…Hiện tại ở chỗ con hươu đứng chỉ có bụi cỏ đó là ngon miệng nhất, con hươu chắc chắn sẽ ăn nó… Ngươi nói nếu ta muốn cứu bụi cỏ đó, lại không thể giết hoặc đánh đuổi con hươu đi… Vậy thì phải làm sao?”
Ngày hôm sau, trời trong mây trắng.
“Chủ tử, hôm nay ngài không phải vào triều?” Tần Phong tính giờ, vốn định trước khi Cung Dư Mặc vào triều trở về thì luyện võ một chút, nhưng lúc ra đến hậu viện lại thấy hắn ngồi trong tiểu đình ngẩn người.
“Tần Phong?” Cung Dư Mặc quay đầu lại, thấy người đến là thị vệ thân cận của mình liền vẫy tay gọi, “Lại đây ngồi.” Vừa nói vừa chỉ chỉ ghế đá đối diện.
Tần Phong theo lời ngồi xuống, “Chủ tử cảm thấy không khỏe sao? Có cần gọi thái y không?”
Cung Dư Mặc cười lắc đầu, “Hôm qua đã xin phụ hoàng cho nghỉ một hôm rồi, tại về muộn nên chưa nói với ngươi.” Hơn nữa, tuy rằng Tần Phong là thị vệ thân tín của hắn nhưng cũng không cần phải theo suốt mười hai canh giờ, chỉ những lúc hắn ra ngoài đi dạo muốn có người theo hầu mới gọi đến.
“Nga… thuộc hạ nghe nói Tiêu đại nhân hôm nay sẽ khởi hành?”
“Không có.” Cung Dư Mặc lắc đầu, “Khoảng chừng một tháng nữa hắn mới đi, cùng lúc với ta.”
“Chủ tử muốn đi Nhạn Môn Quan!?”
“Ừ.” Dư Mặc đứng lên, đi tới bên cạnh tiểu đình, đưa tay gảy gảy mấy chiếc lá phong đỏ rực như lửa, “Ngươi cũng cùng đi, sớm chuẩn bị này nọ cho xong a.”
“Vâng.” Không rõ vì sao chủ tử nhà mình đột nhiên muốn đi biên quan, lại thấy mày hắn nhíu chặt, có vẻ như chứa nhiều tâm sự, liền bạo gan mở miệng hỏi, “Chủ tử vì sao lại buồn phiền?”
Cung Dư Mặc thùy hạ mi mắt, cũng không biết phải mở miệng thế nào, suy nghĩ một chút mới nói, “Ta đang cân nhắc thiệt hơn…” Dứt lời lại cười cười tự giễu, “Con người thật là mâu thuẫn… Hết lần này đến lần khác ta cũng không thể ngoại lệ.”
“Chủ tử… có việc đừng ngại nói ra, Tần Phong mặc dù vô dụng, nhưng ít ra cũng có thể ngồi nghe ngài nói.”
“Ha hả.” Cung Dư Mặc cười, “Ngươi do chính tay ta dạy dỗ, đừng tự hạ thấp chính mình, ngươi nói ngươi vô dụng? Bên người Cung Dư Mặc ta có bao giờ lưu giữ phế vật đâu?” Nói xong tiếp tục chơi đùa cùng lá phong, “Ta đang suy nghĩ… ta rất thích một bụi… cỏ dại…”
“Cỏ dại??”
“Ừ…” Cung Dư Mặc vuốt lá phong, khóe miệng hiển hiện một độ cong ôn nhu động lòng người, mi dưới hơi uốn lên ngăn trở quang cảnh nơi đáy mắt, “Một bụi cỏ dại rất non mềm… Hiện tại ở chỗ con hươu đứng chỉ có bụi cỏ đó là ngon miệng nhất, con hươu chắc chắn sẽ ăn nó… Ngươi nói nếu ta muốn cứu bụi cỏ đó, lại không thể giết hoặc đánh đuổi con hươu đi… Vậy thì phải làm sao?”
“…” Tuy rằng hiểu được chủ tử mình đang nói ẩn dụ, nhưng đây là lần đầu tiên Tần Phong thấy hắn nói mơ hồ đến thế, suy nghĩ một chút, gật đầu nói, “Nếu là vậy, ngài chỉ có thể thuyết phục con hươu đó, bảo nó đừng ăn bụi cỏ nọ…”
“Nếu con hươu đang rất đói bụng thì sao?”
“Vậy thì cho dù có trồng thêm nhiều bụi cỏ ngon miệng nữa, cũng không chắc rằng con hươu đang đói sẽ không ăn bụi cỏ nọ.”
Cung Dư Mặc cười, gật đầu, “Đúng vậy… Thế nên ta đang cân nhắc, để bảo vệ bụi cỏ đó… Ta có nên trở thành chủ nhân của con hươu hay không…” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp, “Kỳ thực trong lòng ta đã có đáp án từ lâu, nhưng lại không cam lòng thừa nhận. Thế nên ta mới nói, con người thật mâu thuẫn, rõ ràng đã có quyết định, nhưng lại không hạ được quyết tâm.”
“Vì sao?” Tần Phong cảm thấy không giải thích được, hỏi.
“Bởi vì ta là một gã lười biếng…” Cung Dư Mặc nhún vai, “Mà trở thành chủ nhân của con hươu đó thì phải làm nhiều chuyện lắm… Có đáng giá hay không đây?”
“Nếu là như vậy thì không làm vẫn tốt hơn.” Tần Phong gật đầu nói, “Nhân sinh bất biến, hà tất phải miễn cưỡng đi làm những chuyện mình không muốn?”
Tần Phong hiểu chủ tử nhà mình, trong người hắn lưu chảy khát khao tự do, nhưng thân tại hoàng gia, trọng trách thiên hạ khiến hắn không thể tự tại, mà hắn cũng không thể bỏ được phần trách nhiệm đó.
“Những lời này nghe giống mấy lời ta thường nói nhỉ.” Cung Dư Mặc hái xuống một lá phong, thả rơi xuống nước, “Nhưng mà ta không thể nhìn hắn chết…” Nói xong nhắm mắt lại, “Hiện tại… ta tuyệt đối không làm được.”
“Vì thế, ta phải thuần phục con hươu đó, phải trở thành chủ nhân của nó!”
Bỗng nhiên gió nổi lên, vạt áo rộng dài của Cung Dư Mặc đón gió mà phất lên, phần phật tung bay.
“Chủ… tử?” đến tận lúc này, Tần Phong mới hiểu được ý tứ những lời tựa như nói mê của chủ tử mình.
Các bật tiền bối Cung gia tranh giành thiên hạ, vấn đỉnh Trung Nguyên… mà hôm nay…
Chủ tử của hắn muốn quân lâm thiên hạ!
…
“Về rồi à?” Lúc Cung Dư Mặc trở lại, Tiêu Vân Hiên đã băng bó lại hai mắt, ngồi bên bàn tròn chờ hắn.
“Sao ngươi biết là ta?” Bởi vì hôm qua đã nghiệm chứng, biết được hai mắt Tiêu vân Hiên có thể nhìn thấy được, hiện tại chỉ cần điều dưỡng, nên hắn cũng cần không khẩn trương lo lắng như ban đầu, đi qua ngồi xuống tự rót cho mình một tách trà.
Tiêu Vân Hiên nghe theo tiếng đưa tay qua, mò lấy bàn tay Cung Dư Mặc, nắm lấy, “Ta nghe quen tiếng bước chân của ngươi.”
Cung Dư Mặc cũng không né tránh, trái lại bắt đầu chơi đùa với ngón tay Tiêu Vân Hiên, hai người đang buồn chán nháo qua nháo lại thì có nha hoàn mang bộ văn phòng tứ bảo vào, “Ngươi muốn làm gì?”
“Không phải bảo năm trăm tướng sĩ theo hộ tống ta lần này về trước sao?” Tiêu Vân Hiên cười nói, “Dù sao cũng phải viết một phong thư cho Tạ Suất. Chỉ là hiện tại ta không tiện viết lách, đành phải làm phiền Dư Mặc viết thay rồi.” Vừa nói vừa hướng Cung Dư Mặc chắp tay, làm một bộ dáng vái chào.
Cung Dư Mặc ho khan hai tiếng, đưa tay đỡ Tiêu Vân Hiên đứng thẳng người lại, nói, “Không cần đa lễ, nương tử không tiện viết, vi phu liền thay ngươi vậy.”
Cho dù đã nhìn quen hai người trêu chọc lẫn nhau, nha hoàn đứng một bên cũng không nhịn được cười ra tiếng. Cung Dư Mặc nhìn nha hoàn nọ, nói.
“Hề Sảnh, ngươi cười gia thì không sao, dám cười Tiêu đại tướng quân, cẩn thận sẽ bị đánh quân côn đó.”
(gia = ta: thường thì dùng “gia” sẽ chứng tỏ địa vị mình cao hơn đối phương, nghe có vẻ hơi tự kiêu một chút, lúc này bọn họ đang đùa nhau nên tớ giữ nguyên, không chuyển sang “ta”)
Hề Sảnh che miệng cười, “Ngài trước nay đều rất mềm lòng, Tiêu đại nhân tính tình cũng rất tốt, sẽ không so đo với một tiểu nha hoàn như nô tì đâu.”
Cung Dư Mặc cố ý làm mặt dữ, “Ngươi dám chắc ta không nỡ phạt ngươi sao?”
“Hề Sảnh biết sai rồi.” Hề Sảnh giả bộ sợ hãi, “Ngài đừng phạt nô tì a, tỷ tỷ của nô tì còn đang chờ nô tì đến hỗ trợ.”
“Ha hả, hôm nay các ngươi làm điểm tâm gì a?” Cả vương phủ đều biết, nha hoàn này cùng tỷ tỷ của nàng là do Cung Dư Mặc chuộc thân từ Câu Lan viện, lại được hắn ban tên cho, Tiêu Vân Hiên cười nói, “Nếu làm không ngon, còn phải phạt, cả ngươi lẫn tỷ tỷ ngươi đều phải chịu phạt.”
Hề Sảnh nhu thuận trải giấy Tuyên Thành ra, mài mực kỹ càng, sau đó chọn một cây bút lông hổ có đầu bút mềm nhuyễn nhất, chấm mực rồi cung kính đưa cho Cung Dư Mặc, “Là món mới học được từ sư phụ của Duyến Khách Tụ, ngon miệng nhưng không ngấy, ăn trong thời tiết này là hợp nhất.”
Hai tỷ muội Hề Phán, Hề Sảnh từ lúc vào vương phủ liền chịu trách nhiệm chiếu cố sinh hoạt hằng ngày cho Cung Dư Mặc. Tuy một ngày ba bữa đều có đầu bếp trong vương phủ lo, nhưng hai tỷ muội vẫn thỉnh thoảng xuống bếp làm vài món điểm tâm mới lạ.
Cung Dư Mặc nhận bút, nhìn nhìn một chút rồi hỏi Tiêu Vân Hiên, “Ngươi có cần điểm chỉ (in dấu tay) vào không?”
Vân Hiên cười, lắc đầu, “Tạ Suất nhận ra được chữ của nhị điện hạ mà.”
“Ngươi không hỏi ta viết gì sao?”
“Còn có thể viết gì nữa?” Tiêu Vân Hiên cười trêu chọc, “Hay là nhị điện hạ muốn đem cả chuyện phong hoa tuyết nguyệt viết vào?”
Cung Dư Mặc khinh hắn mắt nhìn không thấy, dùng đầu bút chấm một chấm tròn trên chóp mũi hắn, “Ngươi tưởng bản điện hạ đang sáng tác tiểu thuyết à?”
…
Một tháng trôi qua rất nhanh, ngày ấy sau khi xong xuôi hết mấy nghi thức xuất hành này nọ, Tiêu Vân Hiên cùng Cung Dư Mặc ngồi chung trong mã xa, Tần Phong cưỡi ngựa theo bên cạnh, một số thân binh được tuyển chọn kỹ càng theo cùng bảo vệ, đoàn người thong dong xuất phát.
Đi được mấy ngày, đường đi trở nên gồ ghề hơn, hai người ngồi trong xe ngựa cũng bị lắc lư qua lại đến thảm. Bên ngoài dương quang ấm áp, tiết trời thích hợp để nghỉ ngơi, thế là Cung Dư Mặc liền gối đầu lên chân Tiêu Vân Hiên, chợp mắt.
“Đã là giờ nào rồi?” Đang ngủ mơ mơ màng màng không hiểu sao đột nhiên tỉnh giấc, thấy bên ngoài tia sáng đã trở nên thưa thớt, Cung Dư Mặc dụi dụi mắt, ngáp dài hỏi.
“Sợ rằng phải tám ngày nữa mới tới.” Tiêu Vân Hiên cười, giúp Cung Dư Mặc chỉnh lại đầu tóc, “Buồn chán sao?”
“Đúng vậy.” Cung Dư Mặc cười cười kéo bàn tay Tiêu Vân Hiên qua chơi đùa, đột nhiên nảy ra ý định, “Vân Hiên, hát một khúc nghe chơi đi.”
Tiêu Vân Hiên cười khổ, “Ta không biết hát a.”
“Trong buổi tất niên năm trước không phải ngươi đã hát cho phụ hoàng nghe sao?” Tiệc tất niên năm ngoái, Tiêu Vân Hiên được triệu hồi kinh, đang lúc náo nhiệt liền bị đẩy ra hát một khúc quân hành.”
Vân Hiên suy nghĩ một chút, “Được rồi, ta chỉ sợ ngươi quen nghe giọng các cô nương trong gánh hát, không thích ta hát.”
“Hách hách minh minh, từ vua đến dân, nam trọng sự nghiệp, không phụ hoàng ân. Chỉnh lại lục quân, mặc vào nhung giáp, cầm chắc binh khí, tiến xuống miền nam.” Tiêu Vân Hiên bắt đầu ngâm xuống, thanh âm có chút khác với giọng nói thường ngày, cảm giác như đang tận lực đè thấp, “Bảo hộ vương vị, từ già đến trẻ, trái trái phải phải, cùng nhau ra trận. Trùng trùng điệp điệp, hào khí ngất trời, bảo vệ đất đai, mọi nơi mọi chốn.”
Không giống với những thanh âm uyển chuyển, oanh oanh yến yến trong gánh hát, thanh âm của Tiêu Vân Hiên trầm thấp mà hùng hồn, tựa như tất cả âm tiết đều đặt ở sâu trong cổ họng, thừa dịp phóng xuất, vang vọng khắp chốn.
Có lẽ khúc hát Tiêu Vân Hiên xướng cũng không hẳn là khúc quân hành, thanh âm đều đặt ở một cung bật, không lên giọng xuống giọng nhiều, nhưng trong thanh âm lại có một loại khí thế “quân thần một lòng, như chấn như nộ, khí thế nào hùng, như hùm như hổ. Tiến đến sống Hoài, bắt hết thổ phỉ, dẹp loạn tứ phương, danh chấn thiên hạ.” Nắm mắt nghe Tiêu Vân Hiên hát có một loại cảm giác như có thể thấy được nghìn vạn tướng sĩ đội ngũ chỉnh tề, trường thương dựng thắng, khí thế ưu vũ, thanh âm quyết tuyệt.
“Hành quân hành quân, khí thế ngất trời, như sóng cuộn trào, như núi bao quanh. Như sông lưu chảy, miên mang miên mang, không ngoài dự liệu, rửa sạch giang sơn.” Lúc này âm điệu chuyển cao, tạo nên cảm giác phấn khởi mà không chói tai, tiếng ca kiên định hào hùng, tựa như thiên quân vạn mã đang ôm nhau hò hét mừng thắng lợi.
“Ngai vàng bền vững, tứ phương an bình, khắp chốn tung hô, công lao thiên tử. Tứ phương an bình, khắp chốn an vui, giang sơn bền vững.” Cuối cùng, thanh âm nhỏ dần rồi kết thúc, Cung Dư Mặc không kìm lòng được lẩm nhẩm hát theo. Lúc hát xong khúc quân hành, Tiêu Vân Hiên có chút thở hổn hển, Cung Dư Mặc cười cười, sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Trong mơ có tư thế hào hùng, ưng chuẩn trường minh, kiếm nỗ phá không, tư sát chấn thiên.
Hắn từng nghe Thiều vương thúc nói qua, trong người nhi tử Cung gia đều có một ngọn lửa cháy rực. Hắn nguyên bản không tin, nhàn tản như Thiều vương, lười nhác như hắn, sao sẽ có loại khí thế bừng bừng tựa như huyết mạch sôi trào đó.
Thẳng đến giờ phút này hắn mới hiểu được, cái loại huyết mạch mà người Cung gia có, hoặc thậm chí nam tử trong cả thiên hạ đều có, thường sẽ an tĩnh ẩn nấp nơi sâu thẳm, chờ đợi một cơ hội bừng tỉnh.
Nó tựa như một viên pháo hoa, trong nháy mắt bay vút lên không trung, nổ tung rồi tiêu thất, hoặc tựa như sư tử oai phong, chạy thẳng lên đỉnh núi, gầm một tiếng ngạo thị thiên hạ.
Hòa bình đã lâu lắm, hiện nay các anh hùng vốn ngây ngốc sống qua ngày tại quê nhà yên bình bắt đầu vội vã tụ hội. Hôm nay bước vào trong mộng thanh niên không còn là “yên hoa tam nguyệt há Dương Châu”, mà là tay áo tung bay trong tiếng trống trận hào hùng, là quân kỳ phần phật đón gió nơi chiến trận.
—————
MN: chóng mặt với cái đoạn hát hò, ta đã cố gắng hết sức *đập đầu vô gối giả chết* ai thấy lỗi chính tả hay lỗi gì đó thì chỉ hộ ta với, dạo này mắt mờ tay yếu chân run…
Cảnh báo: có H (đoạn H được giúp đỡ với tài năng chém gió của nàng Bưởi, chân thành đa tạ~)
“Nhị điện hạ, đầu tiên là quất một roi, sau đó tặng một phần thưởng, thủ đoạn của người thực là cao minh.”
“Đúng vậy, bản điện hạ nghĩ rằng phần thưởng này còn chưa đủ, muốn ban thưởng thêm đây, Tiêu ái khanh có cảm kích không?”
Tiêu Vân Hiên ôm Cung Dư Mặc lăn một vòng, đặt người nọ dưới thân mình, nhắm thẳng môi hắn hôn xuống. “Hạ quan muôn vàn cảm kích.”
Tiêu Vân Hiên đưa tay kéo Cung Dư Mặc lại mà hôn, biết lần này người dưới thân đã chuẩn bị tốt rồi, Cung Dư Mặc động thân chậm rãi đưa tính khí của mình vào. Lúc đầu có chút khó khăn, dù sao chỗ này cũng là lần đầu tiếp nhận, Tiêu Vân Hiên đau đến khó chịu, hai tay siết chặt tấm khăn trải giường.
“Ta không sao…” Hít thở sâu mấy lần, cố gắng thư giãn thân thể, Tiêu Vân Hiên cười cười nhìn Cung Dư Mặc, đưa tay xoa đầu hắn, “Thật sự là không sao.”
Hai tay Cung Dư Mặc chống hai bên tai Tiêu Vân Hiên, cúi đầu hôn hắn, thân thể chậm rãi đè xuống, thứ nóng rực bên dưới cũng từng chút một tiến sâu vào thân thể Tiêu Vân Hiên. Hai đôi môi dán cùng một chỗ ngăn lại tiếng rên rỉ, chỉ tràn ra một ít giọng mũi mơ hồ.
Như cảm giác được nội bích mềm mại đang bao lấy, thứ trong cơ thể ấm áp của Tiêu Vân Hiên càng cương cứng hơn, Cung Dư Mặc cúi đầu há miệng thở dốc, “Vân Hiên, ta muốn di chuyển… Nếu khó chịu quá… thì nói nha…”
Tiêu Vân Hiên nhìn đôi mắt trong suốt như ngọc lưu ly của Cung Dư Mặc đã bị bao phủ bởi tầng tầng dục vọng, giọng nói cũng có chút khàn, biết rõ thứ bên trong đã trướng tới mức đó, làm sao có thể dừng lại? Thành ra hắn hơi nâng thắt lưng, lặng lẽ đáp ứng sự xâm nhập của đối phương.
Lúc đầu Cung Dư Mặc còn có thể khống chế tiết tấu, tận lực lấy lòng Tiêu Vân Hiên, chậm rãi đưa đẩy thắt lưng, cũng không làm quá nhanh. Tuy nhiên, cảm giác Tiêu Vân Hiên đã bắt đầu thích ứng, nội bích càng mềm càng nóng, Cung Dư Mặc cuối cùng chịu không nổi, bắt đầu di chuyển kịch liệt hẳn lên.
Thân thể bị khai mở, bên trong bị buộc chứa đựng thứ không thuộc về mình, Cung Dư Mặc có cảm tưởng mình như con cá đang bị nhúng vào nước sôi, chỉ có thể chịu đựng thống khổ mà không thể thoát ra. Chỉ cần nghĩ đến chỗ kết hợp chặt chẽ kia đang ôm lấy Cung Dư Mặc, Tiêu Vân Hiên liền cảm thấy mềm lòng. Lúc này không biết thứ nóng rực của Cung Dư Mặc đụng phải chỗ nào, thân thể Tiêu Vân Hiên liền không khống chế được giật nảy lên, đồng thời hậu huyệt đang ngậm chặt Cung Dư Mặc cũng đột nhiên siết chặt, cả hai đều chịu không nổi mà rên rỉ thành tiếng.
“Ở đây sao?” Cung Dư Mặc nhếch khóe môi, cười cười, cúi đầu hôn lên môi Tiêu Vân Hiên, sau đấy tiếp tục dựa theo cảm giác vừa rồi nhằm vào nơi đó mà tiến công.
“Ưm… ân… Dư… Dư Mặc… A…” Bị đụng vào chỗ mẫn cảm nhất trong cơ thể, Tiêu Vân Hiên không không chế nổi thanh âm của mình nữa, theo bản năng gọi tên Cung Dư Mặc, mặc dù bản thân hắn cũng không biết mình gọi là muốn đối phương dừng lại hay cứ tiếp tục.
Hai chân bị nâng lên theo đó cũng không nhịn được run rẩy, Cung Dư Mặc biết Tiêu Vân Hiên sợ rằng đã sắp đánh mất lý trí. Lúc đầu muốn nói hắn dùng hậu huyệt mà cảm thụ, bất quá nghĩ đến hắn là chuyên gia vòng vo, liền vươn tay nắm lấy phân thân của Tiêu Vân Hiên, thành thạo vuốt vHắn trước kia đã từng làm việc này với nam nhân khác, nhưng phần lớn đều là thiếu niên xinh đẹp văn nhược, hạ thân so với mình bé hơn rất nhiều. Mà bây giờ thứ của Tiêu Vân Hiên bị hắn nắm trong tay hoàn toàn là kích cỡ của nam nhân trưởng thành, nằm dưới thân hắn lúc này cũng là một nam nhân chính cống, văn như công tử phong lưu hào sảng, võ như cưỡi tuấn mã đón gió Tây (đoạn này chém ác =)))))))). Mà bộ dáng của Tiêu Vân Hiên cũng không thua bất kỳ nam nhân nào hắn đã từng gặp, bản thân lúc này đang chìm đắm trong bể dục cũng có thể nhìn rõ ràng rành mạch vẻ mặt phong tình chưa bao giờ bộc lộ của hắn.
Một người như vậy, không oán than không hối hận chờ đợi mình, cược toàn bộ vinh quang cuộc đời cùng tính mạng chỉ để đổi lấy bản thân quay đầu lại nhìn hắn một lần, chỉ trông mong mình sẽ trở về dắt tay hắn cùng nhau đi.
Cuộc đời này của Cung Như Mặc, khát khao và ham muốn, không thiếu bất kỳ cái gì, còn những thứ sở hữu của Tiêu Vân Hiên so với hắn, lại ít đến đáng thương. Mà Tiêu Vân Hiên thầm nghĩ đem những cái ít đến đáng thương đó của bản thân hiến dâng tất cả cho Cung Dư Mặc hắn – kẻ đời này không thiếu bất cứ cái gì.
“Vân Hiên…” Nghĩ đến đó, trái tim của Cung Dư Mặc mềm mại hẳn ra, động tác trên tay và hạ thân đều dần ôn nhu, “Không sao, cho ta, Vân Hiên, Vân Hiên…..”
Tiêu Vân Hiên ngưỡng mặt chậm rãi hôn Cung Dư Mặc đang cúi xuống, đôi con ngươi xinh đẹp phảng phất sắc tình đến có thể bắt đi tâm trí con người. Hắn chăm chú nhìn Cung Dư Mặc, đôi con ngươi nhạt màu bỗng bởi vì ánh sáng mà trở nên thâm trầm, nhưng trong đáy mắt vẫn là vẻ ôn nhu ấy, bao vây cả cơ thể hắn. Trong lúc chuyển động, hắn cảm thấy bản thân đang trôi nổi trong một hồ nước màu ngọc lưu ly, hai tay Vân Hiên đặt lên cánh tay Cung Dư Mặc, cầm tay người kia là cách duy nhất có thể làm hắn an tâm, yên tâm để bản thân trầm luân trong biển cả chỉ toàn Cung Dư Mặc.
“Ưm….A……A….”
Vân Hiên thất thần nhìn tay Cung Dư Mặc dính đầy dịch thể của mình, cảm thấy chút thẹn thùng và áy náy, nhưng lại càng cảm thấy hạnh phúc……hắn vươn tay cầm lấy bàn tay ướt sũng kia, hắn nghĩ muốn hôn lên bàn tay kia nhưng lại bị giật lại, Cung Dư Mặc phía trên vẫn đang luận động trong cơ thể mình vừa bực vừa buồn cười nói, “Dù là của ngươi, nhưng mà đừng…..” Vừa nói vừa trừu tống hai cái, kích thích đến nỗi Tiêu Vân Hiên chỉ có thể ôm lấy hắn, “Muốn thưởng cho ta thì hôn ta đi.” Cung Dư Mặc cười có chút vô lại, Tiêu Vân Hiên liền tự nhiên mà ôm lấy cái cổ tinh tế của hắn hạ xuống những nụ hôn trên cánh môi hoa.
Đến khi Cung Dư Mặc đột nhiên hung hăng đè hắn xuống gắt gao hôn trụ gần như muốn cướp đi hơi thở của hắn, đồng thời hạ thân cũng cuồng bạo trừu tống không có quy luật rồi tiết ra trong cơ thể hắn.
Cả hai gắt gao ôm chặt lấy nhau, chỗ tiếp hợp hơi có chút co quắp, cuối cùng Cung Dư Mặc tựa như mất hết khí lực, nằm úp sấp trên người Vân Hiên, đầu ghé vào tai hắn, thở dồn dập. Sau khi Tiêu Vân Hiên bình ổn được nhịp thở, cảm giác hơi thở bên tai vẫn còn nóng gấp, nghĩ đến làm xong chuyện vừa rồi bản thân mình còn có chút mệt, huống hồ so với mình Cung Dư Mặc càng phải vận động kịch liệt hơn…
Trong nhất thời đầu óc trống rỗng, hắn cũng không hiểu sao mình lại đưa tay vỗ vỗ sau gáy Cung Dư Mặc, nói, “Khổ cực cho ngươi rồi.”
“…” Cung Dư Mặc nghe xong lập tức nhảy dựng lên, chống tay hai bên tai Tiêu Vân Hiên, hung hăng trừng hắn. Có điều, nhìn đến trong mắt đối phương hiện rõ mấy chữ “ngây thơ vô tội”, Cung Dư Mặc chẳng thể oán trách ra lời, chỉ lại nằm sấp xuống trên người hắn, ủy khuất lầm bầm trong miệng, “Vân Hiên… ngươi thật biết cách đả kích nam nhân.”
“Ta… ta chỉ là…”
“Ăn nói vụng về muốn chết!” Cung Dư Mặc tiếp tục oán giận, “Nếu đổi lại là người khác, gia đây nhất định đứng dậy hung hăng thao cho cái mông hắn nở hoa rồi đá đít xuống sàng.”
(cách xưng hô tỏ ý kiêu ngạo, lúc này Dư Mặc đang tức nên mình để nguyên thế này)
“Vậy… Bị ngươi đá xuống giường xong có thể bò lên được không?”
“Sao ta biết chứ!” Cung Dư Mặc cắn một cái lên lỗ tai Tiêu Vân Hiên cho hả giận, “Ngươi là người đầu tiên dám can đảm nói với gia lời này!”
“Ta chỉ sợ ngươi…”
“Biểu hiện vừa rồi của gia có chỗ nào khiến ngươi bất mãn sao?”
“Không có, ta rất thỏa mãn.” Tiêu Vân Hiên vội vã nói, kết quả là bị Cung Dư Mặc ngồi dậy hai tay bóp cổ,
“Nha nha nha, gia đây là tướng công của ngươi nha, gia đây thỏa mãn ngươi, ít ra cũng phải thưởng cho gia gì đó chứ.”
Cung Dư Mặc chỉ là giả bộ siết cổ thôi, Tiêu Vân Hiên cũng lười giãy giụa, cười cười hỏi, “Cảm tạ tướng công “tiền diện” vất vả? Gia thấy ngươi dáng vẻ cũng được, ngươi muốn gì gia cũng cho.”
(tiền diện: mặt trước -> ai cũng biết phía trước ám chỉ gì rồi hen:))))
“Hừ, tên đáng chết này, ta bóp chết ngươi.” Cung Dư Mặc vừa cười vừa nói, hai tay nhéo nhéo mặt Tiêu Vân Hiên, thấy chỗ da thịt bị mình nhéo đỏ, nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve, tuy rằng da do thường xuyên phơi nắng đã thành màu bánh mật nhưng cũng rất dễ nhìn, Cung Dư Mặc không nghĩ nhiều, liền cúi xuống hôn.
“Nhị điện hạ, đầu tiên là quất một roi, sau đó tặng một phần thưởng, thủ đoạn của người thực là cao minh.”
“Đúng vậy, bản điện hạ nghĩ rằng phần thưởng này còn chưa đủ, muốn ban thưởng thêm đây, Tiêu ái khanh có cảm kích không?”
Tiêu Vân Hiên ôm Cung Dư Mặc lăn một vòng, đặt người nọ dưới thân mình, nhắm thẳng môi hắn hôn xuống. “Hạ quan muôn vàn cảm kích.”
Hai người ôm nhau chỗ hôn tới hôn lui một lúc lâu mới tách ra, Cung Dư Mặc chui vào lòng Tiêu Vân Hiên, cọ qua cọ lại, “Có khó chịu không?”
Tiêu Vân Hiên xấu hổ cười, “Không sao… chỉ có bên trong… bên trong…” hắn thực sự không thể nói ra miệng là thứ ngươi tiết ra bên trong rất khó chịu.
Cung Dư Mặc nghe qua liền hiểu, đưa tay xuống hậu huyệt của hắn muốn sờ, Tiêu Vân Hiên theo bản năng liền trốn, bị Cung Dư Mặc nhéo thắt lưng, nghiêm mặc nói, “Trốn cái gì mà trốn, vừa rồi chẳng phải cũng đã sờ rồi sao?”
Tiêu Vân Hiên vẫn xấu hổ, nhưng đành phải gồng mình mặc Cung Dư Mặc muốn làm gì thì làm.
Hậu huyệt vừa trải qua sử dụng còn chút ấm áp, may là không bị thương, Cung Dư Mặc thử đưa một ngón tay vào. Bởi thứ hắn vừa tiết ra còn ở bên trong nên ngón tay ra vào hoàn toàn không chút trở ngại.
“Vân Hiên.” Cung Dư Mặc một tay vuốt ve cằm Vân Hiên, ngón tay của bàn tay kia vẫn còn vòng vo sờ sờ nơi nào đó, nhớ tới những khoái cảm vừa rồi, trong lòng không khỏi có chút chờ mong.
Biến hóa ở thân thể Dư Mặc làm sao Vân Hiên không biết, dù sao vừa rồi hắn cũng tiết một lần, thân thể còn mẫn cảm tự nhiên không chịu nổi khiêu khích, dứt khoát thẳng thắn giơ chân gác sang thắt lưng Cung Dư Mặc, cọ cọ, “Có muốn làm lại lần nữa không?”
Cung Dư Mặc hiển nhiên gật đầu đáp ứng, giữ chân Tiêu Vân Hiên bên hông, lập tức đi vào.
Lúc mới vào Tiêu Vân Hiên có chút không thích ứng, khẽ hừ một tiếng. Cung Dư Mặc ngẩng đầu cắn cắn cằm hắn, bàn tay trước ngực vỗ về chơi đùa hai điểm mẫn cảm, thô bạo động đậy vài cái. Tiêu Vân Hiên híp mắt, cảm thụ Cung Dư Mặc đang vui vẻ ma sát trong thân thể mình.
Lần này Cung Dư Mặc không chút vội vàng, chỉ thong thả ôn nhu ra vào trong cơ thể Tiêu Vân Hiên, khiến cả hai đều cảm thụ khoái cảm lớn nhất.
Cung Dư Mặc rất thích lỗ tai Vân Hiên, thỉnh thoảng lại nhai nhai, “Vân Hiên… ngươi nói chúng ta có phải đang là vành tai tóc mai chạm nhau không?”
“Ân… Ừ…” Tiêu Vân Hiên đã bị hắn làm cho mơ hồ, chỉ theo bản năng gật đầu đáp ứng.
Dần dần, Tiêu Vân Hiên cũng học cách động đậy thắt lưng theo sự chỉ dẫn của Cung Dư Mặc, Cung Dư Mặc cũng phối hợp rất tốt khiến cả hai đều thoải mái, hòa hợp ăn ý.
Lần thứ hai so với lần đầu hiển nhiên phải lâu hơn một chút, cho dù động tác nhẹ nhàng nhưng đến lúc cả hai đạt được khoái cảm thì đã mệt đến thở hồng hộc.
Sau khi hồi phục tinh thần, Tiêu Vân Hiên sờ sờ mặt Cung Dư Mặc, tỏ vẻ muốn đứng dậy.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Đi múc nước… Cả người đều dính dính khó chịu, ta muốn tắm rửa.” Thấy Cung Dư Mặc cũng muốn đứng dậy liền vội vã ngăn lại, “Ngươi đừng động, ta đi—- á” Mới nói được phân nữa đã bị Cung Dư Mặc nhéo chỗ nào đó một cái, cả người lập tức mềm nhũn ngã xuống giường.
Không động thì thôi, vừa nhúc nhích một chút liền cảm giác nửa người dưới nhức mỏi rã rời.
Cung Dư Mặc chớp chớp mắt, bộ dáng “ta biết ngay mà”, túm lấy áo ngoài khoát vào, đi ra chủ thính, lắc lắc cái chuông trên bàn, ngay lập tức có người đứng ngoài cửa thấp giọng nói, “Điện hạ có gì phân phó?”
Sau khi dặn người hầu đem hai thùng nước nóng vào phòng liền chui lên giường trốn vào chăn nằm chờ.
“Lạnh—-” Tiêu Vân Hiên bị Cung Dư Mặc cả người lạnh ngắt chui vào lòng liền run lên. Cung Dư Mặc hút hút mũi,
“Nếu không rửa sạch ngươi sẽ bị tiêu chảy, ta bị lạnh đến thế này còn không phải vì ngươi sao?” Vừa nói vừa ôm chặt Tiêu Vân Hiên thêm một chút.
Tiêu Vân Hiên có chút dở khóc dở cười, nhưng lại thương hắn ban đêm còn đứng ngoài lâu đến thân thể lạnh băng liền dịch dịch lại chăn, miễn cho hắn bị lạnh.
—————————————-
Mặc Nhiên: đến đây thì có thể chính thức thêm vào thể loại truyện chữ phu nô =.= Em Hiên y chang Phượng Quân, bị thằng công ăn sạch mà còn lo cho tụi nó tận kẽ răng >_
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
…Ta thích một bụi cỏ dại…
…Hiện tại ở chỗ con hươu đứng chỉ có bụi cỏ đó là ngon miệng nhất, con hươu chắc chắn sẽ ăn nó… Ngươi nói nếu ta muốn cứu bụi cỏ đó, lại không thể giết hoặc đánh đuổi con hươu đi… Vậy thì phải làm sao?”
Ngày hôm sau, trời trong mây trắng.
“Chủ tử, hôm nay ngài không phải vào triều?” Tần Phong tính giờ, vốn định trước khi Cung Dư Mặc vào triều trở về thì luyện võ một chút, nhưng lúc ra đến hậu viện lại thấy hắn ngồi trong tiểu đình ngẩn người.
“Tần Phong?” Cung Dư Mặc quay đầu lại, thấy người đến là thị vệ thân cận của mình liền vẫy tay gọi, “Lại đây ngồi.” Vừa nói vừa chỉ chỉ ghế đá đối diện.
Tần Phong theo lời ngồi xuống, “Chủ tử cảm thấy không khỏe sao? Có cần gọi thái y không?”
Cung Dư Mặc cười lắc đầu, “Hôm qua đã xin phụ hoàng cho nghỉ một hôm rồi, tại về muộn nên chưa nói với ngươi.” Hơn nữa, tuy rằng Tần Phong là thị vệ thân tín của hắn nhưng cũng không cần phải theo suốt mười hai canh giờ, chỉ những lúc hắn ra ngoài đi dạo muốn có người theo hầu mới gọi đến.
“Nga… thuộc hạ nghe nói Tiêu đại nhân hôm nay sẽ khởi hành?”
“Không có.” Cung Dư Mặc lắc đầu, “Khoảng chừng một tháng nữa hắn mới đi, cùng lúc với ta.”
“Chủ tử muốn đi Nhạn Môn Quan!?”
“Ừ.” Dư Mặc đứng lên, đi tới bên cạnh tiểu đình, đưa tay gảy gảy mấy chiếc lá phong đỏ rực như lửa, “Ngươi cũng cùng đi, sớm chuẩn bị này nọ cho xong a.”
“Vâng.” Không rõ vì sao chủ tử nhà mình đột nhiên muốn đi biên quan, lại thấy mày hắn nhíu chặt, có vẻ như chứa nhiều tâm sự, liền bạo gan mở miệng hỏi, “Chủ tử vì sao lại buồn phiền?”
Cung Dư Mặc thùy hạ mi mắt, cũng không biết phải mở miệng thế nào, suy nghĩ một chút mới nói, “Ta đang cân nhắc thiệt hơn…” Dứt lời lại cười cười tự giễu, “Con người thật là mâu thuẫn… Hết lần này đến lần khác ta cũng không thể ngoại lệ.”
“Chủ tử… có việc đừng ngại nói ra, Tần Phong mặc dù vô dụng, nhưng ít ra cũng có thể ngồi nghe ngài nói.”
“Ha hả.” Cung Dư Mặc cười, “Ngươi do chính tay ta dạy dỗ, đừng tự hạ thấp chính mình, ngươi nói ngươi vô dụng? Bên người Cung Dư Mặc ta có bao giờ lưu giữ phế vật đâu?” Nói xong tiếp tục chơi đùa cùng lá phong, “Ta đang suy nghĩ… ta rất thích một bụi… cỏ dại…”
“Cỏ dại??”
“Ừ…” Cung Dư Mặc vuốt lá phong, khóe miệng hiển hiện một độ cong ôn nhu động lòng người, mi dưới hơi uốn lên ngăn trở quang cảnh nơi đáy mắt, “Một bụi cỏ dại rất non mềm… Hiện tại ở chỗ con hươu đứng chỉ có bụi cỏ đó là ngon miệng nhất, con hươu chắc chắn sẽ ăn nó… Ngươi nói nếu ta muốn cứu bụi cỏ đó, lại không thể giết hoặc đánh đuổi con hươu đi… Vậy thì phải làm sao?”
“…” Tuy rằng hiểu được chủ tử mình đang nói ẩn dụ, nhưng đây là lần đầu tiên Tần Phong thấy hắn nói mơ hồ đến thế, suy nghĩ một chút, gật đầu nói, “Nếu là vậy, ngài chỉ có thể thuyết phục con hươu đó, bảo nó đừng ăn bụi cỏ nọ…”
“Nếu con hươu đang rất đói bụng thì sao?”
“Vậy thì cho dù có trồng thêm nhiều bụi cỏ ngon miệng nữa, cũng không chắc rằng con hươu đang đói sẽ không ăn bụi cỏ nọ.”
Cung Dư Mặc cười, gật đầu, “Đúng vậy… Thế nên ta đang cân nhắc, để bảo vệ bụi cỏ đó… Ta có nên trở thành chủ nhân của con hươu hay không…” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp, “Kỳ thực trong lòng ta đã có đáp án từ lâu, nhưng lại không cam lòng thừa nhận. Thế nên ta mới nói, con người thật mâu thuẫn, rõ ràng đã có quyết định, nhưng lại không hạ được quyết tâm.”
“Vì sao?” Tần Phong cảm thấy không giải thích được, hỏi.
“Bởi vì ta là một gã lười biếng…” Cung Dư Mặc nhún vai, “Mà trở thành chủ nhân của con hươu đó thì phải làm nhiều chuyện lắm… Có đáng giá hay không đây?”
“Nếu là như vậy thì không làm vẫn tốt hơn.” Tần Phong gật đầu nói, “Nhân sinh bất biến, hà tất phải miễn cưỡng đi làm những chuyện mình không muốn?”
Tần Phong hiểu chủ tử nhà mình, trong người hắn lưu chảy khát khao tự do, nhưng thân tại hoàng gia, trọng trách thiên hạ khiến hắn không thể tự tại, mà hắn cũng không thể bỏ được phần trách nhiệm đó.
“Những lời này nghe giống mấy lời ta thường nói nhỉ.” Cung Dư Mặc hái xuống một lá phong, thả rơi xuống nước, “Nhưng mà ta không thể nhìn hắn chết…” Nói xong nhắm mắt lại, “Hiện tại… ta tuyệt đối không làm được.”
“Vì thế, ta phải thuần phục con hươu đó, phải trở thành chủ nhân của nó!”
Bỗng nhiên gió nổi lên, vạt áo rộng dài của Cung Dư Mặc đón gió mà phất lên, phần phật tung bay.
“Chủ… tử?” đến tận lúc này, Tần Phong mới hiểu được ý tứ những lời tựa như nói mê của chủ tử mình.
Các bật tiền bối Cung gia tranh giành thiên hạ, vấn đỉnh Trung Nguyên… mà hôm nay…
Chủ tử của hắn muốn quân lâm thiên hạ!
…
“Về rồi à?” Lúc Cung Dư Mặc trở lại, Tiêu Vân Hiên đã băng bó lại hai mắt, ngồi bên bàn tròn chờ hắn.
“Sao ngươi biết là ta?” Bởi vì hôm qua đã nghiệm chứng, biết được hai mắt Tiêu vân Hiên có thể nhìn thấy được, hiện tại chỉ cần điều dưỡng, nên hắn cũng cần không khẩn trương lo lắng như ban đầu, đi qua ngồi xuống tự rót cho mình một tách trà.
Tiêu Vân Hiên nghe theo tiếng đưa tay qua, mò lấy bàn tay Cung Dư Mặc, nắm lấy, “Ta nghe quen tiếng bước chân của ngươi.”
Cung Dư Mặc cũng không né tránh, trái lại bắt đầu chơi đùa với ngón tay Tiêu Vân Hiên, hai người đang buồn chán nháo qua nháo lại thì có nha hoàn mang bộ văn phòng tứ bảo vào, “Ngươi muốn làm gì?”
“Không phải bảo năm trăm tướng sĩ theo hộ tống ta lần này về trước sao?” Tiêu Vân Hiên cười nói, “Dù sao cũng phải viết một phong thư cho Tạ Suất. Chỉ là hiện tại ta không tiện viết lách, đành phải làm phiền Dư Mặc viết thay rồi.” Vừa nói vừa hướng Cung Dư Mặc chắp tay, làm một bộ dáng vái chào.
Cung Dư Mặc ho khan hai tiếng, đưa tay đỡ Tiêu Vân Hiên đứng thẳng người lại, nói, “Không cần đa lễ, nương tử không tiện viết, vi phu liền thay ngươi vậy.”
Cho dù đã nhìn quen hai người trêu chọc lẫn nhau, nha hoàn đứng một bên cũng không nhịn được cười ra tiếng. Cung Dư Mặc nhìn nha hoàn nọ, nói.
“Hề Sảnh, ngươi cười gia thì không sao, dám cười Tiêu đại tướng quân, cẩn thận sẽ bị đánh quân côn đó.”
(gia = ta: thường thì dùng “gia” sẽ chứng tỏ địa vị mình cao hơn đối phương, nghe có vẻ hơi tự kiêu một chút, lúc này bọn họ đang đùa nhau nên tớ giữ nguyên, không chuyển sang “ta”)
Hề Sảnh che miệng cười, “Ngài trước nay đều rất mềm lòng, Tiêu đại nhân tính tình cũng rất tốt, sẽ không so đo với một tiểu nha hoàn như nô tì đâu.”
Cung Dư Mặc cố ý làm mặt dữ, “Ngươi dám chắc ta không nỡ phạt ngươi sao?”
“Hề Sảnh biết sai rồi.” Hề Sảnh giả bộ sợ hãi, “Ngài đừng phạt nô tì a, tỷ tỷ của nô tì còn đang chờ nô tì đến hỗ trợ.”
“Ha hả, hôm nay các ngươi làm điểm tâm gì a?” Cả vương phủ đều biết, nha hoàn này cùng tỷ tỷ của nàng là do Cung Dư Mặc chuộc thân từ Câu Lan viện, lại được hắn ban tên cho, Tiêu Vân Hiên cười nói, “Nếu làm không ngon, còn phải phạt, cả ngươi lẫn tỷ tỷ ngươi đều phải chịu phạt.”
Hề Sảnh nhu thuận trải giấy Tuyên Thành ra, mài mực kỹ càng, sau đó chọn một cây bút lông hổ có đầu bút mềm nhuyễn nhất, chấm mực rồi cung kính đưa cho Cung Dư Mặc, “Là món mới học được từ sư phụ của Duyến Khách Tụ, ngon miệng nhưng không ngấy, ăn trong thời tiết này là hợp nhất.”
Hai tỷ muội Hề Phán, Hề Sảnh từ lúc vào vương phủ liền chịu trách nhiệm chiếu cố sinh hoạt hằng ngày cho Cung Dư Mặc. Tuy một ngày ba bữa đều có đầu bếp trong vương phủ lo, nhưng hai tỷ muội vẫn thỉnh thoảng xuống bếp làm vài món điểm tâm mới lạ.
Cung Dư Mặc nhận bút, nhìn nhìn một chút rồi hỏi Tiêu Vân Hiên, “Ngươi có cần điểm chỉ (in dấu tay) vào không?”
Vân Hiên cười, lắc đầu, “Tạ Suất nhận ra được chữ của nhị điện hạ mà.”
“Ngươi không hỏi ta viết gì sao?”
“Còn có thể viết gì nữa?” Tiêu Vân Hiên cười trêu chọc, “Hay là nhị điện hạ muốn đem cả chuyện phong hoa tuyết nguyệt viết vào?”
Cung Dư Mặc khinh hắn mắt nhìn không thấy, dùng đầu bút chấm một chấm tròn trên chóp mũi hắn, “Ngươi tưởng bản điện hạ đang sáng tác tiểu thuyết à?”
…
Một tháng trôi qua rất nhanh, ngày ấy sau khi xong xuôi hết mấy nghi thức xuất hành này nọ, Tiêu Vân Hiên cùng Cung Dư Mặc ngồi chung trong mã xa, Tần Phong cưỡi ngựa theo bên cạnh, một số thân binh được tuyển chọn kỹ càng theo cùng bảo vệ, đoàn người thong dong xuất phát.
Đi được mấy ngày, đường đi trở nên gồ ghề hơn, hai người ngồi trong xe ngựa cũng bị lắc lư qua lại đến thảm. Bên ngoài dương quang ấm áp, tiết trời thích hợp để nghỉ ngơi, thế là Cung Dư Mặc liền gối đầu lên chân Tiêu Vân Hiên, chợp mắt.
“Đã là giờ nào rồi?” Đang ngủ mơ mơ màng màng không hiểu sao đột nhiên tỉnh giấc, thấy bên ngoài tia sáng đã trở nên thưa thớt, Cung Dư Mặc dụi dụi mắt, ngáp dài hỏi.
“Sợ rằng phải tám ngày nữa mới tới.” Tiêu Vân Hiên cười, giúp Cung Dư Mặc chỉnh lại đầu tóc, “Buồn chán sao?”
“Đúng vậy.” Cung Dư Mặc cười cười kéo bàn tay Tiêu Vân Hiên qua chơi đùa, đột nhiên nảy ra ý định, “Vân Hiên, hát một khúc nghe chơi đi.”
Tiêu Vân Hiên cười khổ, “Ta không biết hát a.”
“Trong buổi tất niên năm trước không phải ngươi đã hát cho phụ hoàng nghe sao?” Tiệc tất niên năm ngoái, Tiêu Vân Hiên được triệu hồi kinh, đang lúc náo nhiệt liền bị đẩy ra hát một khúc quân hành.”
Vân Hiên suy nghĩ một chút, “Được rồi, ta chỉ sợ ngươi quen nghe giọng các cô nương trong gánh hát, không thích ta hát.”
“Hách hách minh minh, từ vua đến dân, nam trọng sự nghiệp, không phụ hoàng ân. Chỉnh lại lục quân, mặc vào nhung giáp, cầm chắc binh khí, tiến xuống miền nam.” Tiêu Vân Hiên bắt đầu ngâm xuống, thanh âm có chút khác với giọng nói thường ngày, cảm giác như đang tận lực đè thấp, “Bảo hộ vương vị, từ già đến trẻ, trái trái phải phải, cùng nhau ra trận. Trùng trùng điệp điệp, hào khí ngất trời, bảo vệ đất đai, mọi nơi mọi chốn.”
Không giống với những thanh âm uyển chuyển, oanh oanh yến yến trong gánh hát, thanh âm của Tiêu Vân Hiên trầm thấp mà hùng hồn, tựa như tất cả âm tiết đều đặt ở sâu trong cổ họng, thừa dịp phóng xuất, vang vọng khắp chốn.
Có lẽ khúc hát Tiêu Vân Hiên xướng cũng không hẳn là khúc quân hành, thanh âm đều đặt ở một cung bật, không lên giọng xuống giọng nhiều, nhưng trong thanh âm lại có một loại khí thế “quân thần một lòng, như chấn như nộ, khí thế nào hùng, như hùm như hổ. Tiến đến sống Hoài, bắt hết thổ phỉ, dẹp loạn tứ phương, danh chấn thiên hạ.” Nắm mắt nghe Tiêu Vân Hiên hát có một loại cảm giác như có thể thấy được nghìn vạn tướng sĩ đội ngũ chỉnh tề, trường thương dựng thắng, khí thế ưu vũ, thanh âm quyết tuyệt.
“Hành quân hành quân, khí thế ngất trời, như sóng cuộn trào, như núi bao quanh. Như sông lưu chảy, miên mang miên mang, không ngoài dự liệu, rửa sạch giang sơn.” Lúc này âm điệu chuyển cao, tạo nên cảm giác phấn khởi mà không chói tai, tiếng ca kiên định hào hùng, tựa như thiên quân vạn mã đang ôm nhau hò hét mừng thắng lợi.
“Ngai vàng bền vững, tứ phương an bình, khắp chốn tung hô, công lao thiên tử. Tứ phương an bình, khắp chốn an vui, giang sơn bền vững.” Cuối cùng, thanh âm nhỏ dần rồi kết thúc, Cung Dư Mặc không kìm lòng được lẩm nhẩm hát theo. Lúc hát xong khúc quân hành, Tiêu Vân Hiên có chút thở hổn hển, Cung Dư Mặc cười cười, sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Trong mơ có tư thế hào hùng, ưng chuẩn trường minh, kiếm nỗ phá không, tư sát chấn thiên.
Hắn từng nghe Thiều vương thúc nói qua, trong người nhi tử Cung gia đều có một ngọn lửa cháy rực. Hắn nguyên bản không tin, nhàn tản như Thiều vương, lười nhác như hắn, sao sẽ có loại khí thế bừng bừng tựa như huyết mạch sôi trào đó.
Thẳng đến giờ phút này hắn mới hiểu được, cái loại huyết mạch mà người Cung gia có, hoặc thậm chí nam tử trong cả thiên hạ đều có, thường sẽ an tĩnh ẩn nấp nơi sâu thẳm, chờ đợi một cơ hội bừng tỉnh.
Nó tựa như một viên pháo hoa, trong nháy mắt bay vút lên không trung, nổ tung rồi tiêu thất, hoặc tựa như sư tử oai phong, chạy thẳng lên đỉnh núi, gầm một tiếng ngạo thị thiên hạ.
Hòa bình đã lâu lắm, hiện nay các anh hùng vốn ngây ngốc sống qua ngày tại quê nhà yên bình bắt đầu vội vã tụ hội. Hôm nay bước vào trong mộng thanh niên không còn là “yên hoa tam nguyệt há Dương Châu”, mà là tay áo tung bay trong tiếng trống trận hào hùng, là quân kỳ phần phật đón gió nơi chiến trận.
—————
MN: chóng mặt với cái đoạn hát hò, ta đã cố gắng hết sức *đập đầu vô gối giả chết* ai thấy lỗi chính tả hay lỗi gì đó thì chỉ hộ ta với, dạo này mắt mờ tay yếu chân run…