“Đúng vậy.”
“Trương huynh sao vậy? Vì sao mấy ngày nay đều không thấy ngươi, trước kia thì mỗi ngày đều thấy ngươi? Lẽ nào là việc buôn bán?”
“Này… Trầm huynh rất quan tâm sao?”
“Ta chỉ muốn nói, nếu là việc buôn bán, có thể ngoại nhân làm thì không cần phải tự mình làm, phòng nhân chi tâm (đề phòng người khác) không thể không có, xuất môn ra ngoài càng phải cẩn thận, đặc biệt là người như Trương huynh, bị thương thì bất hảo.”
“Đa tạ Trầm huynh quan tâm, ta sẽ chú ý. Nhưng thật ra Trầm huynh ngươi, đoạn nhân duyên lần trước nhắc tới, thành sao?”
“…Trương huynh, vì sao ngươi lại nhắc tới?”
“Sao?”
“Cô nương kia nhưng thật ra đã chọn một nhà khác, đã chọn ngày, hai hôm nữa sẽ tổ chức hỉ sự.”
“Trầm huynh thế nhưng đối với người trong lòng vẫn niệm niệm không quên?”
“…Ân. Cô nương ấy có thể gả cho một nhà tốt, ta thực sự vì nàng mà vui vẻ, bất quá… nghĩ đến mình, không khỏi có chút khổ sở.”
“Trầm huynh rốt cuộc vì sao không thể nói ra tâm ý với người trong lòng?”
“Này… Ai nha, Trương huynh ngươi đừng hỏi, lại nói, lại nói…”
“Lại nói sao?”
“Lại nói ngươi cũng không giúp được ta…”
“Trầm huynh, mọi việc đều phải nói ra, để trong lòng chỉ khổ sở thêm mà thôi, không bằng quên đi, thế gian này cô nương tốt có nhiều lắm, với điều kiện của Trầm huynh, nhất định sẽ tìm được người như ý.”
“…Ân.”