Ban đêm, đối mặt máy tính, Tống Ý Dung gõ lung tung một hồi, cuối cùng lại xóa toàn bộ.
Tạp văn.
( loại văn viết về các vấn đề chính trị, xã hội)
Thật khiến cho người ta mê muội.
Gió hiu hiu phủi qua mặt kính cửa sổ, ban đêm bỗng nhiên đổ mưa, tiếng mưa rơi tí tách tí tách không lớn, chút không khí lạnh chui vào khe cửa sổ, độ ấm hạ thấp.
Tống Ý Dung chậm rãi ngẩng đầu, híp mắt nhìn thoáng qua, đỉnh đầu ánh đèn sáng tỏ, trong phòng một mảnh an tĩnh.
Mưa, tí tách mà nện ở trên cửa sổ, gõ ra tiếng vang trầm buồn.
Không biết làm cái gì, thất thần, chờ phục hồi tinh thần, màn hình máy tính đã tắt từ lâu, màu đen phản chiếu mặt Tống Ý Dung.
Đốt ngón tay vô ý thức mà gõ trên mặt bàn, cùng tiết tấu của tiếng mưa rơi như hòa thành một thể.
Nhàm chán mở ra vòng bạn bè trên di động, internet có chút chậm, qua một hồi mới đổi mới ra nội dung hôm nay, ghi chú tên là Tân Mạn Hương, một giờ trước gửi một tin.
Tân Mạn Hương: Người một nhà khó được cùng nhau đi ădu lịch một lần, chụp ảnh lưu niệm 【 hoa hoa 】
Đính kèm là 3 tấm ảnh chụp chung, 3 người trong ảnh cùng một kiểu tươi cười, ánh mặt trời chiếu vào phía sau, lưu lại bóng dáng bọn họ thân mật, thoạt nhìn là người một nhà hòa thuận, hạnh phúc nhiều đến quả thực muốn tràn ra màn hình.
Ngón tay chậm rãi chuyển động trên màn hình, Tống Ý Dung nhấn đến giao diện cá nhân của Tân Mạn Hương, ở lựa chọn “Không xem tin tức đối phương trong vòng bạn bè” đắn đo chừng nửa phút.
Đang muốn nhấn xuống lại nhảy ra một tin nhắn.
Tân Mạn Hương: [ Ý dung, gần đây sống vui vẻ không?]
Ba tháng một lời thăm hỏi, khung chat đơn bạc, ít đến đáng thương.
Vài câu đối thoại cũng không biết cách đây bao lâu, có lẽ là Tân Mạn Hương thiện tâm quá độ bỗng nhiên thương hại.
Bà còn có một đứa con trai ở phương xa cần quan tâm, cho nên đại phát từ bi mà bố thí một chút ấm áp.
Tống Ý Dung biểu tình bình đạm, gõ trả lời: [ Khá tốt. ]
Tân Mạn Hương: [ Vậy là tốt rồi, ra ngoài phải quan tâm bản thân cho tốt.]
Tống Ý Dung: [ Được.]
Đoạn nói chuyện phiếm tới đây đột nhiên im bặt, vài câu nói khô quắt không có dinh dưỡng, giống như làm cho có lệ, kéo lên trên một chút, nội dung gần như giống nhau.
Tống Ý Dung không hề do dự, lui về giao diện vừa rồi, chặn vòng bạn bè với đối phương.
Ném điện thoại ra xa trên sô pha, Tống Ý Dung ngả về phía sau, đem ngón tay một lần nữa đặt trên bàn phím.
Gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, cổ tay nhỏ giống như cành trên thân cây liễu, trong gió lốc trầm mặc, cô đơn mà đứng.
Trong nhà nhiều việc, Chu Lãng bận rộn đến khuya, tính đi ngủ, anh theo thói quen mà nhìn ngoài cửa sổ, xa xa, đèn nhà hàng xóm mới còn sáng lên.
Nhà nông, bình thường thì mọi người tắt đèn sớm, không quá 11 giờ khuya toàn bộ thôn đều sẽ yên tĩnh, chỉ còn một loạt đèn đường mới vừa tân trang sáng lên.
Ánh sáng trong nhà Tống Ý Dung trong đêm tối đen, nhìn là thấy cô đơn.
Nhận ra được mình đứng trước cửa sổ thật lâu, Chu Lãng quay mặt đi, kéo màn, xoay người trở lại phòng ngủ.
——
“Hắt xì ——” mới từ trên giường ngồi dậy, Tống Ý Dung liền đánh vài cái hắt xì, chăn mềm mại như nhung bị chồng chất ở bên hông, hầu hạ một chút ấm áp.
Gió thổi bay một nửa bức màn, lộ ra ánh sáng hi vọng ở chân trời, lúc này Tống Ý Dung mới chú ý, cửa sổ không được đóng kín, gần đó là một mảnh sàn ướt đẫm, còn có bùn đọng nâu đen.
Tống Ý Dung mang dép lê, huyệt Thái Dương giật giật từng cơn, nhéo nhéo mũi, đi ra bên ngoài cầm cây lau nhà dọn dẹp sàn nhà, đóng cửa sổ, lại lăn lộn một hồi trong nhà vệ sinh, thân thể bắt đầu nóng lên.
Rửa cây lau nhà, Tống Ý Dung đột nhiên dừng lại dựa vào tường, thấy có chút thở không nổi.
“Đúng là phát sốt?” Tống Ý Dung nhỏ giọng nói một câu, dùng mu bàn tay lạnh lẽo sờ sờ cái trán, nóng muốn phỏng.
Khắp người mệt mỏi rã rời, Tống Ý Dung thấy hơi choáng váng.
Cố gắng mà rửa mặt xong, Tống Ý Dung uống nửa ly nước ấm, hai chân bước đến nằm trên sô pha, ôm một cái áo khoác nằm yên.
Thân thể nơi nơi đều không thoải mái, nhưng Tống Ý Dung lại cảm thấy hưng phấn khôn tả.
Cứ như vậy đi, nằm, nhắm mắt lại.
Vô thanh vô tức biến mất.
Nghĩ nghĩ, Tống Ý Dung suýt chút cười ra tiếng.
Đuôi mắt nóng đến đỏ lên.
Di động trên mặt bàn không đúng lúc mà rung ong ong, Tống Ý Dung muốn ngắt nhưng ngón tay rã rời, bấm nhầm thành nút ‘nghe’.
Hình ảnh Khâu Mẫn khóe miệng mỉm cười, nhìn cậu: “Kiểm tra đột xuất, xem cậu có nghe lời bác sĩ hay không.”
Tống Ý Dung nghiêng đầu, nhìn về phía bên cạnh màn hình, đuôi mắt nóng đỏ chợt lóe qua camera, hầu kết cậu giật giật, không kiên nhẫn nói: “Khâu bác sĩ, tôi đang bận, tắt đây.”
“ Thanh âm cậu không tốt” Khâu Mẫn hơi hơi nhíu mày, “Làm sao vậy? Không lẽ bệnh sao?”
Tống Ý Dung cắn chặt răng, nghiêng đầu tránh màn hình, dùng giọng lười biếng như bình thường mà nói: “Không có việc gì, bác sĩ không cần nhọc lòng.”
Khâu Mẫn yên tĩnh giây lát, sau đó cũng dùng giọng nói như bình thường mà giao lưu: “Được rồi, tôi không quấy rầy anh, anh nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ừ” Tống Ý Dung nói: “Bye.”
Cắt video, Tống Ý Dung cố sức thở ra một hơi, dùng bàn tay lạnh lẽo chà xát gò má, lần thứ hai hôn mê đi.
Lần nữa tỉnh lại là bị một trận tiếng đập cửa mãnh liệt đánh thức.
Đầu vẫn rất đau, giống như bị người dùng búa đập một cái, làm não cậu vì căng thẳng mà mơ hồ.
Thanh âm gõ cửa cách một chút lại vang lên, tỏ vẻ nghị lực ngoan cường mà gõ đến khi mở cửa mới thôi.
Tống Ý Dung chịu đựng khó chịu, vùi vùi đầu vào chăn.
Tiếng đập cửa rất nặng, lại ‘đốc đốc’ hai tiếng, sau đó có người kêu tên cậu: “Tống Ý Dung, mở cửa.”
Thấy không có người trả lời, Chu Lãng lại kêu: “Có ở đây không?”
Tống Ý Dung nóng đến mơ màng, bị thanh âm ‘đùng đùng’ làm bực bội, đè dép lê, ba bước thành hai bước, bước chân lảo đảo nhưng nhanh chóng tới cửa, mở cửa, cau mày trừng còn nạt nộ: “Làm gì đó? Ồn ào quá.”
Gương mặt Tống Ý Dung phiếm hồng, đôi mắt sưng, đôi môi lại đỏ như máu, bởi vậy câu mắng này cũng không có bao nhiêu uy lực.
Trên người cậu mặc áo rộng thùng thình, còn ở trên sô pha lăn lộn nên bị nhăn dúm dó, lộ ra một mảnh cổ trắng như tuyết.
Cổ có một nốt ruồi, nằm trên hầu kết tinh xảo, theo từng lời Tống Ý Dung mà di chuyển lên xuống, giống một con thuyền nhỏ đậu ở ánh mặt trời trên sông, trắng thành một đường.
Cùng Tống Ý Dung đối diện, Chu Lãng ngẩn người: “Tôi…” nói không nên lời ý đồ khi đến của mình, lý do thoái thác đã chuẩn bị tốt cũng chẳng biết đi đâu.
“Cậu phát sốt?” Chu Lãng đành phải hỏi.
“Không.” Tống Ý Dung cười lạnh lùng như thay đổi thành người khác, làm bộ muốn đóng cửa.
Chu Lãng lẽ nào nhìn không hiểu, thấy Tống Ý Dung muốn lui về bên trong cánh cửa, vội vàng kéo cánh tay cậu: “Đợi chút” sau đó sờ trán Tống Ý Dung: “Trán cậu nóng quá.”
Tống Ý Dung bất đắc dĩ mà nhìn thoáng qua bàn tay Chu Lãng bắt lấy tay cậu, quật cường mà gằn từng chữ: “Nóng cũng không đi khám.”
Chu Lãng nhíu mi, không ra tiếng, qua một hồi lâu, mới nghẹn ra hai chữ: “Không được.”
Động tác phủi tay của Tống Ý Dung còn chưa kịp nhấc lên đã bị chặn ngang bế ‘công chúa’, sau đó được đặt trên giường, người này không buồn hé răng đắp chăn cho cậu, tiếp tục trầm mặc một hồi rồi mới mở miệng: “Cậu nghỉ ngơi trước, tôi đi mua thuốc cho cậu.”
Một hơi của Tống Ý Dung còn chưa thở hết liền thấy hắn đi rồi, trước khi đi còn đóng lại cửa sổ đang mở, kéo màn kín mít.
Tống Ý Dung nằm ngây ngốc ôm lấy chăn, nhìn bóng dáng Chu Lãng rời đi, tức đến ngứa răng.
Ước chừng nửa giờ, Chu Lãng quay lại, trong tay cầm túi thuốc, một ly nước ấm đưa tới bên miệng cậu, cứng rắn nói: “Uống thuốc.”
Tống Ý Dung nhắm miệng, không phản ứng.
Chu Lãng bưng nước không động, một lát sau, như dỗ em bé: “Không đắng, tôi cầm cho cậu khối đường phèn.”
Tống Ý Dung hít hít cái mũi, cảm thấy yết hầu có chút đau, bị dỗ như vậy cũng không muốn nóng nảy vô cớ nhưng vẫn không phục mà nói: “Tôi ăn đường gì chứ, cũng không phải trẻ con.”
Chu Lãng thật nghe lời mà tiếp: “Vậy không ăn.”
Cả người Tống Ý Dung cuộn trong chăn nhất thời ấm áp, cũng không còn khó chịu như vậy, khôi phục bộ dáng như cũ: “Anh đưa cho tôi, tôi tự mình uống.”
“Được ” Chu Lãng mở hộp thuốc: “Cái này là một ngày ba lần, một lần một viên…”
“Ừ” Tống Ý Dung tức giận: “Tôi tự xem được.”
Vỏ thuốc bọc đường hòa tan rất nhanh, viên thuốc cuối cùng dính ở cổ họng, vị đắng làm cậu nhấp miệng nuốt nuốt.
Chu Lãng nhìn cậu, cúi đầu s0 soạng ở trong túi một hồi, tìm ra một gói giấy nhỏ bọc tầng tầng lớp lớp, xé đi vài lớp lộ ra mấy khối đường phèn nho nhỏ.
Chu Lãng cúi đầu nhìn nhìn, lại quan sát biểu tình Tống Ý Dung, cầm giấy bao không nhúc nhích, giống một tên ngốc.
Tống Ý Dung “Xí” một tiếng, trề môi vươn lòng bàn tay, như ‘ông lớn khó tính’ mà nói: “Chỉ một cái thôi.”
Khóe miệng Chu Lãng cực kỳ bé nhỏ mà cong một chút, để đường trên tay cậu: “ Ừ, một cái.”
Uống thuốc, ngủ một giấc, nóng ra một thân mồ hôi, tỉnh lại, Tống Ý Dung cảm giác tinh thần khá hơn nhiều, tứ chi cũng không mệt mỏi giống buổi sáng.
Nhưng dạ dày trống trơn, lên cơn đói, lúc đi tắm, bụng đã kêu, tắm rửa xong ra, kêu càng to hơn.
Tống Ý Dung đứng ở phòng bếp, nhìn gia vị cùng đồ ăn của cái lẩu đầy một tủ lạnh, ngây ra, sau một lúc lâu, vẫn là đóng cửa tủ lạnh.
Nghĩ, chiên cái trứng là được.
Nghe tiếng cửa vang lên kẽo kẹt, Tống Ý Dung bỏ trứng gà xuống, xoay đầu cùng Chu Lãng mới vừa đi vào, mặt đối mặt nhìn nhau: “Sao vậy?” Tống Ý Dung hỏi.
“Tôi về nhà một chút” Chu Lãng nói.
Lúc này, Tống Ý Dung mới chú ý trong tay Chu Lãng còn bưng một cái chén sứ: “ Trong tay anh là cái gì?”
Chu Lãng: “Cháo.”
Tống Ý Dung liền ngồi xuống ăn cháo, trứng chiên gì đó bị vứt ra sau đầu.
Bên trong cháo bỏ thêm trứng vịt bắc thảo và thịt nạc, ăn rất thơm ngon.
Ăn đến một nửa, Tống Ý Dung đem cái muỗng để bên cạnh chén, ngẩng đầu lên, nhếch khóe miệng, nhìn Chu Lãng: “Nói xem, hôm nay giúp tôi nhiều như vậy, anh muốn báo đáp thế nào mới được?”
Tính tình nhỏ phát ra lúc phát sốt khó chịu, biến mất không còn tăm hơi, mặt Tống Ý Dung mang cười, ngữ khí bắt đầu trở nên tuỳ tiện, mê hoặc người, nhưng cảm giác cách một lớp mỏng, chân thật lại mơ hồ.
Chu Lãng nhìn đôi mắt phiếm hồng của cậu: “Không cần.”
“Được thôi” Tống Ý Dung một lần nữa cầm lấy cái muỗng, xem như không có gì mà nói: “Vậy tôi cũng không khách khí.”
Chu Lãng nhìn chằm chằm cậu một hồi mới nói: “Ừ.”
“Tiếc là ăn lẩu không được” Tống Ý Dung cắn muỗng, li3m sạch sẽ cháo trên đó: “Lần sau có cơ hội, nhất định phải ăn.”
Tiếng nói còn mang theo nghèn nghẹn, nói chuyện chậm rì rì, nhưng tiếc nuối trong giọng nói giống như là thiệt tình.
Chu Lãng thình lình thu hồi tầm mắt, đột nhiên đứng lên, nói: “Trong nhà còn có việc, tôi đi về trước.”
Chu Lãng mặc áo màu đen, Tống Ý Dung nhìn hắn xoay người đi, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, ngẩn người, ngẩng đầu nhìn điều hòa đang mở, nói thầm: “Không đến mức nóng như vậy chứ.”
Trên lưng Chu Lãng thấm ướt một mảng, đến khi ra khỏi cửa, mới cảm giác cơ bắp cả người thả lỏng.
– Còn tiếp –
Ban đêm, đối mặt máy tính, Tống Ý Dung gõ lung tung một hồi, cuối cùng lại xóa toàn bộ.
Tạp văn.
( loại văn viết về các vấn đề chính trị, xã hội)
Thật khiến cho người ta mê muội.
Gió hiu hiu phủi qua mặt kính cửa sổ, ban đêm bỗng nhiên đổ mưa, tiếng mưa rơi tí tách tí tách không lớn, chút không khí lạnh chui vào khe cửa sổ, độ ấm hạ thấp.
Tống Ý Dung chậm rãi ngẩng đầu, híp mắt nhìn thoáng qua, đỉnh đầu ánh đèn sáng tỏ, trong phòng một mảnh an tĩnh.
Mưa, tí tách mà nện ở trên cửa sổ, gõ ra tiếng vang trầm buồn.
Không biết làm cái gì, thất thần, chờ phục hồi tinh thần, màn hình máy tính đã tắt từ lâu, màu đen phản chiếu mặt Tống Ý Dung.
Đốt ngón tay vô ý thức mà gõ trên mặt bàn, cùng tiết tấu của tiếng mưa rơi như hòa thành một thể.
Nhàm chán mở ra vòng bạn bè trên di động, internet có chút chậm, qua một hồi mới đổi mới ra nội dung hôm nay, ghi chú tên là Tân Mạn Hương, một giờ trước gửi một tin.
Tân Mạn Hương: Người một nhà khó được cùng nhau đi ădu lịch một lần, chụp ảnh lưu niệm 【 hoa hoa 】
Đính kèm là tấm ảnh chụp chung, người trong ảnh cùng một kiểu tươi cười, ánh mặt trời chiếu vào phía sau, lưu lại bóng dáng bọn họ thân mật, thoạt nhìn là người một nhà hòa thuận, hạnh phúc nhiều đến quả thực muốn tràn ra màn hình.
Ngón tay chậm rãi chuyển động trên màn hình, Tống Ý Dung nhấn đến giao diện cá nhân của Tân Mạn Hương, ở lựa chọn “Không xem tin tức đối phương trong vòng bạn bè” đắn đo chừng nửa phút.
Đang muốn nhấn xuống lại nhảy ra một tin nhắn.
Tân Mạn Hương: [ Ý dung, gần đây sống vui vẻ không?]
Ba tháng một lời thăm hỏi, khung chat đơn bạc, ít đến đáng thương.
Vài câu đối thoại cũng không biết cách đây bao lâu, có lẽ là Tân Mạn Hương thiện tâm quá độ bỗng nhiên thương hại.
Bà còn có một đứa con trai ở phương xa cần quan tâm, cho nên đại phát từ bi mà bố thí một chút ấm áp.
Tống Ý Dung biểu tình bình đạm, gõ trả lời: [ Khá tốt. ]
Tân Mạn Hương: [ Vậy là tốt rồi, ra ngoài phải quan tâm bản thân cho tốt.]
Tống Ý Dung: [ Được.]
Đoạn nói chuyện phiếm tới đây đột nhiên im bặt, vài câu nói khô quắt không có dinh dưỡng, giống như làm cho có lệ, kéo lên trên một chút, nội dung gần như giống nhau.
Tống Ý Dung không hề do dự, lui về giao diện vừa rồi, chặn vòng bạn bè với đối phương.
Ném điện thoại ra xa trên sô pha, Tống Ý Dung ngả về phía sau, đem ngón tay một lần nữa đặt trên bàn phím.
Gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, cổ tay nhỏ giống như cành trên thân cây liễu, trong gió lốc trầm mặc, cô đơn mà đứng.
Trong nhà nhiều việc, Chu Lãng bận rộn đến khuya, tính đi ngủ, anh theo thói quen mà nhìn ngoài cửa sổ, xa xa, đèn nhà hàng xóm mới còn sáng lên.
Nhà nông, bình thường thì mọi người tắt đèn sớm, không quá giờ khuya toàn bộ thôn đều sẽ yên tĩnh, chỉ còn một loạt đèn đường mới vừa tân trang sáng lên.
Ánh sáng trong nhà Tống Ý Dung trong đêm tối đen, nhìn là thấy cô đơn.
Nhận ra được mình đứng trước cửa sổ thật lâu, Chu Lãng quay mặt đi, kéo màn, xoay người trở lại phòng ngủ.
——
“Hắt xì ——” mới từ trên giường ngồi dậy, Tống Ý Dung liền đánh vài cái hắt xì, chăn mềm mại như nhung bị chồng chất ở bên hông, hầu hạ một chút ấm áp.
Gió thổi bay một nửa bức màn, lộ ra ánh sáng hi vọng ở chân trời, lúc này Tống Ý Dung mới chú ý, cửa sổ không được đóng kín, gần đó là một mảnh sàn ướt đẫm, còn có bùn đọng nâu đen.
Tống Ý Dung mang dép lê, huyệt Thái Dương giật giật từng cơn, nhéo nhéo mũi, đi ra bên ngoài cầm cây lau nhà dọn dẹp sàn nhà, đóng cửa sổ, lại lăn lộn một hồi trong nhà vệ sinh, thân thể bắt đầu nóng lên.
Rửa cây lau nhà, Tống Ý Dung đột nhiên dừng lại dựa vào tường, thấy có chút thở không nổi.
“Đúng là phát sốt?” Tống Ý Dung nhỏ giọng nói một câu, dùng mu bàn tay lạnh lẽo sờ sờ cái trán, nóng muốn phỏng.
Khắp người mệt mỏi rã rời, Tống Ý Dung thấy hơi choáng váng.
Cố gắng mà rửa mặt xong, Tống Ý Dung uống nửa ly nước ấm, hai chân bước đến nằm trên sô pha, ôm một cái áo khoác nằm yên.
Thân thể nơi nơi đều không thoải mái, nhưng Tống Ý Dung lại cảm thấy hưng phấn khôn tả.
Cứ như vậy đi, nằm, nhắm mắt lại.
Vô thanh vô tức biến mất.
Nghĩ nghĩ, Tống Ý Dung suýt chút cười ra tiếng.
Đuôi mắt nóng đến đỏ lên.
Di động trên mặt bàn không đúng lúc mà rung ong ong, Tống Ý Dung muốn ngắt nhưng ngón tay rã rời, bấm nhầm thành nút ‘nghe’.
Hình ảnh Khâu Mẫn khóe miệng mỉm cười, nhìn cậu: “Kiểm tra đột xuất, xem cậu có nghe lời bác sĩ hay không.”
Tống Ý Dung nghiêng đầu, nhìn về phía bên cạnh màn hình, đuôi mắt nóng đỏ chợt lóe qua camera, hầu kết cậu giật giật, không kiên nhẫn nói: “Khâu bác sĩ, tôi đang bận, tắt đây.”
“ Thanh âm cậu không tốt” Khâu Mẫn hơi hơi nhíu mày, “Làm sao vậy? Không lẽ bệnh sao?”
Tống Ý Dung cắn chặt răng, nghiêng đầu tránh màn hình, dùng giọng lười biếng như bình thường mà nói: “Không có việc gì, bác sĩ không cần nhọc lòng.”
Khâu Mẫn yên tĩnh giây lát, sau đó cũng dùng giọng nói như bình thường mà giao lưu: “Được rồi, tôi không quấy rầy anh, anh nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ừ” Tống Ý Dung nói: “Bye.”
Cắt video, Tống Ý Dung cố sức thở ra một hơi, dùng bàn tay lạnh lẽo chà xát gò má, lần thứ hai hôn mê đi.
Lần nữa tỉnh lại là bị một trận tiếng đập cửa mãnh liệt đánh thức.
Đầu vẫn rất đau, giống như bị người dùng búa đập một cái, làm não cậu vì căng thẳng mà mơ hồ.
Thanh âm gõ cửa cách một chút lại vang lên, tỏ vẻ nghị lực ngoan cường mà gõ đến khi mở cửa mới thôi.
Tống Ý Dung chịu đựng khó chịu, vùi vùi đầu vào chăn.
Tiếng đập cửa rất nặng, lại ‘đốc đốc’ hai tiếng, sau đó có người kêu tên cậu: “Tống Ý Dung, mở cửa.”
Thấy không có người trả lời, Chu Lãng lại kêu: “Có ở đây không?”
Tống Ý Dung nóng đến mơ màng, bị thanh âm ‘đùng đùng’ làm bực bội, đè dép lê, ba bước thành hai bước, bước chân lảo đảo nhưng nhanh chóng tới cửa, mở cửa, cau mày trừng còn nạt nộ: “Làm gì đó? Ồn ào quá.”
Gương mặt Tống Ý Dung phiếm hồng, đôi mắt sưng, đôi môi lại đỏ như máu, bởi vậy câu mắng này cũng không có bao nhiêu uy lực.
Trên người cậu mặc áo rộng thùng thình, còn ở trên sô pha lăn lộn nên bị nhăn dúm dó, lộ ra một mảnh cổ trắng như tuyết.
Cổ có một nốt ruồi, nằm trên hầu kết tinh xảo, theo từng lời Tống Ý Dung mà di chuyển lên xuống, giống một con thuyền nhỏ đậu ở ánh mặt trời trên sông, trắng thành một đường.
Cùng Tống Ý Dung đối diện, Chu Lãng ngẩn người: “Tôi…” nói không nên lời ý đồ khi đến của mình, lý do thoái thác đã chuẩn bị tốt cũng chẳng biết đi đâu.
“Cậu phát sốt?” Chu Lãng đành phải hỏi.
“Không.” Tống Ý Dung cười lạnh lùng như thay đổi thành người khác, làm bộ muốn đóng cửa.
Chu Lãng lẽ nào nhìn không hiểu, thấy Tống Ý Dung muốn lui về bên trong cánh cửa, vội vàng kéo cánh tay cậu: “Đợi chút” sau đó sờ trán Tống Ý Dung: “Trán cậu nóng quá.”
Tống Ý Dung bất đắc dĩ mà nhìn thoáng qua bàn tay Chu Lãng bắt lấy tay cậu, quật cường mà gằn từng chữ: “Nóng cũng không đi khám.”
Chu Lãng nhíu mi, không ra tiếng, qua một hồi lâu, mới nghẹn ra hai chữ: “Không được.”
Động tác phủi tay của Tống Ý Dung còn chưa kịp nhấc lên đã bị chặn ngang bế ‘công chúa’, sau đó được đặt trên giường, người này không buồn hé răng đắp chăn cho cậu, tiếp tục trầm mặc một hồi rồi mới mở miệng: “Cậu nghỉ ngơi trước, tôi đi mua thuốc cho cậu.”
Một hơi của Tống Ý Dung còn chưa thở hết liền thấy hắn đi rồi, trước khi đi còn đóng lại cửa sổ đang mở, kéo màn kín mít.
Tống Ý Dung nằm ngây ngốc ôm lấy chăn, nhìn bóng dáng Chu Lãng rời đi, tức đến ngứa răng.
Ước chừng nửa giờ, Chu Lãng quay lại, trong tay cầm túi thuốc, một ly nước ấm đưa tới bên miệng cậu, cứng rắn nói: “Uống thuốc.”
Tống Ý Dung nhắm miệng, không phản ứng.
Chu Lãng bưng nước không động, một lát sau, như dỗ em bé: “Không đắng, tôi cầm cho cậu khối đường phèn.”
Tống Ý Dung hít hít cái mũi, cảm thấy yết hầu có chút đau, bị dỗ như vậy cũng không muốn nóng nảy vô cớ nhưng vẫn không phục mà nói: “Tôi ăn đường gì chứ, cũng không phải trẻ con.”
Chu Lãng thật nghe lời mà tiếp: “Vậy không ăn.”
Cả người Tống Ý Dung cuộn trong chăn nhất thời ấm áp, cũng không còn khó chịu như vậy, khôi phục bộ dáng như cũ: “Anh đưa cho tôi, tôi tự mình uống.”
“Được ” Chu Lãng mở hộp thuốc: “Cái này là một ngày ba lần, một lần một viên…”
“Ừ” Tống Ý Dung tức giận: “Tôi tự xem được.”
Vỏ thuốc bọc đường hòa tan rất nhanh, viên thuốc cuối cùng dính ở cổ họng, vị đắng làm cậu nhấp miệng nuốt nuốt.
Chu Lãng nhìn cậu, cúi đầu s soạng ở trong túi một hồi, tìm ra một gói giấy nhỏ bọc tầng tầng lớp lớp, xé đi vài lớp lộ ra mấy khối đường phèn nho nhỏ.
Chu Lãng cúi đầu nhìn nhìn, lại quan sát biểu tình Tống Ý Dung, cầm giấy bao không nhúc nhích, giống một tên ngốc.
Tống Ý Dung “Xí” một tiếng, trề môi vươn lòng bàn tay, như ‘ông lớn khó tính’ mà nói: “Chỉ một cái thôi.”
Khóe miệng Chu Lãng cực kỳ bé nhỏ mà cong một chút, để đường trên tay cậu: “ Ừ, một cái.”
Uống thuốc, ngủ một giấc, nóng ra một thân mồ hôi, tỉnh lại, Tống Ý Dung cảm giác tinh thần khá hơn nhiều, tứ chi cũng không mệt mỏi giống buổi sáng.
Nhưng dạ dày trống trơn, lên cơn đói, lúc đi tắm, bụng đã kêu, tắm rửa xong ra, kêu càng to hơn.
Tống Ý Dung đứng ở phòng bếp, nhìn gia vị cùng đồ ăn của cái lẩu đầy một tủ lạnh, ngây ra, sau một lúc lâu, vẫn là đóng cửa tủ lạnh.
Nghĩ, chiên cái trứng là được.
Nghe tiếng cửa vang lên kẽo kẹt, Tống Ý Dung bỏ trứng gà xuống, xoay đầu cùng Chu Lãng mới vừa đi vào, mặt đối mặt nhìn nhau: “Sao vậy?” Tống Ý Dung hỏi.
“Tôi về nhà một chút” Chu Lãng nói.
Lúc này, Tống Ý Dung mới chú ý trong tay Chu Lãng còn bưng một cái chén sứ: “ Trong tay anh là cái gì?”
Chu Lãng: “Cháo.”
Tống Ý Dung liền ngồi xuống ăn cháo, trứng chiên gì đó bị vứt ra sau đầu.
Bên trong cháo bỏ thêm trứng vịt bắc thảo và thịt nạc, ăn rất thơm ngon.
Ăn đến một nửa, Tống Ý Dung đem cái muỗng để bên cạnh chén, ngẩng đầu lên, nhếch khóe miệng, nhìn Chu Lãng: “Nói xem, hôm nay giúp tôi nhiều như vậy, anh muốn báo đáp thế nào mới được?”
Tính tình nhỏ phát ra lúc phát sốt khó chịu, biến mất không còn tăm hơi, mặt Tống Ý Dung mang cười, ngữ khí bắt đầu trở nên tuỳ tiện, mê hoặc người, nhưng cảm giác cách một lớp mỏng, chân thật lại mơ hồ.
Chu Lãng nhìn đôi mắt phiếm hồng của cậu: “Không cần.”
“Được thôi” Tống Ý Dung một lần nữa cầm lấy cái muỗng, xem như không có gì mà nói: “Vậy tôi cũng không khách khí.”
Chu Lãng nhìn chằm chằm cậu một hồi mới nói: “Ừ.”
“Tiếc là ăn lẩu không được” Tống Ý Dung cắn muỗng, lim sạch sẽ cháo trên đó: “Lần sau có cơ hội, nhất định phải ăn.”
Tiếng nói còn mang theo nghèn nghẹn, nói chuyện chậm rì rì, nhưng tiếc nuối trong giọng nói giống như là thiệt tình.
Chu Lãng thình lình thu hồi tầm mắt, đột nhiên đứng lên, nói: “Trong nhà còn có việc, tôi đi về trước.”
Chu Lãng mặc áo màu đen, Tống Ý Dung nhìn hắn xoay người đi, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, ngẩn người, ngẩng đầu nhìn điều hòa đang mở, nói thầm: “Không đến mức nóng như vậy chứ.”
Trên lưng Chu Lãng thấm ướt một mảng, đến khi ra khỏi cửa, mới cảm giác cơ bắp cả người thả lỏng.
– Còn tiếp –