Edit: Min
Sau khi Đào Nguyện rời đi, những người khách nghe đàn nhắm mắt lại ngồi yên lặng hồi lâu mới cảm thấy tiếng đàn cuối cùng cũng tan biến bên tai. Vừa mở mắt ra, bọn họ lập tức túm lấy nhân viên bên cạnh hỏi xem giờ này vào ngày mai còn có thể nghe được vị cầm sư vừa rồi đánh đàn nữa hay không, bây giờ có thể đặt chỗ ngồi được không?
Còn có người hỏi giờ phòng riêng của cậu bao nhiêu tiền, có thể đặt ngay bây giờ được không? Nhân viên cũng rất thông minh, ban đầu còn hơi ngơ ra nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, nói rằng lịch làm việc của vị cầm sư này vẫn chưa được đưa ra, nếu muốn đặt thời gian của vị cầm sư này thì ngày mai có thể quay lại dò hỏi.
Trần tổng và những người khác cũng suy nghĩ một lúc trong đầu mới đứng dậy đi ra ngoài. Giám đốc Ngũ thấy khách hàng ai cũng hỏi han, lập tức muốn đi tìm Đào Nguyện nói chuyện, nhưng hắn lại không thể bỏ mặc đám người Trần tổng được. Hắn vẫy tay gọi một nhân viên đến và bảo người nọ nói Đào Nguyện ở lại một chút, đừng rời đi vội, hắn có chuyện muốn nói với cậu.
Sau khi dặn dò xong, giám đốc Ngũ lập tức đuổi theo đám người Trần tổng. Chuẩn bị thu xếp xong giúp đám người Trần tổng rồi, hắn sẽ lập tức đi tìm Đào Nguyện nói chuyện.
Khi đi đến bên ngoài phòng riêng, Trần tổng đột nhiên dừng lại nói: "Các vị vào trước đi, tôi có mấy câu muốn nói với giám đốc Ngũ, nói xong tôi sẽ vào sau."
Mấy người khác thức thời đi vào phòng trước, sau đó giám đốc Ngũ dẫn Trần tổng vào một gian phòng nghỉ khác.
"Trần tổng? Ngài có chuyện gì muốn nói dặn dò ạ?" Giám đốc Ngũ đứng ở cạnh bàn hỏi.
"Người trẻ tuổi vừa rồi chơi đàn rất tốt, vẻ ngoài cũng rất không tồi." Trần tổng dừng một chút sau đó đi thẳng vào chủ đề chính: "Gần đây tôi đang bàn chuyện hợp tác với chủ tịch Ngụy của tập đoàn Ưng Huy, nhưng có vẻ tâm trạng của chủ tịch Ngụy không tốt lắm, vẫn luôn chưa bàn xong. Chủ tịch Ngụy cũng là một người thích nghe đàn cổ cầm, nhưng mà có thể lọt vào tai ngài ấy đều là một đám danh cầm già. Hiếm khi có một người chơi đàn tốt như vậy, lại là một cầm sư tuổi trẻ xinh đẹp. Nếu chú có thể thuyết phục người nọ khiến chủ tịch Ngụy vui vẻ, tôi có thể suy xét giúp chú làm mấy việc mà chú đã cầu xin tôi."
Giám đốc Ngũ vốn định nói rằng tính khí của đứa nhỏ kia rất xấu, có lẽ sẽ hơi khó để chủ tịch Ngụy hài lòng. Nhưng vừa nghe Trần tổng nói có thể giúp mình giải quyết những chuyện gần đây khiến hắn phiền lòng, hắn lập tức nuốt xuống những lời định nói, đổi ý nói: "Ba mẹ của đứa nhỏ này đều đã mất rồi, lại có một đứa em trai bệnh nặng, gần đây nó còn phải đóng học phí. Nó là sinh viên ngành quốc học tại đại học Đông Kính, nơi đó nổi tiếng là học phí đắt đỏ, nó gần đây rất cần tiền, khả năng thuyết phục được nó là rất cao. Chỉ là, gia cảnh trước kia của đứa nhỏ này rất tốt, cho nên tính tình có hơi thiếu gia....... Nhưng mà ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng thuyết phục nó."
"Có một điều chú nhất định phải nhớ kỹ." Trần tổng gõ gõ ngón tay lên mặt bàn nói "Không được ép buộc hay uy hiếp người ta, nhất định phải là người ta tự nguyện thì mới được. Còn về tính khí thiếu gia mà chú vừa nói, nếu cậu ta không kìm được tính tình của mình thì thôi, tuyệt đối không được đưa đến trước mặt chủ tịch Ngụy. Sẽ không sao nếu không lấy lòng được chủ tịch Ngụy, nhưng nếu đắc tội chủ tịch Ngụy thì cả chú và tôi đều khó sống. Mà chức quản lý này của chú còn làm được hay không, cũng khó mà nói."
"Ngài yên tâm, tôi vẫn biết quan hệ giữa lợi và hại mà. Đừng nói là lấy lòng chủ tịch Ngụy, cho dù là lấy lòng những người khác thì tôi cũng không dám ép buộc nó. Nếu nó đắc tội người ta thì tôi cũng sẽ bị liên lụy theo." Giám đốc Ngũ không dám nói nguyên chủ vừa đắc tội người ta, vì hắn lo Trần tổng sẽ hối hận. Hắn cảm thấy khả năng thuyết phục được Đào Nguyện vẫn rất cao.
Đào Nguyện đánh đàn xong vốn định lập tức rời đi, hôm nay cậu thể hiện tài chơi đàn chính là vì để giám đốc Ngũ chủ động giữ cậu lại. Lui một vạn bước mà nói, cho dù giám đốc Ngũ không giữ cậu, thì cậu vẫn có thể tìm được việc làm ở những trà thất khác.
Cậu còn chưa kịp thay quần áo thì đã có nhân viên tới tìm, nói rằng giám đốc Ngũ bảo cậu ở lại. Đào Nguyện vốn dĩ muốn về nhà chờ giám đốc Ngũ đến tìm mình, nhưng nếu bây giờ hắn muốn nói chuyện với cậu thì cậu ở lại một chút vậy.
Đào Nguyện ngồi uống trà ở trong phòng của giám đốc, đợi khoảng nửa tiếng thì giám đốc Ngũ mới đến.
"Giám đốc Ngũ." Đào Nguyện đứng lên.
"Ngồi đi ngồi đi." Giám đốc Ngũ vội vàng xua tay với Đào Nguyện, sau khi ngồi xuống ghế làm việc của mình, hắn nhìn Đào Nguyện nói "Cậu nói thật với tôi đi, trước đây, có phải cậu che giấu thực lực của mình không?"
Đào Nguyện giả vờ chần chờ nói "Giám đốc cũng biết đó, loại người không có gia thế không có chỗ dựa như tôi, đâu có giống những cầm sư tuổi trẻ có gia thế khác. Tôi đã che giấu thực lực của mình rồi mà vẫn không tránh được bị lợi dụng, cho nên tôi càng không dám thể hiện thực lực thật sự của mình."
"Vậy hôm nay......."
"Vì tôi đắc tội khách nên mới phải rời khỏi đây, nếu không thể hiện thực lực của mình, tôi sợ sẽ rất khó để tìm được việc làm ở các trà thất khác. Tôi cố ý giấu giếm thực lực của mình ở đây, đến các trà thất khác mới thể hiện thực lực của mình, tôi sợ giám đốc ngài nghĩ không tốt trong lòng, cho nên......."
"Cậu thật là," Ngũ giám đốc bất đắc dĩ lắc đầu nói "Nếu cậu để tôi biết sớm rằng cậu có kỹ năng chơi đàn cao như vậy, tôi đã sắp xếp cho cậu đánh đàn ở Phù Phong Viện bên kia rồi. Bên kia tiền lương cao còn có tiền boa, khách hàng ra tay cũng rất hào phóng. Cậu không muốn kiếm nhiều tiền hơn sao?"
"Bây giờ tôi cũng bị đẩy đến nông nỗi này rồi, thực sự chỉ có thể nghĩ cách kiếm nhiều tiền hơn." Đào Nguyện thở dài nói.
"Tôi có một cơ hội tốt cho cậu kiếm tiền đây. Nó sẽ có thể giúp cậu kiếm đủ tiền học phí chỉ trong một lần. Cậu có muốn nghe thử không?"
Đào Nguyện sửng người một lúc mới nói "Nếu ngài muốn nói là có người muốn bao nuôi tôi, vậy thì thôi đi. Cho dù tôi có cần tiền như thế nào, tôi cũng không chấp nhận loại chuyện này đâu."
"Cậu đừng từ chối vội, cậu yên tâm, tôi sẽ không ép cậu đâu. Hơn nữa thân phận của vị này hơi đặc biệt, nếu cậu đắc tội thì tôi cũng không sống nổi. Cho nên tự cậu phải tình nguyện thì mới được." Giám đốc Ngũ nói: "Tôi nói, cậu cứ nghe xem sao. Nếu không muốn thì cậu cứ coi như là tôi chưa nói gì."
Đào Nguyện im lặng, cũng không nói là có muốn nghe hay không. Bởi vì cậu biết, chỉ cần cậu không nói không muốn nghe thì giám đốc Ngũ nhất định sẽ nói.
"Cậu đang học về tranh Trung Quốc, hẳn là khá hiểu biết về giới quốc học, nhưng có thể cậu không biết nhiều về giới thương nghiệp." Giám đốc Ngũ nói: "Chắc là cậu đã nghe nói về tập đoàn Ưng Huy rồi, dù sao thì tập đoàn của bọn họ cũng liên quan đến nhiều ngành sản xuất. Nào là siêu thị, bệnh viện, khách sạn, vân vân. Ngành mà dân chúng bình thường có thể tiếp xúc thì Ưng Huy đều dẫn đầu."
Đào Nguyện vừa nghe thấy Ưng Huy, trái tim liền đập lỡ mất một nhịp. Bởi vì cậu rất quen thuộc với cái tên này, nhưng không phải là loại quen thuộc như giám đốc Ngũ nghĩ.
"Chủ tịch Ngụy của Ưng Huy là một người rất thích nghe đàn, mà hiếm khi có một người chơi đàn tốt lại còn trẻ tuổi và ưa nhìn như cậu. Nếu có thể lọt vào mắt xanh của chủ tịch Ngụy, cậu nhất định sẽ không phải lo lắng về chuyện tiền bạc, lại còn có một chỗ dựa to bự nữa. Chỉ cần ngài ấy sẵn sàng che chở cậu, sau này còn ai dám bắt nạt cậu chứ?" Giám đốc Ngũ nhìn Đào Nguyện nói: "Cậu hiểu ý của tôi không?"
"Chủ tịch Ngụy mà ngài nói là chủ tịch Ngụy Thế Thành sao?" Đào Nguyện xác nhận lại với giám đốc Ngũ, để tránh không hỏi rõ ràng mà nhầm người.
"Đúng vậy." Giám đốc Ngũ gật đầu: "Chính là ngài ấy."
"Tôi chỉ cần đánh đàn cho ngài ấy nghe thôi? Hay, tôi phải lấy lòng ngài ấy theo cách khác?" Đào Nguyện cụp mắt hỏi.
"Nếu chỉ đánh đàn cho ngài ấy nghe thì thật sự không cần đến cậu đâu, có cả đám danh cầm thâm niên đang xếp hàng chờ ngài ấy chọn kia kìa. Sở dĩ cậu có thể có được cơ hội này chủ yếu là vì người đàn tốt thì không đẹp bằng cậu, mà người đẹp ngang cậu thì lại đàn không tốt, cậu hiểu chưa?"
Đào Nguyện tiếp tục im lặng, cũng biểu hiện ra dáng vẻ buông lỏng và do dự. Bởi vì ban đầu cậu từ chối, giờ lại lập tức đồng ý thì có vẻ không được ổn cho lắm.
Sau khi giám đốc Ngũ nhìn ra cậu đang do dự, tiếp tục thử thuyết phục cậu: "Thực ra tôi hiểu vì sao trước đây cậu từ chối những người muốn bao nuôi cậu. Cho nên sau này khi tôi đề cập với cậu, cậu không muốn tôi cũng đâu có nói gì nữa, đúng không? Nhưng mà lần này, tôi chủ yếu cho rằng đây là một cơ hội hoàn hảo dành cho cậu, vì vậy tôi hy vọng cậu hãy suy nghĩ về nó một cách thật cẩn thận. "
"Cậu đã thấy bộ dáng của chủ tịch Ngụy qua báo chí đưa tin rồi đúng không. Ngài ấy là đối tượng của rất nhiều cậu ấm cô chiêu nhà quyền quý, khóc lóc kêu gào muốn gả cho ngài ấy. Dù cậu không thể kết hôn với ngài ấy, nhưng cứ coi là yêu đương với ngài ấy đi, đừng có nghĩ nó là chuyện gì kinh khủng hết. Người trẻ tuổi các cậu thì nên yêu đương vài lần, biết bao nhiêu người cầu không được một đối tượng như chủ tịch Ngụy, cậy lấy tiền để yêu đương với ngài ấy chính là một món hời lớn."
"Tôi không muốn làm giao dịch như vậy......." Đào Nguyện rối rắm: "Nhưng mà, tôi thật sự đang rất cần tiền. Tôi phải đóng học phí của quý tiếp theo ngay, còn phải mua thuốc cho Đỗ Diệc nữa......."
Giám đốc Ngũ đảo mắt nói: "Thật ra thì những lời này tôi cũng chỉ là nói trước với cậu thôi. Chủ tịch Ngụy có thể thích cậu hay không vẫn chưa biết được. Dù sao cũng có quá nhiều người xinh đẹp muốn bò......, cùng ngài ấy gì đó. Chủ tịch Ngụy khẳng định là nhìn quen mấy người xinh đẹp rồi, nói không chừng cũng chán rồi. Dù muốn cũng chưa chắc có thể khiến cho chủ tịch Ngụy hứng thú, mà tính tình của cậu còn hơi thiếu gia nữa, tôi thật sự rất lo cậu sẽ chọc giận ngài ấy."
Đào Nguyện cố ý sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nói: "Để tôi thử đi, tôi, tôi sẽ cố hết sức lấy lòng ngài ấy."
"Nói thật, tôi không yên tâm về tính tình của cậu chút nào. Nếu cậu đắc tội chủ tịch Ngụy, tôi cũng sẽ xong đời theo cậu." Giám đốc Ngũ nói xong cũng thật sự lo lắng.
"Ngài yên tâm đi giám đốc Ngũ, lúc trước tôi hất nước vô mặt ông chủ Trương là bởi vì ông ta quá ghê tởm, cho nên mới không nhịn được. Nhưng nếu là chủ tịch Ngụy, tôi tuyệt đối không có cái gan đó đâu. Tôi đã xem qua cuộc phỏng vấn của chủ tịch Nguỵ ở trên bản tin, chỉ nhìn qua màn hình thôi mà cũng có thể cảm nhận được khí thế áp bách của ngài ấy rồi."
Ngũ giám đốc nhịn không được cười thành tiếng: "Hoá ra cậu cũng là một người biết nhìn mặt, tốt rồi, vậy cậu cứ thử một lần đi. Nhưng nói trước, mặc kệ chủ tịch Ngụy có thích cậu hay không, cũng mặc kệ ngài ấy muốn làm gì với cậu, cậu cũng không được đắc tội ngài ấy, hiểu không?"
"Hiểu rồi." Đào Nguyện nhỏ giọng trả lời.
Giám đốc Ngũ nhận được câu trả lời của Đào Nguyện, ngay khi Đào Nguyện vừa rời đi, hắn nóng lòng chạy đi thông báo với Trần tổng, để Trần tổng tìm thời gian mang chủ tịch Ngụy đến đây.
Khi Đào Nguyện về đến nhà, nghĩ thầm đây đúng là một bất ngờ thú vị mà. Không ngờ rằng cậu lại có cơ hội gặp được mục tiêu công lược của mình ở thế giới này nhanh như vậy. Cậu vốn tưởng rằng, một người có thân phận và địa vị như Ngụy Thế Thành, phải đợi cậu có chút danh tiếng ở thế giới này thì mới có cơ hội gặp được hắn chứ.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, trước tiên dụ dỗ hắn, lại bồi dưỡng cảm tình với hắn sau. Tóm lại là phải xác định được hắn là người như thế nào trước đã, vậy thì mới có thể công lược hắn nhanh được.
Vài ngày sau, Trần tổng cuối cùng cũng mời được Ngụy Thế Thành và dẫn hắn đến trà thất uống trà. Mấy ngày nay Đào Nguyện cũng không có đến trà thất đánh đàn, nhưng giám đốc Ngũ vẫn trả lương cho cậu hàng ngày.
Ý của giám đốc Ngũ là dù cho Đào Nguyện không thành công nhận được sự yêu thích của Ngụy Thế Thành, thì cũng nhất định phải giữ cậu lại, không thể để cậu đến trà thất khác đánh đàn. Nếu không thì đối thủ cạnh tranh của bọn họ sẽ có thêm một trợ thủ đắc lực để giành giật mối làm ăn.
Ngụy Thế Thành biết Trần tổng rất muốn hợp tác với mình, nhưng hắn thật sự không có hứng thú với dự án mà Trần tổng muốn hợp tác. Hơn nữa, gần đây hắn có nhiều chuyện phiền lòng nên đã từ chối Trần tổng rất nhiều lần. Nhưng bọn họ đều ở cái vòng lẩn quẩn này, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp. Thế lực của Trần tổng cũng không nhỏ, hắn cũng không thể luôn từ chối ông ấy khiến ông ấy mất hết mặt mũi được. Nếu có cơ hội hợp tác nào khác trong tương lai, sẽ rất khó để thảo luận.
"Đã bao lâu rồi chủ tịch Ngụy chưa tới uống trà và nghe đàn?" Trần tổng cười hỏi.
"Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, đúng là lâu rồi chưa có thời gian tĩnh tâm thưởng thức trà và nghe đàn." Ngụy Thế Thành đặt chén trà xuống nói.
"Tuổi của tôi lớn hơn chủ tịch Ngụy một chút, so với chủ tịch Ngụy thì cũng là nửa ông già rồi, nên để tôi nói kinh nghiệm của mình cho ngài nghe. Có đôi khi, con người ta sẽ dễ dàng giải quyết nan đề trước mắt hơn khi ở trạng thái thả lỏng. Hôm nay chúng ta chỉ uống trà và nghe đàn thôi, không nói về công việc. Cả hai chúng ta hãy thư giãn và thả lỏng đầu óc."
Ngụy Thế Thành cười nói: "Trần tổng nói rất có lý."
Cửa hông của phòng riêng được mở ra, Ngụy Thế Thành nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở sau bình phong, một lát sau thì tiếng đàn du dương nhẹ nhàng vang lên.
Lúc cầm sư đánh đàn ở phòng riêng đều sẽ ở phía sau bình phong không lộ mặt, bởi vì có thể tới phòng của khách quý đánh đàn đều là những cầm sư lớn tuổi. Cho nên dùng bình phong che người đánh đàn lại là để tập trung nghe đàn.
Lúc sau Trần tổng quả nhiên không hề nói một câu không nào, chỉ uống trà và nghe đàn. Hiếm khi được nghe tiếng đàn tao nhã như thế, ông thật sự rất thư giãn và tận hưởng.
Ngụy Thế Thành vừa lĩnh hội ý cảnh trong tiếng đàn, vừa híp mắt quan sát bóng người ở sau bình phong. Sau một hồi quan sát, hắn xác định đằng sau bức bình phong là một cầm sư còn rất trẻ.
Ý cảnh là mức độ biểu hiện cao nhất, sâu sắc nhất trong ba mức độ về cảnh: vật cảnh, tình cảnh và ý cảnh. Những áng thơ hay thường phải là những áng thơ có cảnh, có tình, tình cảnh hòa quyện vào nhau
Ngụy Thế Thành liếc mắt nhìn Trần tổng đang nghiêm túc nghe đàn, hắn không tin Trần tổng năm lần bảy lượt mời hắn là thật sự chỉ vì để hắn có thể thư giãn. Nếu không nói chuyện hợp tác, vậy nhất định là có mục đích khác.
Sau khi kết thúc, Trần tổng không khỏi vỗ tay tán thưởng, sau đó quay đầu hỏi Ngụy Thế Thành: "Chủ tịch Ngụy cảm thấy thế nào?"
"Từ khi thầy Lưu Huỳnh qua đời, lâu lắm rồi tôi mới nghe được một nhạc khúc khoan thai như vậy." Ngụy Thế Thành tán thưởng từ tận đáy lòng, hắn thường sẽ không khen ngợi người khác, nhưng nhạc khúc mà lần này hắn nghe rất đáng để được khen ngợi.
"Đúng đó!" Trần tổng thốt lên: "Lần trước khi tôi nghe người này đánh đàn, tôi đã cảm thấy có chút phong cách của thầy Lưu Huỳnh ở trong nhạc khúc. Nghĩ rằng tôi và chủ tịch Ngụy đều thích phong cách chơi đàn của thầy Lưu Huỳnh, cho nên mới đặc biệt mời chủ tịch Ngụy cùng đến đây nghe đàn."
"Vị cầm sư ở phía sau kia, cậu ra đây một chút." Trần tổng gọi.
Đào Nguyện vốn đang ở phía sau bức bình phong nghe bọn họ nói chuyện, nghe thấy Trần tổng gọi mình thì đứng dậy vòng qua bức bình phong đi đến trước mặt bọn họ.
Ngụy Thế Thành thật sự hơi kinh ngạc khi thấy người bước ra lại trẻ như thế, hắn nhìn ra chơi đàn là một người trẻ tuổi, chỉ là không ngờ sẽ trẻ và đẹp như vậy. Một gương mặt non nớt hồng đào khiến người ta cảm thấy vô cùng xinh đẹp, chỉ là khí chất hơi lạnh lùng, có thể thấy rằng cậu là một người cô độc và kiêu ngạo.
"Cậu đàn thật sự rất hay, đây là tiền boa của cậu, đàn thêm một khúc cho bọn tôi nghe đi." Trần tổng từ trong bóp tiền rút ra một thẻ vàng rồi đưa cho Đào Nguyện.
Đào Nguyện nhận lấy rồi nói cảm ơn, chuẩn bị quay lại sau bức bình phong tiếp tục đánh đàn thì nghe Trần tổng nói: "Kêu giám đốc của các người gỡ bỏ bức bình phong này đi. Có phải là một ông già không quen nhìn đâu, không cần che."
Nhân viên bên ngoài nghe xong liền báo cho giám đốc Ngũ đang canh dưới lầu.
Giám đốc Ngũ lập tức dẫn người đi lên gỡ bỏ bức bình phong. Sau khi những người khác đều đã đi ra ngoài hết, Đào Nguyện mới tiếp tục bắt đầu đánh đàn.