Ngủ đến nửa đêm, Khâu Mẫn bị tiếng sột soạt đánh thức, hắn mê mang nhìn sang bên cạnh, Vương Tri Viễn quay lưng về phía hắn mà ngủ, cánh tay động đậy, hình như đang ôm bụng.
Khâu Mẫn nhìn chằm chằm bóng lưng y một hồi, hỏi: “Anh bị sao vậy?”
Vương Tri Viễn ngập ngừng, trên trán dính một lớp mồ hôi lạnh, đè nặng giọng nói: “Không sao, cậu ngủ đi.”
Giọng nói cũng đã nghẹn ngào, còn nói không có việc gì.
Khâu Mẫn rướn nửa thân trên lên, bẻ vai Vương Tri Viễn, lạnh lùng nói: “Để tôi nhìn xem.”
Vương Tri Viễn xoa bụng hai cái, nói: “Thật sự không có việc gì, cậu là bác sĩ tâm lý còn có thể khám bệnh khác sao?”
Khâu Mẫn vẫn giữ lấy bờ vai của y, không lên tiếng.
Vương Tri Viễn chịu thua nói: “Bị đau dạ dày, bệnh cũ thôi, cậu mau ngủ đi, đừng quan tâm tôi, ngày mai còn phải dậy sớm đi ngắm mặt trời mọc.”
Khâu Mẫn bò dậy mặc áo khoác vào, có chết cũng sĩ diện, cứng rắn nói: “Ai rảnh mà quan tâm anh.”
Hắn kéo cửa lều, đi ra ngoài, Vương Tri
Viễn hô lên: “Cậu đi đâu vậy?”
Khâu Mẫn ‘dùng gậy ông đập lưng ông’, nói: “Anh cũng đừng quan tâm tôi.”
Dạ dày lại tiếp tục co thắt, chắc là ban ngày đã ăn thức ăn nguội lạnh, Vương Tri Viễn dùng chăn che bụng, cuộn eo lại, tính chịu đau mà ngủ.
Không biết qua bao lâu, Khâu Mẫn lại quay về.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, một chai nhựa đựng nước nóng bị nhét vào ngực Vương Tri Viễn.
“Nước nóng, anh muốn uống thì uống một ngụm, không uống thì ôm đi.”
Đêm khuya yên tĩnh, lời Khâu Mẫn nói
truyền đến lỗ tai Vương Tri Viễn rõ ràng từng chữ.
Y sờ sờ bình nước nóng trong ngực, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Tiếng sột soạt trong lều dần yên tĩnh lại, ngoài lều ánh trăng treo cao, tiếng côn trùng kêu rả rích.
Trời dần sáng.
Chu Lãng thức dậy đầu tiên, bên cạnh là Tống Ý Dung đang ngủ say, anh nhìn một lúc rồi nhẹ nhàng bò ra khỏi chăn.
Kéo cửa lều, đi đến trạm phục vụ mua một cái quần đùi mới, hàng hóa thiếu thốn, không có loại thuần một màu, chỉ có một ít loại màu sắc lòe loẹt.
Lỗ tai Chu Lãng hồng hồng, loay hoay một hồi, cuối cùng chọn mua một cái quần in hình chó nhỏ ở trong góc, tuy hơi trẻ con nhưng đáng yêu, dễ nhìn hơn mấy cái quần có hoa văn con báo hoặc hoa hồng đỏ thẫm.
Mặt trời vẫn chưa lên nhưng đã có ánh sáng lộ ra phía sau núi, quanh núi lờn vờn một lớp sương mù trắng mờ, mang theo lạnh lẽo phất qua mặt.
Chu Lãng trở về lều, lấy cái quần đùi mới mua thay cho cái quần mà anh vô ý làm bẩn lúc ngủ, mới vừa mặc vào, Tống Ý Dung đã trở mình thức dậy, híp mắt, lấy tay chọc chọc cái quần mới của anh.
Thanh âm triền miên, mang theo chút khàn khàn do mới thức dậy: “Sao anh lại mặc quần in hình chó nhỏ vậy?”
Vành tai Chu Lãng đỏ như ánh mặt trời sáng sớm, lan sang cái gáy của anh từng điểm hồng, hỏi: “Em dậy sớm vậy?”
“Anh đã làm chuyện xấu gì?”, Tống Ý Dung dụi dụi mắt, dán mặt vào gối đầu nhìn Chu Lãng, dụ dỗ anh nói ra: “Nói em nghe đi.”
“Không nói”, Chu Lãng cứng rắn từ chối, khom lưng ôm Tống Ý Dung dậy, xoa xoa gáy cho cậu: “Dậy rửa mặt đi, mặt trời sắp lên rồi.”
Qua kẽ hở cửa lều, Tống Ý Dung nhìn thoáng qua bên ngoài, nói: “Được.”
Chu Lãng đứng dậy nói: “Anh đi gọi hai người kia dậy.”
Tống Ý Dung gật gật đầu, đồng ý nói: “Ừm,
anh đi đi.”
Chu Lãng đi đến lều của Khâu Mẫn và Vương Tri Viễn, đang muốn gọi lại thấy hai người vén lều chui ra.
Cái áo khoác mặc trên người Vương Tri Viễn rất quen thuộc, giống cái Khâu Mẫn mặc ngày hôm qua.
Thấy tầm mắt Chu Lãng dừng trên áo khoác, Khâu Mẫn phủi sạch quan hệ mà giải thích: “Áo khoác của anh ta bị ướt, tôi cho mượn.”
Cảm xúc Vương Tri Viễn nhìn qua đã tốt hơn so với hôm qua, phụ họa nói: “Tôi chỉ mượn áo khoác mặc một chút thôi.”
Chu Lãng “à” một tiếng, cũng không để ý nhiều, nói: “Tôi đang định gọi các anh dậy
đi xem mặt trời mọc, Tống Ý Dung còn đang chờ tôi, nếu đã dậy rồi thì tôi đi trước.”
Tống Ý Dung chậm rì rì mà mặc quần áo, ngủ không ngon nên tinh thần cũng không tỉnh táo: “Sao về nhanh vậy?”
Chu Lãng giải thích: “Bọn họ đã thức dậy nên anh quay về.”
Một đêm qua đi, bốn người lại ngồi cùng nhau, không khí có vẻ hòa hợp hơn rất nhiều, Chu Lãng mang theo sandwich, đưa cho mỗi người một phần.
Vương Tri Viễn cắn hai miếng, ngậm đầy sandwich trong miệng, ậm ừ nói: “Món này chắc chắn là do dì làm, ngon quá đi!”
Chu Lãng nói: “Lần sau tới nhà, mẹ em lại làm cho anh ăn.”
Khi nói chuyện, mặt trời đã lên được một nửa, màu cam nhu hòa chiếu lên mặt, từng sợi lông tơ ánh lên màu nắng.
Tầng mây cũng ánh lên màu vàng kim, trời và đất quyện vào nhau, cho người nhìn cảm giác mơ hồ như trở về thuở ban sơ khai thiên lập địa.
Quyển tiểu thuyết 《 Lên núi 》 của Tống Ý Dung sắp đi vào kết thúc, nhưng cậu vẫn chưa nghĩ ra phải viết kết cục như thế nào để người đọc không cảm thấy tiếc nuối, bây giờ đứng dưới ánh bình minh, linh cảm lại cuồn cuộn nổi lên trong lòng.
Cậu lấy di động ra, mở bản ghi nhớ, ghi vào một ít linh cảm vừa mới nảy sinh.
‘Mùi hương cỏ cây phiêu đãng giữa núi
rừng yên tĩnh, mơ hồ phủ đầy khứu giác, người trong cảnh cũng chìm vào tĩnh lặng.’
Cậu thấp giọng cảm thán: “Chuyến leo núi này đúng là rất tốt.”
Chu Lãng chạm chạm vào lưng Tống Ý Dung, nói: “ Vui vẻ là được rồi.”
Khâu Mẫn đứng gần đó, bước lùi lại một chút, tầm mắt vừa vặn nhìn thấy Tống Ý Dung, nhưng cũng vừa vặn nhìn thấy tay của Chu Lãng đặt trên lưng cậu.
Tống Ý Dung không tránh không né, thậm chí còn hơi dựa qua một chút, hai người không e dè người ngoài mà dựa gần nhau.
Khâu Mẫn nhìn hai giây, thỏa hiệp mà dời ánh mắt đi, nâng mất nhìn cảnh đẹp núi rừng phía xa, lá cây bị gió thổi ào ào rung
động, vừa cúi đầu nhìn, một mảnh lá khô đáp trên mu bàn tay hắn.
Quan hệ của hắn và Tống Ý Dung vốn dĩ là bác sĩ và người bệnh, hắn đã từng mạnh mẽ áp chế tình cảm riêng của mình để duy trì mối quan hệ này, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Yêu thích, tình cảm này đến một cách bất ngờ, làm hắn không kịp đề phòng mà chìm vào trong đó.
Nhưng, những ý niệm về Tống Ý Dung đều quy về một điểm, đó là Tống Ý Dung được hạnh phúc, cho dù hắn phải đứng bên cạnh nhìn.
Khâu Mẫn ngẩn ngơ nhìn mảnh lá khô kia, tuy đã rụng nhưng lại sẽ có một chiếc lá khác được nảy ra và phát triển.
Tình cảm của con người cũng như vậy.
Trong nháy mắt, bức màn được dệt từ những ý niệm cưỡng cầu, cố chấp đó đã được vén lên, nhìn thấy phía sau nó là một vùng trời thênh thang, ở đó hắn có thể tìm được điều mà hắn muốn.
Những sự việc đã xảy ra trước bức màn tựa hồ cũng không quan trọng như hắn từng nghĩ.
____
Thừa lúc Tống Ý Dung chỉ có một mình, Khâu Mẫn đi đến bên cạnh cậu, hỏi: “Dạo này có tốt hơn chút nào không?”
Chu Lãng đi trả lều, Vương Tri Viễn cũng đi cùng, chỉ còn Tống Ý Dung và Khâu Mẫn ở
lại giữ ba lô và vật phẩm.
Tống Ý Dung đang nghỉ ngơi, ngữ khí ôn hòa: “Đã tốt hơn nhiều.”
Khâu Mẫn không tìm thấy đề tài để nói chuyện với Tống Ý Dung nên trầm mặc đi, nhưng Tống Ý Dung lại bỗng nhiên mở miệng, gọi hắn: “Khâu bác sĩ.”
Khâu Mẫn ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên vài phần.
Khuôn mặt Tống Ý Dung hờ hững nhưng ánh mắt lại chân thành tha thiết, nhìn Khâu Mẫn nói: “Thật sự rất cảm ơn anh, bây giờ tôi đã tốt hơn rất nhiều.”
“Không cần cảm ơn……”, trái tim Khâu Mẫn thắt lại, nỗi chua xót ngập tràn trong nội tâm, làm sống lưng hắn căng cứng, một
câu hỏi lưỡng lự nơi đầu lưỡi không biết bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn hỏi ra: “Cậu thích anh ta à?”
Tống Ý Dung tự nhiên nói: “Tôi thích.”
Khâu Mẫn nghĩ nghĩ, vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Tống Ý Dung, cậu nên cẩn thận, có một số người chỉ nhiệt tình ở bên ngoài, không hẳn là thật lòng.”
“Tôi hiểu”, Tống Ý Dung nghe Khâu Mẫn nói xong, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía hắn nói.
Miệng Khâu Mẫn mở ra rồi hợp lại, nhưng lại không nói thêm gì nữa.
Trên đường xuống núi, Tống Ý Dung ghé vào miếu mua một cặp chuỗi hạt đeo tay làm kỉ niệm, sau khi mua thì đeo vào tay,
Chu Lãng nhìn nhìn rồi cũng mang lên cổ tay giống cậu.
Khâu Mẫn không mua gì, Vương Tri Viễn thì mua một đôi bùa bình an, nói sao cũng phải đưa cho Khâu Mẫn một cái.
Khâu Mẫn nói không nhận, nhưng cuối cùng vẫn bỏ vào trong túi.
Đến chân núi, Khâu Mẫn không về chung với ba người, một mình đi trước.
Về đến nhà, Tống Ý Dung tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ mới ôm máy tính dựa vào sô pha, tiếp tục viết phần tiếp theo của tiểu thuyết.
< Trong núi, mặt trời cứ tuần hoàn mọc rồi lặn, nhưng Trương Kiến Sơn lại không phát hiện, khoảng cách giữa ban ngày và ban
đêm ngày càng ngắn hơn.
Trên bầu trời, mây mù cứ mãi không tan, mưa cũng rơi không ngừng, cả tòa núi ngập chìm trong hơi nước ẩm ướt.
Dường như Lương Xuân Lai sinh bệnh, luôn uể oải, ỉu xìu mà dựa vào khung cửa, ngắm chim muông, ngắm cây cối xanh tươi, nhưng lại không nhìn Trương Kiến Sơn.
Trương Kiến Sơn ôm lấy Lương Xuân Lai từ phía sau, hô hấp rất nhẹ, e sợ bản thân thở mạnh một hơi thì cậu sẽ biến mất.
Lương Xuân Lai nắm mu bàn tay Trương Kiến Sơn, nhẹ giọng nói một câu: “Giấc mộng sắp kết thúc rồi.”
Hốc mắt Trương Kiến Sơn chua xót, đôi mắt gắt gao nhìn thẳng vào mặt trời, cho
rằng làm như vậy thì mặt trời sẽ không lặn xuống.>
____
Di động rung lên khi Tống Ý Dung vừa nhấn vào nút ‘lưu bản thảo’, có tin nhắn gửi đến.
Giản Nhiễm: [ Nhà xuất bản nói, sách sẽ nhanh chóng được in ra, đến lúc đó sẽ gửi cho anh vài quyển.]
Tống Ý Dung: [ Được.]
Có lẽ là cảm thấy đánh chữ quá lâu, Giản Nhiễm lại gửi tới một tin nhắn thoại: “Ngày mai tôi sẽ về thành phố, đặt vé xe hơi gấp nên không kịp chào tạm biệt với hai người, anh nói một tiếng với Chu Lãng giúp tôi nha.]
‘Bíp’ một tiếng, tin nhắn thoại kết thúc, Tống Ý Dung đánh chữ trả lời: [ Thuận buồm xuôi gió.]
Tống Ý Dung đã không đăng Weibo từ rất lâu rồi, hôm nay vừa online, thông báo liên tục nhảy ra, biên tập Giản Nhiễm đăng vài tin trên Weibo và tag cậu.
【 Ăn lẩu với ‘đại thần’ Tống Dung. @ Tống Dung 】
Ảnh đính kèm: Cái lẩu.
【 Vuốt mèo đáng yêu của tác giả ^^ @ Tống Dung 】
Ảnh đính kèm: Lỗ Lỗ li3m móng vuốt.
Tâm tư của Giản Nhiễm đơn thuần, làm việc gì cũng đăng lên Weibo, Tống Ý Dung
lướt từ trên xuống dưới, nhấn ‘thích’ vào mỗi tin.
____
Nhân sinh thay đổi khó lường, người thân, bạn bè hay là người yêu, đều không thể ở bên ta mãi mãi, đến lúc nào đó cũng sẽ rời đi.
Cậu xây cho Chu Lãng một giấc mộng đẹp, nhưng bản thân cậu cũng sa vào đó.
Bởi vì từng trải qua nỗi đau khổ khi bị gia đình lạnh nhạt nên cậu không muốn Chu Lãng lại dẫm lên vết xe đổ của mình.
Còn lại một tháng thì sẽ cùng Chu Lãng yêu đương một tháng.
Sau đó sẽ không gia hạn hợp đồng thuê nhà, rời đi nơi này.
Mang đau khổ đi, cũng mang những hồi ức tốt đẹp kia đi.
Không lưu lại một chút gì.
Bây giờ, cậu chỉ cần làm Chu Lãng hạnh phúc.
Lưu lại nhiều sự tình vui vẻ hơn, để trải qua những ngày sau khi chia tay không quá gian nan.
____
Vài tuần sau đó, Tống Ý Dung không ra khỏi nhà nên rất ít khi gặp mặt Chu Lãng.
Công việc của Chu Lãng đang có tiến triển rất tốt nên càng bận rộn hơn, có nhiều hôm anh làm việc đến khuya mới về nhà.
Thời gian làm việc chênh lệch, xúc động muốn thân mật với nhau cũng bị trì hoãn.
Tống Ý Dung cũng vội, vội vàng đi tuyên truyền cho sách mới, vội vàng viết một cái kết cục cho tiểu thuyết 《 Lên núi 》.
Cho đến một ngày, cậu tìm khắp nhà vẫn không thấy mèo nhỏ ngốc nghếch, bụ bẫm của cậu.
Vừa quay đầu thì nhìn thấy cửa nhà bị thứ gì đó đẩy ra một khe hở.
Mèo chạy ra ngoài rồi? Cậu không suy nghĩ gì mà mang giày vào, đi ra ngoài tìm.
Giữa trưa, mặt trời đứng bóng, ánh mặt trời nóng bỏng chiếu thẳng xuống mặt, người cũng sắp bị nướng chín.
Tống Ý Dung không chút nghĩ ngợi, tìm dọc theo đường nhỏ, thời tiết nóng hầm hập làm khuôn mặt và lỗ tai cậu đỏ bừng.
Ngày thường Lỗ Lỗ rất ngoan, cơ hồ là không ra khỏi cửa, hôm nay sao lại chạy ra ngoài?
Tống Ý Dung đi đến hồ nước, nhìn thấy một hang động ở chỗ trũng, trong lòng càng thêm bối rối, một vài ý niệm không tốt hiện ra trong đầu.
Trong thôn này, chó hoang rất hung dữ, Lỗ Lỗ lại mập như vậy, nếu như bị khi dễ thì làm sao bây giờ?
Cậu vừa đi vừa kêu: “Lỗ Lỗ? Lỗ Lỗ?”
Ở nông thôn, đường đi rất hẹp, Tống Ý
Dung chỉ lo cúi đầu tìm mèo, đối diện với Phương Văn Tú làm ruộng trở về cũng không biết.
Đến khi cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phương Văn Tú, theo bản năng cười cười chào hỏi: “Dì……”
Nhưng mí mắt Phương Văn Tú rũ xuống, không nhìn cậu, trầm mặc nghiêng mình đi lướt qua cậu.
Tống Ý Dung ngẩn người tại chỗ, đột nhiên bị đối đãi lạnh lùng làm cậu phản ứng không kịp, đành phải thu lại nụ cười cứng đờ.
Tống Ý Dung nhấp nhấp môi, nhìn bóng dáng Phương Văn Tú chậm rãi đi xa, tạm thời kiềm chế cảm xúc, tiếp tục đi tìm mèo.
Tìm mãi không thấy mèo, một mình Tống Ý Dung đi hai giờ dưới ánh mặt trời gay gắt mà một sợi lông mèo cũng không thấy.
Tống Ý Dung có chút ủ rũ mà về nhà, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng mèo kêu, bước chân nhanh hơn, giày cũng không thay mà đi thẳng vào phòng khách.
Tiếng mèo kêu hình như là truyền ra từ phòng ngủ, Tống Ý Dung lại đi vào phòng ngủ tìm, có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân, mèo nhỏ vỗ cửa tủ kêu lạch cạch.
Tống Ý Dung kéo ngăn tủ ra, đối điện với một đôi mắt mèo tròn xoe đang ch4y nước mắt ròng ròng, trong đầu như có bom nổ.
“Mày chạy đi đâu?”, cậu khó được mà lạnh giọng: “Tao đã nói là mày không được chạy lung tung, có nghe không hả, mèo ngốc?”
Hai chữ cuối cùng, Tống Ý Dung ép nỗi tủi thân xuống mà lẩm bẩm.
Mèo nhỏ rúc vào góc tủ, chòm râu run nhè nhẹ, hình như có chút sợ hãi.
Nó chậm rãi cúi đầu, cắn một cái áo từ trong ngăn tủ ra, nhỏ giọng kêu: “Meo……”
Tống Ý Dung chợt rùng mình, tiếng nói nghẹn đi: “Sao mày lại tìm được?”
Cậu đã giấu một cái áo ngắn tay của Chu Lãng.
Lén ôm ngủ vào buổi tối.
Có lẽ sau này cũng sẽ dùng đến.
Mèo nhỏ rất hiểu tính người mà bò qua,
nhẹ nhàng li3m mu bàn tay đang rũ bên người của Tống Ý Dung, như một người bạn mà an ủi cậu.
Ngủ đến nửa đêm, Khâu Mẫn bị tiếng sột soạt đánh thức, hắn mê mang nhìn sang bên cạnh, Vương Tri Viễn quay lưng về phía hắn mà ngủ, cánh tay động đậy, hình như đang ôm bụng.
Khâu Mẫn nhìn chằm chằm bóng lưng y một hồi, hỏi: “Anh bị sao vậy?”
Vương Tri Viễn ngập ngừng, trên trán dính một lớp mồ hôi lạnh, đè nặng giọng nói: “Không sao, cậu ngủ đi.”
Giọng nói cũng đã nghẹn ngào, còn nói không có việc gì.
Khâu Mẫn rướn nửa thân trên lên, bẻ vai Vương Tri Viễn, lạnh lùng nói: “Để tôi nhìn xem.”
Vương Tri Viễn xoa bụng hai cái, nói: “Thật sự không có việc gì, cậu là bác sĩ tâm lý còn có thể khám bệnh khác sao?”
Khâu Mẫn vẫn giữ lấy bờ vai của y, không lên tiếng.
Vương Tri Viễn chịu thua nói: “Bị đau dạ dày, bệnh cũ thôi, cậu mau ngủ đi, đừng quan tâm tôi, ngày mai còn phải dậy sớm đi ngắm mặt trời mọc.”
Khâu Mẫn bò dậy mặc áo khoác vào, có chết cũng sĩ diện, cứng rắn nói: “Ai rảnh mà quan tâm anh.”
Hắn kéo cửa lều, đi ra ngoài, Vương Tri
Viễn hô lên: “Cậu đi đâu vậy?”
Khâu Mẫn ‘dùng gậy ông đập lưng ông’, nói: “Anh cũng đừng quan tâm tôi.”
Dạ dày lại tiếp tục co thắt, chắc là ban ngày đã ăn thức ăn nguội lạnh, Vương Tri Viễn dùng chăn che bụng, cuộn eo lại, tính chịu đau mà ngủ.
Không biết qua bao lâu, Khâu Mẫn lại quay về.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, một chai nhựa đựng nước nóng bị nhét vào ngực Vương Tri Viễn.
“Nước nóng, anh muốn uống thì uống một ngụm, không uống thì ôm đi.”
Đêm khuya yên tĩnh, lời Khâu Mẫn nói
truyền đến lỗ tai Vương Tri Viễn rõ ràng từng chữ.
Y sờ sờ bình nước nóng trong ngực, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Tiếng sột soạt trong lều dần yên tĩnh lại, ngoài lều ánh trăng treo cao, tiếng côn trùng kêu rả rích.
Trời dần sáng.
Chu Lãng thức dậy đầu tiên, bên cạnh là Tống Ý Dung đang ngủ say, anh nhìn một lúc rồi nhẹ nhàng bò ra khỏi chăn.
Kéo cửa lều, đi đến trạm phục vụ mua một cái quần đùi mới, hàng hóa thiếu thốn, không có loại thuần một màu, chỉ có một ít loại màu sắc lòe loẹt.
Lỗ tai Chu Lãng hồng hồng, loay hoay một hồi, cuối cùng chọn mua một cái quần in hình chó nhỏ ở trong góc, tuy hơi trẻ con nhưng đáng yêu, dễ nhìn hơn mấy cái quần có hoa văn con báo hoặc hoa hồng đỏ thẫm.
Mặt trời vẫn chưa lên nhưng đã có ánh sáng lộ ra phía sau núi, quanh núi lờn vờn một lớp sương mù trắng mờ, mang theo lạnh lẽo phất qua mặt.
Chu Lãng trở về lều, lấy cái quần đùi mới mua thay cho cái quần mà anh vô ý làm bẩn lúc ngủ, mới vừa mặc vào, Tống Ý Dung đã trở mình thức dậy, híp mắt, lấy tay chọc chọc cái quần mới của anh.
Thanh âm triền miên, mang theo chút khàn khàn do mới thức dậy: “Sao anh lại mặc quần in hình chó nhỏ vậy?”
Vành tai Chu Lãng đỏ như ánh mặt trời sáng sớm, lan sang cái gáy của anh từng điểm hồng, hỏi: “Em dậy sớm vậy?”
“Anh đã làm chuyện xấu gì?”, Tống Ý Dung dụi dụi mắt, dán mặt vào gối đầu nhìn Chu Lãng, dụ dỗ anh nói ra: “Nói em nghe đi.”
“Không nói”, Chu Lãng cứng rắn từ chối, khom lưng ôm Tống Ý Dung dậy, xoa xoa gáy cho cậu: “Dậy rửa mặt đi, mặt trời sắp lên rồi.”
Qua kẽ hở cửa lều, Tống Ý Dung nhìn thoáng qua bên ngoài, nói: “Được.”
Chu Lãng đứng dậy nói: “Anh đi gọi hai người kia dậy.”
Tống Ý Dung gật gật đầu, đồng ý nói: “Ừm,
anh đi đi.”
Chu Lãng đi đến lều của Khâu Mẫn và Vương Tri Viễn, đang muốn gọi lại thấy hai người vén lều chui ra.
Cái áo khoác mặc trên người Vương Tri Viễn rất quen thuộc, giống cái Khâu Mẫn mặc ngày hôm qua.
Thấy tầm mắt Chu Lãng dừng trên áo khoác, Khâu Mẫn phủi sạch quan hệ mà giải thích: “Áo khoác của anh ta bị ướt, tôi cho mượn.”
Cảm xúc Vương Tri Viễn nhìn qua đã tốt hơn so với hôm qua, phụ họa nói: “Tôi chỉ mượn áo khoác mặc một chút thôi.”
Chu Lãng “à” một tiếng, cũng không để ý nhiều, nói: “Tôi đang định gọi các anh dậy
đi xem mặt trời mọc, Tống Ý Dung còn đang chờ tôi, nếu đã dậy rồi thì tôi đi trước.”
Tống Ý Dung chậm rì rì mà mặc quần áo, ngủ không ngon nên tinh thần cũng không tỉnh táo: “Sao về nhanh vậy?”
Chu Lãng giải thích: “Bọn họ đã thức dậy nên anh quay về.”
Một đêm qua đi, bốn người lại ngồi cùng nhau, không khí có vẻ hòa hợp hơn rất nhiều, Chu Lãng mang theo sandwich, đưa cho mỗi người một phần.
Vương Tri Viễn cắn hai miếng, ngậm đầy sandwich trong miệng, ậm ừ nói: “Món này chắc chắn là do dì làm, ngon quá đi!”
Chu Lãng nói: “Lần sau tới nhà, mẹ em lại làm cho anh ăn.”
Khi nói chuyện, mặt trời đã lên được một nửa, màu cam nhu hòa chiếu lên mặt, từng sợi lông tơ ánh lên màu nắng.
Tầng mây cũng ánh lên màu vàng kim, trời và đất quyện vào nhau, cho người nhìn cảm giác mơ hồ như trở về thuở ban sơ khai thiên lập địa.
Quyển tiểu thuyết 《 Lên núi 》 của Tống Ý Dung sắp đi vào kết thúc, nhưng cậu vẫn chưa nghĩ ra phải viết kết cục như thế nào để người đọc không cảm thấy tiếc nuối, bây giờ đứng dưới ánh bình minh, linh cảm lại cuồn cuộn nổi lên trong lòng.
Cậu lấy di động ra, mở bản ghi nhớ, ghi vào một ít linh cảm vừa mới nảy sinh.
‘Mùi hương cỏ cây phiêu đãng giữa núi
rừng yên tĩnh, mơ hồ phủ đầy khứu giác, người trong cảnh cũng chìm vào tĩnh lặng.’
Cậu thấp giọng cảm thán: “Chuyến leo núi này đúng là rất tốt.”
Chu Lãng chạm chạm vào lưng Tống Ý Dung, nói: “ Vui vẻ là được rồi.”
Khâu Mẫn đứng gần đó, bước lùi lại một chút, tầm mắt vừa vặn nhìn thấy Tống Ý Dung, nhưng cũng vừa vặn nhìn thấy tay của Chu Lãng đặt trên lưng cậu.
Tống Ý Dung không tránh không né, thậm chí còn hơi dựa qua một chút, hai người không e dè người ngoài mà dựa gần nhau.
Khâu Mẫn nhìn hai giây, thỏa hiệp mà dời ánh mắt đi, nâng mất nhìn cảnh đẹp núi rừng phía xa, lá cây bị gió thổi ào ào rung
động, vừa cúi đầu nhìn, một mảnh lá khô đáp trên mu bàn tay hắn.
Quan hệ của hắn và Tống Ý Dung vốn dĩ là bác sĩ và người bệnh, hắn đã từng mạnh mẽ áp chế tình cảm riêng của mình để duy trì mối quan hệ này, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Yêu thích, tình cảm này đến một cách bất ngờ, làm hắn không kịp đề phòng mà chìm vào trong đó.
Nhưng, những ý niệm về Tống Ý Dung đều quy về một điểm, đó là Tống Ý Dung được hạnh phúc, cho dù hắn phải đứng bên cạnh nhìn.
Khâu Mẫn ngẩn ngơ nhìn mảnh lá khô kia, tuy đã rụng nhưng lại sẽ có một chiếc lá khác được nảy ra và phát triển.
Tình cảm của con người cũng như vậy.
Trong nháy mắt, bức màn được dệt từ những ý niệm cưỡng cầu, cố chấp đó đã được vén lên, nhìn thấy phía sau nó là một vùng trời thênh thang, ở đó hắn có thể tìm được điều mà hắn muốn.
Những sự việc đã xảy ra trước bức màn tựa hồ cũng không quan trọng như hắn từng nghĩ.
____
Thừa lúc Tống Ý Dung chỉ có một mình, Khâu Mẫn đi đến bên cạnh cậu, hỏi: “Dạo này có tốt hơn chút nào không?”
Chu Lãng đi trả lều, Vương Tri Viễn cũng đi cùng, chỉ còn Tống Ý Dung và Khâu Mẫn ở
lại giữ ba lô và vật phẩm.
Tống Ý Dung đang nghỉ ngơi, ngữ khí ôn hòa: “Đã tốt hơn nhiều.”
Khâu Mẫn không tìm thấy đề tài để nói chuyện với Tống Ý Dung nên trầm mặc đi, nhưng Tống Ý Dung lại bỗng nhiên mở miệng, gọi hắn: “Khâu bác sĩ.”
Khâu Mẫn ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên vài phần.
Khuôn mặt Tống Ý Dung hờ hững nhưng ánh mắt lại chân thành tha thiết, nhìn Khâu Mẫn nói: “Thật sự rất cảm ơn anh, bây giờ tôi đã tốt hơn rất nhiều.”
“Không cần cảm ơn……”, trái tim Khâu Mẫn thắt lại, nỗi chua xót ngập tràn trong nội tâm, làm sống lưng hắn căng cứng, một
câu hỏi lưỡng lự nơi đầu lưỡi không biết bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn hỏi ra: “Cậu thích anh ta à?”
Tống Ý Dung tự nhiên nói: “Tôi thích.”
Khâu Mẫn nghĩ nghĩ, vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Tống Ý Dung, cậu nên cẩn thận, có một số người chỉ nhiệt tình ở bên ngoài, không hẳn là thật lòng.”
“Tôi hiểu”, Tống Ý Dung nghe Khâu Mẫn nói xong, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía hắn nói.
Miệng Khâu Mẫn mở ra rồi hợp lại, nhưng lại không nói thêm gì nữa.
Trên đường xuống núi, Tống Ý Dung ghé vào miếu mua một cặp chuỗi hạt đeo tay làm kỉ niệm, sau khi mua thì đeo vào tay,
Chu Lãng nhìn nhìn rồi cũng mang lên cổ tay giống cậu.
Khâu Mẫn không mua gì, Vương Tri Viễn thì mua một đôi bùa bình an, nói sao cũng phải đưa cho Khâu Mẫn một cái.
Khâu Mẫn nói không nhận, nhưng cuối cùng vẫn bỏ vào trong túi.
Đến chân núi, Khâu Mẫn không về chung với ba người, một mình đi trước.
Về đến nhà, Tống Ý Dung tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ mới ôm máy tính dựa vào sô pha, tiếp tục viết phần tiếp theo của tiểu thuyết.
đêm ngày càng ngắn hơn.
Trên bầu trời, mây mù cứ mãi không tan, mưa cũng rơi không ngừng, cả tòa núi ngập chìm trong hơi nước ẩm ướt.
Dường như Lương Xuân Lai sinh bệnh, luôn uể oải, ỉu xìu mà dựa vào khung cửa, ngắm chim muông, ngắm cây cối xanh tươi, nhưng lại không nhìn Trương Kiến Sơn.
Trương Kiến Sơn ôm lấy Lương Xuân Lai từ phía sau, hô hấp rất nhẹ, e sợ bản thân thở mạnh một hơi thì cậu sẽ biến mất.
Lương Xuân Lai nắm mu bàn tay Trương Kiến Sơn, nhẹ giọng nói một câu: “Giấc mộng sắp kết thúc rồi.”
Hốc mắt Trương Kiến Sơn chua xót, đôi mắt gắt gao nhìn thẳng vào mặt trời, cho
rằng làm như vậy thì mặt trời sẽ không lặn xuống.>
____
Di động rung lên khi Tống Ý Dung vừa nhấn vào nút ‘lưu bản thảo’, có tin nhắn gửi đến.
Giản Nhiễm: [ Nhà xuất bản nói, sách sẽ nhanh chóng được in ra, đến lúc đó sẽ gửi cho anh vài quyển.]
Tống Ý Dung: [ Được.]
Có lẽ là cảm thấy đánh chữ quá lâu, Giản Nhiễm lại gửi tới một tin nhắn thoại: “Ngày mai tôi sẽ về thành phố, đặt vé xe hơi gấp nên không kịp chào tạm biệt với hai người, anh nói một tiếng với Chu Lãng giúp tôi nha.]
‘Bíp’ một tiếng, tin nhắn thoại kết thúc, Tống Ý Dung đánh chữ trả lời: [ Thuận buồm xuôi gió.]
Tống Ý Dung đã không đăng Weibo từ rất lâu rồi, hôm nay vừa online, thông báo liên tục nhảy ra, biên tập Giản Nhiễm đăng vài tin trên Weibo và tag cậu.
【 Ăn lẩu với ‘đại thần’ Tống Dung. @ Tống Dung 】
Ảnh đính kèm: Cái lẩu.
【 Vuốt mèo đáng yêu của tác giả ^^ @ Tống Dung 】
Ảnh đính kèm: Lỗ Lỗ lim móng vuốt.
Tâm tư của Giản Nhiễm đơn thuần, làm việc gì cũng đăng lên Weibo, Tống Ý Dung
lướt từ trên xuống dưới, nhấn ‘thích’ vào mỗi tin.
____
Nhân sinh thay đổi khó lường, người thân, bạn bè hay là người yêu, đều không thể ở bên ta mãi mãi, đến lúc nào đó cũng sẽ rời đi.
Cậu xây cho Chu Lãng một giấc mộng đẹp, nhưng bản thân cậu cũng sa vào đó.
Bởi vì từng trải qua nỗi đau khổ khi bị gia đình lạnh nhạt nên cậu không muốn Chu Lãng lại dẫm lên vết xe đổ của mình.
Còn lại một tháng thì sẽ cùng Chu Lãng yêu đương một tháng.
Sau đó sẽ không gia hạn hợp đồng thuê nhà, rời đi nơi này.
Mang đau khổ đi, cũng mang những hồi ức tốt đẹp kia đi.
Không lưu lại một chút gì.
Bây giờ, cậu chỉ cần làm Chu Lãng hạnh phúc.
Lưu lại nhiều sự tình vui vẻ hơn, để trải qua những ngày sau khi chia tay không quá gian nan.
____
Vài tuần sau đó, Tống Ý Dung không ra khỏi nhà nên rất ít khi gặp mặt Chu Lãng.
Công việc của Chu Lãng đang có tiến triển rất tốt nên càng bận rộn hơn, có nhiều hôm anh làm việc đến khuya mới về nhà.
Thời gian làm việc chênh lệch, xúc động muốn thân mật với nhau cũng bị trì hoãn.
Tống Ý Dung cũng vội, vội vàng đi tuyên truyền cho sách mới, vội vàng viết một cái kết cục cho tiểu thuyết 《 Lên núi 》.
Cho đến một ngày, cậu tìm khắp nhà vẫn không thấy mèo nhỏ ngốc nghếch, bụ bẫm của cậu.
Vừa quay đầu thì nhìn thấy cửa nhà bị thứ gì đó đẩy ra một khe hở.
Mèo chạy ra ngoài rồi? Cậu không suy nghĩ gì mà mang giày vào, đi ra ngoài tìm.
Giữa trưa, mặt trời đứng bóng, ánh mặt trời nóng bỏng chiếu thẳng xuống mặt, người cũng sắp bị nướng chín.
Tống Ý Dung không chút nghĩ ngợi, tìm dọc theo đường nhỏ, thời tiết nóng hầm hập làm khuôn mặt và lỗ tai cậu đỏ bừng.
Ngày thường Lỗ Lỗ rất ngoan, cơ hồ là không ra khỏi cửa, hôm nay sao lại chạy ra ngoài?
Tống Ý Dung đi đến hồ nước, nhìn thấy một hang động ở chỗ trũng, trong lòng càng thêm bối rối, một vài ý niệm không tốt hiện ra trong đầu.
Trong thôn này, chó hoang rất hung dữ, Lỗ Lỗ lại mập như vậy, nếu như bị khi dễ thì làm sao bây giờ?
Cậu vừa đi vừa kêu: “Lỗ Lỗ? Lỗ Lỗ?”
Ở nông thôn, đường đi rất hẹp, Tống Ý
Dung chỉ lo cúi đầu tìm mèo, đối diện với Phương Văn Tú làm ruộng trở về cũng không biết.
Đến khi cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phương Văn Tú, theo bản năng cười cười chào hỏi: “Dì……”
Nhưng mí mắt Phương Văn Tú rũ xuống, không nhìn cậu, trầm mặc nghiêng mình đi lướt qua cậu.
Tống Ý Dung ngẩn người tại chỗ, đột nhiên bị đối đãi lạnh lùng làm cậu phản ứng không kịp, đành phải thu lại nụ cười cứng đờ.
Tống Ý Dung nhấp nhấp môi, nhìn bóng dáng Phương Văn Tú chậm rãi đi xa, tạm thời kiềm chế cảm xúc, tiếp tục đi tìm mèo.
Tìm mãi không thấy mèo, một mình Tống Ý Dung đi hai giờ dưới ánh mặt trời gay gắt mà một sợi lông mèo cũng không thấy.
Tống Ý Dung có chút ủ rũ mà về nhà, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng mèo kêu, bước chân nhanh hơn, giày cũng không thay mà đi thẳng vào phòng khách.
Tiếng mèo kêu hình như là truyền ra từ phòng ngủ, Tống Ý Dung lại đi vào phòng ngủ tìm, có lẽ là nghe thấy tiếng bước chân, mèo nhỏ vỗ cửa tủ kêu lạch cạch.
Tống Ý Dung kéo ngăn tủ ra, đối điện với một đôi mắt mèo tròn xoe đang chy nước mắt ròng ròng, trong đầu như có bom nổ.
“Mày chạy đi đâu?”, cậu khó được mà lạnh giọng: “Tao đã nói là mày không được chạy lung tung, có nghe không hả, mèo ngốc?”
Hai chữ cuối cùng, Tống Ý Dung ép nỗi tủi thân xuống mà lẩm bẩm.
Mèo nhỏ rúc vào góc tủ, chòm râu run nhè nhẹ, hình như có chút sợ hãi.
Nó chậm rãi cúi đầu, cắn một cái áo từ trong ngăn tủ ra, nhỏ giọng kêu: “Meo……”
Tống Ý Dung chợt rùng mình, tiếng nói nghẹn đi: “Sao mày lại tìm được?”
Cậu đã giấu một cái áo ngắn tay của Chu Lãng.
Lén ôm ngủ vào buổi tối.
Có lẽ sau này cũng sẽ dùng đến.
Mèo nhỏ rất hiểu tính người mà bò qua,
nhẹ nhàng lim mu bàn tay đang rũ bên người của Tống Ý Dung, như một người bạn mà an ủi cậu.