cầm bút, viết một hồi, lại cầm di động lên, click mở WeChat, liếc nhìn ảnh đại diện cây bạch dương, khung tin tức đã yên lặng được vài ngày.
Không thể nói rõ cảm giác lúc này là gì, hình như là có chút bất mãn, nhắn tin vào khung chat của hai người hỏi: [ Trong vườn nhà anh có bí đỏ nhỏ hả?]
Đối diện vẫn không có tin tức đáp lại, Tống Ý Dung cầm nĩa nhỏ, chán muốn chết mà chọc một mảnh thịt quất, chậm rì rì bỏ vào trong miệng.
Hơi mặn, cau mày nuốt xuống.
Hôm nay sao thịt quả không ngọt chút nào?
Tống Ý Dung click mở WeChat, tức giận vô cớ mà dùng sức chọc chọc ảnh chân dung cây bạch dương.
【 tôi vỗ vỗ “Chu Lãng” 】
Trên màn hình đột nhiên nhảy ra một thông báo, Tống Ý Dung ngẩn người, đang muốn rút ngón tay vừa chọc về.
Nhưng mà giây tiếp theo, khung chat run lên, lại xuất hiện một thông báo khác.
【 “Chu Lãng” vỗ vỗ cậu 】
Chu Lãng: [ Có.]
Chu Lãng: [ Lúc nãy đang rửa rau.]
Tống Ý Dung nhìn thấy tin nhắn Chu Lãng trả lời, không đến mười phút sau, cửa đã bị gõ vang.
“Cậu bị dị ứng phải không?” Chu Lãng nhìn lướt qua cổ Tống Ý Dung, nơi đó bị đỏ một mảng, có làn da trắng nõn phụ trợ, nhìn hết sức rõ ràng.
Tống Ý Dung nhận bí đỏ nhỏ của người ta, nặng trĩu, cầm kiểu nào trong tay cũng không được, thanh âm hàm hồ: “Không bị dị ứng.”
Chu Lãng nói: “Có thể là do thời tiết quá nóng.”
Tống Ý Dung “À” một chút: “Có lẽ là vậy”, cậu vén tóc ra sau tai, nửa rũ mắt: “Chờ tôi một chút.”
Nói xong xoay người vào phòng, không mất bao lâu, Tống Ý Dung đi ra, trong tay có thêm một cái túi: “Dâu tây, cho anh.”
Chu Lãng nâng mí mắt, nhìn nhìn Tống Ý Dung, nhưng không lập tức duỗi tay nhận: “Cho tôi?”
“Đúng đó”, Tống Ý Dung giơ tay lắc nhẹ chiếc túi: “Anh cầm đi.”
“Rất ngọt, chú và dì cũng có thể ăn một chút.”
Chu Lãng im lặng một hồi, giơ tay đón lấy: “Được, cảm ơn.”
Ngón tay Chu Lãng nhẹ nhàng câu lấy miệng túi nilon, cánh tay rắn chắc rũ bên người, vẫn không nhúc nhích, tầm mắt Tống Ý Dung chậm rãi trượt từ cánh tay lên trên.
Chu Lãng đứng khá là tùy ý, lưng thẳng vai rộng, nhưng nhìn tổng thể thì cảm giác không bình thường ở điểm nào đó.
Tống Ý Dung đột nhiên vươn tay về phía Chu Lãng, khoảng cách kéo đến rất gần, giống như muốn chạm vào mặt Chu Lãng.
Chu Lãng đứng tại chỗ, cố nén xúc động muốn lùi về phía sau, nhưng bên tai lại đỏ lên: “Làm sao vậy?”
Tống Ý Dung nhón chân, kéo một cái lá cây từ đỉnh đầu của Chu Lãng xuống, mở ra bàn tay cho hắn nhìn: “À, lá cây mà thôi.”
Lông mi Chu Lãng chớp chớp, thấp giọng đáp lại: “ Vậy à.”