Vân Hiên… Vân Hiên… không thể quay lại nữa rồi, con đường chúng ta chọn chỉ có thể đi tới…
Một đường vượt núi vượt sông, đến lúc cả hai trở lại phủ đệ của mình, trời đã sang đông.
“Nha đầu nhà ngươi, tham ăn riết coi chừng hỏng việc!” Trong trù phòng ở hậu viện, Hề Phán hung hăng đập cái tay đang định thò ra chôm một khối bánh, giả vờ hung ác nói, “Ôi trời, nhìn xem giờ là lúc nào rồi, lẽ ra ta phải đi thu thập phòng ngủ cho chủ tử, hết lần này đến lần khác lại bị ngươi dây dưa.” Nàng vừa nói vừa nhéo cái mũi của muội muội nhà mình.
Hề Sảnh xoa xoa mũi, ra vẻ đáng thương nói. “Người ta chỉ muốn học tỷ tỷ làm bánh thôi mà.” Rồi sau đó dẫu dẫu môi, “Được rồi, tỷ đi nhanh đi, không khéo điện hạ về thì khổ, sẵn đem mấy thứ này sang cho ngài ấy nếm thử đi.” Vừa nói vừa nhân cơ hội chộp lấy một hộp bánh, chạy đi mất. “Cái này cho muội mượn.”
Nhìn muội muội nhà mình lớn như thế mà còn không đứng đắn, Hề Phán chỉ biết lắc đầu, nhưng cũng không thực sự lo lắng lắm, đem hộp bánh còn lại đi đến phòng ngủ của Cung Dư Mặc.
Phòng ngủ của Cung Dư Mặc chia làm hai gian, nội sảnh kê giường để ngủ, ngoại sảnh là một tiểu thính. Hề Phán đang ở bên trong trải giường, nghĩ gần đây thời tiết ngày càng lạnh, có lẽ nên đổi chăn dày hơn thì bên ngoài có tiếng đẩy cửa. Nghĩ là Cung Dư Mặc đã trở về, nàng vừa muốn ra ngoài thỉnh an thì nghe ngoài sảnh có hai thanh âm.
“Tình huống thái tử điện hạ thế nào ạ?” Tựa hồ là giọng của Tần Phong. Hề Phán che miệng cười khẽ, thì ra ngài ấy ở đây, chỉ sợ nha đầu Hề Sảnh tìm cả sân cũng tìm không không được người rồi…
“Chỉ là vất vả lâu ngày sinh bệnh, bệnh nhẹ không đáng kể.” Cung Dư Mặc cởi ngoại bào đưa Tần Phong treo lên. “Huynh ấy bảo không sao, chắc qua hai ngày là khỏi thôi.” Vừa nói vừa ngồi xuống tiếp tục trò chuyện cùng Tần Phong.
“Ta cùng huynh ấy hàn huyên…” Cung Dư Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, “Chỉ là… Hoàng huynh đúng là hoàng huynh, huynh ấy phản đối chiến tranh, phỏng chừng năm sau quân phí sẽ bị cắt bớt.”
“Đây đúng là tác phong của thái tử điện hạ.” Tần Phong cười cười, “Bên phía ta thì có vẻ ổn rồi, ta cùng đại ca thương nghị, rất có hy vọng.”
Đại ca của Tần Phong? Hề Phán lặng lẽ đứng trong nội sảnh, nhíu mày, đại ca của Tần đại nhân… chẳng phải là thống lĩnh đại nội cấm quân? Tâm còn đang nghi vấn, ma xui quỷ khiến thế nào, Hề Phán không có bước ra, trái lại nỗ lực hô hấp nhẹ nhàng, không hy vọng mình bị phát hiện.
“Vậy sao?” Cung Dư Mặc gật đầu, bên phía nhà Tần Phong rất có hy vọng, dù sao khi xưa họ chọn đưa thứ tử đến làm thị vệ cho mình cũng đã rất xem trọng mình.
Tần Phong thấy Cung Dư Mặc nhíu chặt mày, liền châm một cốc trà, đẩy đĩa điểm tâm trên bàn đến trước mặt hắn.
“Chủ tử đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta đi một bước tính một bước, lo nhiều quá cũng vậy thôi.”
Nghe vậy, Cung Dư Mặc nở nụ cười, “Từ bao giờ đến phiên ngươi trấn an ta thế?” Dứt lời liền uống cạn trà, nhìn cái cốc trống không trong tay, nói tiếp, “Ta chỉ đang nghĩ… Tiếp theo phải làm sao.”
“Tiếp theo?”
“Ừ…” Áp cốc trà vào trán, Cung Dư Mặc nhắm mắt trầm tư, “Vân Hiên bên kia không vấn đề gì, Tạ Suất từng nói với ta đầu năm hắn sẽ xin thánh ý, đề cử Vân Hiên làm đại tướng quân. Dù sao ông ấy tuổi tác đã cao, chịu không nổi bão cát Nhạn Môn Quan… Đến lúc đó năm phần binh lực thiên hạ đều sẽ vào tay Tiêu Vân Hiên. Ý tứ phía đại ca ngươi ra sao?”
“Ta đã trò chuyện với đại ca, ta cảm thấy hắn cũng nhất trí với ngài. Hắn bảo hiện tại thế cục triều chính không tốt, Hoàng thượng muốn bồi dưỡng thái tử, nhưng thái độ quá rõ ràng, mà tính cách của thái tử cũng không khác Hoàng thượng là bao… Hắn nghĩ nếu sau này Thái tử đăng cơ xưng đế, giang sơn cũng không thay đổi gì nhiều. Nhưng hắn cũng nói, mặc dù hiện tại thiên hạ có thể xem là thái bình, nhưng nếu tiếp tục kéo dài thế này cũng không tốt.” Tần Phong ngẫm lại những gì đại ca Tần Tín Nguyệt nói, “Ta cảm thấy, đại ca cũng có ý nghĩ giống ngài, nhưng bị bó buộc bởi thân phận thần tử.”
Cung Dư Mặc gật đầu, “Tần đại nhân quả thật danh bất hư truyền… Trước kia thường nghe người ta nói hắn tài năng xuất chúng, tiếc là vẫn chưa có dịp tương giao.” Tần gia lúc trước đưa Tần Phong đến bên cạnh hắn vốn chỉ vì rèn luyện kinh nghiệm, ai ngờ sau cùng Tần Phong lại vẫn chọn làm thiếp thân thị vệ của hắn. Phải biết rằng Tần gia ở kinh thành là một đại gia tộc, trong nhà có thứ tử làm thị vệ cho hoàng tử, danh xưng chức vị thật khiến người ta đau đầu. Giả dụ Cung Dư Mặc là Thái tử, ngày sau đăng cơ Tần Phong có thể theo đó được chức quan tốt, đằng này…
Tần Phong là một nhân tài xuất chúng của Tần gia, hiện tại lại tặng không cho Cung Dư Mặc, hiển nhiên phía Tần gia ngoài mặt mỉm cười trong lòng oán hận. Cung Dư Mặc cũng hiểu chuyện này, thành ra mỗi khi gặp người Tần gia đều có chút nhún nhường, quan hệ hòa thuận nhưng không quá thâm giao.
“Kỳ thật đại ca cũng rất ngưỡng một chủ tử.” Tần Phong đắc ý cười, “Mỗi lần về nhà ta thường trò chuyện với đại ca, nói không ít chuyện của chủ tử, đại ca bảo tiếc rằng hắn công vụ bề bộn, nếu rảnh rỗi cũng muốn tiếp kiến chủ tử.”
Nghe Tần Phong nói vậy, Cung Dư Mặc cười, “Thôi, việc này cũng không gấp, có điều trừ đại ca ngươi ra còn phải mượn sức một vài văn nhân có chút tham vọng…”
“Ta nghe nói khoa cử năm nay có một nhân tài không tồi, đỗ bảng nhãn nhưng vẫn chưa phong quan… tên… tên là…”
“Ninh Tu Phàm.” Cung Dư Mặc nhắc tên. Lúc xem diễn ở gánh hát hắn có gặp qua người nọ một lần, bạch diện thư sinh, dung mạo tựa phù dung, tài hoa ngạo khí, tuy thân phận thư sinh nhưng tinh thông nhất lại là binh thư, có điều không thích lĩnh binh đánh giặc. Dư Mặc nhớ lúc hắn cao hứng luận đàm ở gánh hát có nói, hắn muốn dùng đạo lý binh thư để trị quốc, trước nay đều là văn nhân lãnh đạo võ tướng, hắn thì mong dùng binh thư lãnh đạo văn nhân.
Tính tình có mấy phần cuồng quyến, nếu hắn có thể làm được như những gì hắn nói, thì thật đúng là nhân tài, có thể dùng hắn để chấn chỉnh triều cương.
Đàm luận một hồi, Tần Phong cáo lui, Cung Dư Mặc cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn vào trong nằm nghỉ một hồi.
“Hề Phán!?” Vừa vào đến nội sảnh lại nhìn thấy Hề Phán đứng sau vách ngăn, Cung Dư Mặc kinh hãi, “Ngươi vào đây khi nào?”
“Điện… điện hạ…” Hề Phán tựa như vừa hoàn hồn, sắc mặt Cung Dư Mặc tức giận trước nay chưa từng thấy, hai chân nàng liền mềm nhũn, quỳ xuống, “Ta…. tỳ nữ… tỹ nữ đến… giúp điện hạ trải giường… tỳ nữ… tỳ nữ không phải…”
Thấy nàng bị dọa đến thế, Cung Dư Mặc cũng đoán ra được phần nào, cho dù đối với việc nàng không biết quy củ trốn sau nghe lén, nhưng cũng không muốn phát tác, chỉ hờ hững cởi ngoại y, “Ngươi ra ngoài đi.” Ý muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi.
Cung Dư Mặc trước nay đối đãi với hạ nhân vô cùng tốt, tính tình phóng khoáng, thỉnh thoảng bị các nàng trêu ghẹo hai câu cũng không giận hờn, nhưng dù sao hắn vẫn là con cháu hoàng tộc, huyết mạch lưu chảy trong người là huyết mạch vương triều cao quý nhất, hiện tại hắn đột nhiên lạnh mặt, Hề Phán không biết làm sao, chỉ có thể quỳ gối tại chỗ không nhúc nhích, cả người run rẩy. Cung Dư Mặc thấy thế thở dài một hơi, biết mình đã dọa đến nha hoàn chất phác này, liền nhẹ giọng nói.
“Ngươi lui xuống trước đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Gia…” Thở phào một hơi, Hề Phán vội đứng lên, nhưng cũng không lui ra mà đến sát bên người Cung Dư Mặc, lại quỳ xuống, “Gia… tỳ nữ không phải cố ý, lúc tỳ nữ làm điểm tâm xong… định đến trải giường cho gia, lúc đi ra tình cờ gặp phải gia cùng Tần đại nhân đi vào… tỳ nữ…”
“Ta biết rồi.” Cung Dư Mặc gật đầu. “Ta đâu có nói sẽ phạt ngươi, đứng lên đi.”
“Gia…”
Cung Dư Mặc nhìn nàng, hồi lâu mới mở miệng, “Những gì ngươi nghe được hôm nay tốt nhất là quên hết… Nếu không quên được thì đến khố phòng lĩnh bổng lộc một năm rồi mang Hề Sảnh đến nơi khác an thân đi.” Hề Phán sẽ không đi mật báo, hắn vẫn luôn tín nhiệm nàng.
Hề Phán cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói, “Điện hạ nếu có việc gì phân phó Hề Phán xin cứ nói… Nếu không, Hề Phán xin lui xuống chuẩn bị ngọ thiện cho điện hạ.” Dứt lời liền đứng dậy, lui ra ngoài.
Người liên lụy vào ngày càng nhiều… Cung Dư Mặc có chút đau đầu. Thật lòng mà nói, Hề Phán có chỗ rất hữu dụng, hắn cần một “sủng cơ”… Không có đế vương nào đăng cơ lại bỏ trống hậu cung cả. Hậu phi, xét về một khía cạnh nào đó, tượng trưng cho sự yên ổn của đế vương. Đế vương có bên mình một phi tử, đặc biệt là phi tử chuyên sủng, chia làm hai loại, loại thứ nhất là hôn quân vô đạo, loại thứ hai… chính là có thể sáng lập đế nghiệp thiên thu!
Có một chuyên sủng không thế lực cường đại chống lưng sẽ rất tốt, một mặt hắn sẽ không lo ngày ngày bị dâng thư bức lập hậu, đâu ai muốn mẫu nghi thiên hạ là một tỳ nữ xuất thân thấp hèn, mặt khác, các đại thần có nữ nhi sẽ vắt hết óc đem nữ nhi của mình tiến cung, hiển nhiên hắn sẽ lấy cớ chuyên sủng không lập thêm phi tần, bọn họ thấy không thể kiếm chác gì từ hậu cung, dần dần sẽ càng chuyên tâm vào chuyện triều chính.
Nhưng mà…
Cũng như Tiêu Vân Hiên trung tâm với hắn, hắn cũng mong có thể trung tâm với Vân Hiên. Không phải do bị trói buộc gì, mà tựa như Vân Hiên nói… tình chi sở hệ, tình hữu độc chung, hắn không muốn khiến Tiêu vân Hiên thất vọng, càng không muốn khiến bản thân mình thất vọng… Huống hồ, nếu ngay cả bản thân cũng không làm chủ được, hắn cũng không tự thuyết phục được mình rằng hắn có thể làm chủ giang san.
Còn nếu làm thế…. vậy sủng phi của hắn tuy ngoài mặt phong quang vô hạn, nhưng sau lưng sẽ bị nữ nhân đố kỵ, quyền thần khinh thường, phu quân lãnh bạc.
Hắn nhớ lúc trước chuộc thân cho hai tỷ muội Hề Phàn Hề Sảnh từng nói, hy vọng có thể tìm cho hai nàng phu quân như ý.
Vân Hiên… Vân Hiên… không thể quay lại nữa rồi, con đường chúng ta chọn chỉ có thể đi tới…
Giang sơn Đại Hi này của phụ hoàng chính là do người kia khuynh tẫn tất cả để bảo hộ. Giang sơn là thứ phụ hoàng dùng để tưởng niệm người kia, cũng là thứ duy nhất minh chứng người kia đã từng vì phụ hoàng liều mình chiến đấu.
Tới dịch trạm, Tần Phong lo lắng phong hàn sẽ không tốt cho thân thể Cung Dư Mặc liền một mình ra ngoài tìm đại phu tại địa phương hốt mấy thang thuốc, sắc thuốc xong, thấy phòng Cư Dư Mặc còn sáng đèn liền gõ cửa vào.
Cung Dư Mặc trước đó đã uống thuốc, thân thể ra mồ hôi một trận, cảm giác đã khỏe hơn nhiều, nhưng không đành lòng phụ một phen tâm ý của Tần Phong bèn phải uống tiếp, sau đó bảo Tần Phong ngồi lại, chủ tớ hai người dường như lâu rồi chưa có thời gian ngồi nhàn nhã truyện trò với nhau thế này.
Không biết hai người họ đã nói đến chuyện gì, nhưng Tần Phong đợi nửa ngày cũng không thấy Cung Dư Mặc trả lời, nhìn lên thì thấy đối phương đang nhìn ngọn nến trên bàn đờ người ra, liền nhẹ giọng hỏi, “Chủ tử, có chuyện gì thế?”
Cung Dư Mặc chớp mắt mấy cái, sau một lúc lâu mới cười nói, “Không có gì… đột nhiên nghĩ đến một vài chuyện, cảm thấy có chút phiền muộn.” Vừa nói vừa đưa tay chụp ngọn nến màu lam.
“Chủ tử cẩn thận!” Thấy hắn làm như vậy, Tần Phong trong vô thức liền muốn đưa tay đẩy ngón tay trắng nõn thon dài của hắn ra, nhưng lại sợ nếu làm kinh động đến hắn sẽ dễ khiến hắn bị thương, thành ra chỉ có thể lo lắng nhắc nhở.
Dư Mặc thấy Tần Phong lo lắng, hai mắt nhìn chằm chằm đầu ngón tay mình liền cười. “Không sao đâu… Chụp ánh nến là lúc nhỏ hoàng huynh dạy ta, kỳ thực không nóng chút nào.” Thấy Tần Phong không tin liền buông tay ra, bảo “Nếu không tin ngươi chụp thử?”
Tần Phong nửa tin nửa ngờ đưa hai ngón tay chụp chụp thử, cảm thấy không nóng như trong tưởng tượng mới có thể yên lòng. Cung Dư Mặc nhìn ánh nến nửa xanh nửa cam, cười nhẹ, “Vừa rồi nhìn nến đột nhiên nghĩ đến hoàng huynh, ta có nên hảo hảo nói chuyện một lần với huynh ấy?”
“Thái tử điện hạ nhật lý vạn ky, chỉ sợ…”
(nhật lý vạn ky = bộn bề công việc)
“Đúng vậy…” Cung Dư Mặc đứng dậy đi lại vận động, “Phụ hoàng… tựa hồ có ý muốn đem hết chuyện triều chính giao cho hoàng huynh.”
“Bệ hạ muốn thoái vị sớm?” Tần Phong rất ít khi vào cung, cũng chưa nhậm chức gì trong triều nên đối với mấy chuyện này không rõ ràng lắm, nghe Cung Dư Mặc nói thế liền giật mình, đi tới phía sau Cung Dư Mặc, hạ thấp giọng hỏi.
“Sẽ không đâu.” Cung Dư Mặc than nhẹ, “Ta nghĩ phụ hoàng sẽ giao hết quyền hành cho hoàng huynh, nhưng sẽ không thoái vị.”
“Vì sao phải thế?” Tần Phong nhíu mày —- chuyện này không phải tầm thường, bệ hạ nếu không muốn thoái vị, vì sao lại tự biến mình thành hư danh, cho dù có là nhi tử của mình thì một quốc gia cũng không thể có hai vua, ngược lại, nếu thái tử chưởng quản triều chính mà trên đầu vẫn còn hoàng đế, thế nào cũng cảm thấy trói tay trói chân. Quyết định như thế, tuyệt đối không thể là chuyện mà hoàng đế anh minh của họ có thể đưa ra.
Cung Dư Mặc lặng yên, hồi lâu mới thở dài nói, “Vì giang sơn này… khiến người lưu luyến…”
Giang sơn Đại Hi này của phụ hoàng chính là do người kia khuynh tẫn tất cả để bảo hộ. Giang sơn là thứ phụ hoàng dùng để tưởng niệm người kia, cũng là thứ duy nhất minh chứng người kia đã từng vì phụ hoàng liều mình chiến đấu.
Tần Phong cũng yên lặng, hắn nhớ tới những chuyện sáng sớm hôm đó ở vương phủ Cung Dư Mặc từng nói… Hắn nghĩ, chủ tử của hắn hẳn là đã quyết tâm muốn đoạt thiên hạ, thế nhưng ngài vẫn còn cố kỵ ca ca cùng phụ thân mình. Giữa hai thứ đó, chỉ có thể chọn một.
“Ai…” Cung Dư Mặc cuối cùng thở dài, vỗ vỗ vai Tần Phong, “Lúc chia tay Vân Hiên ta có nói với hắn, cho hắn một năm để thay thế vị trí hiện tại của Tạ Suất.” Lời nói vẫn chưa hết, nhưng tựa hồ Cung Dư Mặc cũng không muốn nói thêm, chỉ vỗ vỗ vai Tần Phong lần nữa, “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta cũng muốn ngủ.”
Thật là có những chuyện cứ nghẹn lại trong cuốn họng, khiến người ăn không ngon ngủ không tốt, đứng ngồi không yên.
Xe ngựa vẫn lắc lư như trước, chỉ là hai chủ tớ ngồi trong xe cũng không có tâm tình thưởng thức phong cảnh ven đường. Bệnh phong hàn của Cung Dư Mặc đã đỡ, nhưng cả người vẫn mệt mỏi như trước, chui vào trong chăn chợp mắt. Tần Phong ở cạnh bên chuẩn bị sẵn nước ấm phòng lúc Dư Mặc Cần — chủ tử của hắn thân thể không tốt lắm, trước nay lại được nuông chiều, thành ra tuy chỉ nhiễm chút phong hàn, nhưng muốn khôi phục cũng phải lâu hơn người thường một chút.
“Nước…” Đang lúc Tần Phong đờ ra thì nghe được thanh âm của Cung Dư Mặc, vội vã lấy ấm nước ủ trong noãn lô, rót ra chén đưa đến bên môi Dư Mặc. Cung Dư Mặc uống xong hai chén lại nằm xuống, nhìn nóc xe đờ người.
Ban đầu Tần Phong rất mong chủ tử mình có thể du sơn ngoại thủy, quan khán thiên hạ, nhưng hiện tại càng về gần kinh thành, Cung Dư Mặc càng đấu tranh nội tâm gay gắt. Nhìn chủ tử bệnh thành như vậy, không thể tùy tiện tiêu sái như trước, hắn thấy rất khó chịu. Có lẽ trước đây hắn thật sự suy nghĩ quá đơn giản rồi, để có thể làm người đứng ở vị trí tối cao nhất định phải trả giá rất nhiều thứ, vị chủ tử không muốn từ bỏ thứ gì cũng không muốn tranh giành thứ gì của hắn sao lại tình nguyện làm cơ chứ?
“Chủ tử… Nếu ngài có chuyện gì khó chịu cứ nói ra đi.” Thế nhưng hắn biết, nếu Cung Dư Mặc đã quyết định thì chắc chắn sẽ làm, không ai có thể ngăn cản.
Cung Dư Mặc quay đầu nhìn hắn một chút, cười nói, “Ta không có gì khó chịu, ngươi nha… đừng có như ông già vậy, quan tâm thái quá.”
“Ta không quan tâm thái quá.” Tần Phong thấp giọng nói, “Trong lòng chủ tử khó chịu, ta đều nhìn thấy.”
“Mỗi lần ngươi tự xưng thuộc hạ… trong lòng chắc chắn là đang bất bình.” Bên nhau lâu như vậy, tâm ý đối phương hiển nhiên phải rõ, “Tần Phong… ta không sao đâu, chỉ là tự tìm phiền não, có một số việc cho dù biết trước kết quả sẽ là như thế, không cách nào thay đổi, ta vẫn nhịn không được mà suy nghĩ đến nó.”
“Chủ tử… Nếu có thể nói ra, chẳng phải trong lòng sẽ thoải mái hơn sao?” Tần Phong ngồi xuống, nhích gần Cung Dư Mặc một chút. “Chẳng lẽ chủ tử còn chưa tin tưởng được ta?”
Cung Dư Mặc nhìn Tần Phong, hơi nước nhợt nhạt đọng lại nơi khóe mắt, hồi lâu mới lắc đầu, cười nói. “Ta còn phải nhờ ngươi giúp ta… Sao lại không tin tưởng ngươi cho được?”
Nghe Dư Mặc nói vậy, Tần Phong nở nụ cười, trong lòng vui vẻ, ngồi thẳng người dậy, “Chủ tử muốn ta làm gì?”
Tần Phong là một hài tử thông minh tuyệt đỉnh, nếu đầu quân đi theo Tiêu Vân Hiên, chắc chắn sẽ trở thành một tướng lĩnh kiệt xuất, Cung Dư Mặc nhíu mày, suy nghĩ một chút mới nói, “Tần Phong, ngươi trước hết hãy nghe ta nói xong đã, sau đó quyết định cũng không muộn… Ngươi theo ta lâu như vậy, ta không muốn gạt ngươi cũng không muốn hại ngươi.”
“Tần Phong… Ta muốn cùng Tiêu Vân Hiên ở mãi bên nhau, làm bạn cả đời. Ta muốn cùng hắn rời khỏi hoàng cung, cả đời cũng không quay lại.”
“Ta muốn ngươi giúp ta đoạt ngôi hoàng đế, nhưng đến cuối cùng ta sẽ buông bỏ ngôi vị đó… cũng sẽ rời bỏ ngươi… Cho dù vậy, ngươi vẫn trung thành với ta sao?”
Tần Phong có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, Cung Dư Mặc lại nói ra như vậy.
Nhưng mà từ lúc hắn hiểu chuyện tới nay chỉ có mỗi một chủ tử là Cung Dư Mặc. Chỉ cần Cung Dư Mặc mở miệng nói một câu, hắn chắc chắn sẽ làm theo một câu, không hơn không kém. Tuy trước nay đều dõi theo từng cử động, từng ánh mắt của Cung Dư Mặc, nhưng hắn cũng không hiểu vì sao lúc này chủ tử lại đột ngột đưa ra quyết định kinh người thế này. Cung Dư mặc yên lặng nhìn hắn, đôi mắt tưởng chừng có thể đầu độc nhân tâm.
Đôi mắt nâu của Cung Dư Mặc lúc nào cũng như thế, tựa như một viên ngọc lưu ly, trong vắt như gương, tựa như mặt nước hồ thu, sâu không thấy đáy.
Ban đầu bị gia tộc quyết định đưa đến làm thị vệ cho nhị hoàng tử, Tần Phong chỉ khuất phục Cung Dư Mặc vì thân phận hoàng tử, sau đó vì thán phục phong thái tuyệt đại của Cung Dư Mặc mà cam nguyện buông bỏ kiêu ngạo của một quý tộc để đi theo, thời gian tiếp xúc ngày càng dài, đến cuối cùng hắn phát hiện, chủ tử của hắn là một người có thể dễ dàng khiến người khác mê muội. Ôn nhu của Dư Mặc, thờ ơ của Dư Mặc, đan xen tạo thành một tấm lưới thật lớn, khiến người chìm đắm, mà bản thân Tần Phong cũng đã lạc lối rồi.
Nếu có thể, hắn mong rằng đời này kiếp này đều có thể phục tùng trước đôi mắt của Dư Mặc, tuyệt không hối hận.
“Đương nhiên.” Tần Phong cười nói, “Thuộc hạ… vĩnh viễn trung với ngài.”
Cung Dư Mặc nói, “Không hỏi lý do sao?”
“Ta tin tưởng ngài.” Tần Phong thở phào nhẹ nhỏm, cả người cứng nhắc cũng đã bình ổn lại, “Ngài chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện nguy hại giang sơn. Tần Phong trước nay hành sự đều sẽ không khiến chủ tử thất vọng, chỉ cần những việc đó không phụ trời đất, không phụ bách tính.”
“Ha ha.” Cung Dư Mặc nở nụ cười, “Ta trước nay đều nghĩ ngươi là một hài tử thông minh, nhưng hóa ra lại khờ khạo như vậy.” Hắn vừa nói vừa nhìn Tần Phong, “Bất quá ta vẫn muốn nói cho ngươi biết lý do. Tần Phong, ta rất vui vì ngươi tin tưởng ta như vậy, nhưng ta phải cho ngươi, cũng như cho chính bản thân ta, một lời giải thích.”
Thấy đôi mày Cung Dư Mặc giãn ra, Tần Phong theo đó mỉm cười, tựa như tảng đá trước nay vẫn đè nặng trên đầu hai chủ tớ cuối cùng cũng bị hất văng, cả người thư thái. Với Cung Dư Mặc mà nói, hắn rất cao hứng với lòng trung thành của Tần Phong, còn với Tần Phong, hắn thấy vinh dự khi có thể vì chủ tử mà góp công góp sức.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vân Hiên… Vân Hiên… không thể quay lại nữa rồi, con đường chúng ta chọn chỉ có thể đi tới…
Một đường vượt núi vượt sông, đến lúc cả hai trở lại phủ đệ của mình, trời đã sang đông.
“Nha đầu nhà ngươi, tham ăn riết coi chừng hỏng việc!” Trong trù phòng ở hậu viện, Hề Phán hung hăng đập cái tay đang định thò ra chôm một khối bánh, giả vờ hung ác nói, “Ôi trời, nhìn xem giờ là lúc nào rồi, lẽ ra ta phải đi thu thập phòng ngủ cho chủ tử, hết lần này đến lần khác lại bị ngươi dây dưa.” Nàng vừa nói vừa nhéo cái mũi của muội muội nhà mình.
Hề Sảnh xoa xoa mũi, ra vẻ đáng thương nói. “Người ta chỉ muốn học tỷ tỷ làm bánh thôi mà.” Rồi sau đó dẫu dẫu môi, “Được rồi, tỷ đi nhanh đi, không khéo điện hạ về thì khổ, sẵn đem mấy thứ này sang cho ngài ấy nếm thử đi.” Vừa nói vừa nhân cơ hội chộp lấy một hộp bánh, chạy đi mất. “Cái này cho muội mượn.”
Nhìn muội muội nhà mình lớn như thế mà còn không đứng đắn, Hề Phán chỉ biết lắc đầu, nhưng cũng không thực sự lo lắng lắm, đem hộp bánh còn lại đi đến phòng ngủ của Cung Dư Mặc.
Phòng ngủ của Cung Dư Mặc chia làm hai gian, nội sảnh kê giường để ngủ, ngoại sảnh là một tiểu thính. Hề Phán đang ở bên trong trải giường, nghĩ gần đây thời tiết ngày càng lạnh, có lẽ nên đổi chăn dày hơn thì bên ngoài có tiếng đẩy cửa. Nghĩ là Cung Dư Mặc đã trở về, nàng vừa muốn ra ngoài thỉnh an thì nghe ngoài sảnh có hai thanh âm.
“Tình huống thái tử điện hạ thế nào ạ?” Tựa hồ là giọng của Tần Phong. Hề Phán che miệng cười khẽ, thì ra ngài ấy ở đây, chỉ sợ nha đầu Hề Sảnh tìm cả sân cũng tìm không không được người rồi…
“Chỉ là vất vả lâu ngày sinh bệnh, bệnh nhẹ không đáng kể.” Cung Dư Mặc cởi ngoại bào đưa Tần Phong treo lên. “Huynh ấy bảo không sao, chắc qua hai ngày là khỏi thôi.” Vừa nói vừa ngồi xuống tiếp tục trò chuyện cùng Tần Phong.
“Ta cùng huynh ấy hàn huyên…” Cung Dư Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, “Chỉ là… Hoàng huynh đúng là hoàng huynh, huynh ấy phản đối chiến tranh, phỏng chừng năm sau quân phí sẽ bị cắt bớt.”
“Đây đúng là tác phong của thái tử điện hạ.” Tần Phong cười cười, “Bên phía ta thì có vẻ ổn rồi, ta cùng đại ca thương nghị, rất có hy vọng.”
Đại ca của Tần Phong? Hề Phán lặng lẽ đứng trong nội sảnh, nhíu mày, đại ca của Tần đại nhân… chẳng phải là thống lĩnh đại nội cấm quân? Tâm còn đang nghi vấn, ma xui quỷ khiến thế nào, Hề Phán không có bước ra, trái lại nỗ lực hô hấp nhẹ nhàng, không hy vọng mình bị phát hiện.
“Vậy sao?” Cung Dư Mặc gật đầu, bên phía nhà Tần Phong rất có hy vọng, dù sao khi xưa họ chọn đưa thứ tử đến làm thị vệ cho mình cũng đã rất xem trọng mình.
Tần Phong thấy Cung Dư Mặc nhíu chặt mày, liền châm một cốc trà, đẩy đĩa điểm tâm trên bàn đến trước mặt hắn.
“Chủ tử đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta đi một bước tính một bước, lo nhiều quá cũng vậy thôi.”
Nghe vậy, Cung Dư Mặc nở nụ cười, “Từ bao giờ đến phiên ngươi trấn an ta thế?” Dứt lời liền uống cạn trà, nhìn cái cốc trống không trong tay, nói tiếp, “Ta chỉ đang nghĩ… Tiếp theo phải làm sao.”
“Tiếp theo?”
“Ừ…” Áp cốc trà vào trán, Cung Dư Mặc nhắm mắt trầm tư, “Vân Hiên bên kia không vấn đề gì, Tạ Suất từng nói với ta đầu năm hắn sẽ xin thánh ý, đề cử Vân Hiên làm đại tướng quân. Dù sao ông ấy tuổi tác đã cao, chịu không nổi bão cát Nhạn Môn Quan… Đến lúc đó năm phần binh lực thiên hạ đều sẽ vào tay Tiêu Vân Hiên. Ý tứ phía đại ca ngươi ra sao?”
“Ta đã trò chuyện với đại ca, ta cảm thấy hắn cũng nhất trí với ngài. Hắn bảo hiện tại thế cục triều chính không tốt, Hoàng thượng muốn bồi dưỡng thái tử, nhưng thái độ quá rõ ràng, mà tính cách của thái tử cũng không khác Hoàng thượng là bao… Hắn nghĩ nếu sau này Thái tử đăng cơ xưng đế, giang sơn cũng không thay đổi gì nhiều. Nhưng hắn cũng nói, mặc dù hiện tại thiên hạ có thể xem là thái bình, nhưng nếu tiếp tục kéo dài thế này cũng không tốt.” Tần Phong ngẫm lại những gì đại ca Tần Tín Nguyệt nói, “Ta cảm thấy, đại ca cũng có ý nghĩ giống ngài, nhưng bị bó buộc bởi thân phận thần tử.”
Cung Dư Mặc gật đầu, “Tần đại nhân quả thật danh bất hư truyền… Trước kia thường nghe người ta nói hắn tài năng xuất chúng, tiếc là vẫn chưa có dịp tương giao.” Tần gia lúc trước đưa Tần Phong đến bên cạnh hắn vốn chỉ vì rèn luyện kinh nghiệm, ai ngờ sau cùng Tần Phong lại vẫn chọn làm thiếp thân thị vệ của hắn. Phải biết rằng Tần gia ở kinh thành là một đại gia tộc, trong nhà có thứ tử làm thị vệ cho hoàng tử, danh xưng chức vị thật khiến người ta đau đầu. Giả dụ Cung Dư Mặc là Thái tử, ngày sau đăng cơ Tần Phong có thể theo đó được chức quan tốt, đằng này…
Tần Phong là một nhân tài xuất chúng của Tần gia, hiện tại lại tặng không cho Cung Dư Mặc, hiển nhiên phía Tần gia ngoài mặt mỉm cười trong lòng oán hận. Cung Dư Mặc cũng hiểu chuyện này, thành ra mỗi khi gặp người Tần gia đều có chút nhún nhường, quan hệ hòa thuận nhưng không quá thâm giao.
“Kỳ thật đại ca cũng rất ngưỡng một chủ tử.” Tần Phong đắc ý cười, “Mỗi lần về nhà ta thường trò chuyện với đại ca, nói không ít chuyện của chủ tử, đại ca bảo tiếc rằng hắn công vụ bề bộn, nếu rảnh rỗi cũng muốn tiếp kiến chủ tử.”
Nghe Tần Phong nói vậy, Cung Dư Mặc cười, “Thôi, việc này cũng không gấp, có điều trừ đại ca ngươi ra còn phải mượn sức một vài văn nhân có chút tham vọng…”
“Ta nghe nói khoa cử năm nay có một nhân tài không tồi, đỗ bảng nhãn nhưng vẫn chưa phong quan… tên… tên là…”
“Ninh Tu Phàm.” Cung Dư Mặc nhắc tên. Lúc xem diễn ở gánh hát hắn có gặp qua người nọ một lần, bạch diện thư sinh, dung mạo tựa phù dung, tài hoa ngạo khí, tuy thân phận thư sinh nhưng tinh thông nhất lại là binh thư, có điều không thích lĩnh binh đánh giặc. Dư Mặc nhớ lúc hắn cao hứng luận đàm ở gánh hát có nói, hắn muốn dùng đạo lý binh thư để trị quốc, trước nay đều là văn nhân lãnh đạo võ tướng, hắn thì mong dùng binh thư lãnh đạo văn nhân.
Tính tình có mấy phần cuồng quyến, nếu hắn có thể làm được như những gì hắn nói, thì thật đúng là nhân tài, có thể dùng hắn để chấn chỉnh triều cương.
Đàm luận một hồi, Tần Phong cáo lui, Cung Dư Mặc cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn vào trong nằm nghỉ một hồi.
“Hề Phán!?” Vừa vào đến nội sảnh lại nhìn thấy Hề Phán đứng sau vách ngăn, Cung Dư Mặc kinh hãi, “Ngươi vào đây khi nào?”
“Điện… điện hạ…” Hề Phán tựa như vừa hoàn hồn, sắc mặt Cung Dư Mặc tức giận trước nay chưa từng thấy, hai chân nàng liền mềm nhũn, quỳ xuống, “Ta…. tỳ nữ… tỹ nữ đến… giúp điện hạ trải giường… tỳ nữ… tỳ nữ không phải…”
Thấy nàng bị dọa đến thế, Cung Dư Mặc cũng đoán ra được phần nào, cho dù đối với việc nàng không biết quy củ trốn sau nghe lén, nhưng cũng không muốn phát tác, chỉ hờ hững cởi ngoại y, “Ngươi ra ngoài đi.” Ý muốn được yên tĩnh nghỉ ngơi.
Cung Dư Mặc trước nay đối đãi với hạ nhân vô cùng tốt, tính tình phóng khoáng, thỉnh thoảng bị các nàng trêu ghẹo hai câu cũng không giận hờn, nhưng dù sao hắn vẫn là con cháu hoàng tộc, huyết mạch lưu chảy trong người là huyết mạch vương triều cao quý nhất, hiện tại hắn đột nhiên lạnh mặt, Hề Phán không biết làm sao, chỉ có thể quỳ gối tại chỗ không nhúc nhích, cả người run rẩy. Cung Dư Mặc thấy thế thở dài một hơi, biết mình đã dọa đến nha hoàn chất phác này, liền nhẹ giọng nói.
“Ngươi lui xuống trước đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
“Gia…” Thở phào một hơi, Hề Phán vội đứng lên, nhưng cũng không lui ra mà đến sát bên người Cung Dư Mặc, lại quỳ xuống, “Gia… tỳ nữ không phải cố ý, lúc tỳ nữ làm điểm tâm xong… định đến trải giường cho gia, lúc đi ra tình cờ gặp phải gia cùng Tần đại nhân đi vào… tỳ nữ…”
“Ta biết rồi.” Cung Dư Mặc gật đầu. “Ta đâu có nói sẽ phạt ngươi, đứng lên đi.”
“Gia…”
Cung Dư Mặc nhìn nàng, hồi lâu mới mở miệng, “Những gì ngươi nghe được hôm nay tốt nhất là quên hết… Nếu không quên được thì đến khố phòng lĩnh bổng lộc một năm rồi mang Hề Sảnh đến nơi khác an thân đi.” Hề Phán sẽ không đi mật báo, hắn vẫn luôn tín nhiệm nàng.
Hề Phán cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói, “Điện hạ nếu có việc gì phân phó Hề Phán xin cứ nói… Nếu không, Hề Phán xin lui xuống chuẩn bị ngọ thiện cho điện hạ.” Dứt lời liền đứng dậy, lui ra ngoài.
Người liên lụy vào ngày càng nhiều… Cung Dư Mặc có chút đau đầu. Thật lòng mà nói, Hề Phán có chỗ rất hữu dụng, hắn cần một “sủng cơ”… Không có đế vương nào đăng cơ lại bỏ trống hậu cung cả. Hậu phi, xét về một khía cạnh nào đó, tượng trưng cho sự yên ổn của đế vương. Đế vương có bên mình một phi tử, đặc biệt là phi tử chuyên sủng, chia làm hai loại, loại thứ nhất là hôn quân vô đạo, loại thứ hai… chính là có thể sáng lập đế nghiệp thiên thu!
Có một chuyên sủng không thế lực cường đại chống lưng sẽ rất tốt, một mặt hắn sẽ không lo ngày ngày bị dâng thư bức lập hậu, đâu ai muốn mẫu nghi thiên hạ là một tỳ nữ xuất thân thấp hèn, mặt khác, các đại thần có nữ nhi sẽ vắt hết óc đem nữ nhi của mình tiến cung, hiển nhiên hắn sẽ lấy cớ chuyên sủng không lập thêm phi tần, bọn họ thấy không thể kiếm chác gì từ hậu cung, dần dần sẽ càng chuyên tâm vào chuyện triều chính.
Nhưng mà…
Cũng như Tiêu Vân Hiên trung tâm với hắn, hắn cũng mong có thể trung tâm với Vân Hiên. Không phải do bị trói buộc gì, mà tựa như Vân Hiên nói… tình chi sở hệ, tình hữu độc chung, hắn không muốn khiến Tiêu vân Hiên thất vọng, càng không muốn khiến bản thân mình thất vọng… Huống hồ, nếu ngay cả bản thân cũng không làm chủ được, hắn cũng không tự thuyết phục được mình rằng hắn có thể làm chủ giang san.
Còn nếu làm thế…. vậy sủng phi của hắn tuy ngoài mặt phong quang vô hạn, nhưng sau lưng sẽ bị nữ nhân đố kỵ, quyền thần khinh thường, phu quân lãnh bạc.
Hắn nhớ lúc trước chuộc thân cho hai tỷ muội Hề Phàn Hề Sảnh từng nói, hy vọng có thể tìm cho hai nàng phu quân như ý.
Vân Hiên… Vân Hiên… không thể quay lại nữa rồi, con đường chúng ta chọn chỉ có thể đi tới…