Tam Thập Ngũ là trường trung học trọng điểm của thành phố, rất nhiều học sinh, chiếm một diện tích cực lớn, riêng bên trong khu ký túc xá này thì những khóm hoa tươi hoặc hòn giả sơn được bố trí rải rác khắp nơi, thiết kế thực là cực kỳ u nhã.
Lữ Minh Dương dìu Chu Đình rời khỏi hiện trường Lưu Thư Thành tử vong, vòng qua vài tòa nhà trong khu ký túc xá đi vào bên trong một tiểu hoa viên u tĩnh, quan sát thấy bốn bề vắng lặng, Lữ Minh Dương đỡ Chu Đình ngồi xuống bên mép hoa viên.
Sáng sớm nên bờ đá bao lấy hoa viên vô cùng lạnh lẽo, Chu Đình nhịn không được có chút run rẩy, khiến thanh âm của cô cũng có phần run rẩy theo:” Là lão giáo sư ở trên xe buýt hôm đó...”
Lữ Minh Dương nhẹ nhàng gật đầu, hắn đã kiểm tra qua, không có sai. Tuy hắn không có bản lĩnh giống Chu Đình chỉ cần gặp mặt một lần liền nhớ gương mặt người ta, nhưng hắn có một phương pháp khác càng chuẩn xác hơn để xác định thân phận nạn nhân.
Hắn lấy ra chiếc di động ngoại cỡ kia, mở màn hình đưa cho Chu Đình xem. Trên màn hình di động là một bức ảnh, trong bức ảnh đúng là vị lão nhân kia, tuy ảnh chụp trong hoàn cảnh thiếu sáng, nhưng hình ảnh lại thập phần rõ nét, bối cảnh trong ảnh đúng là bên trong xe buýt.
Lữ Minh Dương quẹt quẹt lên màn hình di động, từng bức ảnh một được lật qua, trong đó có nạn nhân ngày hôm qua là cậu nông dân Trương Đức Tài, thậm chí còn có chính Chu Đình, Chu Đình thầm nghĩ nhất định buổi tối ngày hôm qua Lữ Minh Dương đã chụp lại ảnh của tất cả mọi người trên xe buýt.
“ Cộng thêm bác tài và hai chúng ta thì có tất cả là chín người.” Lữ Minh Dương thu hồi di động, nói.
“ Chuyện này đến tột cùng là sao?” Chu Đình nhướng mày hỏi.
“ Kỳ thật những chuyện này không nên nói cho em biết.” Lữ Minh Dương thở dài một tiếng nói.
Chu Đình cắn chặt răng, bây giờ là lúc nào, tên gia hỏa này còn bí với chả mật.
“ Chẳng qua...” Lữ Minh Dương liếc liếc Chu Đình, lại thở dài một tiếng, dừng một chút mới chậm rãi nói:” Em có nhớ hai năm trước đây chuyến xe buýt số từng xảy ra một tai nạn nghiêm trọng không?”
Hai năm trước mình mới tốt nghiệp Đại Học chân ướt chân ráo gia nhập đội ngũ phóng viên, lúc đó mình là lính mới, được tham gia chỉ là một vài tin tức nhỏ, vụ tai nạn xe buýt chấn động kia chính mình thực không có chân nào trong ê-kíp đưa tin. Nhưng đối với tai nạn khủng khiếp này vẫn là có ấn tượng rất sâu.
Đó tuyệt đối là một tai nạn vô cùng nghiêm trọng, ngày tháng năm , chuyến xe buýt số cuối cùng đụng văng lan can bảo hộ trên cầu vượt, rơi xuống làn đường bên dưới tan nát, đồng thời hai chiếc xe ngược chiều bên dưới cũng tông mạnh vào xác xe buýt, kết quả là bảy hành khách trên xe buýt cùng hai tài xế xe hơi chết ngay tại chỗ.
Nhưng làm người khác cảm thấy không thể tin nổi chính là trong tai nạn thảm khốc này toàn bộ hành khách đều tử vong, duy tài xế xe buýt lại không có chuyện gì.
Nghe nói lúc đó tài xế xe buýt lái xe trong tình trạng ngà ngà say, đồng thời đội điều tra hiện trường phát hiện hệ thống phanh của xe buýt cũng bị hỏng. Lúc đó hình phạt áp dụng cho tội say rượu lái xe là tương đối nhẹ, cho nên sau đó dư luận ngoài xã hội đã nổi lên một cuộc tranh luận kịch liệt đối với việc xử phạt người say rượu lái xe, thật sự có thể nói là náo động ầm ĩ. Cho đến nửa năm sau, tài xế xe buýt phải nhận án hai mươi năm tù giam, cái sự tình này mới coi là chấm dứt.
Chẳng lẽ sự tình trước mắt và tai nạn xe buýt lần đó có liên quan đến nhau?
“ Sự cố tai nạn lần đó em nhất định biết, nhưng có một sự cố khác có lẽ em vẫn không biết.” Lữ Minh Dương thản nhiên nói:” ngày tháng năm ngoái, cũng là chuyến xe buýt số , cũng là một chuyến cuối cùng trong đêm, tại khu vực đường Tam Minh, đầu tiên là đụng trúng một vị lão nhân, sau đó lại đụng vào một hộp đèn quảng cáo ven đường, xe buýt lật ngược ngã lăn vài vòng, trong xe tổng cộng có tám hành khách, cộng cả bác tài vào lão nhân kia, chỉ có một người trọng thương sống sót, còn lại chín người toàn bộ tử vong tại chỗ....”
Chu Đình có chút sững sờ, một chuyện lớn như vậy mà một phóng viên vốn có tiếng tin tức linh thông như mình cũng không biết, tựa hồ mức độ tin cậy cũng không cao. Nhưng nhìn biểu tình của Lữ Minh Dương, tựa hồ hình như là không có nói khoác...
“ Tôi nói rồi, trên thế giới này có rất nhiều sự tình mà những người bình thường không cách nào biết được. Những sự tình mà tôi nói đây cũng không chỉ riêng có những chuyện linh dị thôi đâu,” Lữ Minh Dương thản nhiên nói, “Đặc biệt là ở Trung Quốc.”
Chu Đình yên lặng suy nghĩ, lời nói của Lữ Minh Dương đối với một phóng viên như cô thật đúng là một đả kích. Cô trầm mặc một lát, nói:” Hôm đó đúng là ngày tháng ...”
“ Đúng vậy.” Lữ Minh Dương thản nhiên nói, “ Đó đúng ra phải là một tai nạn xe buýt chết người.”
Chu Đình nhất thời hoảng sợ một chút, nếu lúc ấy Lữ Minh Dương không có mặt trên xe, như vậy bây giờ không phải là mình đã....
“ Tôi vốn nghĩ đã đem chuyện này giải quyết xong xuôi, nhưng không nghĩ tới...” lữ Minh Dương nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
“ Vậy bây giờ phải làm sao đây?” Chu Đình vội la lên.
Lữ Minh Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói:” lúc đó trên xe có chín người, đúng bằng nhân số tử vong vào hai năm trước. Nếu tôi không đoán sai, năm nay cũng sẽ có chín người phải chết.” Hắn giơ chiếc di động trên tay lên nói,” Đây là manh mối duy nhất mà bây giờ chúng ta có.”
Chu Đình ngơ ngác nhìn di động trongtay Lữ Minh Dương, tuy ảnh chụp rất rõ nét, nhưng chỉ có ảnh chụp thì có thể làm gì, như thế nào mới có thể từ trong biển người mênh mông này tìm ra họ đây chứ?
“ Đi thôi.” Lữ Minh Dương thản nhiên nói xong, nâng Chu Đình đứng dậy hướng ngoài cổng trường đi ra, hiện tại ngồi đây lo lắng cũng vô ích, trọng yếu chính là phải lập tức tìm ra người đến lượt tiếp theo.
Lữ Minh Dương để xe đậu ở ven đường bên ngoài trường học, Lữ Minh Dương dìu Chu Đình ra xe, nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Chu Đình, Lữ Minh Dương thầm thở dài, nhẹ nhàng nói:” Đừng sợ, ở cùng một chỗ với tôi em sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Chu Đình cố gắng hít vào thật sâu, dùng một loại khẩu khí thực cứng cỏi nói:” Ok, vậy chúng ta liền đi tìm người tiếp theo .”
Lữ Minh Dương mỉm cười, hắn cảm thấy Chu Đình thực rất kiên cường, có những người rất khó tiếp nhận những chuyện không thể tin được này, nhưng hắn lại không nghĩ tới Chu Đình lại có thể mạnh mẽ đón nhận như vậy. Dù sao cũng là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, lại có thể dứt khoát đối mặt với sự tình khủng bố mà mình không hiểu rõ, chuyện này tuyệt đối không có bao nhiêu người bình thường có thể làm được – cho dù là có một nhân tài đặc biệt như mình đi bên cạnh.
Hắn làm ra một bộ dáng vô cùng nghiêm túc, hướng Chu Đình trịnh trọng gật đầu, sau đó liền chuẩn bị đi mở cửa xe, lúc này lại đột nhiên nghe được thanh âm Chu Đình kêu lên:” Mau nhìn!”
Lữ Minh Dương quay đầu, nhìn thấy Chu Đình đang dùng ngón tay chỉ vào một học sinh. Nhìn kỹ lại, không phải nó chính là thằng nhóc học sinh xem truyện tranh trên xe buýt ngày hôm đó sao.
Nó đang dắt chiếc xe đạp hướng cổng trường đi ra. Hiện tại vừa mới hơn mười giờ, đừng nói tan học, thậm chí giờ giải lao còn chưa có tới nữa là, trước cổng trường vắng hoe chỉ có mình nó, nó trốn học giờ này để làm gì đây?
Lữ Minh Dương nhăn mày suy nghĩ, hắn vừa mở cửa xe, nói với Chu Đình:” Em vào trong xe đợi tôi.” Sau đó hắn hướng về phía thằng nhỏ học sinh đó bước nhanh đến.
Nhưng thằng nhỏ học sinh này đã leo lên xe đạp, xe đạp tựa hồ là xe hiệu, chỉ nhẹ nhàng nhấn pê-đan đã lao đi, vọt nhanh ra khỏi cổng trường, hướng đường lộ phóng đi.
Lữ Minh Dương nhất thời nhíu chân mày, dưới chân đã tăng tốc rượt theo. Hắn đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe hơi chính là đang hướng cổng trường mà phóng như bay đến...
---------------------------------------------------------------------------------------------