Sau lời tuyên bố “siêu trọng” của Minh Vỹ, đột ngột bầu không khí xung quanh trở nên vô cùng trầm lặng.
Nhìn cặp đôi trước mắt bằng cặp mắt “không thể tin nổi”, ánh nhìn của Vĩnh Kỳ đang chứa đựng vô vàn nỗi tuyệt vọng và đau đớn.
Có lẽ… kết thúc thật rồi… bây giờ khát khao lại một lần nữa trở thành con rối trong tình yêu của Vĩnh Kỳ đã hoàn toàn bị Minh Vỹ dập tắt.
…
“Một lần nữa, xin em…
… hãy để anh trở thành con rối trong tình yêu.”
…
Vĩnh Kỳ lặng người một lúc, một vật thể lấp lánh đang được phản chiếu bởi hoàng hôn nhanh chóng được Vĩnh Kỳ thu vào tầm mắt.
… Là chiếc nhẫn đó…
… Kết tinh của tình yêu…
Chậm rãi cất bước đến chỗ vật thể ấy, Vĩnh Kỳ cúi người nhặt chiếc nhẫn đó lên.
1s…
2s…
3s…
Gương mặt đau đớn lúc nãy giờ đây đang nở một nụ cười đắc ý.
Sau đó Vĩnh Kỳ đứng dậy, bước đến đối diện với Minh Vỹ và Ái Hy.
- “Chiếc nhẫn này… không phải của tôi.” – Đưa chiếc nhẫn trong tay về phía trước, Vĩnh Kỳ vẫn giữ nguyên nụ cười đó trên môi.
Cơ hội lại đến rồi…
Minh Vỹ nhíu mày nhìn chiếc nhẫn đó… chiếc nhẫn khắc duy nhất một từ quen thuộc: “Venus” mà chính tay Minh Vỹ đã lồng vào sợi dây chuyền của Ái Hy… còn chiếc nhẫn của Ái Hy đeo lúc đó đã được Minh Vỹ “trân trọng” cho vào sọt rác.
Hành động tiếp theo của Minh Vỹ là cúi xuống nhìn sợi dây chuyền của Ái Hy.
… chiếc nhẫn đã được thay thế bằng mặt dây chuyền cỏ bốn lá.
Ái Hy sững người, lúc nãy theo bản năng, cứ tháo nhanh chiếc nhẫn trên tay ném xuống đất…
Hành động này như một thói quen vì đã được lặp lại trong kịch bản không biết bao nhiêu lần.
Đột ngột trái tim của Ái Hy đập chậm một nhịp, cảm giác lo sợ lại xâm chiếm lấy cảm xúc của Ái Hy.
Đưa tay ra đón lấy chiếc nhẫn trên tay Vĩnh Kỳ, Minh Vỹ nở một nụ cười lạnh lùng.
- “Chắc em cũng không cần nó nhỉ?” – Minh Vỹ siết chặt bàn tay đang giữ chiếc nhẫn lại, đôi mắt màu hổ phách đang sáng lên trong màn đêm.
Ánh trăng lên cao, bầu trời đêm cũng được thứ ánh sáng huyền ảo làm nhạt bớt phần nào bóng tối tĩnh mịch.
Minh Vỹ nhìn Ái Hy, ánh nhìn phức tạp khiến Ái Hy trở nên bối rối.
Chỉ một hành động vô tình của Ái Hy cũng khiến trái tim Minh Vỹ như bị một nhát dao cứa vào, từ từ nhưng vô cùng đau đớn.
Đám đông vây lấy cả ba người bắt đầu xì xào bàn tán.
Trên đời này, Minh Vỹ ghét nhất là hạng người không biết điều và hạng người thích xen vào chuyện người khác.
Chuyển ánh mắt nghi hoặc từ Ái Hy sang ánh mắt uy hiếp với đám người kia, Minh Vỹ trừng mắt, chợt đám đông ấy lập tức tản ra… trả lại không gian riêng tư cho những người trong cuộc.
- “Anh hỏi lại một lần nữa, em thật sự muốn kết thúc với anh?” – Vĩnh Kỳ vẫn cố gắng thắp sáng cho tia hy vọng nhỏ nhoi, lên tiếng một lần nữa.
Ái Hy không nói gì, bầu không khí đang dần trở nên vô cùng gượng gạo. Khẽ nhắm mắt lại, Ái Hy đang cố gắng tìm kiếm chút gì đó gọi là lòng thương cảm trong cuộc chơi này.
- “Tôi thật sự muốn kết thúc!” – Ái Hy từ từ mở mắt, giọng nói nghiêm túc lại một lần nữa khiến một người đau.
- “Nếu em thật sự muốn kết thúc, anh sẽ không níu kéo nữa.” – Giọng nói Vĩnh Kỳ lạc hẳn đi, chất giọng thoáng run rẩy đưa cặp mắt đau đớn tột cùng nhìn Ái Hy dứt khoát. – “Nhưng anh sẽ không bỏ cuộc.”
Phía bên kia vẫn là sự im lặng vốn có, công viên giải trí đang dần trở nên vắng vẻ.
- “Tạm biệt em.” – Vĩnh Kỳ nói trong tuyệt vọng, giá mà lúc này có thể làm gì vơi bớt nỗi đau quá lớn trong lòng… cất bước bỏ đi.
Ái Hy nhìn theo bóng dáng cô độc trước mắt đang dần khuất xa tầm nhìn, nhưng cảm giác lo lắng vì người kế bên vẫn đeo bám theo tâm hồn của Ái Hy.
Ác quỷ đang dần trở nên lạc lõng trong chính thế giới của mình… bóng tối.
- “Này, anh sao vậy?” – Ái Hy ngượng ngùng lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng, ngước lên nhìn Minh Vỹ.
Thứ Ái Hy nhận được từ Minh Vỹ là đôi mắt màu hổ phách vô cảm và nụ cười nhạt trên môi.
Dáng vẻ bất cần của Minh Vỹ khiến Ái Hy cảm thấy việc mình vừa làm hết sức tàn nhẫn.
Minh Vỹ không trả lời, bước chân bắt đầu chậm rãi di chuyển, để mặc Ái Hy lại phía sau.
Đây là lần đầu tiên Minh Vỹ lạnh lùng với Ái Hy đến thế. Ái Hy lặng người nhìn theo bóng dáng của ác quỷ, đôi mắt pha lẫn chút đau đớn.
Bước đi không ngoảnh đầu lại, thẳng lưng và luôn nhìn về phía trước.
Minh Vỹ cứ thế cất bước…
Không một tiếng động từ phía sau, không một bàn tay ngượng ngùng nắm lấy tay áo, không một lời nói níu kéo trở lại…
Vô tâm…
Thêm ba bước chân, trái tim chùng xuống vì thất vọng…
Lại thêm ba bước chân, cảm giác bất an vây kín tâm hồn Minh Vỹ…
Thêm ba bước chân nữa, dừng bước chân đứng yên và cảm nhận…
Vẫn không hề có một động tĩnh gì cả!
Minh Vỹ từ từ quay mặt lại, nhưng hình bóng Minh Vỹ tìm kiếm không hề ở đó. Tất cả chỉ là một màn đêm bao phủ không gian yên tĩnh.
…
“Có phải…
… anh cũng là một con rối trong tình yêu?”
…
Ái Hy không còn ở đó, thứ duy nhất ở lại là mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá đang phát sáng trên mặt đất.
Sau lời tuyên bố “siêu trọng” của Minh Vỹ, đột ngột bầu không khí xung quanh trở nên vô cùng trầm lặng.
Nhìn cặp đôi trước mắt bằng cặp mắt “không thể tin nổi”, ánh nhìn của Vĩnh Kỳ đang chứa đựng vô vàn nỗi tuyệt vọng và đau đớn.
Có lẽ… kết thúc thật rồi… bây giờ khát khao lại một lần nữa trở thành con rối trong tình yêu của Vĩnh Kỳ đã hoàn toàn bị Minh Vỹ dập tắt.
…
“Một lần nữa, xin em…
… hãy để anh trở thành con rối trong tình yêu.”
…
Vĩnh Kỳ lặng người một lúc, một vật thể lấp lánh đang được phản chiếu bởi hoàng hôn nhanh chóng được Vĩnh Kỳ thu vào tầm mắt.
… Là chiếc nhẫn đó…
… Kết tinh của tình yêu…
Chậm rãi cất bước đến chỗ vật thể ấy, Vĩnh Kỳ cúi người nhặt chiếc nhẫn đó lên.
s…
s…
s…
Gương mặt đau đớn lúc nãy giờ đây đang nở một nụ cười đắc ý.
Sau đó Vĩnh Kỳ đứng dậy, bước đến đối diện với Minh Vỹ và Ái Hy.
- “Chiếc nhẫn này… không phải của tôi.” – Đưa chiếc nhẫn trong tay về phía trước, Vĩnh Kỳ vẫn giữ nguyên nụ cười đó trên môi.
Cơ hội lại đến rồi…
Minh Vỹ nhíu mày nhìn chiếc nhẫn đó… chiếc nhẫn khắc duy nhất một từ quen thuộc: “Venus” mà chính tay Minh Vỹ đã lồng vào sợi dây chuyền của Ái Hy… còn chiếc nhẫn của Ái Hy đeo lúc đó đã được Minh Vỹ “trân trọng” cho vào sọt rác.
Hành động tiếp theo của Minh Vỹ là cúi xuống nhìn sợi dây chuyền của Ái Hy.
… chiếc nhẫn đã được thay thế bằng mặt dây chuyền cỏ bốn lá.
Ái Hy sững người, lúc nãy theo bản năng, cứ tháo nhanh chiếc nhẫn trên tay ném xuống đất…
Hành động này như một thói quen vì đã được lặp lại trong kịch bản không biết bao nhiêu lần.
Đột ngột trái tim của Ái Hy đập chậm một nhịp, cảm giác lo sợ lại xâm chiếm lấy cảm xúc của Ái Hy.
Đưa tay ra đón lấy chiếc nhẫn trên tay Vĩnh Kỳ, Minh Vỹ nở một nụ cười lạnh lùng.
- “Chắc em cũng không cần nó nhỉ?” – Minh Vỹ siết chặt bàn tay đang giữ chiếc nhẫn lại, đôi mắt màu hổ phách đang sáng lên trong màn đêm.
Ánh trăng lên cao, bầu trời đêm cũng được thứ ánh sáng huyền ảo làm nhạt bớt phần nào bóng tối tĩnh mịch.
Minh Vỹ nhìn Ái Hy, ánh nhìn phức tạp khiến Ái Hy trở nên bối rối.
Chỉ một hành động vô tình của Ái Hy cũng khiến trái tim Minh Vỹ như bị một nhát dao cứa vào, từ từ nhưng vô cùng đau đớn.
Đám đông vây lấy cả ba người bắt đầu xì xào bàn tán.
Trên đời này, Minh Vỹ ghét nhất là hạng người không biết điều và hạng người thích xen vào chuyện người khác.
Chuyển ánh mắt nghi hoặc từ Ái Hy sang ánh mắt uy hiếp với đám người kia, Minh Vỹ trừng mắt, chợt đám đông ấy lập tức tản ra… trả lại không gian riêng tư cho những người trong cuộc.
- “Anh hỏi lại một lần nữa, em thật sự muốn kết thúc với anh?” – Vĩnh Kỳ vẫn cố gắng thắp sáng cho tia hy vọng nhỏ nhoi, lên tiếng một lần nữa.
Ái Hy không nói gì, bầu không khí đang dần trở nên vô cùng gượng gạo. Khẽ nhắm mắt lại, Ái Hy đang cố gắng tìm kiếm chút gì đó gọi là lòng thương cảm trong cuộc chơi này.
- “Tôi thật sự muốn kết thúc!” – Ái Hy từ từ mở mắt, giọng nói nghiêm túc lại một lần nữa khiến một người đau.
- “Nếu em thật sự muốn kết thúc, anh sẽ không níu kéo nữa.” – Giọng nói Vĩnh Kỳ lạc hẳn đi, chất giọng thoáng run rẩy đưa cặp mắt đau đớn tột cùng nhìn Ái Hy dứt khoát. – “Nhưng anh sẽ không bỏ cuộc.”
Phía bên kia vẫn là sự im lặng vốn có, công viên giải trí đang dần trở nên vắng vẻ.
- “Tạm biệt em.” – Vĩnh Kỳ nói trong tuyệt vọng, giá mà lúc này có thể làm gì vơi bớt nỗi đau quá lớn trong lòng… cất bước bỏ đi.
Ái Hy nhìn theo bóng dáng cô độc trước mắt đang dần khuất xa tầm nhìn, nhưng cảm giác lo lắng vì người kế bên vẫn đeo bám theo tâm hồn của Ái Hy.
Ác quỷ đang dần trở nên lạc lõng trong chính thế giới của mình… bóng tối.
- “Này, anh sao vậy?” – Ái Hy ngượng ngùng lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng, ngước lên nhìn Minh Vỹ.
Thứ Ái Hy nhận được từ Minh Vỹ là đôi mắt màu hổ phách vô cảm và nụ cười nhạt trên môi.
Dáng vẻ bất cần của Minh Vỹ khiến Ái Hy cảm thấy việc mình vừa làm hết sức tàn nhẫn.
Minh Vỹ không trả lời, bước chân bắt đầu chậm rãi di chuyển, để mặc Ái Hy lại phía sau.
Đây là lần đầu tiên Minh Vỹ lạnh lùng với Ái Hy đến thế. Ái Hy lặng người nhìn theo bóng dáng của ác quỷ, đôi mắt pha lẫn chút đau đớn.
Bước đi không ngoảnh đầu lại, thẳng lưng và luôn nhìn về phía trước.
Minh Vỹ cứ thế cất bước…
Không một tiếng động từ phía sau, không một bàn tay ngượng ngùng nắm lấy tay áo, không một lời nói níu kéo trở lại…
Vô tâm…
Thêm ba bước chân, trái tim chùng xuống vì thất vọng…
Lại thêm ba bước chân, cảm giác bất an vây kín tâm hồn Minh Vỹ…
Thêm ba bước chân nữa, dừng bước chân đứng yên và cảm nhận…
Vẫn không hề có một động tĩnh gì cả!
Minh Vỹ từ từ quay mặt lại, nhưng hình bóng Minh Vỹ tìm kiếm không hề ở đó. Tất cả chỉ là một màn đêm bao phủ không gian yên tĩnh.
…
“Có phải…
… anh cũng là một con rối trong tình yêu?”
…
Ái Hy không còn ở đó, thứ duy nhất ở lại là mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá đang phát sáng trên mặt đất.