Hàn Chương không dám động đậy, ngay sát cổ hắn là một mũi kiếm đang tản ra sự uy hiếp vô cùng lớn, nếu lúc này hắn liều lĩnh đụng chạm vào di thể của Triển Chiêu, như vậy, chỉ có một kết cục duy nhất, tay vội vàng thu lại, lúc này Hàn Chương tuyệt không nghi ngờ gì nữa, giọng nói lúc nãy tuy băng lãnh nhưng đúng thật sự là từ Ngũ đệ nhà mình.
“Ngũ đệ, ngươi đang làm cái gì? Hắn là Nhị ca của ngươi a, còn không mau buông kiếm xuống?” Lô Phương trầm giọng quát mắng
“Không cho chạm vào Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường căm tức các huynh trưởng của mình, nhưng vẫn chậm rãi dời lưỡi kiếm khỏi cổ Hàn Chương, song trong lòng hắn vẫn tràn ngập mạnh mẽ sự phẫn nộ cùng nỗi sợ hãi.
Bạch Ngọc Đường đang sợ, hắn sợ Triển Chiêu lại lần nữa ly khai hắn, hắn sợ hãi nghĩ, nếu như hắn trở về chậm một bước, như vậy, có phải hắn sẽ bắt buộc đối mặt với sơn động trống rỗng lạnh lẽo này một mình hay không, có đúng hắn sẽ phải đối mặt với thế giới mất đi Triển Chiêu vĩnh viễn hay không?
“Ngũ đệ, ngươi.....”
Hàn Chương mới vừa dạo một vòng từ quỷ môn quan trở về, đang định nói chuyện một chút với Ngũ đệ nhà mình, nhưng sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của Ngọc Đường thì cái gì cũng không mở lời được.
Giờ này khắc này, tứ thử mới nhìn rõ được khuôn mặt của Bạch Ngọc Đường, mọi người đều kinh hãi thất thần, Bạch Ngọc Đường trước mắt nào còn đâu hình dạng tiêu sái khoái ý của ngày xưa, hắn lúc này, hai mắt tràn ngập tơ máu, khuôn mặt hốc hác, trong mắt ngoại trừ hàn khí lạnh băng thì chỉ còn ngọn lửa giận lãnh đạm cùng sự điên loạn vô tận.
Cái chết của Triển Chiêu đã bức điên Bạch Ngọc Đường rồi, tứ thử đều minh bạch, nếu không tiến hành bất cứ sự thay đổi nào khác, đối với Bạch Ngọc Đường mà nói có thể là hạnh phúc, bởi vì hiện thực vĩnh vĩnh đều tàn khốc gấp bội so với cảnh trong mơ, thế nhưng, tứ thử càng thêm minh bạch, nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng bao lâu nữa Bạch Ngọc Đường nhất định sẽ đi theo Triển Chiêu, vĩnh viễn rời xa bọn họ mà đi.
Tứ thử thoáng nhìn nhau, quyết định làm theo kế hoạch đã định, trước tiên phải mang Bạch Ngọc Đường trở lại.
“Ngũ đệ, cùng đại ca quay về trang viên được không?” Lô Phương là người đầu tiên mở miệng, xưa nay đây vẫn là ấu đệ mà hắn yêu thương nhất, mặc dù từ nhỏ đến lớn nó không ngừng gây ra biết bao họa to sấm nhỏ, nhưng, nó vẫn là đệ đệ đáng yêu mà hắn thương nhất.
“Đúng a, Ngũ đệ, đại tẩu đã dặn hạ nhân chuẩn bị tốt Nữ nhi hồng rồi, mấy ngày nữa là đoan ngọ rồi, mấy huynh đệ chúng ta cũng vừa dịp tốt hảo hảo uống mừng đoàn tụ.” Hàn Chương cũng vội vàng nói, nói xong thì vội vã quay sang liếc Từ Khánh một cái.
Tuy rằng hiểu rõ ám chỉ của Hàn Chương, nhưng Từ Khánh lại không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là liều mình gật đầu nói liên tục: “Đúng đúng.”
Bạch Ngọc Đường không nói lời nào nhìn các huynh trưởng trước mắt.
Mà vừa nghe được Từ Khánh nói, Tương Bình nhịn cơn xúc động muốn trợn trắng mắt xuống, cũng tham gia khuyên bảo.
“Ta nói lão Ngũ à, ngày hôm qua huynh đệ Đinh gia tới tìm ngươi, nhi tử của bọn họ đã tròn một tuổi rồi, chính là đứa bé lúc mới sinh đã được ngươi cùng với.... đã được ngươi bế trên tay cưng nựng a. Chúng ta cùng đi nhìn đi ha.” Tương Bình sau khi nói xong thì thiếu chút nữa tát mình một cái, thật là, sao lại quên chứ, năm đó lúc oa nhi Đinh gia vừa chào đời, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng vừa dịp ở nơi đó, khi đó Bạch Ngọc Đường còn lẽo đẽo đi theo Triển Chiêu đòi bé oa nhi nữa mà.
“Miêu nhi......” Thoáng chốc, hai mắt vốn đang ngấn lệ của Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt trở nên nhu hòa, tứ thử thấy Bạch Ngọc Đường dao động, liếc mắt nhìn nhau, Lô Phương lặng lẽ đưa tay vào trong ngực lấy bình thuốc ra, ngay lập tức, Bạch Ngọc Đường bỗng chốc giơ Họa Ảnh lên, mọi người cả kinh, vội vã cầm vũ khí của mình lên chống trả.
“Ngũ đệ, ngươi điên rồi sao?” Tương Bình vừa chống đối sự công kích của Bạch Ngọc Đường vừa hô to, chuyện đùa sao, công phu dưới nước của hắn công nhận là rất tốt đi, nhưng lên trên mặt đất, hắn coi như thảm rồi, huống chi lại còn đối mặt với Bạch Ngọc Đường là kẻ có công phu trên đất liền đứng đầu trong ngũ thử nữa chứ.
“Đừng cho là ta không biết các ngươi muốn làm cái gì, muốn mang Miêu nhi đi sao? Tác mộng!” Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt đỏ đậm vung tay bắt lấy Họa Ảnh mà tấn công.
“Lão Ngũ, ngươi đừng buông thả bản thân nữa.” Từ Khánh vội vàng nện búa xuống tránh được một kiếm của Bạch Ngọc Đường, mà Lô Phương cùng Hàn Chương cũng gia nhập chiến cuộc, phải biết rằng, tuy võ công Bạch Ngọc Đường đứng đầu Ngũ thử, nhưng lúc này Bạch Ngọc Đường tâm thần đại loạn, hơn nữa một chống bốn, lại đều phải chống lại các huynh trưởng của mình, cũng dần bị ép vào thế hạ phong trước tứ thử liên thủ.
Mặc dù như vậy, tứ thử dù nửa khắc cũng không làm gì được hắn, mắt thấy mọi người đều đã thụ thương, Lô Phương liền dùng mắt ra hiệu cho Hàn Chương, ý bảo hắn trước đi nhìn Triển Chiêu đang nằm trong băng quan, dời đi lực chú ý của Bạch Ngọc Đường đã.
Hàn Chương nhìn Triển Chiêu một lát, lại nhìn thoáng qua Bạch Ngọc Đường, nhẹ nhàng gật đầu với Lô Phương, thừa dịp Bạch Ngọc Đường bị Từ Khánh và Tương Bình vây bọc thì cấp tốc chạy tới chỗ di thể Triển Chiêu trong quan tài băng, chậm rãi nâng di thể Triển Chiêu lên, không cũng không làm thêm động tác nào khác, chỉ là gần như đem di thể của Triển Chiêu rời khỏi băng quan mà thôi.
“Miêu nhi!!!!!”
Thế nhưng, như vậy là đủ rồi, hắn nghe được tiếng kêu tê tâm liệt phế vì kinh sợ của Bạch Ngọc Đường...
Tiếp đó trong nháy mắt, hắn cảm thụ được sát khí cường liệt từ phía sau hắn truyền đến, hắn cũng không quay đầu lại, chỉ nhìn Triển Chiêu đang ở trên tay mình, mãi cho đến khi có thanh âm của một vật nặng nề rơi xuống đất.
Hàn Chương nhẹ nhàng đem Triển Chiêu thả lại vào quan tài băng, trong lòng tràn ngập nỗi hổ thẹn cùng thổn thức, Triển Chiêu đã chết, nhưng chỉ vì sự chấp nhất của Bạch Ngọc Đường mà không thể xuống mồ bình an, đường đường một đời nam hiệp cùng cẩm mao thử nay lại bị hủy trên tay một nữ tử, thật đáng buồn, đáng tiếc rồi lại đáng buồn cười đến cỡ nào.
Hàn Chương xoay người vừa nhìn, Bạch Ngọc Đường ngất xỉu trên mặt đất, mà trong tay Lô Phương là bình mê hương mà Lô phu nhân đã đưa trước đó, cũng may là trước khi vào sơn động để dự phòng, tất cả mọi người đều dùng trước giải dược, nếu không muốn đem được Bạch Ngọc Đường không bị thương tổn mà trong tình huống vừa rồi thì đúng là đang nói mộng.
Lô Phương cùng Tương Bình nâng Bạch Ngọc Đường ngất xỉu dậy, khẽ thở dài, Lô Phương mang theo mọi người trở về trang viên, trước khi ra khỏi sơn động, Hàn Chương quay đầu lại liếc mắt nhìn hòm quan tài băng đen nằm thật sâu bên trong, cũng chỉ có thể để Triển Chiêu nằm nơi đó thêm một thời gian nữa, một lát nữa quay về trang viên phải thảo luận xem nên làm thế nào kế tiếp cho phải.
“Ngũ đệ, ngươi đang làm cái gì? Hắn là Nhị ca của ngươi a, còn không mau buông kiếm xuống?” Lô Phương trầm giọng quát mắng
“Không cho chạm vào Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường căm tức các huynh trưởng của mình, nhưng vẫn chậm rãi dời lưỡi kiếm khỏi cổ Hàn Chương, song trong lòng hắn vẫn tràn ngập mạnh mẽ sự phẫn nộ cùng nỗi sợ hãi.
Bạch Ngọc Đường đang sợ, hắn sợ Triển Chiêu lại lần nữa ly khai hắn, hắn sợ hãi nghĩ, nếu như hắn trở về chậm một bước, như vậy, có phải hắn sẽ bắt buộc đối mặt với sơn động trống rỗng lạnh lẽo này một mình hay không, có đúng hắn sẽ phải đối mặt với thế giới mất đi Triển Chiêu vĩnh viễn hay không?
“Ngũ đệ, ngươi.....”
Hàn Chương mới vừa dạo một vòng từ quỷ môn quan trở về, đang định nói chuyện một chút với Ngũ đệ nhà mình, nhưng sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của Ngọc Đường thì cái gì cũng không mở lời được.
Giờ này khắc này, tứ thử mới nhìn rõ được khuôn mặt của Bạch Ngọc Đường, mọi người đều kinh hãi thất thần, Bạch Ngọc Đường trước mắt nào còn đâu hình dạng tiêu sái khoái ý của ngày xưa, hắn lúc này, hai mắt tràn ngập tơ máu, khuôn mặt hốc hác, trong mắt ngoại trừ hàn khí lạnh băng thì chỉ còn ngọn lửa giận lãnh đạm cùng sự điên loạn vô tận.
Cái chết của Triển Chiêu đã bức điên Bạch Ngọc Đường rồi, tứ thử đều minh bạch, nếu không tiến hành bất cứ sự thay đổi nào khác, đối với Bạch Ngọc Đường mà nói có thể là hạnh phúc, bởi vì hiện thực vĩnh vĩnh đều tàn khốc gấp bội so với cảnh trong mơ, thế nhưng, tứ thử càng thêm minh bạch, nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng bao lâu nữa Bạch Ngọc Đường nhất định sẽ đi theo Triển Chiêu, vĩnh viễn rời xa bọn họ mà đi.
Tứ thử thoáng nhìn nhau, quyết định làm theo kế hoạch đã định, trước tiên phải mang Bạch Ngọc Đường trở lại.
“Ngũ đệ, cùng đại ca quay về trang viên được không?” Lô Phương là người đầu tiên mở miệng, xưa nay đây vẫn là ấu đệ mà hắn yêu thương nhất, mặc dù từ nhỏ đến lớn nó không ngừng gây ra biết bao họa to sấm nhỏ, nhưng, nó vẫn là đệ đệ đáng yêu mà hắn thương nhất.
“Đúng a, Ngũ đệ, đại tẩu đã dặn hạ nhân chuẩn bị tốt Nữ nhi hồng rồi, mấy ngày nữa là đoan ngọ rồi, mấy huynh đệ chúng ta cũng vừa dịp tốt hảo hảo uống mừng đoàn tụ.” Hàn Chương cũng vội vàng nói, nói xong thì vội vã quay sang liếc Từ Khánh một cái.
Tuy rằng hiểu rõ ám chỉ của Hàn Chương, nhưng Từ Khánh lại không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là liều mình gật đầu nói liên tục: “Đúng đúng.”
Bạch Ngọc Đường không nói lời nào nhìn các huynh trưởng trước mắt.
Mà vừa nghe được Từ Khánh nói, Tương Bình nhịn cơn xúc động muốn trợn trắng mắt xuống, cũng tham gia khuyên bảo.
“Ta nói lão Ngũ à, ngày hôm qua huynh đệ Đinh gia tới tìm ngươi, nhi tử của bọn họ đã tròn một tuổi rồi, chính là đứa bé lúc mới sinh đã được ngươi cùng với.... đã được ngươi bế trên tay cưng nựng a. Chúng ta cùng đi nhìn đi ha.” Tương Bình sau khi nói xong thì thiếu chút nữa tát mình một cái, thật là, sao lại quên chứ, năm đó lúc oa nhi Đinh gia vừa chào đời, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng vừa dịp ở nơi đó, khi đó Bạch Ngọc Đường còn lẽo đẽo đi theo Triển Chiêu đòi bé oa nhi nữa mà.
“Miêu nhi......” Thoáng chốc, hai mắt vốn đang ngấn lệ của Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt trở nên nhu hòa, tứ thử thấy Bạch Ngọc Đường dao động, liếc mắt nhìn nhau, Lô Phương lặng lẽ đưa tay vào trong ngực lấy bình thuốc ra, ngay lập tức, Bạch Ngọc Đường bỗng chốc giơ Họa Ảnh lên, mọi người cả kinh, vội vã cầm vũ khí của mình lên chống trả.
“Ngũ đệ, ngươi điên rồi sao?” Tương Bình vừa chống đối sự công kích của Bạch Ngọc Đường vừa hô to, chuyện đùa sao, công phu dưới nước của hắn công nhận là rất tốt đi, nhưng lên trên mặt đất, hắn coi như thảm rồi, huống chi lại còn đối mặt với Bạch Ngọc Đường là kẻ có công phu trên đất liền đứng đầu trong ngũ thử nữa chứ.
“Đừng cho là ta không biết các ngươi muốn làm cái gì, muốn mang Miêu nhi đi sao? Tác mộng!” Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt đỏ đậm vung tay bắt lấy Họa Ảnh mà tấn công.
“Lão Ngũ, ngươi đừng buông thả bản thân nữa.” Từ Khánh vội vàng nện búa xuống tránh được một kiếm của Bạch Ngọc Đường, mà Lô Phương cùng Hàn Chương cũng gia nhập chiến cuộc, phải biết rằng, tuy võ công Bạch Ngọc Đường đứng đầu Ngũ thử, nhưng lúc này Bạch Ngọc Đường tâm thần đại loạn, hơn nữa một chống bốn, lại đều phải chống lại các huynh trưởng của mình, cũng dần bị ép vào thế hạ phong trước tứ thử liên thủ.
Mặc dù như vậy, tứ thử dù nửa khắc cũng không làm gì được hắn, mắt thấy mọi người đều đã thụ thương, Lô Phương liền dùng mắt ra hiệu cho Hàn Chương, ý bảo hắn trước đi nhìn Triển Chiêu đang nằm trong băng quan, dời đi lực chú ý của Bạch Ngọc Đường đã.
Hàn Chương nhìn Triển Chiêu một lát, lại nhìn thoáng qua Bạch Ngọc Đường, nhẹ nhàng gật đầu với Lô Phương, thừa dịp Bạch Ngọc Đường bị Từ Khánh và Tương Bình vây bọc thì cấp tốc chạy tới chỗ di thể Triển Chiêu trong quan tài băng, chậm rãi nâng di thể Triển Chiêu lên, không cũng không làm thêm động tác nào khác, chỉ là gần như đem di thể của Triển Chiêu rời khỏi băng quan mà thôi.
“Miêu nhi!!!!!”
Thế nhưng, như vậy là đủ rồi, hắn nghe được tiếng kêu tê tâm liệt phế vì kinh sợ của Bạch Ngọc Đường...
Tiếp đó trong nháy mắt, hắn cảm thụ được sát khí cường liệt từ phía sau hắn truyền đến, hắn cũng không quay đầu lại, chỉ nhìn Triển Chiêu đang ở trên tay mình, mãi cho đến khi có thanh âm của một vật nặng nề rơi xuống đất.
Hàn Chương nhẹ nhàng đem Triển Chiêu thả lại vào quan tài băng, trong lòng tràn ngập nỗi hổ thẹn cùng thổn thức, Triển Chiêu đã chết, nhưng chỉ vì sự chấp nhất của Bạch Ngọc Đường mà không thể xuống mồ bình an, đường đường một đời nam hiệp cùng cẩm mao thử nay lại bị hủy trên tay một nữ tử, thật đáng buồn, đáng tiếc rồi lại đáng buồn cười đến cỡ nào.
Hàn Chương xoay người vừa nhìn, Bạch Ngọc Đường ngất xỉu trên mặt đất, mà trong tay Lô Phương là bình mê hương mà Lô phu nhân đã đưa trước đó, cũng may là trước khi vào sơn động để dự phòng, tất cả mọi người đều dùng trước giải dược, nếu không muốn đem được Bạch Ngọc Đường không bị thương tổn mà trong tình huống vừa rồi thì đúng là đang nói mộng.
Lô Phương cùng Tương Bình nâng Bạch Ngọc Đường ngất xỉu dậy, khẽ thở dài, Lô Phương mang theo mọi người trở về trang viên, trước khi ra khỏi sơn động, Hàn Chương quay đầu lại liếc mắt nhìn hòm quan tài băng đen nằm thật sâu bên trong, cũng chỉ có thể để Triển Chiêu nằm nơi đó thêm một thời gian nữa, một lát nữa quay về trang viên phải thảo luận xem nên làm thế nào kế tiếp cho phải.