Edit: Min
Sau trận đấu thăng hạng là vòng đầu tiên của xếp hạng, trận đấu này là để tất cả các nhà thiết kế đã thăng hạng thành công trình diễn mười bộ trang phục thời trang cao cấp dành cho nữ và năm bộ thời trang cao cấp dành cho nam trong cùng một show diễn, sau đó so sánh chúng. Xếp hạng sẽ dựa theo số lượng bình chọn.
Trận đấu xếp hạng này rất quan trọng vì nó liên quan đến trận cuối cùng. Hơn nữa, nếu xếp hạng quá thấp sẽ khó bắt kịp thứ hạng.
Bởi vì trong bộ sưu tập lần trước xuất hiện trang phục đã ra mắt của người khác, cho nên Tiêu Dật đã bị giới truyền thông chỉ trích rất dữ dội, và làm thế nào cũng không thể ngăn được những bài báo chỉ trích đó. Còn bị một số phương tiện truyền thông nói rằng gã đã bắt chước phong cách của Tiêu Du từ khi bước vào giới thời trang và trở thành nhà thiết kế nữa. Cư dân mạng trên toàn thế giới cũng chửi bới rất dữ dội, nhưng nhà thiết kế Dreid luôn nóng tính lại chẳng phát biểu gì cả, điều này là nhờ người bạn trai kia của gã, đây chính là lợi thế của việc có chỗ dựa.
Để không bị giới truyền thông nói rằng phong cách của mình giống hệt người khác, lần này, Tiêu Dật cố hết sức sửa lại những chỗ có phong cách của nhà thiết kế khác cho những bộ trang phục sẽ được đem ra dự thi, sau đó để nhân viên nghiêm túc xác nhận xem những bộ trang phục này đã được triển lãm trước đó hay chưa.
Vào ngày trận đấu bắt đầu, những nhà thiết kế thăng hạng thành công mang theo trang phục và người mẫu bước vào phòng thay đồ do ban tổ chức phân công, chuẩn bị lên sàn.
Sau khi thay xong trang phục, Angelina đứng trước gương đánh giá bộ trang phục trên người, sau đó sững sờ hồi lâu vẫn chưa định thần lại được. Bộ trang phục này……, sao nhìn nó quái dị thế?
“Tiêu Dật…….” Angelina đi đến trước mặt Tiêu Dật nói: “Anh có chắc bộ trang phục này là chủ đạo không? Không chọn nhầm đó chứ?”
“Đây đương nhiên là bộ chủ đạo, sao tôi có thể chọn nhầm trang phục cho một trận đấu quan trọng như này được?” Tiêu Dật không thể hiểu nổi nhìn Angelina.
“Nhưng bộ này…….” Angelina cúi đầu nhìn, không biết phải diễn tả bộ đồ này như thế nào.
“Bộ trang phục này làm sao?” Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Angelina, Tiêu Dật càng khó hiểu hơn, theo gã thì bộ trang phục này rất đẹp mà. Ở kiếp trước, bộ trang phục này đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi, nhưng phong cách của nhà thiết kế gốc quá mạnh nên gã đã cố gắng hết sức để sửa lại nó, bản thân gã còn cảm thấy rất hài lòng nữa.
Angelina còn đang nghĩ xem nên diễn tả như thế nào, nhân viên ở đằng kia đã hô to bảo bọn họ chuẩn bị lên sân khấu.
Angelina phản ứng gần như theo bản năng, nhanh chóng bước đến lối vào để chờ đợi.
Đối với trận đấu xếp hạng này, ban tổ chức đã công bố yêu cầu chủ đề từ vài tháng trước để tạo điều kiện cho người dự thi chuẩn bị sớm.
Chủ đề của lần này là sự lãng mạn và yêu cầu về phong cách là trang nhã. Bởi vì phải so sánh tất cả các bộ trang phục, cho nên mỗi nhà thiết kế chỉ cần trình diễn mười bộ trang phục nữ và năm bộ trang phục nam là được.
Trong sàn diễn đã ngồi đầy người, những người đã nhận được lời mời trước đó cũng có thể tham gia vào ngày hôm nay. Phu nhân Lemir và một số tên tuổi lớn khác trong ngành thời trang ngồi ở hàng ghế đầu, bọn họ là giám khảo của trận đấu này, và số điểm của họ chiếm % tổng số điểm.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng lãng mạn vang lên, khi hai nhóm người mẫu đầu tiên bước ra ngoài, người xem đều cảm thấy rất tuyệt, những nhà thiết kế có thể tham gia cuộc thi này quả nhiên sẽ không làm người ta thất vọng.
Người mẫu của Tiêu Dật là nhóm thứ ba lên sân khấu theo thứ tự rút thăm, các người mẫu lần lượt bước ra, dừng lại ở phía trước một lúc, sau đó xoay người và quay trở lại vị trí trình diễn ở phía sau.
Nhìn những bộ trang phục Tiêu Dật cho trình diễn, mọi người đầu tiên là sửng sốt, sau đó đều nghĩ rằng sao xấu quá vậy? Thế này mà cũng được gọi là thời trang cao cấp à?
Ngồi bên phải phu nhân Lemir tình cờ là phu nhân Daisy, nhìn những bộ trang phục trên sân khấu, phu nhân Lemir hơi nghiêng đầu hỏi: “Bà thấy những bộ trang phục này thế nào?”
“……” Sắc mặt của phu nhân Daisy khá tệ, mấy năm gần đây bà rất coi trọng Tiêu Dật, nhiều lần giới thiệu các thiết kế của gã, còn nói rằng gã sẽ đi đến đỉnh cao của thời trang nữa. Nhưng kể từ show diễn trước, sự thay đổi phong cách đột ngột của gã không chỉ dẫn đến rất nhiều bình luận không hay, mà bây giờ còn sử dụng những bộ trang phục gớm như vậy để dự thi nữa, đến bà cũng cảm thấy xấu hổ cho gã.
Trong những năm gần đây, vì phu nhân Lemir vẫn chưa từ bỏ sự coi trọng của mình dành cho Tiêu Du nên đã khiến bản thân bà bị đặt rất nhiều nghi vấn. Nhưng bà có thể nhìn thấy tâm hồn và tài năng thiết kế của Tiêu Du từ những bộ trang phục do hắn thiết kế, và bà tin rằng mình không nhìn lầm người.
Những người xem show diễn bên dưới không nhịn được bắt đầu thảo luận.
“Mấy bộ trang phục này xấu thế? Như này mà cũng được gọi là thời trang cao cấp à?”
“Nó đó, tôi cảm thấy chỉ có vải là đắt thôi, còn thiết kế thì tạo cảm giác rất rẻ tiền. Hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn của thời trang cao cấp.”
“Trang phục của những nhà thiết kế không thể thăng hạng thành công trước đó còn đẹp hơn mấy bộ này nhiều.”
“Tiêu Dật hiện tại bị cái gì vậy? Sao chênh lệch với những bộ trang phục trước đây lớn thế?”
“Tôi nghĩ chắc là có liên quan đến việc hắn đột nhiên thay đổi phong cách.”
“Do phong cách của trang phục trong show diễn đụng hàng với nhiều nhà thiết kế, tuy bị chửi rất thảm nhưng ít nhất là chúng khá đẹp. Mà mấy bộ hiện tại……, thật khiến người ta khó diễn tả.”
Với tư cách là người nhà của nhà thiết kế, Triệu Hân cũng đang ngồi bên dưới, nghe thấy những lời bình luận đó của bọn họ, bà ta không khỏi cảm thấy lo lắng cho Tiêu Dật. Mặc dù không hiểu biết nhiều về thời trang, nhưng từ góc độ của người bình thường, ngay cả bà ta cũng cho rằng những bộ trang phục này thực sự không đẹp mắt.
Angelina đảm nhiệm vị trí Vedette nên lên sân khấu cuối cùng, và phải đi tới đi về hai lần. Lần đầu tiên bước ra, cô ta còn hòa theo điệu nhạc và sánh bước với những người mẫu thanh lịch. Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt chê của mọi người, khi đi về lần thứ hai, cô ta không khỏi bước nhanh hơn, vội vàng quay lại địa điểm cố định ở phía sau.
Người mẫu của Đào Nguyện xếp thứ tự ngay sau Tiêu Dật.
Người mẫu lần lượt bước ra, ánh mắt của tất cả những người bên dưới đều sáng lên, nghĩ thầm đây mới là trang phục thời trang cao cấp có thể khiến mọi người vừa trầm trồ vừa chiêm ngưỡng, đồng thời cảm thấy hưởng thụ nè.
“Đẹp quá, cảm giác như bất kỳ ai mặc những bộ trang phục này vào đều có thể trở nên tao nhã ngay lập tức ấy.”
“Tôi cảm thấy mình bây giờ đã không thể nhớ nổi những bộ trang phục mà mình vừa nhìn thấy nữa. Sao tôi ghen tị với những người mẫu đó quá vậy nè?”
“Cảm giác như đang nằm mơ ấy, đẹp đến mức vô thực.”
“Tôi rung động rồi, rung động hơn bao giờ hết. Người tôi yêu nhất mà tôi còn chưa cảm thấy rung động như vậy.”
“Tôi cũng vậy, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy rung động. Rung động đầu tiên của tôi vậy mà không phải là người, mà là những bộ trang phục này.”
“Vedette ra kìa! Trời ạ, sao mà có thể đẹp như vậy?!”
“Bộ trang phục này..., nên được đưa vào bộ sưu tập vĩnh viễn của Bảo tàng thời trang cao cấp!”
“Nếu nó thực sự được đưa vào, tôi nhất định sẽ đi xem mỗi ngày!”
Sau khi đứng ở vị trí phía trước một lúc, Rachel xoay người và bước trở về một cách tao nhã. Vốn dĩ, giữa cô và Angelina có một chút khoảng cách. Nhưng cô cố tình đứng rất gần Angelina, sau khi những mẫu còn lại lên sân khấu, cô cố ý quay đầu lại nhìn từ trên xuống dưới trang phục trên người Angelina với ánh mắt khinh bỉ.
Nếu là trước đây, Angelina nhất định sẽ không chịu thua kém mà nhìn ngược trở lại, nhưng hiện tại, ánh mắt của cô ta là lảng tránh, không muốn chạm mắt với Rachel.
Trang phục trên người Rachel đẹp đến mức khiến cô ta bùng nổ cơn ghen tị, nghĩ đến trang phục trên người mình, nhất định sẽ trông càng xấu xí hơn so với Rachel.
Mặc dù Angelina không muốn nhìn Rachel, nhưng lại không nhịn được muốn nhìn trang phục trên người Rachel, nghĩ thầm tại sao trang phục của cô ta lại đẹp như vậy? Tại sao mình không phải là người mặc bộ trang phục đó? Angelina đã có thể nghĩ ra những phương tiện truyền thông đó sẽ lợi dụng cách so sánh để mô tả hai người họ như thế nào rồi, mà cô ta chắc chắn sẽ là người bị chế giễu và chỉ trích.
Sau khi phần catwalk của người mẫu nữ kết thúc là màn xuất hiện của người mẫu nam.
Là người trình diễn trang phục chính của nam giới, Đường Nạp Tu dù đứng cạnh những siêu mẫu này cũng rất dễ nhìn thấy. Không phải những người mẫu khác tệ mà là do điều kiện của Đường Nạp Tu quá ưu tú. Mặc dù dáng người và phong cách diễn của những người mẫu đó đều rất tốt, nhưng so với Đường Nạp Tu thì bọn họ thiếu một chút khí thế. Đường Nạp Tu đứng ở giữa bọn họ khiến người ta cảm giác được một loại khí thế mạnh mẽ, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra hắn chính là con sói đầu đàn trong bầy.
Sau khi tất cả người mẫu đều lên sân khấu, những người có mặt ở đây bắt đầu chấm điểm. Ngoại trừ nhóm người của phu nhân Lemir chiếm % số điểm, những người khác ở hiện trường chiếm % và bình chọn trực tuyến chiếm %.
Sau khi đã cho điểm tất cả các nhà thiết kế, phu nhân Lemir quay qua nhìn số điểm của phu nhân Daisy, sau đó giả vờ ngạc nhiên nói: “Mấy bộ trang phục của Tiêu Dật có thể nhận được số điểm cao như vậy từ bà sao?”
Vẻ mặt của phu nhân Daisy cũng có chút xấu hổ, bà không muốn Tiêu Dật thua quá khó coi nên đã cố ý cho gã số điểm cao hơn một chút, nhưng bị phu nhân Lemir nhìn thấy rồi, bà chỉ có thể nói: “Tôi nhìn lộn tên, cảm ơn bà đã nhắc.”
Phu nhân Daisy xóa số điểm ban đầu, cho một số điểm hợp lý, sau đó nộp lên. Bà thở dài trong lòng, nghĩ thầm sau lần cho điểm này, chắc chắn Tiêu Dật sẽ không thể giành chiến thắng trong cuộc thi năm nay.
Các nhà thiết kế đều ra sân và chờ đợi kết quả thống kê điểm số được công bố.
Trang phục do Đào Nguyện thiết kế khiến khán giả vô cùng kinh ngạc nên cậu nhận được số điểm cao nhất từ khán giả, điều này đã nằm trong dự đoán của mọi người.
Mọi người đứng lên vỗ tay cho cậu, Đào Nguyện đi đến đằng trước, cúi đầu chào, tỏ vẻ cảm ơn.
Tiêu Dật siết chặt nắm tay, gã không tự chủ được ánh mắt muốn trừng Đào Nguyện, nhưng không muốn bị nhiếp ảnh gia bên dưới chụp trúng nên chỉ có thể rũ mắt nhìn xuống sàn nhà.
Tiếng vỗ tay vang lên hồi lâu mới dứt, phu nhân Lemir đại diện ban giám khảo đích thân lên sân khấu tặng hoa cho Đào Nguyện, sau khi nhận hoa, cậu cúi đầu cảm ơn phu nhân Lemir, tiếng vỗ tay lại vang lên.
Kết quả bình chọn trực tuyến sẽ không được công bố vào ngày mai cho đến khi video được tải lên. Tuy nhiên, dựa trên điểm số tại chỗ, chúng ta đã có thể đoán được kết quả của cuộc bỏ phiếu trực tuyến sẽ như thế nào.
Sau trận đấu, các người mẫu trở lại phòng thay đồ để thay quần áo và chuẩn bị về khách sạn.
Rachel vừa mở cửa, đúng lúc cửa đối diện cũng mở ra, Angelina dẫn đầu đi ra ngoài, nhìn thấy Rachel, cô ta hơi sững sờ.
Rachel khoanh tay, cười nói: “Bộ trang phục mà cô vừa mặc thực sự rất hợp với cô, giống như ngoại hình và khí chất của cô vậy, vừa quê mùa vừa rẻ tiền. Dù được quấn bằng những loại vải cao cấp thì cũng không thể khiến cô trông có khí chất đâu.”
“Cô chẳng qua chỉ là mặc được một bộ trang phục không tệ lắm mà thôi, có gì mà đáng tự hào.” Angelina kiềm chế sự tức giận của mình nói.
“Đúng là chẳng có gì đáng tự hào cả. Chỉ là bức ảnh tôi mặc bộ trang phục đó có lẽ sẽ được đưa vào lịch sử vinh quang của thời trang cao cấp, còn bức ảnh về trang phục của cô chắc chắn sẽ được đưa vào lịch sử của sự sỉ nhục thôi à.” Rachel nói, “Đến lúc đó cô nhớ lên mạng đọc nha, tôi sẽ nghiêm túc viết một bài bình luận thật dài cho cô.”
Rachel nhìn Angelina đầy vẻ đắc ý, sau đó rời đi với những người mẫu khác cũng đang rất đắc ý. Ban đầu bọn họ định đi phỏng vấn ở chỗ của các bậc thầy khác nhau, nhưng lại đột nhiên nhận được thông báo từ người đại diện, nói rằng chủ tịch yêu cầu bọn họ đi phỏng vấn ở chỗ của nhà thiết kế Tiêu Du. Vốn dĩ trong lòng bọn họ không tình nguyện lắm, nhưng vì đó là yêu cầu của chủ tịch nên không thể không tuân theo.
Còn bây giờ thì bọn họ nghĩ rằng xem ra được mặc trang phục của nhà thiết kế Tiêu Du trên sàn catwalk là một điều thật tuyệt vời, giá trị của bọn họ chắc chắn cũng sẽ được tăng lên nhờ cuộc thi này.
Angelina nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ rời đi, trong lòng vừa tức vừa khó chịu, cô ta cố gắng rất nhiều năm mới có được giá trị như hiện tại, nhưng chắc chắn sẽ vì sàn catwalk hôm nay mà té sấp mặt, vả lại sau này mỗi khi nhắc đến bảng xếp hạng thời trang cao cấp xấu xí nhất, kiểu gì cũng sẽ có hình của cô ta cho mà xem. Cô ta không còn trẻ nữa, việc muốn cố gắng lấy lại giá trị của mình là điều gần như không thể. Mà điều khiến cô ta không cam lòng nhất chính là giá trị của cô ta chắc chắn sẽ kéo ra một khoảng cách lớn với Rachel.
………………………………
Lý Cẩm Mộng đi uống trà chiều với các phu nhân, sau đó trò chuyện về trận đấu hôm nay.
Lý Cẩm Mộng rất vui và tự hào khi nghe những lời tán dương và cảm thán của các phu nhân, sau bữa tiệc trà chiều, và không nhịn được muốn đến khách sạn để gặp con trai.
Đào Nguyện đang thân mật với Đường Nạp Tu trong phòng, cả hai nằm trên giường, ôm hôn nhau.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Đào Nguyện và Đường Nạp Tu tách môi ra, xoay người ấn màn hình trên đầu giường.
“Mẹ anh đến.” Đào Nguyện nhìn người trên màn hình nói.
Đường Nạp Tu hơi sửng người, nói: “Chúng ta thế này có xem như……, bị bà ấy bắt được không?”
“Mau đứng dậy mặc quần áo vào đi, đừng nói nhảm.” Đào Nguyện đánh hắn một cái, nói: “Không được vô lễ trước mặt mẹ anh đâu đấy.”
Trong khoảng thời gian này, Đường Nạp Tu hầu như ngày nào đều đến đây qua đêm, cho nên hắn có mang theo mấy bộ quần áo, Đào Nguyện kêu hắn mặc quần áo, đương nhiên là kêu hắn ăn mặc chỉnh tề một chút.
Bản thân Đào Nguyện cũng thay quần áo chứ không mặc đồ ngủ, sau đó bước nhanh ra ngoài mở cửa cho Lý Cẩm Mộng.
“Xin lỗi mẹ, để mẹ đợi lâu rồi.” Sau khi mở cửa, Đào Nguyện nhìn Lý Cẩm Mộng nói.
“Không sao, con đang tắm hả?” Lý Cẩm Mộng cười nói, sau đó bước vào trong.
“…… Không có, con chỉ đang thay quần áo thôi.” Đào Nguyện thấp giọng hơn một chút.
Sau khi Lý Cẩm Mộng ngồi xuống sô pha, Đường Nạp Tu đi ra từ trong phòng.
“Cháu chào cô.” Đường Nạp Tu lễ phép chào hỏi Lý Cẩm Mộng.
Thấy Đường Nạp Tu bước ra từ trong phòng, Lý Cẩm Mộng ngây người nhìn hắn.
Đào Nguyện giới thiệu với Lý Cẩm Mộng: “Mẹ, đây là bạn trai của con.”
“Bạn, bạn trai?” Lý Cẩm Mộng vẫn chưa kịp phản ứng, trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì bà biết tính cách và một số điều kỳ quặc của con trai mình. Rõ ràng là không thích bị chạm vào từ khi còn nhỏ, vậy mà bây giờ lại quen bạn trai.
Đường Nạp Tu cũng hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ Đào Nguyện sẽ giới thiệu hắn là bạn trai với mẹ cậu ngay lúc này.
“Chào cô, cháu tên là Đường Nạp Tu.” Đường Nạp Tu tự giới thiệu.
“À, xin chào.” Lúc này Lý Cẩm Mộng mới bắt đầu nghiêm túc đánh giá Đường Nạp Tu, nghĩ thầm người thanh niên này trông nhỏ tuổi hơn con trai mình, tuổi quá trẻ sẽ không dễ xác định tính cách. Hơn nữa, cậu ta đẹp trai và có mị lực như vậy nhất định sẽ thu hút rất nhiều người, người như vậy cảm thấy không thích hợp với một mối quan hệ ổn định và lâu dài cho lắm. Bà không khỏi cảm thấy lo lắng.
“Em về trước đi, anh nói chuyện mẹ anh một lát.” Đào Nguyện nói với Đường Nạp Tu, cậu nhìn ra Lý Cẩm Mộng nhất định có rất nhiều điều muốn nói với cậu.
“Được.” Đường Nạp Tu gật đầu, sau đó nói với Lý Cẩm Mộng “Thưa cô cháu về.”
“Tạm biệt cháu.” Lý Cẩm Mộng cũng gật đầu với hắn.
Sau khi Đường Nạp Tu rời đi, Lý Cẩm Mộng bước đến sô pha và ngồi xuống, Đào Nguyện pha cho bà một ly hồng trà.
“Cái cậu Đường Nạp Tu kia, thật sự là bạn trai mà con đang hẹn hò sao?” Lý Cẩm Mộng hỏi.
“Con đã giới thiệu em ấy với mẹ rồi. Tất nhiên em ấy là bạn trai mà con thực sự đang hẹn hò.” Đào Nguyện đặt ly hồng trà trước mặt Lý Cẩm Mộng. “Bọn con đang hẹn hò rất nghiêm túc trên cơ sở là kết hôn.”
“Con……, con có thể chịu được việc nó chạm vào con à?” Lý Cẩm Mộng bưng ly hồng trà lên, hỏi ra nghi vấn trong lòng, “Hay là, hai đứa đang yêu theo kiểu Platon?”
Tình yêu kiểu Platon là kiểu tình yêu trong đó ham muốn tình dục hoặc những nét lãng mạn không tồn tại hoặc đã bị kìm hãm hoặc thăng hoa, nhưng nó có ý nghĩa nhiều hơn là “chỉ là bạn bè”.
Tiêu Du từ nhỏ đã không thích người khác chạm vào mình rồi, lúc mới hiểu chuyện sẽ khóc ầm lên nếu ai đó chạm vào hắn, rồi khi lớn hơn một chút, nếu có ai đó một hai muốn chạm vào hắn, hắn thậm chí còn có triệu chứng nôn mửa nữa. Điều này khiến Lý Cẩm Mộng rất lo lắng, nghĩ rằng con trai mình có thể sẽ phải độc thân cả đời nhưng giờ tự nhiên lại quen bạn trai.
“Con không thể chịu nổi người khác chạm vào con, nhưng chỉ có em ấy chạm vào con là con sẽ không cảm thấy khó chịu. Đây cũng là lý do quan trọng nhất con quen em ấy.”
“Thật ư?” Lý Cẩm Mộng dừng một chút, do dự hỏi: “Vậy hai đứa, hai đứa, đã…….”
Có những điều mà người làm mẹ như bà không tiện hỏi ra miệng, nhưng bà thật sự rất lo lắng cho nên muốn biết tình hình của hai người họ như thế nào.
“Hai đứa tụi con, chuyện nên làm hay không nên làm đều đã làm hết rồi.” Đào Nguyện thoải mái và hào phóng thừa nhận.
“Vậy à.” Tâm trạng của Lý Cẩm Mộng rất phức tạp, bà đương nhiên rất vui khi con trai mình có bạn trai, nhưng đối tượng mà cậu đang hẹn hò khiến bà có chút không yên tâm. “Cậu bạn trai nhỏ kia của con, nó thật sự có thể vững tâm hẹn hò với con mà không bị ảnh hưởng bởi những ong bướm bị nó thu hút sao? Mẹ hơi lo cho con, có lẽ con nên tìm một người trưởng thành và vững vàng hơn đi, một người đã có rất nhiều kinh nghiệm sống ấy.”
Đào Nguyện cười nói: “Có một số việc đã được định sẵn rồi, mẹ không thể trốn tránh những gì nên đến, và mẹ không thể đòi hỏi những thứ không thuộc về mình được. Vất vả lắm con mới gặp được một người mà con có thể chấp nhận, con tin rằng em ấy chính là định mệnh của đời con. Nội tâm của em ấy trưởng thành hơn vẻ bề ngoài rất nhiều, thậm chí còn trưởng thành hơn cả con nữa. Với lại, em ấy đối xử với con tốt lắm, trong hai người tụi con thì em ấy luôn là người chăm sóc con.”
Đào Nguyện cố gắng nói những điều tốt đẹp về Đường Nạp Tu để khiến Lý Cẩm Mộng yên tâm, mà những lời tốt đẹp này cũng đều là sự thật. Đường Nạp Tu tuy còn trẻ nhưng tính cách rất khác biệt với ngoại hình, bề ngoài nhìn hắn trông như một cậu bé thích ăn chơi nhưng thực chất lại rất trưởng thành và chững chạc, cũng rất quan tâm đến người khác.
Lý Cẩm Mộng suy nghĩ một hồi rồi nói: “Mẹ cũng biết rằng đánh giá một người qua vẻ bề ngoài là sai. Nhưng tại mẹ lo cho con quá, nhất là tình huống của con khá đặc biệt nữa, mẹ lo rằng con sẽ bị tổn thương.”
“Mẹ yên tâm đi, tuy rằng em ấy nhỏ tuổi hơn con, nhưng con tự tin rằng mình có thể kiểm soát em ấy.”
Lý Cẩm Mộng gật đầu: “Vậy thì mẹ sẽ dành thời gian này để quan sát nó thật kỹ, sau đó mới đưa ra kết luận.”
Đào Nguyện mỉm cười mà không nói gì.
...................
Khi Đào Nguyện đang tắm, cậu nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, nhưng cậu không quay lại.
Sau khi cởi sạch đồ, Đường Nạp Tu ôm chầm lấy cậu từ phía sau, sau đó giúp cậu xoa xà phòng trên người.
Đào Nguyện dựa vào ngực hắn, nhắm mắt lại tận hưởng sự phục vụ của hắn, cảm nhận bàn tay của hắn đang lướt trên người mình, từ từ, chân cậu bắt đầu mềm nhũn, có chút không đứng vững được.
Đường Nạp Tu ôm cậu ngồi vào trong bồn tắm, sau đó bắt đầu mở nước, dòng nước ấm áp từ từ chảy qua eo của họ, Đào Nguyện đã không còn chút sức lực nào cả.
Nước trong bồn tắm cứ nhấp nhô gợn sóng, lâu lâu lại trào ra khỏi bồn tắm.
......................
Đường Nạp Tu bế Đào Nguyện bước ra khỏi phòng tắm, đặt cậu lên chiếc giường lớn mềm mại rồi nằm xuống cạnh cậu.
Đào Nguyện xoay người lại, choàng tay qua cổ hắn và hôn môi hắn, chỉ làm hai lần trong phòng là không đủ đối với hai người họ.
Bọn họ làm liên tục mấy tiếng đồng hồ, mãi đến nửa đêm, Đào Nguyện mệt đến mức buồn ngủ, hai người mới chuẩn bị kết thúc.
Đường Nạp Tu còn trẻ nên không biết tiết chế, như thể có nguồn năng lượng vô tận vậy, nhưng Đào Nguyện lại không có năng lượng tốt như hắn, cơ thể cậu sẽ không chịu nổi nếu làm quá nhiều. Vì vậy, cậu đã đưa ra một quy tắc cho Đường Nạp Tu, khi cậu muốn ngủ thì phải để cho cậu ngủ, không được tiếp tục làm sau khi cậu đã ngủ say.
Đào Nguyện dựa vào ngực Đường Nạp Tu, thoải mái thở ra một hơi, bây giờ cả người cậu đều thoải mái. Nhớ lại mấy kiếp trước, tuy lần nào làm với người yêu cậu cũng rất hưởng thụ, nhưng bởi vì thể chất đặc biệt ở kiếp này nên mức độ hưởng thụ rất khác nhau. Đây là là cảm giác mà cơ thể tự sản sinh, và nó không phải là thứ mà cậu có thể kiểm soát.
“Anh cứ như vậy giới thiệu em với mẹ anh à?” Đường Nạp Tu vẫn còn ngạc nhiên, không ngờ cậu sẽ nói thẳng với mẹ cậu rằng hắn là bạn trai của cậu.
“Em không muốn bị anh giới thiệu với mẹ anh sao?” Đào Nguyện hỏi.
“Đương nhiên không phải, tại vì em đã cầu hôn anh nhưng mà anh lại từ chối.” Đường Nạp Tu nói, “Em rất vui vì anh đã giới thiệu em với mẹ của anh, đồng thời em cũng hơi ngạc nhiên.”
“Có mấy câu, anh chỉ nói với em một lần thôi, em nhất định phải nhớ cho kỹ.” Đào Nguyện ôm mặt hắn, nhìn vào mắt hắn và nói một cách nghiêm túc: “Trên thế giới này, anh chỉ chịu được em chạm vào anh, đời này anh sẽ không thể ở bên ai khác được nữa. Cơ thể của anh có thể chấp nhận em là bởi vì trái tim anh chấp nhận em. Anh yêu em và muốn sống như thế này với em đến hết đời, cho nên anh mới giới thiệu em với mẹ của anh. Nhưng em không được vì vậy mà đắc ý vênh váo, em phải luôn đối xử tốt với anh và chỉ được tốt với một mình anh thôi. Anh yêu em rất nhiều, em không thể tưởng tượng được là anh yêu em nhiều như thế nào đâu, cả đời này anh chỉ yêu một mình em thôi, mà em cũng chỉ có thể yêu một mình anh.”
Đường Nạp Tu nhìn cậu, trong lòng lại xuất hiện một cảm giác kỳ diệu, cảm giác này khiến hắn rất khó diễn tả, nói chung là hắn cảm thấy rất tuyệt vời và rất hạnh phúc.
“Em yêu anh, và chỉ yêu mình anh trong cuộc đời này.” Sau khi thẫn thờ, Đường Nạp Tu đột nhiên xuất hiện ảo giác, như thể hắn đã nói những lời này với cậu rất nhiều lần rồi. Từ rất lâu rất lâu trước kia, hắn đã từng nói như vậy.
Hai người hôn nhau say đắm, không có dục vọng, chỉ là muốn đem đối phương hoà vào thể xác của mình, ngay cả linh hồn cũng muốn hợp nhất với nhau.