Ngày lành cảnh đẹp tại vì đâu?
Đến giờ An Minh Hiên mới biết được, những mỹ nhân mà mình cất giấu trước kia đều là nhị đẳng (loại hai), người trước mắt này mới đúng là nhất đẳng (loại một =)) ). An Minh Hiên mua cho nàng ngọc ngà châu báu, lụa là gấm vóc, nàng hết thảy cũng đều không cần, toàn bộ đều quăng đi. Có cá tính, An Minh Hiên thích. Tuy rằng phải chịu ánh mắt khinh thường mọi lúc mọi nơi, thế nhưng trong lòng hắn vẫn vui vẻ, hắn cũng không biết đây là làm sao, hắn trước đây thường nói, vì một nữ nhân thì không đáng giá, thế nhưng bây giờ hắn lại làm những việc này, vượt quá mức tiêu chuẩn truy cầu nữ tử của hắn trước đây.
Hồng Hạnh đi vào một hiệu thuốc bắc, nàng đem phương thuốc đưa cho chưởng quỹ nhìn, chưởng quỹ nhíu mày nói:
”Vị cô nương này, Thiên Sơn tuyết liên mà ngài muốn chúng ta không có a, những dược liệu khác thì dễ bàn, chỉ có Thiên Sơn tuyết liên quá trân quý…”
Hồng Hạnh trợn tròn mắt, tay nắm chặt. Có thể nguyên nhân là do thân thể nàng quá yếu ớt, lại vừa đi đường nhiều như vậy nên ngay khi nàng bắt được áo của chưởng quỹ thì lại bị lung lay một chút, An Minh Hiên vội vàng chạy đến ôm lấy nàng.
”Ngươi không sao chứ? Có phải là quá mệt mỏi rồi hay không?”
Hồng Hạnh trừng mắt nhìn An Minh Hiên, sau đó hung hăng giẫm lên chân An Minh Hiên một cái. An Minh Hiên cười khổ, thật là có cá tính!
Chưởng quỹ nhìn nữ tử trước mắt, trông thật xinh đẹp nhưng tại sao lại bạo lực như vậy chứ? Đáng tiếc cho vẻ ngoài tốt thế kia, đáng tiếc cho vị hảo công tử này a.
An Minh Hiên từ trong áo móc ra một xấp ngân phiếu đặt ở trên quầy hàng, vừa cười vừa nói:
”Lão bản, có Thiên Sơn tuyết liên chứ?”
Chưởng quỹ kia vừa nhìn thấy, con mắt liền ngay lập tức dán chặt vào ngân phiếu, rất giống lúc An Minh Hiên nhìn chằm chằm vào tiểu Hồng Hạnh, sáng quắc giống như kẻ trộm.
Chưởng quỹ cười hắc hắc, gật đầu nói:
”Hình như là còn có một đóa, bất quá không biết là đã bị người đặt trước hay chưa, khách quan cũng biết thứ này rất quý giá a.”
An Minh Hiên cười cười, nghĩ thầm, tiểu tử ngươi muốn lừa ta sao, tưởng ta không biết thứ này có rất nhiều à.
Tiểu Hồng Hạnh nhìn thoáng qua An Minh Hiên, An Minh Hiên lại từ trong áo móc thêm ra một xấp ngân phiếu nữa, đặt trên quầy hàng (khiếp anh này dại gái tiêu tiền như rác):
”Lão bản, có Thiên Sơn tuyết liên chứ?”
”Có có có! Khách quan đợi tý! Ta lấy đem ra ngay.”
Chưởng quỹ nhanh chóng vừa thu hồi ngân phiếu đặt trên quầy hàng, vừa cao hứng như được nhìn thấy cha ruột, nếp nhăn trên mặt tựa như ‘thiên tằng lãng’ (1), công tử tốt như vậy lại đi theo vị cô nương lạnh như băng này, quả thực là đáng tiếc a, nếu như nữ nhi của mình chưa xuất giá thì tốt rồi, gả cho vị công tử này chính mình không phải thăng quan tiến chức vùn vụt sao!
Dược liệu sau khi được mua đủ, đồng dạng cũng có người đưa đến khách điếm.
An Minh Hiên mua một con ngựa, tuy rằng không phải là ‘thiên lý lương câu’ (2), thế nhưng tại trấn nhỏ như thế này cũng là loại tốt nhất rồi. Hắn ngồi trên ngựa, đưa tay về phía tiểu Hồng Hạnh:
”Chắc hẳn ngươi cũng mệt mỏi rồi, chúng ta cưỡi ngựa trở về đi, tới đây cầm lấy tay ta để ta kéo lên ngựa.”
Vì cái gì chỉ mua một con ngựa mà không phải là mướn một cỗ kiệu chứ? Đây là ngươi không hiểu rồi, yên ngựa có thể rộng được bao nhiêu, lúc đi đi lại lại thế nào cũng bị lắc lư, việc được ôm mỹ nhân sẽ không còn là vấn đề nữa.
Chỉ có điều chuyện mà An Minh Hiên muốn, tiểu Hồng Hạnh căn bản là sẽ không cho hắn cơ hội thực hiện, hắn chẳng qua chỉ là thử một lần, nếu như tiểu Hồng Hạnh nhíu mày một chút hắn sẽ ngay lập tức quay lại mướn một cỗ kiệu.
Không nghĩ tới tiểu Hồng Hạnh lại nắm lấy tay của An Minh Hiên, xoay người lên ngựa, ngồi ở phía sau An Minh Hiên bao bọc lấy hắn.
Hả? Đây không phải là làm phản rồi sao? Đáng lẽ là mình ôm nàng chứ, thế nào mà ngược lại để cho tiểu Hồng Hạnh ôm mình vào trong ngực? Quên đi quên đi, ai ôm ai cũng không quan trọng, chủ yếu kéo gần lại khoảng cách là được rồi.
Trên thân thể của nàng có một mùi thơm nhàn nhạt, không phải là hương son phấn nữ tử, mùi vị này rất dễ chịu, khiến cho An Minh Hiên lưu luyến mãi. Vóc dáng của nàng rất cao, An Minh Hiên cho dù cao ráo lại ngọc thụ lâm phong, thế nhưng tiểu Hồng Hạnh không ngờ lại có thể cùng với An Minh Hiên xấp xỉ chiều cao.
Chiếc cằm thon dài của tiểu Hồng Hạnh đặt trên vai An Minh Hiên, An Minh Hiên sửng sốt một chút, vừa định mở miệng thì tiểu Hồng Hạnh đã ngất xỉu, hắn trở tay ra sau ôm lấy nàng, đem kéo vào trong ngực, khoái mã chạy băng băng.
Hắn dựa vào phương thuốc của tiểu Hồng Hạnh, để cho tiểu nhị đem thuốc đi sắc, còn chính mình ở một bên trông nom săn sóc nàng.
(1) Thiên tằng lãng: hàng nghìn lớp sóng
(2) Thiên lý lương câu: ngựa tốt đi nghìn dặm
Đến giờ An Minh Hiên mới biết được, những mỹ nhân mà mình cất giấu trước kia đều là nhị đẳng (loại hai), người trước mắt này mới đúng là nhất đẳng (loại một =)) ). An Minh Hiên mua cho nàng ngọc ngà châu báu, lụa là gấm vóc, nàng hết thảy cũng đều không cần, toàn bộ đều quăng đi. Có cá tính, An Minh Hiên thích. Tuy rằng phải chịu ánh mắt khinh thường mọi lúc mọi nơi, thế nhưng trong lòng hắn vẫn vui vẻ, hắn cũng không biết đây là làm sao, hắn trước đây thường nói, vì một nữ nhân thì không đáng giá, thế nhưng bây giờ hắn lại làm những việc này, vượt quá mức tiêu chuẩn truy cầu nữ tử của hắn trước đây.
Hồng Hạnh đi vào một hiệu thuốc bắc, nàng đem phương thuốc đưa cho chưởng quỹ nhìn, chưởng quỹ nhíu mày nói:
”Vị cô nương này, Thiên Sơn tuyết liên mà ngài muốn chúng ta không có a, những dược liệu khác thì dễ bàn, chỉ có Thiên Sơn tuyết liên quá trân quý…”
Hồng Hạnh trợn tròn mắt, tay nắm chặt. Có thể nguyên nhân là do thân thể nàng quá yếu ớt, lại vừa đi đường nhiều như vậy nên ngay khi nàng bắt được áo của chưởng quỹ thì lại bị lung lay một chút, An Minh Hiên vội vàng chạy đến ôm lấy nàng.
”Ngươi không sao chứ? Có phải là quá mệt mỏi rồi hay không?”
Hồng Hạnh trừng mắt nhìn An Minh Hiên, sau đó hung hăng giẫm lên chân An Minh Hiên một cái. An Minh Hiên cười khổ, thật là có cá tính!
Chưởng quỹ nhìn nữ tử trước mắt, trông thật xinh đẹp nhưng tại sao lại bạo lực như vậy chứ? Đáng tiếc cho vẻ ngoài tốt thế kia, đáng tiếc cho vị hảo công tử này a.
An Minh Hiên từ trong áo móc ra một xấp ngân phiếu đặt ở trên quầy hàng, vừa cười vừa nói:
”Lão bản, có Thiên Sơn tuyết liên chứ?”
Chưởng quỹ kia vừa nhìn thấy, con mắt liền ngay lập tức dán chặt vào ngân phiếu, rất giống lúc An Minh Hiên nhìn chằm chằm vào tiểu Hồng Hạnh, sáng quắc giống như kẻ trộm.
Chưởng quỹ cười hắc hắc, gật đầu nói:
”Hình như là còn có một đóa, bất quá không biết là đã bị người đặt trước hay chưa, khách quan cũng biết thứ này rất quý giá a.”
An Minh Hiên cười cười, nghĩ thầm, tiểu tử ngươi muốn lừa ta sao, tưởng ta không biết thứ này có rất nhiều à.
Tiểu Hồng Hạnh nhìn thoáng qua An Minh Hiên, An Minh Hiên lại từ trong áo móc thêm ra một xấp ngân phiếu nữa, đặt trên quầy hàng (khiếp anh này dại gái tiêu tiền như rác):
”Lão bản, có Thiên Sơn tuyết liên chứ?”
”Có có có! Khách quan đợi tý! Ta lấy đem ra ngay.”
Chưởng quỹ nhanh chóng vừa thu hồi ngân phiếu đặt trên quầy hàng, vừa cao hứng như được nhìn thấy cha ruột, nếp nhăn trên mặt tựa như ‘thiên tằng lãng’ (1), công tử tốt như vậy lại đi theo vị cô nương lạnh như băng này, quả thực là đáng tiếc a, nếu như nữ nhi của mình chưa xuất giá thì tốt rồi, gả cho vị công tử này chính mình không phải thăng quan tiến chức vùn vụt sao!
Dược liệu sau khi được mua đủ, đồng dạng cũng có người đưa đến khách điếm.
An Minh Hiên mua một con ngựa, tuy rằng không phải là ‘thiên lý lương câu’ (2), thế nhưng tại trấn nhỏ như thế này cũng là loại tốt nhất rồi. Hắn ngồi trên ngựa, đưa tay về phía tiểu Hồng Hạnh:
”Chắc hẳn ngươi cũng mệt mỏi rồi, chúng ta cưỡi ngựa trở về đi, tới đây cầm lấy tay ta để ta kéo lên ngựa.”
Vì cái gì chỉ mua một con ngựa mà không phải là mướn một cỗ kiệu chứ? Đây là ngươi không hiểu rồi, yên ngựa có thể rộng được bao nhiêu, lúc đi đi lại lại thế nào cũng bị lắc lư, việc được ôm mỹ nhân sẽ không còn là vấn đề nữa.
Chỉ có điều chuyện mà An Minh Hiên muốn, tiểu Hồng Hạnh căn bản là sẽ không cho hắn cơ hội thực hiện, hắn chẳng qua chỉ là thử một lần, nếu như tiểu Hồng Hạnh nhíu mày một chút hắn sẽ ngay lập tức quay lại mướn một cỗ kiệu.
Không nghĩ tới tiểu Hồng Hạnh lại nắm lấy tay của An Minh Hiên, xoay người lên ngựa, ngồi ở phía sau An Minh Hiên bao bọc lấy hắn.
Hả? Đây không phải là làm phản rồi sao? Đáng lẽ là mình ôm nàng chứ, thế nào mà ngược lại để cho tiểu Hồng Hạnh ôm mình vào trong ngực? Quên đi quên đi, ai ôm ai cũng không quan trọng, chủ yếu kéo gần lại khoảng cách là được rồi.
Trên thân thể của nàng có một mùi thơm nhàn nhạt, không phải là hương son phấn nữ tử, mùi vị này rất dễ chịu, khiến cho An Minh Hiên lưu luyến mãi. Vóc dáng của nàng rất cao, An Minh Hiên cho dù cao ráo lại ngọc thụ lâm phong, thế nhưng tiểu Hồng Hạnh không ngờ lại có thể cùng với An Minh Hiên xấp xỉ chiều cao.
Chiếc cằm thon dài của tiểu Hồng Hạnh đặt trên vai An Minh Hiên, An Minh Hiên sửng sốt một chút, vừa định mở miệng thì tiểu Hồng Hạnh đã ngất xỉu, hắn trở tay ra sau ôm lấy nàng, đem kéo vào trong ngực, khoái mã chạy băng băng.
Hắn dựa vào phương thuốc của tiểu Hồng Hạnh, để cho tiểu nhị đem thuốc đi sắc, còn chính mình ở một bên trông nom săn sóc nàng.
(1) Thiên tằng lãng: hàng nghìn lớp sóng
(2) Thiên lý lương câu: ngựa tốt đi nghìn dặm