“A, Trương huynh, ngươi đã đến! Đây, ngươi ngồi đi, ngươi ngồi đi.”
“Không cần không cần, chỉ có một cái ghế, ngươi bán tranh thật khổ cực, nên nghỉ ngơi nhiều một chút ba.”
“Trương huynh hôm nay sao lại đến đây?”
“Đã mấy ngày không gặp, vừa lúc rảnh rỗi vô sự, nên đến đây nhìn xem sinh ý của ngươi có được không.”
“Này… Cũng không có gì, ta trước cứ phóng bút, có người thích thì sẽ mua, nếu có người muốn ta vẽ cái gì, ta lại phóng bút.”
“Vậy như bức hoa mai này, Trầm huynh bán bao nhiêu?”
“Mười đồng.”
“…Na, bức cây hoa cúc này ni?”
“Hai mươi đồng.”
“Bức tuyết trung mai hạc đồ này?” (?)
“Bốn mươi văn.”
“…”
“Sao vậy?”
“Giá Trầm huynh bán… thật quá thấp. Với khả năng của ngươi, bức họa như vậy ở kinh thành bán với giá gấp bội cũng không thành vấn đề.”
“Ha hả, thật sao? Bất quá ở đây cũng không có ai am hiểu về tranh, mua về nhà cũng chỉ để trưng cho đẹp mà thôi, cũng không có công dụng thực tế gì, bán đắt quá trái lại sẽ không có người đến hỏi mua.”
“…Phải…, vừa lúc mấy ngày nay ta có một vị bằng hữu, trong nhà sắp có thêm một hài tử, đang khắp nơi tìm kiếm người họa một bức khánh chúc cầu cho mẫu tử bình an, Trầm huynh có hứng thú?”
“Này… Ta chưa từng họa loại này…”
“Không sao, chỉ cần vẽ nhiều đồng tử vân vân là tốt rồi. Màu sắc tươi sáng là được.”
“Hảo, ta lập tức trở về họa, bằng hữu của ngươi khi nào thì cần?”
“…Cũng không phải rất cấp, trong mười ngày vẽ xong là tốt rồi.”
“Hảo, đa tạ Trương huynh cho biết.”
“Trầm huynh khách sáo, giúp đỡ huynh đệ là việc phải làm.”