Ha ha… thật là hả lòng hả dạ a!” Vu Hàn vỗ bàn cười to, bây giờ tâm tình của cô chỉ có thể dùng một từ sảng khoái để hình dung, thật sự là quá sung sướng, ha ha…
Buổi tối mọi người cùng nhau liên hoan thì cô liền khẩn cấp đem chuyện phát sinh ở cửa hàng nữ trang hôm nay một năm một mười kể hết ra, cô vừa nói vừa cười, một vẻ rất là High.
Thật ra không chỉ có cô, mỗi người có mặt ở đây vừa nghe tên khốn họ Trần kia run rẩy như thế nào khi ký tên vào hóa đơn thanh toán thì đều không nhịn được mà bật cười. Rồi nghe đến đoạn khi hắn bước ra khỏi cửa hàng to mồm bảo bọn họ cứ chờ đấy, hắn có nhân chứng và vật chứng, hắn nhất định phải báo cảnh sát bắt bọn họ thì biểu đệ Vu Hàn – Vương Trị Ân lại thần trí một cây tiếp lời, “Thật xin lỗi, camera trong cửa hàng bị hư, hôm nay mới vừa đưa đi sửa.” Mọi người lại càng cười không dừng được.
Cái loại cặn bã ăn tươi nuốt sống kia chắc hẳn phải ra sức dạy cho một bài học, nếu không hắn sẽ chắc mẩm rằng nữ nhân nhu nhược thiện lương dễ bắt nạt.
Đoàn người cười đến vui vẻ, chỉ có Âu Dương Liên lại tỏ vẻ lo lắng.
“Sao vậy? Lấy lại tiền rồi em không vui sao?” La Kiệt hỏi.
“Nếu hắn thật sự đi báo công an thì làm sao đây?” Cô có chút bận tâm.
“Nếu cảnh sát để ý tới lời hắn nói, chỉ sợ lúc ấy hắn cũng sẽ không phải tốn tiền đi thuê vệ sĩ.” La Kiệt không cho là đúng cười lạnh, sau đó an ủi cô, “Huống hồ, tiền này vốn là hắn nợ em không phải sao? Cho dù cảnh sát thật sự đến đây, chúng ta cũng đứng vững, căn bản không cần phải sợ.”
“Nhưng mà…”
“Cô yên tâm đi, Âu Dương.” Vu Hàn ngắt lời, “Cô đừng nhìn những nam nhân này bình thường đều rảnh rỗi lúc ẩn lúc hiện trong tòa nhà này, một đám bọn họ đều có lai lịch không nhỏ. Đừng nói là cảnh sát, ngay cả chính phủ hay là quan lớn trọng yếu của quốc gia cũng không dám tùy tiện chạy đến khu nhà tám tầng này gây rối với chúng ta, cô yên tâm một trăm hai mươi phần trăm đi.”
Âu Dương Liên ngây ngốc nhìn lại cô ấy, rồi lại chuyển hướng những người khác cười cười vẻ mặt bình thường, không có cảm giác kỳ quái một chút nào với lời nói của Vu Hàn, đột nhiên cô có cảm giác như lạc vào một thế giới khác. Những người này rốt cuộc là…
“Tóm lại, em không cần phải lo lắng gì hết, chỉ cần nhớ kỹ một câu là đủ rồi.” La Kiệt quay mặt cô về phía mình, rồi nhìn cô thật dịu dàng.
“Câu gì?” Cô hỏi.
“Trời có sập xuống, đã có anh đỡ cho em.” Hắn thâm tình nói.
Âu Dương Liên nhất thời kích động, thiếu chút nữa nhào đến hắn, đầu mũi cô đột nhiên thật cay, có cảm giác sắp rơi nước mắt.
Nếu cô khóc ở đây, nhất định sẽ có người giễu cợt cô phải không?
Cô trộm quay đầu nhìn về phía những người khác, lại phát hiện họ sớm đã chuyển hướng nhìn ra khỏi chỗ bọn họ, tựa như hoàn toàn không chú ý tới La Kiệt và cô đang nói gì.
Những người này thật là…
Tổ tiên của cô rốt cuộc làm bao nhiêu chuyên tốt để đời này cô mới có đủ may mắn quen biết những người bạn khéo hiểu lòng người như thế này?
Mà nếu quen biết bọn họ thật sự là phúc phận tổ tiên của cô tu luyện được, vậy thì quen biết hắn, gặp hắn, có thể cùng hắn yêu đương, chính là tu luyện tích lũy ba đời, thậm chí là rất nhiều đời mới được của cô.
Nhìn người đàn ông đang thâm tình nhìn cô, nước mắt của cô không ngăn được nữa tràn ra khỏi hốc mắt, cô hít mũi chủ động đem nước mắt ướt hai má vùi vào trong lồng ngực hắn, cảm giác thật xấu hổ mà cũng thật hạnh phúc.
……..
“La Kiệt, anh đến Đài Loan không nói cho bất kỳ ai sao?” Vệ Ốc Khốc đột nhiên mở miệng hỏi.
La Kiệt ngẩng đầu nhìn lại, sau đó gật gật đầu. “Từ trước tới giờ tôi không có thói quen báo cho bất cứ ai hành tung của mình.”
“Cho nên người khác không biết anh ở đâu là bình thường, nếu biết thì mới lạ?”
“Đúng vậy.” Hắn gật đầu nói.
“Thói quen này của anh không phải là vẫn tiếp diễn sau khi kết hôn chứ?” Vu Hàn chen lời nói.
La Kiệt cúi đầu nhìn Âu Dương Liên đột nhiên từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười khiên cô an tâm trước, rồi mới trả lời câu hỏi của Vu Hàn.
“Đương nhiên là không.” Hắn lắc đầu, “Trong quá khứ tôi không nói, là bởi vì không có ai muốn biết tôi muốn đi đâu, mà trong nhà cũng không có gì làm tôi không yên tâm. Nhưng đối với cô ấy, tôi thật sự không có cách nào làm mình yên tâm dù chỉ một khắc.”
“Nghe thấy không Âu Dương? Cô không thể để cho người này có ý niệm yên tâm trong đầu, phải tận lực gây ra phiền toái đi, biết không?” Vu Hàn lấy giọng điệu dạy dỗ nói.
“Satan, làm phiền anh có thể quản lý bà xã mình, không cần tùy tiện dùng quan niệm sai lầm hướng dẫn bà xã của tôi có được không?” La Kiệt oán hận nói với Khuê Thú Chi.
Khuê Thú Chi nhún nhún vai, một vẻ “Cậu đừng oán tôi, tôi cũng không cách nào.”
“La Kiệt, anh nói không có người nào muốn biết anh đi đâu, vậy nếu có người muốn biết? Có phải có nghĩa là bọn họ thật sự có việc muốn tìm anh?” Vệ Ốc Khốc mở miệng lần nữa, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
“Anh nói những lời này là có ý gì? Chẳng lẽ là có người đang tìm tôi?” La Kiệt hoài nghi nhìn anh ta.
Vệ Ốc Khốc nhẹ gật đầu, “Cách đây không lâu, tôi nói chuyện điện thoại với cậu của tôi, ông ta nói người nhà của anh hình như đang tìm anh, còn hỏi tôi gần đây có liên lạc với anh không.” Nói đoạn, anh ta nhíu mày “Tôi không biết người nhà của anh cũng biết việc anh đang ở đây làm người liên lạc.”
“Tôi cũng không biết.” La Kiệt cau chặt đôi mày.
“Anh không biết?”
Hắn gật gật đầu, lập tức như có suy nghĩ gì đó.
“Anh có muốn gọi điện về nhà hay không?” Vệ Ốc Khốc hỏi.
La Kiệt nhìn anh ta một cái, rồi gật gật đầu, đứng dậy bế ngang Âu Dương Liên đang bày ra vẻ mặt do dự không biết có nên cùng hắn trở về tầng tám không lên.
Âu Dương Liên không khỏi đỏ mặt.
“Thật xin lỗi, chúng tôi xin lỗi trước không tiếp được.” La Kiệt nói.
“Đi đi.” Mọi người mỉm cười nhìn họ.
………….
“Cái gì? Đã quay về Mỹ rồi? Sao lại đột ngột như vậy?” Vu Hàn ngạc nhiên kêu lên.
“Cha anh ấy nhập viện rồi, tình huống hình như không tốt lắm.” Âu Dương Liên lo lắng nói.
Mười phút trước Vu Hàn bỗng gọi điện về hỏi cô đang làm gì, cô nói không có việc gì, cô ấy liền hỏi cô có muốn lên tầng chín uống cà phê, nói chuyện phiếm không? Cô nghĩ đang lúc rãnh rỗi, liền đáp ứng.
“Vậy sao? Có điều sao hắn lại về một mình, hẳn phải mang cô cùng đi chứ.” Vu Hàn cau mày nói, vừa đem cà phê mới nấu xong đổ từ trong bình ra, cho hai người mỗi người một ly.
“Không phải hắn không mang tôi về, mà là tôi không có hộ chiếu.” Cô giải thích giùm cho La Kiệt.
“Không có hộ chiếu? Cô chưa ra nước ngoài sao?” Tay Vu Hàn mới thêm sữa mới được một nửa liền ngừng lại.
Âu Dương Liên lắc lắc đầu.
Vu Hàn trợn mắt há mồm nhìn cô, vẻ mặt khó tin. Cô cũng đã hai mươi tám tuổi, không phải mười tám tuổi nha, thế mà lại chưa từng xuất ngoại? Bây giờ loại người này hẳn là còn rất ít?
Có điều ngẫm lại cuộc sống quá khứ của Âu Dương Liên, mười tám thì bắt đầu tự lập, hai mươi lăm tuổi lại đụng phải một gã nam nhân lưỡi hoa sen chói lọi, hết sức bóc lột công sức, lại đạp nát quỹ kết hôn cô hết hơi hết sức để dành, cũng khó trách cô không có tiền ra nước ngoài chơi.
Vu Hàn nhẹ gật đầu, lại hỏi cô, “Cho nên bây giờ cô muốn ở Đài Loan đợi hắn về, hay là chờ hộ chiếu làm xong đến Mỹ gặp hắn?” Nếu là cô, cô nhất định sẽ chọn vế sau.
Âu Dương Liên đột nhiên trầm mặc cúi đầu.
“Âu Dương?” Vu Hàn khó hiểu gọi.
“Tôi rất muốn đi, nhưng mà…” Cô muốn nói lại thôi.
“Sao vậy? Chẳng lẽ cô đang lo chân bị thương không tiện đi xa à?” Vu Hàn chuyển mắt nhìn tới chân đang bị thương của cô, lại phát hiện băng bột lúc trước luôn bó tại chân cô chẳng biết từ lúc nào đã được tháo ra rồi.
Âu Dương Liên lắc lắc đầu.
“Vậy là vì cô chưa từng xuất ngoại nên sợ hãi…”
“Anh văn của tôi thật nát bét, đối thoại cơ bản nhất cũng không biết.” Cô bất đắc dĩ cười khổ, “Nói thật, từ đầu tôi hoàn toàn không hề nghĩ tới mình sẽ gả cho một người Mỹ, nếu sớm biết, lúc còn đi học sẽ học Anh văn thật chăm chỉ.” Cô tự cười nhạo bản thân mình.
“Đây gọi là ngàn vàng khó mua được ‘sớm biết’ mà.” Vu Hàn nhếch miệng mỉm cười.
“Ai!” Âu Dương Liên thở dài một hơi.
“Có điều, may mắn là tiếng Trung của La Kiệt lưu loát như người bản địa, nên căn bản cô không cần phải lo lắng điểm này.” Vu Hàn an ủi.
“Nhưng điều kiện tiên quyết là hắn không rời khỏi đây mới được.” Cô hy vọng La Kiệt có thể ở lại Đài Loan, “Đây là chuyện không thể, không phải sao? Hắn không có khả năng vĩnh viễn không trở về Mỹ, hơn nữa nếu tôi thật sự phải gả cho hắn, cũng không thể vĩnh viễn không đi hỏi thăm người nhà của hắn, đúng chứ?”
“Ồ, vấn đề đến mức này, nhưng mà thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, bằng không bây giờ cô bắt đầu học tiếng Anh cũng không muộn mà. Bảo La Kiệt dạy cô, hắn chính là giáo viên có sẵn.” Vu Hàn ngừng một lúc, lại nói “Đúng rồi, La Kiệt đi vắng, cô ở một mình không có vấn đề gì chứ?”
“Nếu cô lo lắng chân bị thương của tôi…” Âu Dương Liên lắc lắc đầu.
“Chân cô không cần tiếp tục phải băng bột sao?”
“Lúc sáng tôi đến bệnh viện tái khám, bác sĩ nói tình hình phục hồi còn tốt hơn họ mong đợi, có lẽ không đến một tuần là có thể khỏi hẳn.” Cuối cùng thì cô có thể không cần tiếp tục làm phế nhân.
“Vậy sao? Tôi nghĩ đại khái là có liên quan đến chuyện La Kiệt đem cô ôm đến ôm đi đúng không? Bởi vì hắn cơ hồ không cho cô có cơ hội đi bộ, cho nên tổn thương của chân của cô mới có thể hồi phục đặc biệt nhanh?” Vu Hàn nói xong lại uống một ngụm cà phê.
Mặt Âu Dương Liên khẽ ửng đỏ gật đầu.
“Thật tốt quá, vậy thì tôi an tâm, có điều nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, cô đừng khách khí với chúng tôi nha. Nhớ kỹ, từ khi La Kiệt giới thiệu cô với chúng tôi, cô chính là người nhà của chúng ta rồi.”
Mũi Âu Dương Liên cay cay, cảm động thiếu chút nữa rơi lệ. Người nhà? Cô là người nhà của bọn họ? Cô thật sự rất vui khi có người nói như vậy với mình.
“Cám ơn.” Cô cúi đầu giọng khàn khàn.
“Làm gì khách khí như vậy? Nào, uống cà phê đi, cà phê của cô sắp nguội rồi kìa. Cà phê này nguội rồi sẽ chua. Muốn tôi pha lại một cốc khác cho cô không?” Vu Hàn ngữ khí nhẹ nhàng dễ dàng hóa giải không khí bỗng nhiên ngưng trọng.
“Không cần đâu.” Âu Dương Liên lắc đầu, rồi lại muốn nói lại thôi nhìn cô, “Thật ra…”
“Ân?” Vu Hàn tò mò đợi câu sau.
“Thật ra tôi không thích uống cà phê lắm.” Cô có chút ngượng ngùng nói.
Vu Hàn ngẩn ngơ, đột nhiên cất tiếng cười to.
“Cô phải nói sớm chứ, tôi thấy cô mỗi lần theo chúng tôi uống cà phê, còn tưởng rằng cô cũng thích uống cà phê chứ.” Cô ấy cười rồi từ chỗ ngồi đứng lên, “Cô thích uống gì? Sữa tươi, nước trái cây, hay là nước có ga?”
“Sữa tươi và nước trái cây đều được.”
Vu Hàn gật gật đầu. “OK, tôi nhớ rồi.”
……………
“Cái gì? Đã qua một tuần rồi, ngoại trừ lúc hắn mới xuống máy bay gọi điện cho cô, thì không có gọi lần nào? Sao bây giờ cô mới nói cho tôi biết?” Vu Hàn kêu to với Âu Dương Liên, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Tôi tưởng hắn mới vừa về nhà bận quá, chờ hắn xong việc thì sẽ nhớ ra cần gọi điện cho tôi, nhưng mà…”
“Nhưng mà đợi lại đợi một tuần rồi cũng chưa nhận được điện thoại của hắn?” Vu Hàn vẫn là không thể tin được.
Cô u buồn gật đầu.
“Một tuần?! Cô cũng không tránh khỏi chờ quá lâu đi!” Vu Hàn vẫn là không thể tin được.
Cái tên La Kiệt, tên khốn kiếp nào trước khi đi một đêm còn nói cái gì không thể yên tâm với Âu Dương Liên dù chỉ một khắc, cho nên tuyệt đối sẽ không bỏ mặc cô. Những lời này còn văng vẳng bên tai, thân hắn lại cắt đứt tin tức suốt một tuần lễ. Khá lắm tên đàn ông chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt!
“Cô đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cô tìm được hắn.” Vu Hàn an ủi cô, quay người lại liền biến thành vẻ mặt đằng đằng sát khí gọi điện thoại cho chồng.
Sau khi điện được, cô liền nói ngắn gọn súc tích nguyên nhân làm cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, không để cô phải nói thêm điều gì, Khuê Thú Chi đã tự chủ động gánh lấy nhiệm vụ tìm người, liên lạc, muốn cô an tâm ở nhà chờ điện thoại.
20’ sau, điện thoại trong phòng vang lên, Âu Dương Liên ánh mắt chờ mong nhìn Vu Hàn, hy vọng có thể nghe được tin tốt lành từ trong miệng cô ấy, kết quả cô ấy lại không nói vài câu liền nhíu mày, còn nhìn cô một lúc rồi xoay người đi ra khỏi phạm vi thính lực của cô.
Có chuyện gì xảy ra sao? Có nội dung gì trong điện thoại mà cô không thể nghe được? Chẳng lẽ là La Kiệt sau khi trở về Mỹ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên mới luôn không liên lạc với cô?
Âu Dương Liên trong lòng bỗng nảy lên dự cảm bất thường, sau lưng cũng bắt đầu lạnh xuống.
Không đâu, cô tự nhủ với mình, tuyệt đối sẽ không phát sinh loại sự tình này.
La Kiệt là một người tận tâm, tuy rằng thoạt nhìn bề ngoài cẩu thả, tay chân lại vụng về, nhưng làm việc gì cũng đâu vào đấy, thận trọng lại cẩn thận, quan trọng nhất là hắn lại có một thân hảo công phu, như vậy hắn sẽ gặp chuyện gì ngoài ý muốn đây?
Chẳng lẽ là tai nạn xe cộ?
Một thanh âm ở đáy lòng cô vang lên, khiến cả người cô đều cứng đờ. Chẳng lẽ hắn thật sự bị tai nạn xe cộ ở Mỹ rồi, cho nên mới không có cách nào liên lạc với cô?
Không đúng, cô bỗng nhiên lắc đầu nguầy nguậy. Cho dù hắn thật sự có bị tai nạn xe cộ, cũng không thể bặt vô âm tín như vậy nha. Đợi sau khi hắn tỉnh lại nhất định sẽ lập tức gọi điện thoại cho cô, sau đó bịa ra lý do kéo dài ngày trở lại, chỉ vì không để cô phải lo lắng.
Cô biết hắn nhất định sẽ làm như vậy, nhưng mà tại sao….
Cô đột nhiên kịch liệt chấn động, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt vô cùng, cả người có vẻ lung lay sắp đổ.
Không lẽ thương thế của hắn thật sự nghiêm trọng? Căn bản không có cách nào gọi điện cho cô?
Mất trí nhớ?
Hôn mê bất tỉnh?
Càng hơn nữa là….. tử vong?
Cô nắm chặt nắm tay, móng tay bén nhọn đâm sâu vào lòng bàn tay, cô lại không hề có cảm giác.
Cô cự tuyệt nhận ba khả năng này. Cô không nên tự dọa bản thân, hắn nhất định sẽ không có chuyện gì, sở dĩ không gọi điện cho cô thuần túy là bởi vì bận quá, nhất định là như vậy. Cô tự thôi miên không ngừng nói với chính mình.
“Âu Dương.”
Cô ngẩng đầu lên, phát hiện tầm mắt có chút mơ hồ, cô mở trừng đôi mắt, đem lệ ý cưỡng bức trở về trong cơ thể.
“Liên lạc được sao? Hắn hẳn là không xảy ra chuyện gì chứ?” Cô miễn cưỡng bản thân kiên cường mở miệng.
Vu Hàn gật gật đầu với cô. “Hắn rất khỏe.” Nhưng lại muốn nói rồi thôi nhìn cô.
Nhìn ánh mắt của cô ấy, một chút yên tâm Âu Dương Liên cũng không có, trái lại càng thêm bất an. “Vu Hàn, mặc kệ hắn xảy ra chuyện gì, xin cô nói thật cho tôi, không cần dấu giếm bất cứ điều gì được không?”
Vu Hàn do dự hồi lâu, rồi mới nhẹ nhàng gật đầu.
“Âu Dương, cô nhớ kỹ, dù phát sinh bất cứ chuyện gì, tôi đều đứng về phía cô, biết không?”
Âu Dương Liên hoàn toàn không hiểu vì sao cô ấy lại nói những lời như vậy với cô, chỉ gật gật đầu.
“Trên thực tế La Kiệt hắn…” Vu Hàn tạm dừng một lúc, sau đó hít một hơi lấy tinh thần nói, “Hắn đang ở Mỹ đang chuẩn bị kết hôn, cái tên phụ lòng đại hỗn đản kia!”
“Kết hôn?” Âu Dương Liên vẻ mặt mê mang, ngốc ngốc nhìn cô, tựa như nghe không hiểu ý nghĩa của hai chữ này.
“Âu Dương…” Vu Hàn đã đồng tình lại lo lắng, nhưng không biết phải an ủi cô như thế nào.
“Cho nên hắn không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn?” Âu Dương Liên hỏi.
Vu Hàn trừng mắt nhìn, rồi gật đầu.
“Thật tốt quá!” bỗng nhiên cô thở hắt một hơi, cao hứng lớn tiếng nói, nước mắt lại không ngừng chảy ra, “Thật tốt quá, thật tốt quá, thật tốt quá.” Cô không ngừng thì thầm.
Vu Hàn nhìn cô, bị sự ngây ngốc ấy làm đau lòng không thôi. Tên La Kiệt kia không chỉ là hỗn đản, còn là một đồ đần, mới có thể vứt bỏ nữ nhân tốt như Âu Dương Liên, hắn thật là thằng đàn ông ngu xuẩn nhất thiên hạ!
Âu Dương Liên lấy tay gạt đi nước mắt trên mặt, đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên.
“Cảm ơn cô, Vu Hàn. Nếu hắn không có việc gì thì tôi yên tâm rồi.” Nói xong, cô xoay người muốn đi.
“Âu Dương.” Vu Hàn lo lắng ngăn lại bước chân cô, “Cô muốn đi đâu?”
“Mấy ngày nay bởi vì tôi quá lo lắng, mỗi tối đều ngủ không ngon, giờ nghe nói hắn không sao, cảm giác mệt mỏi liền toàn bộ chạy đến, cho nên tôi muốn về nhà ngủ.” Vẻ mặt cô mỏi mệt nói.
Vu Hàn gật gật đầu, không suy nghĩ gì khác.
Sau khi hai người cùng nhau trở về tầng tám, Âu Dương Liên trực tiếp đi vào phòng nằm xuống ngủ, mà Vu Hàn vì ngăn ngừa cô làm ra chuyện gì ngu ngốc, dứt khoát ngay cả cửa phòng cũng không cho cô đóng, cứ như vậy ngồi trong phòng khách, cứ mười phút lại xem cô một lần.
Mười hai giờ mười phút, Khúc Thiến từ quán mì trở về, mang theo cơm trưa đến cho các cô ăn, nhưng Âu Dương Liên còn đang ngủ, cho nên liền đem phần của cô bỏ vào tủ lạnh.
Hai giờ bốn mươi chiều, Lâm Tuyết Nhan cũng tới, Âu Dương Liên vẫn chưa tỉnh.
Bốn giờ mười, Tiểu Cương và Tiểu Khiết tan học về nhà, Khúc Thiến nhận nhiệm vụ mang bọn trẻ rời khỏi tầng tám, mà Vu Hàn và Lâm Tuyết Nhan thì tiếp tục ở lại chờ Âu Dương Liên tỉnh lại.
Năm giờ rưỡi, các cô bắt đầu cảm thấy lo lắng, bởi vì Âu Dương Liên ở trên giường ngay cả động cũng không động đến một cái, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có, có điều hoàn hảo là hô hấp của cô vẫn bình thường.
Sáu giờ rưỡi, các cô bắt đầu lo lắng cần đánh thức cô dậy không, vì cô đã ngủ sắp được tám tiếng rồi.
Bảy giờ mười, Khuê Thú Chi và Vệ Ốc Khốc cùng nhau tới, Lâm Tuyết Nhan lợi dụng tủ lạnh vốn còn nguyên liệu nấu ăn liền làm một bàn cơm để mọi người no bụng. Vu Hàn thử đánh thức Âu Dương Liên, nhưng vành mắt đen sâu mơ mơ màng màng ngồi xuống một chút rồi lại nằm trở về, ngủ lại lần nữa.
Biết cô thật sự vì quá mệt nên muốn ngủ chứ không phải vì trốn tránh sự thật mà muốn lâm vào hôn mê nên mọi người an tâm.
Bốn người vừa ăn cơm vừa thảo luận, Vu Hàn thật tức giận, Lâm Tuyết Nhan từ đầu đến cuối đều nhăn mày, mà hai người đàn ông lại cho rằng tình huống thật khả nghi, bởi vì ngoại trừ nghe được chuyện La Kiệt phải kết hôn ra, bọn hắn hoàn toàn không tìm thấy bản thân La Kiệt, không thể liên lạc với hắn để xác nhận chuyện hắn kết hôn.
“Nhưng là chuyện này cũng đã công khai trên truyền thông, cái loại giới danh nhân thế gia tài chính và kinh tế như bọn họ, không thể nào lấy hôn nhân đại sự để làm tin tức thổi phồng quảng cáo đúng không?” Vu Hàn vạch trần sự thật.
“Có lẽ chúng ta nên đến Mỹ một chuyến để chứng thật chuyện này.” Khuê Thú Chi như có suy nghĩ gì đó nói.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Vệ Ốc Khốc gật đầu nói.
“Được, cứ như vậy đi, chúng ta mang Âu Dương cùng đi. Nếu La Kiệt thật sự làm ra chuyện tay ôm đàn tỳ bà (1), chúng ta liền phá hư hôn lễ của hắn, để cho hắn một đêm thành danh!” Vu Hàn nghiến răng nghiến lợi lớn tiếng nói.
(1) Nguyên văn là 琵琶别抱, xuất xứ từ hai câu thơ dưới đây trong tác phẩm “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị:
千呼萬喚始出來 Mời mọc mãi thấy người bỡ ngỡ,
猶抱琵琶半遮面 Tay ôm đàn che nửa mặt hoa.
(Bản dịch của Phan Huy Vịnh)
琵琶别抱 là câu thành ngữ chỉ người phụ nữ quay lưng với chồng/người tình để đến với tình yêu khác (hoặc người góa phụ đã hai lần đò) Ở đây ý chỉ anh Kiệt ăn ở hai lòng, không chung thủy với Âu Dương Liên.
Phản ứng kích động của bà xã làm cho Khuê Thú Chi đột nhiên có điểm hối hận vì đã đề nghị đi Mỹ.
Lâm Tuyết Nhan từ khóe mắt dư quang nhìn thấy Âu Dương Liên từ trong phòng đi ra. “Âu Dương, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi. Đói bụng chưa? Mau tới đây cùng ăn cơm với chúng tôi.”
Tuyết Nhan vẫy vẫy tay với Âu Dương Liên, nhưng dáng vẻ cô vẫn còn mang theo một chút nét buồn ngủ đứng sững ở cửa phòng, mờ mịt nhìn bốn phía, cuối cùng không nhúc nhích trừng bọn họ.
“Sao vậy?” Lâm Tuyết Nhan khó hiểu hỏi.
Mọi người đều nhìn thấy phản ứng kỳ lạ của cô, bởi cô đang dùng một loại ánh mắt xa lạ nhìn họ, tựa như là không quen biết họ vậy.
“Mọi người…” cuối cùng cô cũng từ từ mở miệng, nhưng lời nói tiếp đó lại làm cho nhóm bốn người Vu Hàn lập tức ngây người, “Cho hỏi các vị là ai vậy?”
“Tiểu thư, bánh ngọt này là vị tiên sinh mặc áo sơ mi màu vàng ở bên kia mời ba vị, chúc ngon miệng.”
Nhìn theo nhân viên phục vụ xoay người rời đi, Vu Hàn cùng Lâm Tuyết Nhan liếc nhau một cái, lại nhìn về phía Âu Dương Liên đang trừng mắt nhìn một bàn đầy bánh ngọt, hoa quả và đồ uống, nhịn không được nhếch miệng mỉm cười.
“Cảm giác thế nào?” Vu Hàn hỏi.
Âu Dương Liên phản ứng trì độn chợt ngẩn đầu nhìn lại, “Cảm giác gì?”
“Cảm giác được nhiều người như vậy ái mộ theo đuổi đó?” Lâm Tuyết Nhan cười nói.
“Người ái mộ?” Trên mặt cô vẫn một vẻ mờ mịt.
“Đúng vậy, người ái mộ. Những người mời cô ăn cái gì đó đều là có ý với cô, muốn theo đuổi cô, chẳng lẽ cô không biết sao?”
“Há?” Cô ngơ ra, rồi lắc đầu nguầy nguậy. “Tiểu Tuyết, có phải cô nghĩ nhầm rồi hay không? Mấy người mời chúng ta đồ ăn sao lại có ý với tôi được, người bọn họ muốn mời thật ra là cô và Vu Hàn chứ? Không phải tôi đâu.”
“Hiểu nhầm chính là cô đó.” Lâm Tuyết Nhan cười phản bác, “Cô đã quên, tôi chính là người phụ nữ đã có thai, những nam nhân kia trừ phi mắt mù, nếu không không có thể nào nhìn không ra. Còn chị Vu Hàn…”
“Nhẫn kết hôn của tôi sáng loa lóa lên như vậy, bọn họ không chú ý tới mới là lạ!” Vu Hàn cố ý gảy một chút mái tóc dài, nhẫn ở ngón giữa của cô lòe lòe tỏa sáng theo, “Cho nên, ba trừ hai, đáp án chính là cô.” Cô vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía Dương Liên.
Âu Dương Liên lúc này thật là bị dọa cho ngây người ra, hai mắt trợn tròn sững sờ, nói không ra lời. Những người mời họ đồ ăn thật sự là vì cô mà đến sao? Cái này… làm sao có thể chứ?
“Thật ra, dáng vẻ của cô rất có hương vị, chỉ là bình thường cách ăn mặc quá mức mộc mạc, không biết đem ưu điểm của mình tôn lên, mới có vẻ bình thường. Hôm nay, chúng tôi mang cô ra ngoài, chính là muốn cô nhìn cho rõ điểm này.” Vu Hàn mỉm cười nói với cô, “Bây giờ, cô có tự tin hơn một chút với bản thân mình không?”
Âu Dương Liên nhìn một bàn đầy thức ăn, lại quay đầu bốn phía nhìn những người đần ông tặng điểm tâm cho các cô, vẫn cảm thấy không chân thật một chút nào.
“Tôi không biết.” Ngữ khí của cô vấn tràn ngập vẻ không xác định.
“Sao cô còn nói như vậy chứ?” Vu Hàn kiềm không được tiếng thở dài, “Chẳng lẽ, cô còn muốn những người đàn ông đó tự mình đến trước mặt cô tỏ ý theo đuổi, cô mới có thể tự tin được sao?”
“Điểm ấy sợ là khôn thể nào nha, chị Vu Hàn.” Lâm Tuyết Nhan ngắt lời, trong lời nói tràn ngập ý cười.
“Tại sao? Chỉ cần chúng ta tiếp tục ngồi nữa, nhất định sẽ có người đàn ông kiềm nén không được, trực tiếp đi tới là có kết quả liền mà.”
“Chính là em thấy có người đã sắp mất đi tính nhẫn nại.” Nụ cười trên mặt Lâm Tuyết Nhan không ngừng mở rộng, ánh mắt nhìn La Kiệt không ngồi chung với các cô, sắc mặt càng lúc càng thối, ánh mắt càng lúc càng hung ác, vẻ mặt càng lúc càng không thể nhịn thêm được nữa.
Vu Hàn tự nhiên biết nói đến ai, cô quay đầ nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn cho cô một cái nhìn chằm chằm đầy nghiêm khắc mang theo cảnh cáo, không nói gì uy hiếp cô… ‘hẳn là phải biết một vừa hai phải thôi chứ?’
Nam nhân này ghen cũng cố chấp quá đi, người khác chẳng qua là tặng mấy cái bánh ngọt, mấy ly đồ uống cho Âu Dương Liên thôi mà, hắn có cần phải tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, một bộ hận không thể làm thịt hết toàn bộ đàn ông trong quán như thế không?
Đàn ông mà ghen thì thật đúng là đáng sợ!
“Đừng để ý đến hắn.” Dù thế nào đi nữa thì hắn cũng không dám làm gì các cô, gặp xui xẻo, đen đủi chính là bọn đàn ông nhìn chằm chằm Âu Dương Liên thôi.
“Chính là như vậy cũng phải được hắn đồng ý mới được nha.” Lâm Tuyết Nhan cười lắc đầu, “Chị nhai đi, hắn đến rồi kìa.”
Vu Hàn nhìn lại, chỉ thấy tên kia đúng là đã rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía họ.
“Các cô hôm nay hẳn là có kế hoạch muốn đi chỗ khác đúng không? Tôi đưa các cô đi.” Hắn đứng trước bàn ăn của họ, khéo léo chắn Âu Dương Liên lại, không cho đám đàn ông trong quán nhìn người phụ nữ của hắn thêm một cái liếc mắt nào nữa.
“Nhưng mà tôi chưa ăn no nha.” Vu Hàn cầm lấy cái thìa đã nửa giờ rồi chưa đụng đến, làm bộ làm tịch nói.
“Vu Hàn!” La Kiệt cật lực không chế xúc động muốn bóp chết cô. Người phụ nữ này căn bản là cố ý! “Được, vậy cô tiếp tục ngồi đây ăn đi, Liên, chúng ta về nhà.” Hắn kéo Âu Dương Liên từ chỗ ngồi đứng dậy.
“Nè, anh đừng thô lỗ như vậy có được không?” Vu Hàn nhịn không được lên tiếng.
Hắn đột nhiên cứng đờ, lập tức lo lắng nhìn Âu Dương Liên, chỉ sợ bản thân thật sự không cẩn thận làm đau cô.
“Em không sao.” Cô mỉm cười, lắc đầu với hắn.
“Có sao cũng sẽ nói không sao, tính tình Âu Dương chính là như vậy.” Vu Hàn ở một bên nói mát.
Thần kinh La Kiệt mới vừa thả lỏng lập tức lại căng lên, hắn nhìn Âu Dương Liên, đang muốn mở miệng, đã có gia hỏa không thức thời xuất hiện vào lúc này, xen vào việc của người khác.
“Chuyện gì vậy? Cần giúp đỡ không?” Một người đàn ông mặc áo sơ mi màu vàng, trước đó đã tặng các cô bánh ngọt đến gần hỏi thăm.
“Tránh ra!” La Kiệt cũng không quay đầu lại, lạnh giọng nói.
“Tiên sinh, mời anh buông tay vị tiểu thư này ra.” Người đàn ông áo sơ mi vàng dũng khí đáng được khen tặng tiến lên một phen chế trụ tay La Kiệt đang cầm lấy tay Âu Dương Liên, một tư thế hiệp sĩ chính nghĩa.
“Tránh ra!” Hắn lạnh lùng nói lại lần nữa.
“Người nên đi hẳn là anh mới đúng chứ, tiên sinh?” Nam nhân áo sơ mi vàng liều lĩnh vươn tay, ý đồ kéo Âu Dương Liên vào trong lòng mình.
“Đừng đụng vào người phụ nữ của tôi!” Hắn hét lớn một tiếng, trong nháy mắt bóp chặt cổ người nọ. Tên khốn này muốn động tay động chân vào người phụ nữ của hắn?
“La Kiệt!” Âu Dương Liên kinh hô một tiếng, liền bước lến phía trước bắt lấy hắn, cố gắng ngăn cản, “Mau dừng tay, anh đừng như vậy.”
“La Kiệt!” Vu Hàn và Lâm Tuyết Nhan đồng thời cũng từ trên ghế nhảy dựng lên, lập tức dùng kỹ thuật bắt tóm và vật lộn đã học qua đem tên đáng thương từ trong tay La Kiệt cứu ra. Đương nhiên, sở dĩ các cô có thể cứu được hắn là bởi vì La Kiệt sau khi bị Âu Dương Liên hét lớn đã thoáng buông lỏng tay, nếu không các cô cũng bất lực.
“Thật có lỗi, anh không sao chứ?” Vu Hàn áy náy hỏi nam nhân áo sơ mi vàng.
“Khụ… khụ…” Nam nhân che cổ, không ngừng ho khan, căn bản không có cách nào trả lời.
“Tôi nghĩ anh có chỗ hiểu lầm, hai người bọn họ là vị hôn phu thê, hắn sẽ không thể nào làm vị hôn thê bị thương đâu.” Cô tiếp tục xin lỗi với người đàn ông nọ, vừa nói “Nhưng mà bất kể như thế nào hắn cũng không nên động thủ với anh, để bồi tội, tiêu phí của anh và bạn bè hôm nay chúng tôi sẽ tính.”
Nói xong cô liền ngẩng đầu nhìn Lâm Tuyết Nhan, sau khi gật đầu với cô, Tuyết Nhan lập tức gọi phục vụ đang đứng một bên trợn mắt há mồm thanh toán, chỉ chốc lát sau, bọn họ rời khỏi gian trà chiều của khách sạn năm sao trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Thiệt tình! La Kiệt, có phải anh điên rồi không? Lại trước mắt bàn dân thiên hạ gây chuyện như vậy, anh muốn ăn kiện chắc?” Vu Hàn lớn tiếng mắng.
“Thằng khốn đó không nên sờ vào người phụ nữ của tôi.” La Kiệt nửa điểm hối cải cũng không có.
“Hắn còn chưa đụng tới người phụ nữ của anh, chỉ là muốn mà thôi.”
“Muốn cũng không được!”
“Trời ạ! Cái anh này là ăn dấm mà lớn có phải không vậy? Âu Dương, đổi ý vẫn còn kịp, tôi khuyên cô, tốt nhất là đừng có gả cho một thùng dấm chua.” Cô nghiêm trang nói với Âu Dương Liên đang ngồi ghế trước.
“Em đừng nghe cô ấy nói lung tung.” Hắn lập tức cầm tay Âu Dương Liên, sau đó, mí mắt vừa nhấc lên, nhìn về chỗ ngồi của Vu Hàn trong gương chiếu hậu, trào phúng bĩu môi nói, “Đây là dục vọng độc chiếm cơ bản nhất của người đàn ông đối với người phụ nữ mà mình yêu, tôi cũng không tin Satan lại không làm giống như vậy đâu.”
“Đương nhiên là không rồi.” Vu Hàn trả lời thật nhanh, “Chồng tôi là người biết nói đạo lý.”
“Vậy sao?” La Kiệt nhíu mày nói, “Vậy như thế này, sau khi trở về, tôi phải nhìn thật kỹ xem Satan khi thấy một tên khốn liều mình tặng đồ cho bà xã hắn, còn xum xoe với cô ấy nữa thì hắn sẽ có phản ứng gì đây.”
Vu Hàn đột nhiên cả người cứng đờ.
“Ai, không biết sao, đột nhiên tôi muốn mau chóng gặp Satan quá.” La Kiệt cười mị mị nói.
“Ách, La Kiệt, nhẫn cưới của anh và Âu Dương hình như còn chưa mua đúng không? Nếu hôm nay đã ra ngoài rồi, có muốn thuận đường đi chọn nhẫn một chút? Tôi biết gần đây có một cửa hàng nữ trang cũng không tệ lắm.” Vu Hàn cười phi thường sáng lạn.
“Chuyện này không vội…”
“Sao lại không vội chứ?” Cô nhiệt tâm ngắt lời hắn, “Tháng sau là hai người kết hôn rồi, nhẫn cưới cũng không phải là chọn xong rồi thanh toán tiền là có thể mang đi, nó còn tốn không ít thời gian để đưa đến xưởng gia công, điều chỉnh. Tôi nói đúng không, Tiểu Tuyết?” Cô quay đầu tìm kiếm người ủng hộ, sau khi được đáp lại mới thỏa mãn quay đầu, “Cho nên hai người nhất định phải đi chọn nhẫn sớm một chút mới được. Cải lương không bằng bạo lực, bây giờ đi ngay thôi.”
“Ha ha…” La Kiệt ầm ĩ cười to, “Xem ra Satan cũng là một cái thùng dấm chua nha, ha ha…”
Vu Hàn tức giận mãnh liệt trừng hắn, Lâm Tuyết Nhan thì ở một bên không tiếng động cười, mà Âu Dương Liên từ đầu đến cuối nhìn nam nhân ngồi lái xe bên cạnh cô.
Hắn nói cô là người phụ nữ của hắn, không cho phép người khác chạm vào người phụ nữ của hắn, ngay cả muốn cũng không được. Ham muốn độc chiếm của hắn đối với cô biểu hiện thật trực tiếp mà lại…. không che dấu một chút nào, tính nết thực tình như vậy của một người đàn ông, cô chưa bao giờ thấy qua.
Thích thì nói thích, ghét thì nói ghét, ăn dấm thì nói ra, mất hứng thì hoàn toàn biểu lộ ở trên mặt. Hắn khinh thường diễn trò, lười che dấu sự thật.
Đối với dạng đàn ông trực lai trực vãng, có được phản ứng chân thật nhất, cô còn có cái gì mà tự tìm phiền não, nói mình không xứng với hắn đây? Nếu thật sự cảm thấy cô không xứng với hắn, thì hắn đã sớm biểu hiện ra ngoài rồi.
Hắn nói thích cô là nghiêm túc.
Hắn nói yêu cô là thật sự.
Hắn nói sẽ làm cho cô hạnh phúc cả đời cũng là thực lòng.
Người đàn ông này đối với tình cảm của cô từ đầu đến cuối đều là thật tình, vả lại không có lấy một tia giả dối, cô phải sớm cảm nhận thấy tất cả những chuyện này mới phải, không nên mang bản thân mình vây trong khuôn mẫu cũ tự ti mặc cảm, không đếm xỉa đến thâm tình của hắn cùng với ước mơ tha thiết khát vọng có thể được yêu của mình.
“La Kiệt…” Cảm thấy trong lòng một trận nóng rực, cô không tự chủ mở miệng, lại ý thức được trong xe còn có những người khác liền ngậm miệng lại.
Nghe thấy cô gọi to, La Kiệt quay đầu nhìn, lại bị thâm tình, ấm áp và cảm động trong mắt cô chiếu rọi, làm rung động thiếu chút nữa đã quên mất mình còn đang lái xe.
Đến khi gặp đèn đỏ, xe ngừng lại, hắn cũng nhịn không được nữa, đưa tay kéo cô về, hôn thật sâu.
“Vì Chúa, làm ơn đi.” Vu Hàn liếc mắt.
Lâm Tuyết Nhan ngồi một bên lại cười khẽ một tiếng.
Lúc đèn xanh sáng lên, La Kiệt buông lỏng Âu Dương Liên ra trước rồi vững vàng lái xe đi, có điều so với trước khi xuất phát, tâm tình của hắn tốt hơn thấy rõ.
“Vu Hàn, cô vừa nói cửa hàng nữ trang ở chỗ nào, đi thế nào đây?” Vẻ mặt hắn tươi cười hỏi.
Vu Hàn lập tức nói cho hắn biết, thật cao hứng vì hắn đã đem chuyện trước đó quên không còn một mảnh (nhất kiền nhị tịnh).
Sau khi vòng qua quẹo lại mấy vòng, xe đã đến được tiệm nữ trang theo lời chỉ của Vu Hàn, sau khi thả các cô xuống trước, La Kiệt liền lái xe đến bãi đỗ xe.
Vu Hàn cùng Lâm Tuyết Nhan một trái một phải đỡ lấy Âu Dương Liên đi vào cửa hàng.
“Hoan nghênh quý khách.” Nhân viên cửa hàng lập tức trình diện.
“Quản lý của các cô có ở đây không?” Vu Hàn mỉm cười nói.
Nhân viên cửa hàng gật gật đầu, thay đổi bằng thái độ cung kính hơn, bởi vì khách trực tiếp tìm quản lý thường đều là khách quý.
“Xin hỏi tiểu thư họ gì?”bg-ssp-{height:px}
“Tôi họ Vu.”
“Được, phiền ba vị ngồi bên này trước, tôi đi mời quản lý ra.” Nhân viên cửa hàng mời các cô đến phòng VIP, sau đó xoay người rời đi.
“Âu Dương, cô có nghĩ tới muốn nhẫn cưới như thế nào hay không?” Vu Hàn quay đầu hỏi cô.
“Cửa hàng này thoạt nhìn hình như bán nữ trang rất đắt.” Âu Dương Liên nhìn trái nhìn phải xung quanh một lát rồi bất an thấp giọng nói.
“Cô yên tâm, La Kiệt tuyệt đối gánh được. Huống chi, kết hôn là chuyện cả đời, đương nhiên là phải chọn tốt nhất, các vấn đề khác chỉ là râu ria thôi.” Vu Hàn cười nói.
“Chỉ là tôi vẫn cảm thấy không tốt lắm, tôi chỉ cần một chiếc nhẫn bình thường là được rồi.”
Thấy cô vẻ mặt kiên định, Vu Hàn bất đắc dĩ quay đầu nói với Lâm Tuyết Nhan, “Tiểu Tuyết, cô cũng giúp tôi nói với cô ấy đi.”
“Tóm lại, chúng ta chọn nhẫn cô thích trước, Âu Dương. Nếu cô cảm thấy đắt quá cũng đừng có mua, dù sao xem nhẫn cũng không cần tiền, chị nói có đúng không, chị Vu Hàn?” Lâm Tuyết Nhan mỉm cười nói.
“Được rồi, Tiểu Tuyết nói đúng đấy, chỉ xem thôi thì đúng thật là đâu cần phải trả tiền đâu, cho nên hôm nay chúng ta liền giả dạng phu nhân mà xem cho đã ghiền đi.” Vu Hàn nhếch miệng gật gật đầu, vừa nói xong liền nhìn thấy quản lý gõ sau cửa đi tới.
“Hi! Quản lý Vương.” Cô chủ động chào hỏi.
“Cô khỏe chứ, Khuê phu nhân. Nghe thấy tìm tôi là khách quý họ Vu, người đầu tiên tôi nghĩ đến là cô.” Hắn lại nói với Lâm Tuyết Nhan, “Vệ phu nhân, đã lâu không gặp, lần trước gặp cô vẫn chưa nhìn thấy dấu hiệu cô mang thai, xin chúc mừng!” Tầm mắt lại đưa đến trên người Âu Dương Liên, “Vị tiểu thư xinh đẹp chưa từng gặp này là bạn của hai người sao? Xin chào, tiểu đệ họ Vương, Vương Trị Ân, là quản lý nơi này, hôm nay thật là vinh dự và may mắn được phục vụ ba vị mỹ nữ.”
Có thể làm được quản lý quả nhiên không đơn giản, mới mở miệng đã nói một đống lớn như vậy, Âu Dương Liên nghe thấy đầu đã muốn hôn mê.
“Vương Trị Ân, ở trước mặt tôi có thể giảm bớt thủ đoạn giao tế khéo léo kia đi, tôi không ăn không vô, anh hẳn là phải đã sớm biết điểm này rồi không phải sao?” Vu Hàn liếc mắt, một chút mặt mũi cũng không chừa cho hắn.
“Ai, biểu tỷ, chị đừng có không nể tình như vậy nha, tốt xấu cũng phải để em lưu lại cho vị mỹ nữ lần đầu gặp mặt này một cái ấn tượng tốt chứ.” Vương Trị Ân thở dài nói.
“Cần ấn tượng tốt làm chi? Người ta tháng sau là sẽ kết hôn rồi.”
“A?” Lập tức hắn lộ ra vẻ mặt bị đả kích lớn, “Biểu tỷ, chị hơi quá đáng đó nha.”
“Tôi làm sao lại quá đáng?”
“Tại sao chị có nhiều bạn xinh đẹp như vậy lại không sớm một chút giới thiệu cho em quen biết, mỗi lần đều phải chờ tới khi người ta là hoa đã có chủ mới đưa tới trước mặt em, đúng là quá đáng mà.”
“Mang bạn đến giới thiệu mối làm ăn cho anh còn bị nói là quá đáng? Được rồi, chúng ta đi thôi, Âu Dương, Tiểu Tuyết.” Vu Hàn làm bộ đứng dậy muốn đi.
“Không cần a, em hay đùa thôi, đùa thôi mà, biểu tỷ.” Hắn lập tức cầu xin tha thứ.
Nhìn Vu Hàn lấy một vẻ “Nhìn anh sau này còn dám hay không?” diễn cảm cao ngạo liếc xéo hắn, lại thấy Vương Trị Ân phản ứng khoa trương hai tay tạo hình chữ thập thiếu chút là không lấy hương ra bái nữa thôi, chọc Lâm Tuyết Nhan và Âu Dương Liên nhịn không được đều bật cười.
“Được rồi, đừng lãng phí thời gian của chúng ta, nhanh đi lấy bộ dành cho kết hôn đẹp nhất trong cửa hàng anh mang đến đây đi.” Vu Hàn ra lệnh.
“Vâng, tiểu nhân lập tức sắp xếp.” Vương Trị Ân lập tức xoay người đi ra ngoài, lại suýt nữa thì bị cấp dưới phi đến đụng vào.
“Quản lý!”
“Làm cái gì lại lỗ mãng đâm đụng như vậy?” Hắn cau chặt mày, trầm giọng hỏi. Đứng trước mặt cấp dưới hắn nhất định bảo trì uy nghiêm.
“Quản lý, có vị khách không hài lòng với giá cả hàng hóa của chúng ta, kiên trì muốn gặp anh.” Nhân viên cửa hàng nhỏ giọng nói với hắn.
Ngoài phòng VIP truyền tới tiếng ồn ào náo loạn. “Nhanh gọi cửa hàng trưởng của các người ra, có nghe thấy hay không?”
“Hạo, bọn hắn nhất định cho là chúng ta đang xem vòng cổ bình thường mới có thể xem thường chúng ta, chúng ta liền mua vòng cổ kim cương cho chúng xem. Gọi quản lý của các người ra, chúng tôi muốn mua vòng cổ kim cương có nghe thấy không?”
Khi nghe thấy âm thanh của nam nhân làm ồn thì Âu Dương Liên không tự giác lặng đi một chút, mà âm thanh kế tiếp vang lên của nữ nhân, càng làm cho huyết sắc trên mặt cô đều rút đi, cả người cứng lại.
Thế giới này tuyệt không thể nào lại nhỏ như vậy, nhất định là cô đang nghe nhầm thôi.
“Sao vậy, Âu Dương?” Lâm Tuyết Nhan chú ý tới cô có gì đó không thích hợp, quan tâm hỏi.
Bên ngoài lại truyền đến âm thanh kêu gào.
“Cái này không liên quan đến chúng ta muốn mua cái gì, ta đều mang theo bảo tiêu bên người, bọn chúng còn dám không cho chúng ta một câu trả lời, vậy tức là xem thường Trần Hạo Bạch ta rồi. Uy, ta nói đi gọi cửa hàng trưởng của các người ra, các người không nghe thấy sao?”
Trần Hạo Bạch? Quả nhiên là hắn.
“Biểu tỷ, thật xin lỗi. Em sẽ bảo người khác tiếp đón mọi người trước, đợi xử lý xong mọi chuyện bên ngoài, em sẽ lại qua đây.” Vương Trị Ân quay đầu nhanh chóng nói với Vu Hàn, sau đó bước nhanh ra ngoài.
“Âu Dương, sắc mặt của cô thật sự là không tốt lắm, có phải không thoải mái chỗ nào không?” Lâm Tuyết Nhan lo lắng nhìn Âu Dương Liên.
“Tôi không sao.” Cô lắc đầu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhẹ.
“Sắc mặt không tốt là có liên quan đến người đàn ông ngoài kia sao?” Vu Hàn nói bất thình lình.
Âu Dương Liên khiếp sợ quay đầu nhìn về phía cô.
“Chị Vu Hàn, sao chị lại nói như vậy?” Lâm Tuyết Nhan khó hiểu hỏi.
“Trần Hạo Bạch, tôi nghe La Kiệt đề cập tới cái tên này rồi.” Vu Hàn giải thích, sau đó nhìn về phía Âu Dương Liên mặt đang tái nhợt, trầm giọng nói “Hắn chính là thằng cha cầm thú cầm tài sản tích góp của cô không trả, đúng không?”
Âu Dương Liên trầm mặc một lúc mới chầm chậm gật đầu. “Ân.”
“Thật tốt quá, cái này gọi là ‘Thiên đường có lối ngươi không đi, Địa ngục không cửa ngươi tự xông vào’.” Vu Hàn cười lạnh, từ chỗ ngồi đứng lên, “Đi.”
“Đi đâu chứ?” Âu Dương Liên mờ mịt nhìn cô.
“Chúng ta ra đầu ngoài đi chọn chiếc nhẫn đắt nhất, sau đó…” Vu Hàn phút chốc thoáng lộ ra nụ cười lạnh làm cho người ta không rét mà run, “Tiếp theo bảo cặn bã kia trả tiền.”
“Thật là một biện pháp đòi tiền tốt.” Lâm Tuyết Nhan cười nói, cũng đứng lên, cùng Vu Hàn trái phải đỡ lấy Âu Dương Liên, “Đi thôi.”
“Tiểu Tuyết… Vu Hàn…” Cô kích động nói, “Chờ một chút, hai người các cô không nghe thấy vừa nãy hắn nói là có mang theo bảo tiêu sao? Các cô đừng làm loạn, quá nguy hiểm.”
“Cô yên tâm, trừ phi trên người bảo tiêu của hắn có đeo súng, nếu không sẽ không làm tổn thương đến chúng ta được đâu. Huống hồ, tính khoảng cách bãi đỗ xe bên cạnh đến đây, La Kiệt cũng sắp đến rồi, cho nên căn bản cô không cần phải lo lắng.” Vu Hàn nói xong, lập tức cùng Lâm Tuyết Nhan mang cô ra khỏi phòng VIP.
Bên ngoài, Vương Trị Ân lấy khách làm đầu mang theo nụ cười phục vụ Trần Hạo Bạch và bạn gái, nhìn hắn cúi đầu lại cúi đầu, Vu Hàn cũng cảm thấy bất bình cho hắn. Sao hắn phải để ý cái loại người nát bấy này nha, cửa hàng cũng sẽ không vì thiếu đi một khoản tiền mà sụp mất chứ?
“Vương quản lý, thật xin lỗi, quấy rầy anh rồi. Chúng tôi muốn xem nhẫn kim cương đắt nhất trong cửa hàng, có thể phiền anh lấy cho chúng tôi xem không?” Vu Hàn cố ý bày ra vẻ mặt tươi cười, giương giọng kêu.
Năm chữ “nhẫn kim cương đắt nhất” nhất thời hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của mọi người, bao gồm cả Trần Hạo Bạch và bạn gái của hắn đeo dính bên cạnh.
Vu Hàn ngoài cười nhưng trong không cười híp híp mắt với bọn họ. “Vương quản lý, có thể làm phiền anh không?”
Tuy rằng không hiểu tại sao đột nhiên biểu tỷ lại chạy ra khỏi phòng VIP, lại còn cố ý rêu rao như vậy, nhưng Vương Trị Ân vẫn gật gật đầu.
“Thật xin lỗi, tôi xin lỗi trước vì không thể tiếp đãi được.” Hắn áy náy nói với Trần Hạo Bạch, gọi tới một nhân viên cửa hàng khác thay hắn phục vụ xong lại xoay người đi về hướng biểu tỷ cùng bạn của cô, “Xin hỏi ba vị muốn đến ngồi tạm tại phòng VIP hay không…”
“Không, chúng ta ngồi trước quầy là được rồi.” Vu Hàn ngắt lời hắn, “Âu Dương Liên, có thể chứ?”
“Âu Dương Liên?” Nghe được cái tên này, Trần Hạo Bạch khiếp sợ từ chỗ ngồi đứng lên, hai mắt trợn tròn trừng vị mỹ nữ tóc dài mà thủy chung hắn không cảm thấy được có chỗ nào quen mắt. Cô… là Âu Dương Liên?
Mặc dù biết hắn đang nhìn mình, nhưng Âu Dương Liên ngay cả liếc cũng chưa từng lia cho hắn một cái.
“Có thể nha.” Cô gật gật đầu với Vu Hàn.
Ba hương vị mỹ nữ bất đồng, lại có thể làm mắt người ta sáng lên đang tao nhã ngồi bên quầy chân ghế cao, cho dù một người trong đó mang danh phụ nữ có thai cũng không hề ảnh hưởng đến cảnh đẹp ý vui. Không chỉ người trong cửa hàng, ngay cả bảo tiêu cường tráng đứng ở hai bên cửa cũng đều nhìn đến ngây người.
“Âu Dương…” Trần Hạo Bạch giống như bị ma xui quỷ khiến vứt bạn gái qua một bên, đi về phía cô, bởi vì cô trở nên thật quá đẹp, đẹp đến nỗi hắn khiến thể kìm lòng không đậu, “Tiểu Liên, đã lâu không gặp.”
Đối với kêu gọi của hắn, Âu Dương Liên hoàn toàn làm ngơ, đầu cũng chưa quay.
“Đây đều là nhẫn tốt nhất của bản tiệm, mời ba vị cứ thong thả mà xem.” Vương Trị Ân từ bên trong bưng ra một cái hộp triển lãm vật trang sức mở khóa đặt trước mặt các cô.
“Chiếc nhẫn này bao nhiêu tiền?” Vu Hàn tùy tay cầm chiếc nhẫn có gắn một viên kim cương lớn hỏi.
“Cái này chín mươi tám vạn.”
“Chín mươi tám vạn sao? Cảm giác hình như còn chưa đủ, chiếc nhẫn này có bộ sản phẩm không?”
“Có, còn có một sợi vòng cổ kim cương, lắc thiết kế cùng kiểu và bông tai.” Hắn nghi ngờ liếc nhìn biểu tỷ một cái, thành thật gật đầu nói.
“A? Một bộ như thế cần bao nhiêu tiền đây?” Vu Hàn mỉm cười.
“Trọn bộ sao? Chính là nhẫn, vòng cổ, lắc và bông tai?”
“Đúng.” Cô cười càng vui vẻ hơn.
“Ước chừng khoảng năm trăm vạn.”
“Năm trăm vạn sao?” Vu Hàn nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Âu Dương Liên, “Khoản này có thể chứ?”
Cô trừng mắt nhìn, có chút chậm chạp bỗng nhiên hiểu được, Vu Hàn là đang muốn đối phương nhổ ra trả lại tiền cho cô, khoản này đủ không?
Cô vốn đang mở miệng trả lời, phía sau đột nhiên vang đến âm thanh của La Kiệt.
“Cộng thêm cả tiền lời nữa mới được.” Hắn thay cô trả lời.
“La Kiệt?”
Nghe thấy giọng của hắn, đám người Âu Dương Liên không hẹn mà quay đầu lại, lại vừa lúc thấy hắn nhanh tay lẹ mắt bắt được Trần Hạo Bạch xoay ngươi bỏ chạy, giống như là bắt chó hoang nhỏ, đem cả người hắn xách lên.
“Bảo tiêu cứu mạng, cứu mạng a! Thả tôi xuống! Giết người rồi, thả tôi xuống! Bảo tiêu! Bảo tiêu!” Trần Hạo Bạch sợ tới mức hoảng sợ nói bậy, mặt trắng như tờ giấy.
“Không cần gọi bảo tiêu, bảo tiêu của anh vừa mới nói với tôi, bọn hắn tạm thời có việc phải về nhà, bảo tôi đi nói với anh một tiếng.” La Kiệt tươi cười chân thành nói với hắn. “Lần đầu gặp mặt a, Trần Hạo Bạch tiên sinh. Tôi nhớ lúc trước tôi từng nói với anh qua điện thoại, muốn anh phải chuẩn bị sẵn sàng tiền trả lại cho Âu Dương Liên, nói vậy, anh đã chuẩn bị xong chưa? Cộng cả tiền lãi năm trăm vạn là được rồi, số tiền còn lại thì cho bảo tiêu của anh làm tiền thuốc men cũng tốt. Trả tiền đi.”