Suy nghĩ chạy lung tung trong đầu, Tống Ý Dung cảm thấy bản thân đã nghĩ nhiều rồi, tự nhiên thấy khó chịu lên, cứng ngắc mà ngồi nhìn Chu Lãng, không nói một chữ.
“Hòm thuốc…” tầm mắt Chu Lãng dừng ở cái rương nhỏ nằm trên ghế: “Muốn tôi giúp cậu sao?”
Tống Ý Dung lấy lại tinh thần: “Không phải.”
“Anh…”, Tống Ý Dung nhìn vào mắt Chu Lãng: “Kéo tay áo lên đi.”
“Tôi không có bị thương.” Chu Lãng cảm thấy trên người hắn không có chỗ nào cần bôi thuốc.
“Tôi thấy rõ ràng là có”, Tống Ý Dung hối thúc: “Anh kéo nhanh đi.”
“Nếu không tôi tự kéo, anh cũng đừng trách tôi không lịch sự.”
Chu Lãng im im, không còn cách nào, chỉ có thể cuốn ống tay áo lên, duỗi cánh tay đến trước mặt Tống Ý Dung.
Vết thương nhỏ rất nhiều, Tống Ý Dung nhớ lại hình ảnh Chu Lãng cõng mình đi từng bước xuống núi ngày hôm qua, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
“Bôi thuốc sẽ không có sẹo”, Tống Ý Dung bóp thuốc mỡ màu trắng lên tăm bông đang cầm, cẩn thận bôi lên những vết thương trên cánh tay: “Có biết không?”
Đường cong cánh tay Chu Lãng cứng rắn, ấn tăm bông lên như ấn vào đá, trên da có một hai cái sẹo nhợt nhạt, hẳn là bị thương lúc trước.
Chỉ có thanh âm lải nhải của Tống Ý Dung quẩn quanh hai người, từ đầu đến cuối Chu Lãng không nói lời nào.
Tống Ý Dung nhìn lướt qua Chu Lãng, vô tình thấy lỗ tai đo đỏ của hắn, nổi hứng đùa giỡn mà nói: “Này, chẳng lẽ anh chưa bao giờ yêu hả?”
Chu Lãng: “Chưa từng.”
Tống Ý Dung: “Hèn chi.”
Chu Lãng nhíu mi: “Sao chứ?”
Tống Ý Dung thấp giọng nói từng chữ: “Nhìn có vẻ không nhiều kinh nghiệm.”
Nốt ruồi nhạt màu trên hầu kết của Tống Ý Dung quá gần, thanh âm cậu thong thả và êm dịu, giống như lông chim phất qua bên tai, hô hấp Chu Lãng thoáng chốc nặng nề hơn.
“Tống Ý Dung”, Chu Lãng trầm thấp mà gọi: “Cậu rất có kinh nghiệm?”
Tống Ý Dung dừng một chút, nâng cằm: “Dĩ nhiên!”
“vèo”, một viên cầu nhỏ màu vàng bay qua trước mắt, hết sức linh hoạt, làm Tống Ý Dung giật mình, nhìn có vẻ như chột dạ.
“Nhà cậu có mèo sao?” Chu Lãng bật dậy, một đoạn eo thon chắc ụp vào trước mặt Tống Ý Dung, thoạt nhìn xúc cảm rất tốt, Tống Ý Dung cưỡng ép đầu mình nghiêng đi, vờ như tìm mèo: “Nói Nhiều, Nói Nhiều, ra đây.”
Mèo nhỏ mấy ngày trước thấy người là run bần bật, nghe thấy tiếng gọi, không biết từ cái góc nào mà chạy ra, nhảy thẳng vào ngực Tống Ý Dung, loay hoay tìm vị trí thoải mái mà nằm: “Meo…”
Tống Ý Dung giới thiệu: “ Nói Nhiều, mèo nhỏ của tôi.”
Sau đó nắm chân trước mèo vẫy vẫy: “Đến đây, chào anh Chu một cái nào.”
Lông mi thật dài của Nói Nhiều nhấp nháy nhấp nháy, nhìn chằm chằm sinh vật cao lớn trước mặt một lúc lâu, sợ tới mức thanh âm cũng nhỏ xíu: “Mèo…”
Không ngờ, sinh vật cao lớn kia cong lưng, dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi cằm nó: “Nói Nhiều ngoan.”
Thật ngoài dự đoán mà, quá thoải mái, mèo nhỏ nheo nheo mắt, lại ngẩng cằm lên một chút.
“Mèo nhỏ này đến nhà tôi, không chịu đi”, Tống Ý Dung nhẹ vỗ về lông xù mềm mại: “Nên tôi để nuôi luôn.”
Lông mèo ánh màu vàng ấm được ngón tay trắng như ngọc vuốt lên như đánh sâu vào thị giác, Tống Ý Dung có một nốt ruồi mọc trên đoạn xương nhô lên trên cổ tay, giống cái mọc trên hầu kết ở cổ, màu cũng nhợt nhạt, gần như màu nâu.
Nốt ruồi trên người Tống Ý Dung dường như đều có điểm đặc biệt.
Chu Lãng yên lặng dời ánh mắt đi, nói: “Mèo rất đáng yêu.”
Nói Nhiều ham chơi, bình thường không thấy bóng dáng, nhưng chỉ cần Tống Ý Dung kêu nó một tiếng, nó sẽ ngoan ngoãn chạy ra, nằm bên chân cậu nhẹ nhàng cọ.
Động vật rất có linh tính, trước kia Tống Ý Dung không nghĩ như vậy, lúc cảm thấy phiền não, bất cứ thanh âm nào cũng sẽ làm cậu sinh ra cảm xúc không tốt.
Nhưng đến khi có mèo nhỏ thình lình xuất hiện trong sân nhà của Tống Ý Dung, cậu mới chậm rãi phát hiện, thật ra có một con mèo bên cạnh cũng không đến nỗi.
Ăn cơm chiều xong, tối đến làm độ ấm giảm xuống, trong thôn cây cối nhiều nên gió thổi qua da mang theo cảm giác lành lạnh.
Chỗ mắt cá chân sưng lên, đỏ sậm, mỗi khi đụng vào thì rất đau, cậu đã đi khám bác sĩ, không ảnh hưởng đến xương nhưng có tổn thương nhỏ ở phần mềm.
Tất nhiên là không tránh được bị đau một thời gian.
Tống Ý Dung nằm dựa trên ghế mây, mắt cá chân bị thương được đắp một cái khăn lông làm lạnh, lạnh lẽo xua đi một chút đau đớn.
Giấy đóng thành sách lại lật qua một mặt, Tống Ý Dung cảm thấy hơi mệt mỏi, kim ngắn đồng hồ lặng yên xẹt qua số 12, khăn đắp ở mắt cá chân đã không còn lạnh.
Tống Ý Dung đỡ ghế mây gian nan mà đứng dậy, chợt thấy di động rung rung, nhận được hai tin nhắn WeChat.
Cậu cố gắng đứng thẳng bằng một chân, khom lưng cầm di động xem tin nhắn, Nói Nhiều thấy cậu đứng, bò đến ghế mây cậu vừa mới ngồi, trừng đôi mắt tròn xoe nhìn cậu.
Chu Lãng: [ Mắt cá chân còn đau không? Nhà tôi có dầu thuốc.]
Chu Lãng: [ Hiệu quả rất tốt.]
Gửi tin nhắn xong, Chu Lãng lại nhìn vào ánh đèn đang sáng ở đối diện, ánh sáng mờ nhạt chậm rãi tiến vào bóng đêm xung quanh, ảo giác như sắp bị bóng tối nuốt chửng.
Tống Ý Dung mang đến cho Chu Lãng cảm giác thật kỳ diệu, thoạt nhìn như rất cần được bảo vệ, nhưng lại lần lượt biểu hiện ra sức sống vô cùng ngoan cường, dẻo dai, phảng phất như không cần bất cứ ai giúp đỡ.
Như lục bình.
Dùng một bộ rễ thon dài chống trụ cho một linh hồn phiêu bạt.
Vương Tri Viễn lại gọi điện thoại đến, Chu Lãng nhìn màn hình thông báo thật lâu mới ấn xuống nút ‘nghe’: “Xa ca.”
Thanh âm Vương Tri Viễn rất nhanh phát ra từ microphone: “Ở nhà hả Chu Lãng?”
“Ừ ”, Chu Lãng hỏi: “Sao lại gọi điện thoại trễ như vậy?”
“Cũng do có người sốt ruột”, Vương Tri Viễn cười nhẹ: “Muốn tìm em hỏi một chút tình huống của bạn hàng xóm kia.”
“Cậu ấy…” Chu Lãng nói: “Khá tốt.”
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay bị bẻ cong, Chu Lãng buông lỏng tay, chà chà đầu thuốc vào cửa sổ.
“Việc nhờ em hỗ trợ quan tâm, chăm sóc”, Vương Tri Viễn dặn dò: “Tuyệt đối đừng để cậu ấy biết.”
Chu Lãng “ừ” một tiếng, trầm mặc cầm di động, sau một lúc lâu mới hỏi: “Người bạn kia của anh…”
Vương Tri Viễn quay đầu nói chuyện với khách hàng, nhất thời không nghe rõ: “Cái gì?”
“À, không có gì”, Chu Lãng nói.
“Việc đã nói với em, em nhớ kĩ ha.”
“Ừ.”
Ngắt điện thoại, tin nhắn của Tống Ý Dung vừa vặn xuất hiện trên màn hình.
Ảnh đại diện màu trắng biến thành mèo nhỏ có lông trắng vàng giao nhau.
Tống Ý Dung: [ Thật sự rất đau.]
Ném điếu thuốc bị cong lên bàn, Chu Lãng dựa lưng vào bàn, hai tay cầm di động gõ chữ, phòng khách chỉ để lại một cái đèn nhỏ, ánh sáng ảm đạm, nhưng ánh sáng màn hình di động lại chiếu rõ khuôn mặt hắn.
Chu Lãng: [ Bây giờ tôi đem qua cho cậu, có muốn không?]
Tống Ý Dung: [ Muốn.]
Cơ hồ là dùng một giây để trả lời.
Sau khi màn hình tắt, Chu Lãng mới hoàn hồn, cầm lấy dầu thuốc trên bàn, chạy đi trong bóng đêm.
Tốc độ mở cửa của Tống Ý Dung rất chậm, cậu lao lực mà nhảy đến cửa, sàn nhà vang lên tiếng thùng thùng.
Vừa mở cửa, Tống Ý Dung lúc này đã rất mệt, không giữ được thăng bằng mà ngã về phía trước, Chu Lãng vội vàng đỡ cậu.
Tống Ý Dung khó khăn đỡ khung cửa mà đứng, có chút chật vật hỏi: “Anh có mang theo dầu thuốc không?”
“Có”, Chu Lãng đưa cho cậu xem bình sứ trắng trên tay, sau đó đi vào đổi giày ở huyền quan: “Tôi đỡ cậu đi vào.”
Áo ngủ chất lụa tạo xúc cảm cực kỳ mềm mại, màu xám nhạt làm khuôn mặt Tống Ý Dung càng trắng, cậu hỏi: “Sao giờ này anh còn chưa ngủ?”
“Đang học từ đơn.” Chu Lãng lời ít mà ý nhiều.
Tống Ý Dung ngẩng đầu nhìn Chu Lãng, tuy rằng trong lòng có chút hoang mang nhưng vẫn không nhiều lời, bỏ qua đề tài này, ngồi xuống sô pha hỏi: “Dầu thuốc này dùng thế nào mới tốt?”
Chu Lãng: “Xoa nhẹ là được, để thuốc thấm vào.”
Tống Ý Dung cởi vớ, thử xoay người lại bóp mắt cá chân, với thì tới được nhưng để xoa bóp thì không ổn lắm: “Haizz…”, cậu đột nhiên thở dài.
“Sao vậy?” Chu Lãng nhìn cậu hỏi.
“Cách xoa không đúng lắm”, Tống Ý Dung nhíu mày: “Không thoải mái.”
Chu Lãng do dự nói: “Muốn tôi giúp cậu không, tôi có học một chút…”
Đêm dài yên tĩnh, phóng đại gấp nhiều lần những chi tiết nhỏ ban ngày không chú ý, tiếng hít thở tựa hồ cũng rõ ràng hơn.
Mặt mày Tống Ý Dung cong cong, cười cười với Chu Lãng:“Được đó, phiền anh.”
Ngọa tầm* trên mắt Tống Du nhợt nhạt, ánh đèn nhiễm một vầng trắng mềm mại lên đó.
Ánh sáng lưu chuyển trong mắt, như ánh mặt trời phản chiếu trên những con sóng dập dềnh của hồ nước sâu thẳm.
Có trong nháy mắt, Chu Lãng thật sự cho rằng bản thân đã chìm sâu vào hồ nước đó.
* vùng da giữa chân mày và viền trên của mắt
– Còn tiếp –
Suy nghĩ chạy lung tung trong đầu, Tống Ý Dung cảm thấy bản thân đã nghĩ nhiều rồi, tự nhiên thấy khó chịu lên, cứng ngắc mà ngồi nhìn Chu Lãng, không nói một chữ.
“Hòm thuốc…” tầm mắt Chu Lãng dừng ở cái rương nhỏ nằm trên ghế: “Muốn tôi giúp cậu sao?”
Tống Ý Dung lấy lại tinh thần: “Không phải.”
“Anh…”, Tống Ý Dung nhìn vào mắt Chu Lãng: “Kéo tay áo lên đi.”
“Tôi không có bị thương.” Chu Lãng cảm thấy trên người hắn không có chỗ nào cần bôi thuốc.
“Tôi thấy rõ ràng là có”, Tống Ý Dung hối thúc: “Anh kéo nhanh đi.”
“Nếu không tôi tự kéo, anh cũng đừng trách tôi không lịch sự.”
Chu Lãng im im, không còn cách nào, chỉ có thể cuốn ống tay áo lên, duỗi cánh tay đến trước mặt Tống Ý Dung.
Vết thương nhỏ rất nhiều, Tống Ý Dung nhớ lại hình ảnh Chu Lãng cõng mình đi từng bước xuống núi ngày hôm qua, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
“Bôi thuốc sẽ không có sẹo”, Tống Ý Dung bóp thuốc mỡ màu trắng lên tăm bông đang cầm, cẩn thận bôi lên những vết thương trên cánh tay: “Có biết không?”
Đường cong cánh tay Chu Lãng cứng rắn, ấn tăm bông lên như ấn vào đá, trên da có một hai cái sẹo nhợt nhạt, hẳn là bị thương lúc trước.
Chỉ có thanh âm lải nhải của Tống Ý Dung quẩn quanh hai người, từ đầu đến cuối Chu Lãng không nói lời nào.
Tống Ý Dung nhìn lướt qua Chu Lãng, vô tình thấy lỗ tai đo đỏ của hắn, nổi hứng đùa giỡn mà nói: “Này, chẳng lẽ anh chưa bao giờ yêu hả?”
Chu Lãng: “Chưa từng.”
Tống Ý Dung: “Hèn chi.”
Chu Lãng nhíu mi: “Sao chứ?”
Tống Ý Dung thấp giọng nói từng chữ: “Nhìn có vẻ không nhiều kinh nghiệm.”
Nốt ruồi nhạt màu trên hầu kết của Tống Ý Dung quá gần, thanh âm cậu thong thả và êm dịu, giống như lông chim phất qua bên tai, hô hấp Chu Lãng thoáng chốc nặng nề hơn.
“Tống Ý Dung”, Chu Lãng trầm thấp mà gọi: “Cậu rất có kinh nghiệm?”
Tống Ý Dung dừng một chút, nâng cằm: “Dĩ nhiên!”
“vèo”, một viên cầu nhỏ màu vàng bay qua trước mắt, hết sức linh hoạt, làm Tống Ý Dung giật mình, nhìn có vẻ như chột dạ.
“Nhà cậu có mèo sao?” Chu Lãng bật dậy, một đoạn eo thon chắc ụp vào trước mặt Tống Ý Dung, thoạt nhìn xúc cảm rất tốt, Tống Ý Dung cưỡng ép đầu mình nghiêng đi, vờ như tìm mèo: “Nói Nhiều, Nói Nhiều, ra đây.”
Mèo nhỏ mấy ngày trước thấy người là run bần bật, nghe thấy tiếng gọi, không biết từ cái góc nào mà chạy ra, nhảy thẳng vào ngực Tống Ý Dung, loay hoay tìm vị trí thoải mái mà nằm: “Meo…”
Tống Ý Dung giới thiệu: “ Nói Nhiều, mèo nhỏ của tôi.”
Sau đó nắm chân trước mèo vẫy vẫy: “Đến đây, chào anh Chu một cái nào.”
Lông mi thật dài của Nói Nhiều nhấp nháy nhấp nháy, nhìn chằm chằm sinh vật cao lớn trước mặt một lúc lâu, sợ tới mức thanh âm cũng nhỏ xíu: “Mèo…”
Không ngờ, sinh vật cao lớn kia cong lưng, dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi cằm nó: “Nói Nhiều ngoan.”
Thật ngoài dự đoán mà, quá thoải mái, mèo nhỏ nheo nheo mắt, lại ngẩng cằm lên một chút.
“Mèo nhỏ này đến nhà tôi, không chịu đi”, Tống Ý Dung nhẹ vỗ về lông xù mềm mại: “Nên tôi để nuôi luôn.”
Lông mèo ánh màu vàng ấm được ngón tay trắng như ngọc vuốt lên như đánh sâu vào thị giác, Tống Ý Dung có một nốt ruồi mọc trên đoạn xương nhô lên trên cổ tay, giống cái mọc trên hầu kết ở cổ, màu cũng nhợt nhạt, gần như màu nâu.
Nốt ruồi trên người Tống Ý Dung dường như đều có điểm đặc biệt.
Chu Lãng yên lặng dời ánh mắt đi, nói: “Mèo rất đáng yêu.”
Nói Nhiều ham chơi, bình thường không thấy bóng dáng, nhưng chỉ cần Tống Ý Dung kêu nó một tiếng, nó sẽ ngoan ngoãn chạy ra, nằm bên chân cậu nhẹ nhàng cọ.
Động vật rất có linh tính, trước kia Tống Ý Dung không nghĩ như vậy, lúc cảm thấy phiền não, bất cứ thanh âm nào cũng sẽ làm cậu sinh ra cảm xúc không tốt.
Nhưng đến khi có mèo nhỏ thình lình xuất hiện trong sân nhà của Tống Ý Dung, cậu mới chậm rãi phát hiện, thật ra có một con mèo bên cạnh cũng không đến nỗi.
Ăn cơm chiều xong, tối đến làm độ ấm giảm xuống, trong thôn cây cối nhiều nên gió thổi qua da mang theo cảm giác lành lạnh.
Chỗ mắt cá chân sưng lên, đỏ sậm, mỗi khi đụng vào thì rất đau, cậu đã đi khám bác sĩ, không ảnh hưởng đến xương nhưng có tổn thương nhỏ ở phần mềm.
Tất nhiên là không tránh được bị đau một thời gian.
Tống Ý Dung nằm dựa trên ghế mây, mắt cá chân bị thương được đắp một cái khăn lông làm lạnh, lạnh lẽo xua đi một chút đau đớn.
Giấy đóng thành sách lại lật qua một mặt, Tống Ý Dung cảm thấy hơi mệt mỏi, kim ngắn đồng hồ lặng yên xẹt qua số , khăn đắp ở mắt cá chân đã không còn lạnh.
Tống Ý Dung đỡ ghế mây gian nan mà đứng dậy, chợt thấy di động rung rung, nhận được hai tin nhắn WeChat.
Cậu cố gắng đứng thẳng bằng một chân, khom lưng cầm di động xem tin nhắn, Nói Nhiều thấy cậu đứng, bò đến ghế mây cậu vừa mới ngồi, trừng đôi mắt tròn xoe nhìn cậu.
Chu Lãng: [ Mắt cá chân còn đau không? Nhà tôi có dầu thuốc.]
Chu Lãng: [ Hiệu quả rất tốt.]
Gửi tin nhắn xong, Chu Lãng lại nhìn vào ánh đèn đang sáng ở đối diện, ánh sáng mờ nhạt chậm rãi tiến vào bóng đêm xung quanh, ảo giác như sắp bị bóng tối nuốt chửng.
Tống Ý Dung mang đến cho Chu Lãng cảm giác thật kỳ diệu, thoạt nhìn như rất cần được bảo vệ, nhưng lại lần lượt biểu hiện ra sức sống vô cùng ngoan cường, dẻo dai, phảng phất như không cần bất cứ ai giúp đỡ.
Như lục bình.
Dùng một bộ rễ thon dài chống trụ cho một linh hồn phiêu bạt.
Vương Tri Viễn lại gọi điện thoại đến, Chu Lãng nhìn màn hình thông báo thật lâu mới ấn xuống nút ‘nghe’: “Xa ca.”
Thanh âm Vương Tri Viễn rất nhanh phát ra từ microphone: “Ở nhà hả Chu Lãng?”
“Ừ ”, Chu Lãng hỏi: “Sao lại gọi điện thoại trễ như vậy?”
“Cũng do có người sốt ruột”, Vương Tri Viễn cười nhẹ: “Muốn tìm em hỏi một chút tình huống của bạn hàng xóm kia.”
“Cậu ấy…” Chu Lãng nói: “Khá tốt.”
Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay bị bẻ cong, Chu Lãng buông lỏng tay, chà chà đầu thuốc vào cửa sổ.
“Việc nhờ em hỗ trợ quan tâm, chăm sóc”, Vương Tri Viễn dặn dò: “Tuyệt đối đừng để cậu ấy biết.”
Chu Lãng “ừ” một tiếng, trầm mặc cầm di động, sau một lúc lâu mới hỏi: “Người bạn kia của anh…”
Vương Tri Viễn quay đầu nói chuyện với khách hàng, nhất thời không nghe rõ: “Cái gì?”
“À, không có gì”, Chu Lãng nói.
“Việc đã nói với em, em nhớ kĩ ha.”
“Ừ.”
Ngắt điện thoại, tin nhắn của Tống Ý Dung vừa vặn xuất hiện trên màn hình.
Ảnh đại diện màu trắng biến thành mèo nhỏ có lông trắng vàng giao nhau.
Tống Ý Dung: [ Thật sự rất đau.]
Ném điếu thuốc bị cong lên bàn, Chu Lãng dựa lưng vào bàn, hai tay cầm di động gõ chữ, phòng khách chỉ để lại một cái đèn nhỏ, ánh sáng ảm đạm, nhưng ánh sáng màn hình di động lại chiếu rõ khuôn mặt hắn.
Chu Lãng: [ Bây giờ tôi đem qua cho cậu, có muốn không?]
Tống Ý Dung: [ Muốn.]
Cơ hồ là dùng một giây để trả lời.
Sau khi màn hình tắt, Chu Lãng mới hoàn hồn, cầm lấy dầu thuốc trên bàn, chạy đi trong bóng đêm.
Tốc độ mở cửa của Tống Ý Dung rất chậm, cậu lao lực mà nhảy đến cửa, sàn nhà vang lên tiếng thùng thùng.
Vừa mở cửa, Tống Ý Dung lúc này đã rất mệt, không giữ được thăng bằng mà ngã về phía trước, Chu Lãng vội vàng đỡ cậu.
Tống Ý Dung khó khăn đỡ khung cửa mà đứng, có chút chật vật hỏi: “Anh có mang theo dầu thuốc không?”
“Có”, Chu Lãng đưa cho cậu xem bình sứ trắng trên tay, sau đó đi vào đổi giày ở huyền quan: “Tôi đỡ cậu đi vào.”
Áo ngủ chất lụa tạo xúc cảm cực kỳ mềm mại, màu xám nhạt làm khuôn mặt Tống Ý Dung càng trắng, cậu hỏi: “Sao giờ này anh còn chưa ngủ?”
“Đang học từ đơn.” Chu Lãng lời ít mà ý nhiều.
Tống Ý Dung ngẩng đầu nhìn Chu Lãng, tuy rằng trong lòng có chút hoang mang nhưng vẫn không nhiều lời, bỏ qua đề tài này, ngồi xuống sô pha hỏi: “Dầu thuốc này dùng thế nào mới tốt?”
Chu Lãng: “Xoa nhẹ là được, để thuốc thấm vào.”
Tống Ý Dung cởi vớ, thử xoay người lại bóp mắt cá chân, với thì tới được nhưng để xoa bóp thì không ổn lắm: “Haizz…”, cậu đột nhiên thở dài.
“Sao vậy?” Chu Lãng nhìn cậu hỏi.
“Cách xoa không đúng lắm”, Tống Ý Dung nhíu mày: “Không thoải mái.”
Chu Lãng do dự nói: “Muốn tôi giúp cậu không, tôi có học một chút…”
Đêm dài yên tĩnh, phóng đại gấp nhiều lần những chi tiết nhỏ ban ngày không chú ý, tiếng hít thở tựa hồ cũng rõ ràng hơn.
Mặt mày Tống Ý Dung cong cong, cười cười với Chu Lãng:“Được đó, phiền anh.”
Ngọa tầm trên mắt Tống Du nhợt nhạt, ánh đèn nhiễm một vầng trắng mềm mại lên đó.
Ánh sáng lưu chuyển trong mắt, như ánh mặt trời phản chiếu trên những con sóng dập dềnh của hồ nước sâu thẳm.
Có trong nháy mắt, Chu Lãng thật sự cho rằng bản thân đã chìm sâu vào hồ nước đó.
vùng da giữa chân mày và viền trên của mắt
– Còn tiếp –