Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
“Cậu không tiếp tục thuê nhà hả?”, Vương Tri Viễn buông chén trà, ngữ khí kinh ngạc nhìn Tống Ý Dung.
Tống Ý Dung gật đầu: “Ừ.”
“Chu Lãng…… biết không?” Vương Tri Viễn hơi do dự hỏi.
“Anh ấy không biết”, trong lòng Tống Ý Dung nặng trĩu, ngừng một lát mới tiếp tục nói, “Tôi không muốn nói với anh ấy.”
“Vì sao chứ?”, Vương Tri Viễn khó hiểu.
Khi Tống Ý Dung và Chu Lãng ở bên nhau, có cảm giác như hai đầu nam châm khác nhau ghép vào, rất là hài hòa.
Thần kinh đồng tính luyến ái nhạy bén của y nói cho y biết, hai người đang ở bên nhau, chính xác là đang yêu đương, người khác muốn xen vào là một việc hết sức khó khăn.
Cho nên Vương Tri Viễn chưa từng biết về quan hệ của hai người, đã theo bản năng mà để hai người ở chung một lều, ngay cả chuỗi hạt cũng bảo mua một đôi.
Tống Ý Dung nhìn Vương Tri Viễn, lại nói: “Chúng tôi còn chưa ở bên nhau.”
Câu nói này làm Vương Tri Viễn hoàn toàn ngây ngẩn: “Vậy cậu nghĩ về mối quan hệ này như thế nào?”
Tống Ý Dung lại trầm mặc lần nữa, cậu cũng không biết bản thân suy nghĩ cái gì.
Vương Tri Viễn là người từng trải, tuy rằng không hiểu hết tâm tư của Tống Ý Dung nhưng cũng đoán được đại khái: “Cậu lo lắng cha mẹ Chu Lãng không đồng ý, phải không?”
Một câu hỏi đi thẳng vào trọng tâm làm Tống Ý Dung không nhịn được mở lòng, nói: “Ừ, cho nên tôi nghĩ…… tôi rời đi có lẽ sẽ tốt hơn.”
“Vậy Chu Lãng đau khổ, cậu cũng không quan tâm sao?”, Vương Tri Viễn hỏi.
Mũi Tống Ý Dung chua xót, yết hầu lăn lăn, nói: “Nhưng tôi không còn cách nào.”
“Chúng ta đều giống nhau, hẳn là cậu cũng biết, xu hướng giới tính rất khó thay đổi, thích người đồng tính là một việc bất khả kháng, nó cũng không chịu bất cứ điều gì khống chế.”
Lời nói Vương Tri Viễn thấm thía, thở dài: “Nếu cậu rời đi, cậu muốn Chu Lãng lại đi yêu một người đàn ông khác à?”
“Nó gọi tôi một tiếng ‘anh’, tôi đã thật sự xem nó như em trai của mình, lời nói chắc chắn sẽ nghiêng về phía nó.”
Vương Tri Viễn tiếp tục nói: “Tôi không muốn nhìn thấy nó đau khổ.”
Tống Ý Dung rũ mắt, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn nghiêm túc ngồi trên ghế lắng nghe.
“Tính cách nó rất quật cường, sự tình đã nhận định thì rất khó thay đổi”, Vương Tri Viễn chậm rãi nói: “Để tránh có cái nhìn phiến diện với vấn đề này, tôi kiến nghị hai người có thể tán gẫu với nhau một chút, xem nó nghĩ như thế nào.”
“Rốt cuộc, tình yêu là chuyện của hai người.”
Không biết Tống Ý Dung có để tâm những lời nói này hay không, cậu vut ve ngón trỏ, tóc mái che khuất đôi mắt ướt át của cậu, thấp giọng nói: “Tôi sẽ nghĩ lại.”
Buổi tối, Chu Lãng đến tìm Tống Ý Dung.
Mới bước một chân vào cửa, mèo nhỏ không biết chui ra từ góc nào, cúi người lấy đà nhảy lên trên người anh, nhiệt tình mà dùng mặt cọ cọ cánh tay và quần áo của
anh.
Chu Lãng dùng tay xoa xoa đầu mèo, nhẹ nhàng đặt nó xuống đất, đi tìm người mình muốn gặp: “Tống Ý Dung?”
Phòng bếp không có ai, Chu Lãng lại vòng đến phòng ngủ, cửa phòng ngủ khép hờ, anh lại kêu một tiếng ‘Tống Ý Dung’, sau đó chậm rãi đẩy cửa ra.
Bức màn màu xanh lá trà được gom lại, hoàng hôn ngoài cửa sổ không kiêng nể gì mà chiếu vào phòng, sau đó bị khung cửa sổ phân cách thành từng khối màu cam.
Tống Ý Dung đưa lưng về phía cửa, cánh tay nâng lên muốn cởi áo ngắn tay ra, trong ánh hoàng hôn màu quýt, cậu cong lưng kéo áo qua đầu, cái lưng trắng tinh cong thành một đường cong mềm mại,
sau đó lại bị áo ngủ màu xám che đi.
Đường cong của lưng quá chói mắt, Tống Ý Dung xoay người lại, Chu Lãng mới thấy mái tóc đã ngắn đi rất nhiều của cậu, để lộ cái trán ra, nhìn rất gọn gàng, sạch sẽ.
Sau đó anh nghe thấy Tống Ý Dung cười nói: “Anh quay mặt đi một chút, em muốn thay quần.”
Chu Lãng nghe lời mà quay mặt đi, hầu kết di chuyển lên xuống, thấp giọng hỏi: “Sao lại cắt tóc?”
“Không đẹp sao?”, Tống Ý Dung để chân trần đi đến phía sau Chu Lãng, lúc mở miệng, thanh âm đã cách lỗ tai của anh rất gần, nhiệt khí phun lên lỗ tai anh.
Lông tơ phía sau lỗ tai Chu Lãng dựng lên,
làn da một mảnh nóng bỏng, nuốt nước bọt, đáp lời cậu: “Không phải, để thế nào cũng đẹp.”
Tống Ý Dung nhận được đáp án vừa lòng, ôm eo Chu Lãng từ phía sau, từng cái mut hôn đáp lên làn da sau cổ anh, những nơi được hôn qua ẩn hiện vệt nước ướt át.
Cả người Chu Lãng căng cứng, theo bản năng xoay tay ôm eo Tống Ý Dung, lại chạm vào một mảnh da thịt trơn mềm, Tống Ý Dung nhón chân, ghé vào bên tai Chu Lãng nhỏ giọng nói: “Không có mặc.”
Thanh âm nhẹ như lông chim, lại như mũi tên thần Cupid, bắn thẳng vào adrenalin của Chu Lãng, trái tim bùm bùm nhảy như sấm rền, xoay người lại, Chu Lãng chỉ duỗi tay chạm vào tóc Tống Ý Dung, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Có phải em không vui không?”
Tống Ý Dung né tránh ánh mắt Chu Lãng: “Nào có.”
Chu Lãng ôm Tống Ý Dung, tay lại không sờ lung tung, nói: “Không có gì đáng để em buồn.”
Tống Ý Dung buông tay, chui ra khỏi ngực Chu Lãng, đi đến mép giường, cúi đầu mặc quần.
Mặt mũi Tống Ý Dung trời sinh lãnh đạm, lúc không có biểu tình gì, tất cả ái muội, đa tình đều không thể nhìn thấy trên mặt cậu.
Chu Lãng đến gần vài bước, nắm lấy cánh tay thon gầy của Tống Ý Dung, cậu cũng không tránh, lại nâng mắt lên nhìn Chu
Lãng nói: “Em muốn cùng anh tán gẫu một chút.”
“Em nói đi”, Chu Lãng nói: “Anh nghe đây.”
Tống Ý Dung nhìn Chu Lãng, ánh mắt không rời, nói: “Chu Lãng, chúng ta còn chưa ở bên nhau, đúng không?”
“Ừ”, Chu Lãng thấp giọng đáp: “Em không muốn ……”
Đôi mắt Tống Ý Dung chua xót, giọng nói cũng hơi run lên: “Cho nên, nếu em muốn đi, có thể đi bất cứ lúc nào.”
Chu Lãng cúi người về phía trước, ôm mặt Tống Ý Dung, dùng sức vut ve vành tai và sườn mặt cậu, nghẹn giọng nói: “Không sao.”
Lòng bàn tay Chu Lãng thô ráp, chạm vào mặt có hơi đau, đôi mắt Tống Ý Dung luôn nhìn vào anh, lúc này đã biến đỏ.
Chu Lãng từng câu từng chữ hỏi: “Anh có thể đi tìm em không?”
Tống Ý Dung nói: “Anh có từng suy nghĩ, nếu ba mẹ của anh biết thì phải làm sao không?”
Chu Lãng nói: “Anh biết rất khó, nhưng anh không muốn để em cô đơn…”
Mặt Tống Ý Dung ấm áp, có vài giọt nước lạnh lẽo thấm vào khe hở ngón tay Chu Lãng.
Chu Lãng chậm rãi vut ve đôi mắt cậu, nhẹ nhàng xoa khóe mắt cho cậu, tiếp tục nói:
“Tống Ý Dung, em hãy tin tưởng anh một lần, chỉ cần chúng ta ở bên nhau, hết thảy đều sẽ tốt, được không?”
Tống Ý Dung ngơ ngác mà đối diện với đôi mắt của Chu Lãng, chịu thua trước sự dịu dàng quan tâm của anh, nói: “Được ……”
Môi Chu Lãng đến gần, hôn đôi mắt Tống Ý Dung càng thêm ướt át.
Trong nụ hôn này, Tống Ý Dung như được truyền vào dũng khí để đối mặt với mọi việc trên thế gian này.
Cậu ôm eo Chu Lãng, nghiêng đầu đi tìm bờ môi của anh, giống khách lữ hành trên sa mạc cuối cùng đã tìm được một mảnh ốc đảo của riêng mình.
Hoàng hôn dần dần trầm xuống, trong phòng tối tăm.
Tống Ý Dung ngẩng cổ, nốt ruồi trên hầu kết bị ai đó ngậm vào miệng, liên tục bị cọ xát.
Mưa lặng yên đánh vào cửa sổ, ngọn đèn dầu nơi xa đã được thắp lên, trong màn mưa bụi trắng xóa, đong đưa như những con đom đóm nhỏ.
Trên kính cửa sổ cũng ẩn hiện hình ảnh bọt nước đầm đìa.