“À, chưa…” Thư Niệm đang chật vật chỉnh lại số tư liệu trước mặt, “Cũng sắp xong rồi…”
Cậu thề rằng mình tuyệt đối không hề chểnh mảng, chẳng qua lấy hiệu suất làm việc của Tạ Viêm ra đối chiếu, tốc độ và độ chuẩn xác của cậu hiện tại là thấp tới nỗi khiến người ta hoài nghi liệu có phải đang tắc trách không.
“Cậu rề quá đi,” Tạ Viêm vẻ mặt sốt ruột, ngồi bên cạnh không ngừng xem đồng hồ, “Tôi chờ cậu hết nửa tiếng rồi đó nha! Sắp chết đói luôn nè!”
Thư Niệm cười khổ không thôi. Đối với Tạ Viêm mà nói, những công việc này đương nhiên không đáng để liếc mắt, đáng tiếc không phải ai cũng có thể cùng hắn chia sẻ cái tư duy vĩ đại này. Hơn nữa, đại để thì nền giáo dục tại cô nhi viện Thư Niệm sống mười hai năm* cơ bản là một lỗ hổng, cậu phải bỏ thời gian và nỗ lực gấp mấy lần người khác mới dần dần bồi dưỡng lại những phí hoài trước đây. Năng lực bẩm sinh cũng chỉ tầm tầm, sau này lại bắt đầu chậm hơn người ta một bước, làm sao có thể đánh đồng cậu với kẻ tuổi đời còn trẻ đã được du lịch nhiều nơi, bằng cấp ôm đầy tay như Tạ Viêm.
Sợ mở miệng ra nói lại thêm phí thời gian, cũng chỉ khiến con rồng phun lửa Tạ Viêm bụng rỗng càng thêm cáu kỉnh, cậu không dám dài dòng thanh minh, chỉ có thể tranh thủ từng giây miệt mài xoay trở.
“Tạ Viêm, hay là cậu về trước đi.” Không biết đã làm sai tới lần thứ mấy, có một Tạ Viêm ngồi bên cạnh hai tay ôm ngực quan sát cậu, động tác liền cứng đờ như người máy, “ Tạm thời tôi vẫn chưa xong đâu, cậu không cần đợi nữa.”
Tạ Viêm sắc mặt càng khó xem, “Cậu giỡn chơi hả!”
“Hở?” Thư Niệm thấy mình thật vô tội, cũng đâu ai ép tên này chờ ở đây nha, “Cậu về trước không phải tốt hơn sao? Tôi chậm chạp như vầy…”
“Đừng lắm chuyện! Tôi muốn ăn tối với cậu mà, cậu nhanh nhanh cho tôi!”
“Ồ…” Thư Niệm đành ngậm miệng, miễn cưỡng chuyên tâm làm việc.
“Người đâu vụng về quá, chờ cậu làm xong trời cũng sáng bảnh,” Tạ Viêm ở bên cạnh đốc thúc một hồi, dằn lòng không được, “Tôi giúp cậu vậy, để đó cho tôi.”
Khi làm việc, nét cợt nhã của Tạ Viêm liền lặn mất tăm, chỉ còn một vẻ chuyên chú nghiêm nghị bất khả xâm phạm, hàng lông mày dài thẳng tắp khẽ chau lại, làn môi mỏng cũng nghiêm túc mím lại thành một đường thẳng, khí thế bức người.
Đàn ông trở nên nghiêm túc quả nhiên là mê người nhất, Thư Niệm ngồi bên cạnh chỉ thấy càng lúc càng khó lòng tập trung tinh thần, làm tới phần sau thì càng rối tinh rối mù, đành phải lần nữa xin lỗi Tạ Viêm, kẻ chẳng khác nào hóa thân của Godzilla mi trừng mắt trợn.
“Tiểu Niệm cậu vô dụng quá đi.” Về đến nhà trời đã sập tối, sắc mặt Tạ viêm u ám như đáy nồi, “Cậu làm ở Tạ thị cũng đã nhiều năm, sao so với thời điểm tôi đi, chẳng tiến bộ được miếng nào vậy?”
Thư Niệm có chút buồn bã. Cậu vốn đang hy vọng có thể ở trước mặt Tạ Viêm biểu hiện kha khá một tí.
“Thôi quên đi, tôi đói rồi, thím Lưu đâu? Sao không ai chuẩn bị bữa tối hết vậy kìa?!”
“A!” Thư Niệm lúc này mới nhớ tới bà giúp việc duy nhất đã xin nghỉ phép, “Thím ấy xin nghỉ đặng về trông con… Xin lỗi cậu, vừa rồi tôi hổng nhớ…”
Tạ Viêm trừng mắt khiến cậu một phen áy náy: “Lỗi tại tôi… Hay cậu về chỗ lão gia đi, chắc nhà bếp bên ấy chuẩn bị đồ ăn nhanh lắm …”
Tạ Viêm nhíu mày: “Tôi chờ cậu tan sở mốc meo cả người, lại cố tình về chung với cậu, vậy mà cậu đuổi tôi thế á? Cả tôi là ai cậu cũng quên luôn phải không? Cậu còn biết tới quy củ không hả? !”
“A…” Tạ Viêm càng giận cậu càng rối lên, “Tôi lái xe đưa cậu đi nhà hàng…”
“Tôi mệt rồi.” Thiếu gia Tạ Viêm tính tình nói một là một, dứt lời đã tháo phăng cà- vạt ra, lạnh lùng thả mình xuống sô pha.
“Tôi lập tức gọi cơm…”
“Mấy thứ đó bẩn thỉu gần chết, tôi không ăn.”
Thư Niệm hầu hạ hắn đã nhiều năm thế rồi, song vẫn lóng ngóng như trước, đoán không ra tâm tư hắn, đành phải bất an đứng ngây ra: “Thế… Nếu cậu chờ được, tôi đi làm vài món ngay.”
Tới lúc này Tạ Viêm mới không tỏ vẻ dị nghị, Thư Niệm thở phào nhẹ nhõm, cả áo khoác cũng chưa kịp cởi ra đã vội xuống bếp lục tủ lạnh kiểm tra. May mắn còn mấy thứ, làm vài món đơn giản cũng tạm đủ dùng.
Bộ dạng cậu để nguyên âu phục quấn thêm tạp dề khá là buồn cười, nhưng cũng đành chịu chứ biết sao hơn. Đang cầm chảo xào vội, cậu cũng không quên tranh thủ xem lại giờ giấc. Đối với cậu mà nói, ngay bây giờ không có gì tội lỗi hơn để Tạ Viêm tức giận ôm bụng đói trong phòng khách.
“Tiểu Niệm, còn chưa xong ư?”
“Sắp xong rồi, cậu chờ thêm một lúc nữa đi.” Cậu lấy ống tay áo quệt mồ hôi, bày chén dĩa ra bàn.
“Ta đói bụng…” Anh chàng trẻ tuổi anh tuấn cao ráo nhe nhe răng nanh, đầy âm trầm đóng giả ma cà rồng, khẽ cúi đầu từ phía sau lưng ôm lấy cậu, cằm tì trên bả vai cậu, “Tiểu Niệm…”
“Có liền, có liền,… chờ chút đã.” Nhiều lời vô ích, nếu nhấc chảo ra quá sớm, không đủ chín thì thể nào cậu cũng sẽ bị bắt bẻ. Thư Niệm chăm chú nhìn chảo rán, vừa phải chịu đựng Tạ Viêm hà hơi vào tai vừa quấy rối bằng tiếng răng đánh lạch cạch, cuối cùng cũng hiểu thế nào gọi là lo đến cháy lòng cháy dạ.
“Mặc kệ, ta muốn ăn ngay.”
“A? Thêm một phút… Một phút nữa là được rồi, cậu ráng một chút, a—“ tai bỗng dưng bị cắn một phát, tay Thư Niệm giật bắn lên, suýt chút nữa lật nhào cả chảo.
“Thật đáng giận, cả gan bỏ đói ta, còn không cho ta ăn cơm, … không ăn cơm, thì ta ăn thịt ngươi…Ăn ngươi trước đã.”
Tai bị răng nang cọ mạnh đến nỗi vừa đau vừa ngứa, tuy rằng biết Tạ Viêm không có nửa ý khiêu khích, cậu vẫn không khống chế được mà nóng cả mặt, tay thì loáy hoáy.
Lưng kề sát ***g ngực rộng rắn chắc của hắn, đôi cánh tay thon dài mạnh mẽ vòng quanh thắt lưng, nhiệt độ quen thuộc cách lớp quần áo thật dày truyền tới, Thư Niệm cảm thấy hơi hơi mê muội, hô hấp cũng bắt đầu rối loạn.
Kỳ thực từ đầu chí cuối hết thảy chỉ có mười mấy giây, thức ăn vừa mới xúc khỏi chảo, Tạ Viêm liền hò reo một tiếng cấp tốc buông cậu ra, nhanh nhảu bưng dĩa lên, bỏ cậu trơ lại một mình trong bếp.
Chỉ thoáng hơn mươi giây mà thôi.
Bất quá bấy nhiêu cũng đã đủ.
Thư Niệm đứng ngẩn một lúc, lại quệt mồ hôi trên trán, một lần nữa đổ dầu vào chảo, chuẩn bị bắt tay xào dĩa thứ hai.
“Ừm, ngon quá chừng ~~” đúng là có thực mới vực được đạo, vài phút trước mặt còn đằng đằng sát khí, giờ có người lại nâng đũa cười tít cả mắt, “Vẫn là Tiểu Niệm tốt, rành khẩu vị của tôi nhất.”
Thư Niệm bưng món cuối cùng lên, mới có thời gian cởi bỏ chiếc áo vét xấu số bám đầy vết dầu mỡ chờ giặt sạch, ngồi vào góc bàn bên cạnh thở hào hển. Mệt đến nỗi muốn ăn không vô, chỉ lặng yên nhìn Tạ Viêm ngoác mồm xử món tôm xào.
“Tiểu Niệm, ăn cái này đi, mở miệng ra nào!”
“A?” Thư Niệm theo phản xạ có điều kiện há miệng ra, liền được đút một miếng thịt xông khói.
“Ăn ngon chứ?” Tạ Viêm tủm tỉm cười, biểu cảm hoàn toàn như tự tay đút chó cưng ăn.
“Bữa ăn khuya tôi muốn ăn chè hạt súng nấu bách hợp.”
“A? Tối nay cậu…”
“Ngủ lại đây.”
Thư Niệm a lên một tiếng, luýnh quýnh cầm đũa, nhưng dường như khẩn trương đến độ thứ gì cũng gắp không lên.
“Lâu rồi chưa ngủ chung với Tiểu Niệm.”
“Chúng ta đều lớn xác cả rồi.” Cậu gượng gạo nở nụ cười, “Tôi ở lại thu dọn phòng khách một chút.”
“Khỏi cần, tôi muốn ôm cậu ngủ, y như hồi trước vậy.”
Chóp mũi Thư Niệm rịn đầy mồ hôi li ti: “Thật ra, bây giờ tôi ngủ không được tốt nết lắm, còn hay nói mớ…”
“Đừng nói nữa,” Tạ Viêm vừa cười vừa huơ chân dưới bàn đá cậu một cước, “Đi tắm nhanh nhanh để còn lo thị tẩm nữa chứ!”
Nhân lúc Tạ Viêm còn đang tắm gội, Thư Niệm quáng quàng rà soát một lượt, thu dọn mọi thứ trong phòng, đều là những món thượng vàng hạ cám Tạ Viêm đã dùng qua, trước nay vốn là báu vật đặt ở những góc dễ đập vào tầm mắt, toàn bộ xếp vào ngăn kéo khóa kỹ không chừa một mẩu.
Nếu để Tạ Viêm phát hiện đồ đạc của cậu ấy bị mình giấu trộm từ bé tới giờ, bị cậu ấy biết mình đồng tính luyến ái, còn thầm thương trộm mến mười mấy năm, e rằng sau này đến cơ hội được gặp cậu ấy một lần cũng không có.
Càng chẳng cần nói tới chuyện có thể cùng cậu ấy ngủ chung một giường.