Edit: Min
Chờ đến khi những nhóm khác đuổi kịp, Trịnh Huyên Lâm và Đào Nguyện mới xuống nước lần nữa. Hai người còn đặc biệt lề mề một lúc lâu nhưng vẫn bắt được cá trước những người khác, sau đó đi đến điểm nhiệm vụ tiếp theo.
Nhiệm vụ cuối cùng là đu dây mây qua sông, lòng sông khá rộng, nếu kỹ năng hoặc là lực cánh tay không đủ thì sẽ rớt xuống sông. Trên sông đã đậu hai chiếc thuyền, có nhiếp ảnh gia đang chụp ảnh và có cả nhân viên đang đợi để kéo những người bị rơi xuống lên thuyền.
Trịnh Huyên Lâm hỏi Đào Nguyện "Em nghĩ mình phải đu mấy lần thì có thể qua?"
"En cảm thấy đu một lần qua là không thành vấn đề, nhưng như vậy thì thi đấu sẽ trực tiếp kết thúc, bọn họ nhất định sẽ không có đủ nội dung để quay." Đào Nguyện nói.
"Vậy thế này đi, tôi rớt xuống hai lần cho bọn họ quay đủ nội dung." Trịnh Huyên Lâm nói "Sau đó đợi em đu qua rồi, tôi lại thành công đu qua."
Đào Nguyện suy nghĩ rồi nói "Hay là anh rớt một lần, em cũng rớt một lần đi. Nếu không, chỉ có anh rớt xuống nước mà em lại không thì giả quá."
"Độ cao này là rất cao, đập lên mặt nước chắc chắn sẽ rất đau." Trịnh Huyên Lâm không muốn để cậu rơi xuống nước.
Đào Nguyện nói "Chỉ rớt một lần thôi mà, không sao đâu."
Trịnh Huyên Lâm thấy cậu kiên trì như vậy thì cũng không khuyên cậu nữa.
Bọn họ lại đợi một lúc, sau khi có hai nhóm đuổi kịp, Trịnh Huyên Lâm nắm lấy dây mây bắt đầu đu trước, sau đó trực tiếp thả tay rớt xuống nước ở giữa sông.
Bằng cách này, thứ tự của bọn họ đã được xếp lại ở sau cùng.
Sau khi hai nhóm kia cũng thất bại lại đến lượt bọn họ, lần này đổi thành Đào Nguyện đu trước.
Đào Nguyện nắm lấy dây mây đu ra ngoài và phát hiện nó khó hơn so với tưởng tượng của mình. Tuy nhiên, thật ra cậu vẫn có thể kiên trì đu đến bờ bên kia, nhưng vì đang quay chương trình nên cậu cũng thả tay để rớt xuống sông.
Sau khi Đào Nguyện đi lên, các nhóm khác đều đã đến.
Trịnh Huyên Lâm cầm một chiếc khăn tắm, đợi cậu vừa lên tới thì hắn lập tức đi qua khoác nó lên người cậu, rồi dùng khăn nhỏ giúp cậu lau nước trên mặt và đầu.
"Lạnh không?" Trịnh Huyên Lâm quan tâm hỏi, hôm nay trời nhiều mây chứ không nắng chói chang như ngày hôm qua, nếu quần áo ướt mà bị gió thổi thì vẫn sẽ hơi lạnh.
"Không ạ." Đào Nguyện chỉ cảm thấy hơi mát mẻ mà thôi, ngược lại không phải là rất lạnh, nhưng thân thể này thể chất không tốt nên vẫn phải cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.
Trịnh Huyên Lâm cũng lau nước trên người cậu, sau đó thay khăn tắm quấn cho cậu.
Những ngôi sao đang đợi ở bên cạnh nhìn tương tác giữa hai người họ, không cần đoán cũng có thể nhìn ra là hai người chắc chắn đang hẹn hò.
Bọn họ lại nhìn Trình Dịch, sắc mặt của Trình Dịch cực kỳ khó coi, từ lúc bắt đầu quay cho đến bây giờ, sắc mặt của anh ta vẫn chưa từng tốt lên. Vì vậy, bọn họ cũng có thể nhìn ra là Trình Dịch thích Trịnh Huyên Lâm, mà Trịnh Huyên Lâm thì lại đang hẹn hò với Đào Nguyện. Mặc dù không biết Trịnh Huyên Lâm và Trình Dịch có từng hẹn hò hay không, nhưng giới giải trí có rất nhiều lùm xùm về tình cảm, chỉ là người ngoài không biết mà thôi, mà bọn họ là người trong giới nên đã quá quen rồi.
Trình Dịch vẫn luôn mang vẻ mặt u ám, hoàn toàn không có tâm trạng duy trì hình tượng. Đạo diễn đã trao đổi với anh ta rồi, nhưng vô dụng.
Trình Dịch nắm lấy dây mây đu ra ngoài, nhưng lại non tay nên không nắm được, thế là trượt thẳng xuống nước. Sau khi anh ta đi lên, nhân viên đưa khăn cho anh ta, anh ta lấy một cái khăn tắm khoác lên người, mặc kệ nước đang chảy trên tóc.
Trình Dịch quay đầu lại liền thấy Trịnh Huyên Lâm đang nắm tay Đào Nguyện, còn sờ mặt của Đào Nguyện mà không hề kiêng dè một chút nào, chỉ thiếu điều ôm cậu vào lòng thôi. Anh ta đang nghĩ như vậy thì giây tiếp theo liền nhìn thấy Trịnh Huyên Lâm ôm Đào Nguyện vào lòng.
Trịnh Huyên Lâm nghĩ thầm, dù sao bọn họ cũng nhất định có thể nhìn ra, mà người yêu ôm ôm ấp ấp là chuyện hết sức bình thường, hắn không muốn nhịn nữa.
Trước mặt nhiều người như vậy, Đào Nguyện không khỏi đỏ mặt khi bị hắn ôm như thế.
Những người khác đều quay mặt đi, nghĩ thầm hai người phát cơm chó trước mặt nhiều người như vậy, có suy xét đến tâm trạng của chó độc thân không hả? Có thể đừng làm tổn thương trái tim mỏng manh yếu đuối của bọn này được không?
Những người khác đều cố hết sức không nhìn bọn họ, chỉ có Trình Dịch là vẫn luôn trừng hai người, dáng vẻ hùng hổ như sắp xông lên tách bọn họ ra đến nơi.
Đến khi Đào Nguyện đu đến đối diện và Trịnh Huyên Lâm cũng đu qua thành công, vị trí đầu tiên đã xuất hiện nên các nhóm ngôi sao khác không cần phải thực hiện nhiệm vụ nữa.
Trịnh Huyên Lâm nắm tay Đào Nguyện tay lên xe thay quần áo sạch sẽ trước, những người khác cũng đi thay quần áo.
Cuối cùng mọi người tập trung lại, MC trao tiền thưởng cho hai người, sau khi quay xong là có thể kết thúc công việc và trở về khách sạn.
Ngày mai bọn họ sẽ bay về nước, nên sau bữa tối Đào Nguyện muốn ra ngoài đi dạo. Vì vậy Trịnh Huyên Lâm dẫn cậu đến một khu chợ gần đó, nhưng đó không phải là một khu chợ bình thường, mà là một khu chợ chuyên bán một số thứ kỳ lạ.
Bọn họ đang đứng trước một gian hàng bán pháo hoa mini được chế tạo thành pháo hoa hình chiếc bật lửa, và chỉ cần ấn một cái là pháo hoa sẽ bắn ra. Tuy nhiên, đây là một phiên bản thu nhỏ của pháo hoa, và pháo hoa được phóng ra chỉ cao cm mà thôi.
"Cái này không tệ." Trịnh Huyên Lâm cầm lấy một cái ném trong tay "Mua về tặng cho ba tôi, bảo ông dùng cái này châm xì gà."
Đào Nguyện cạn lời nhìn hắn, nghiêm túc hỏi "Là mua cho ba anh hả?"
Thấy vẻ mặt nghiêm túc hỏi của cậu, Trịnh Huyên Lâm sững người một lúc rồi nói "Về câu hỏi này của em, tôi có thể phải quay về hỏi mẹ mình rồi mới có thể đưa ra câu trả lời chắc chắn cho em được."
Đào Nguyện càng cạn lời hơn nhìn hắn, nghĩ thầm có ai lại nói về ba mẹ mình như vậy không?
Đào Nguyện chọn một cái có lực sát thương lớn nhất đưa cho Trịnh Huyên Lâm, nói "Tặng cái này cho ba anh đi, nếu ông dùng rồi mà không đánh chết anh, thì anh chắc chắn là con ruột của ông không sai đâu."
"Được." Trịnh Huyên Lâm nhận lấy, dùng điện thoại trả tiền xong liền bỏ vào túi "Đợi khi ông ấy dùng xong, tôi sẽ nói với ông ấy rằng đây là quà gặp mặt của con dâu tương lai."
Đào Nguyện lập tức chột dạ, sau đó đi qua giật lại "Trả thứ anh đang cầm lại cho em!"
Trịnh Huyên Lâm sải bước đi, Đào Nguyện lập tức đuổi theo, cậu đút tay vào trong túi hắn nhưng lại bị hắn nắm tay, Đào Nguyện lập tức sợ hãi rút tay ra. Đây là đường cái và có rất đông khách du lịch, hai người đi dạo sau khi quay xong là chuyện rất bình thường, nhưng nếu bị chụp được hình ảnh đang nắm tay nhau thì chắc chắn tin tức sẽ được đăng tải trong nước ngay lập tức.
Hai người đến một gian hàng nơi có giải thưởng bắn cung, Trịnh Huyên Lâm hỏi Đào Nguyện có muốn chơi không, Đào Nguyện liếc nhìn giải thưởng ở nơi cao nhất rồi gật đầu nói đồng ý.
Bia bắn cung không cố định, mà là di chuyển, Đào Nguyện chọn luyện tập ở mức độ trung bình trước. Tổng cộng có mười mũi tên, mỗi một mũi tên đều bắn trúng hồng tâm.
Đào Nguyện nhận lấy giải thưởng từ chủ gian hàng, sau đó giơ tay chỉ vào phần thưởng ở nơi cao nhất nói "Tôi muốn cái đó."
Trong tủ kính đặt một viên đá sapphire hình cá heo, viên đá này rất nổi tiếng và to cỡ nắm tay, hơn nữa hình dạng là hình thành tự nhiên chứ không phải được điêu khắc. Viên đá quý này cũng đã được đưa tin trong các bản tin du lịch trong nước, và nó là độc nhất vô nhị, Mặc dù có rất nhiều loại đá quý độc nhất vô nhị trên thế giới này, nhưng loại đá sapphire này cũng không phải là loại có giá trị cao nhất.
Nhưng tại sao một món đồ quý giá như vậy lại xuất hiện trong một gian hàng như thế này? Bởi vì chủ nhân của viên đá quý này là một bộ lạc rất cổ xưa, và người dựng gian hàng này chính là tộc trưởng của bộ lạc đó. Hiện nay có hàng trăm người trong bộ lạc này, và tất cả đều dựa vào gian hàng này để có cuộc sống sung túc, bởi vì viên đá quý này hàng năm thu hút được rất nhiều khách du lịch.
Trịnh Huyên Lâm có chút khó xử, bởi vì đến nay đã có vô số người thử qua rồi, nhưng chưa có ai có thể lấy được viên đá quý cả, hắn cũng không có gì chắc chắn là sẽ lấy được.
"Tôi thử xem sao." Trịnh Huyên Lâm nói xong liền giao tiếp với chủ gian hàng bằng tiếng nước ngoài.
Chủ gian hàng vừa nghe hắn nói muốn có được cá heo xanh thì lập tức phấn khởi, nghĩ rằng hôm nay lại có thể kiếm được một món hời lớn rồi.
Chọn mức cao nhất đắt gấp mấy chục lần mức bình thường, và mười mũi tên đều phải trúng ngay hồng tâm, bắn không trúng chính là cho không tiền, thậm chí còn không có quà an ủi.
Trịnh Huyên Lâm híp mắt ngắm một lúc lâu, sau khi mũi tên đầu tiên được bắn ra, chủ gian hàng dừng bia ngắm lại, mũi tên ở giữa hồng tâm, chủ gian hàng không thể không vỗ tay và giơ ngón tay cái cho hắn.
Mũi tên thứ hai được bắn ra, nó chỉ cách hồng tâm một chút xíu thôi, chủ gian hàng lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, nhún vai với hắn rồi đề nghị hắn trả tiền lần nữ để thử lại.
Nhìn thấy dáng vẻ của ông chủ gian hàng, Trịnh Huyên Lâm không khỏi giật giật khóe miệng, biết một lần nữa cũng là cho không tiền mà thôi.
"Tội sẽ mua cho em một viên đá quý tốt hơn, chúng ta từ bỏ cái nhé?" Trịnh Huyên Lâm dỗ dành.
"Em chỉ muốn cái này thôi." Đào Nguyện nhìn viên đá quý cá heo xanh, cậu giống như một đứa trẻ đòi bố mẹ một món đồ chơi, sẽ không bỏ đi nếu không mua cho cậu.
Thật ra, nếu so sánh viên đá quý này với những viên đá quý độc nhất vô nhị khác thì bản thân nó không có giá trị cao như vậy. Ý nghĩa văn hóa của nó cao hơn rất nhiều so với giá trị của chính nó, cho nên mới thu hút được nhiều người như vậy.
"Để em thử." Đào Nguyện nói.
Trịnh Huyên Lâm không có cách nào, chỉ có thể trả tiền để cậu thử.
Khi Đào Nguyện bắn ra mũi tên thứ nhất, mũi tên thứ hai, thậm chí đến mũi tên thứ năm cũng trúng ngay hồng tâm, Trịnh Huyên Lâm và chủ gian hàng đều bị sốc, không ít khách du lịch cũng dừng lại xem.
Chủ gian hàng không khỏi nhìn Đào Nguyện, nghĩ thầm thanh niên nhìn rất gầy gò này lại có thể bắn trúng liên tiếp năm mũi tên, đúng là không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài mà.
Trịnh Huyên Lâm cũng rất kinh ngạc nhìn Đào Nguyện, hắn không ngờ cậu lại có thể làm được, điều này cần rất nhiều sức lực của cánh tay và thị lực.
Đào Nguyện nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại rút cung tên ra, chuẩn bị bắn mũi tên thứ năm. Xung quanh đều yên lặng, thậm chí có không ít người còn nín thở chờ cậu bắn tên.
Sau đó, mặc dù mũi tên này đã bắn trúng tấm bia nhưng lại không trúng hồng tâm, xung quanh đều vang lên tiếng tiếc nuối.
Chủ gian hàng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng vẫn trưng ra vẻ mặt tiếc và nuối nhún vai với Đào Nguyện.
Trịnh Huyên Lâm sờ sờ đầu cậu an ủi "Em đã rất giỏi rồi, đừng buồn."
"Em vẫn muốn thử lại lần nữa." Đào Nguyện nhìn Trịnh Huyên Lâm nói.
Nhìn ánh mắt của Đào Nguyện, Trịnh Huyên Lâm còn có thể nói cái gì đây, chỉ có thể tiền trả để cậu thử lại lần nữa thôi.
Chủ gian hàng vẫn rất vui vẻ, bởi vì số tiền mà Trịnh Huyên Lâm trả ba lần liên tiếp đủ để bọn họ tiêu trong hai tháng. Mặc dù Đào Nguyện bắn năm mũi tên liên tiếp đều trúng ngay hồng tâm, nhưng muốn bắn trúng cả mười mũi tên thì bất cứ ai cũng nghĩ là không thể.
Đào Nguyện hoạt động cánh tay một chút rồi lại kéo cung tên, cậu quyết tâm lấy cho bằng được viên đá quý đó. Vừa rồi chỉ là không muốn mọi người nghĩ rằng cậu lấy được viên đá quý đó một cách dễ dàng cho nên mới hạ thấp năng lực của hệ thống. Nhưng mà lần này, cậu sẽ không mắc sai lầm nữa.
Vào thời điểm đến mũi tên thứ bảy, trái tim của chủ gian hàng bị treo lên cao, ông cầu nguyện với tổ tiên, xin đừng bao giờ để người này thắng được cá heo xanh.
Xung quanh không chỉ có rất nhiều người vây xem mà bọn họ còn lấy điện thoại ra quay lại quá trình Đào Nguyện bắn cung.
Chỉ còn lại một mũi tên cuối cùng, chỉ cần bắn trúng mũi tên cuối cùng này là Đào Nguyện sẽ có thể lấy được viên đá quý kia.
Chủ gian hàng đã bắt đầu làm lễ cầu nguyện, ông đặt tay lên trái tim, miệng lẩm bẩm, sau đó cúi đầu ở nhiều hướng khác nhau.
Trịnh Huyên Lâm cũng không khỏi hồi hộp, chỉ còn một mũi tên cuối cùng này thôi, với một màn bắn cung khó như vậy, cho dù giải thưởng không phải là viên đá quý kia thì cũng sẽ khiến người ta cảm thấy hồi hộp. Bởi vì chín mũi tên trước đó đều trúng, mà chỉ có mũi tên cuối cùng này không trúng thì thật sự là quá đáng tiếc.
Đào Nguyện lại lần nữa kích hoạt hệ thống và bắn mũi tên cuối cùng. Mũi tên cậu bắn rõ ràng đã trúng bia rồi, nhưng tấm bia di chuyển quá nhanh, nên không ai có thể nhìn ra liệu nó có trúng ngay hồng tâm hay không. Tất cả mọi người đều tập trung chú ý, chờ đợi chủ gian hàng dừng tấm bia lại.
Sau khi chủ gian hàng kết thúc lời nguyện cuối cùng, ông không ngừng hít thở sâu, bàn tay run rẩy đặt lên cái nút, nhưng làm thế nào cũng không thể nhấn xuống.
"Có thể nhanh lên được không? Nếu đợi nữa là trời sẽ tối đó." Đào Nguyện không quá căng thẳng, dù sao cũng đã bắn rồi, bắn trúng hay trượt cũng đã là kết cục đã định, căng thẳng cũng vô dụng.
Chủ gian hàng hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt nhấn mạnh nút, cái bia lập tức dừng lại, mọi người xung quanh đều mở to mắt nhìn nhưng chỉ có ông là không dám.
Sau một lúc im lặng, xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng hét khó tin, bởi vì mũi tên cuối cùng của Đào Nguyện cũng trúng ngay hồng tâm. Nhiều năm rồi, vô số người thử qua nhưng chưa từng có ai thành công lấy được phần thưởng, vậy mà cậu lại lấy được. Người vây xem cũng không biết mình đang kích động cái gì nữa, lấy được cá heo xanh lại không phải bọn họ.
Chủ gian hàng nghe thấy âm thanh liền biết xong rồi, khi ông mở mắt ra đối diện với thực tại thì hai chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất, thánh vật của bộ lạc bọn họ đã bị người này thắng được rồi.
Trước sự thúc giục của tất cả các du khách, chủ gian hàng không thể không đứng lên và lấy cá heo xanh đặt ở trên cao xuống.
Nhìn động tác chậm chạp của chủ gian hàng, Đào Nguyện thật sự không còn kiên nhẫn nữa, trực tiếp đi vào nhận lấy tủ kính đặt viên đá quý mà ông đang cầm.
Chủ gian hàng giữ chặt tủ kính, trong lòng trăm triệu lần không tình nguyện, Đào Nguyện gần như là giành giật và tốn rất nhiều sức mới lấy được tủ kính.
Trịnh Huyên Lâm nhìn có chút buồn cười.
Đào Nguyện nói với chủ gian hàng "Bộ lạc của các người đã kiếm được rất nhiều tiền từ viên đá quý này mà chẳng làm gì cả, hiện tại viên đá quý này thay đổi chủ nhân là ý của thần linh, người vi phạm ý của thần sẽ bị trừng phạt."
Chủ gian hàng nhìn Đào Nguyện, gần như sắp khóc, mà thực ra thì ông đã khóc rồi. Ông lưu luyến nhìn cá heo xanh, nhưng bộ lạc của bọn họ thờ phụng thần minh, đúng như Đào Nguyện đã nói, nếu đây là ý của thần thì ông cần phải tuân theo ý thần. Hơn nữa, để thu hút nhiều khách du lịch hơn, quốc gia đã quảng bá công khai cho bọn họ nhiều lần và đã thiết lập các văn bản pháp lý, chỉ cần việc bắn cung được hoàn thành theo quy tắc là có thể mang viên đá đi một cách hợp pháp.
Đào Nguyện cầm viên đá quý bước ra, nắm lấy tay Trịnh Huyên Lâm nói "Đi thôi, đi thôi!"
Tin tức nhanh chóng lan rộng trong nước, bởi vì có du khách đã phát trực tiếp, cho nên bọn họ vẫn chưa về nước nhưng đã có người bắt đầu ra giá, rất nhiều người muốn mua cá heo xanh này.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Trịnh Huyên Lâm bước vào phòng, ngồi xuống giường nói "Nghe nói trong và ngoài nước có rất nhiều người muốn mua, em có định bán không?"
"Tại sao phải bán chứ?" Đào Nguyện nhìn hắn nói "Trên thế giới này có rất nhiều đá quý giá trị, tại sao bọn họ không mua đi, cần gì phải mua một viên đá quý không mấy giá trị này?"
Trịnh Huyên Lâm nằm xuống rồi quay đầu qua nói với cậu "Bởi vì bản chất con người là thích xem náo nhiệt, mà có một số người chính là thích được chú ý. Việc em giành được viên đá quý này đã được phương tiện truyền thông của các quốc gia khác nhau đưa tin, vậy nên người mua viên đá quý từ em chính là người tiếp theo nhận được sự chú ý."
"Em vẫn chưa chơi đủ đâu, đợi em chơi chán rồi nói sau." Đào Nguyện trở mình nằm trên giường, giờ đá quý lên nói "Thật ra thì nhìn gần nó cũng không giống cá heo lắm, nhìn xa thì vẫn rất giống. Nhưng màu sắc của nó rất đẹp, độ đậm nhạt của màu sắc cũng khác nhau trong các điều kiện ánh sáng khác nhau nữa. Nói tóm lại, đây là một viên đá quý đẹp và cũng không tệ lắm. Chẳng qua loại đá quý này chỉ thích hợp với trái tim thiếu nữ thôi, không thích hợp với loại đàn ông như em."
Trịnh Huyên Lâm không nhịn được cười hỏi "Em là loại đàn ông gì?"
Đào Nguyện nghiêm túc nói "Em là loại đàn ông cương nghị, cường tráng, lại tràn ngập mùi vị nam tính."
"Cục cưng à." Trịnh Huyên Lâm sờ mặt cậu nói "Em có chắc là đang nói mình mà không phải tôi không?"
"Đương nhiên là em rồi, em thắng được viên đá quý này mà anh thì không. Cho nên, điều này đã đủ để chứng minh rằng em giống đàn ông hơn anh."
"Cục cưng à, giống hay không giống đàn ông không phải phán đoán như vậy đâu. Theo truyền thuyết thì người mạnh nhất của bộ lạc này chính là một người phụ nữ. Nữ tổ tiên của bọn họ đã giành được viên đá quý này bằng cách bắn cung, nhiều năm sau lại bị em giành được cũng bằng cách bắn cung. Nói không chừng đây thật sự là vận mệnh an bài, và viên đá quý này chỉ được sở hữu bởi người có trái tim thiếu nữ đó."
Đào Nguyện đặt viên đá quý trong tay xuống trừng Trịnh Huyên Lâm nói "Anh nói chuyện như vậy là sẽ mất cục cưng này."
"Cục cưng." Trịnh Huyên Lâm ngồi dậy ôm Đào Nguyện vào lòng "Mười mấy tiếng sau chúng ta phải về nước rồi, trước khi xuất phát chúng ta hãy làm chút chuyện thú vị đi, đừng có chơi viên đá quý này nữa."
Đào Nguyện vẫn chưa nhìn đủ, cứ nhìn đi nhìn lại viên đá quý nói "Anh làm là việc của anh, em nhìn là việc của em."
Nếu Đào Nguyện nói vậy rồi thì hắn đành phải tự tiêu khiển thôi.
Trịnh Huyên Lâm cởi quần Đào Nguyện, sau đó Đào Nguyện chơi đá quý, hắn chơi Đào Nguyện cục cưng.