Trên khu đất rộng rãi, ở giữa trung tâm dựng lên một lôi đài hình vuông thật lớn. Trên tiểu lâu đối diện lôi đài, ‘võ lâm đại hội’ bốn chữ mạ vàng đoan chính treo cao.
Hai bên tiểu lâu đặt một bộ câu đối khí thế, bên trong lại bày bốn chiếc bàn dài. Ngồi giữa chính là Đồng Thành sơn trang – trang chủ Thường Hân, người được giang hồ xưng là Bách Hiểu Sanh. Phía sau Thường Hân còn có mười mấy tên đệ tử, Đồng Thành sơn trang từ trước tới nay luôn là người ghi chép của võ lâm đại hội, bọn họ sẽ đem tất cả những sự tình kỳ văn ở trong đại hội từng chút ghi lại không để sót bất cứ thứ gì.
Ngồi ở bên trái chính là trang chủ Thính Vũ sơn trang – Nguyên Thủ Hằng, còn bên phải là người đứng đầu võ lâm đại hội lần đầu tiên – Thiên Hương hòa thượng, bên cạnh hắn hiển nhiên còn có một vị ni cô tên gọi là Quốc Sắc.
Ngày đầu tiên và ngày thứ hai tỷ thí đều là một ít lâu la, hôm nay mới là chân chính là cuộc đọ sức của các cao thủ.
Đám người An Minh Hiên sớm đã có mặt, tìm một chỗ trang nhã ở trên cao để xem cho rõ. Chỗ ngồi này tự nhiên là phải dùng một số bạc lớn mới có được, Y Thần bởi vì tiếc của không nỡ, cho nên dứt khoát không đến xem luận võ nữa, An Minh Hiên biết hắn không có võ công cho nên cũng không miễn cưỡng hắn, mặc hắn ở lại khách điếm chiếu cố Liên Kiều.
An Minh Hiên đẩy đẩy A Ly hỏi:
– Biểu muội ta thực sự không có việc gì chứ?
A Ly nói:
– Yên tâm, dược là ngươi cho ta, có thể có chuyện gì a! Chỉ là làm cho nàng năm ngày không xuống giường được thôi, chờ toàn bộ võ lâm đại hội kết thúc, phỏng chừng dược hiệu của thập hương nhuyễn cân tán trên người nàng cũng đã hết rồi.
Trong đám người An Minh Hiên bỗng nhiên thấy được một khuôn mặt quen thuộc, hắn quay qua A Ly nói:
– Chờ ta một lát!
Sau đó mũi chân điểm chút, phi thân tiến lên.
– Minh Tuệ trụ trì! Gần đây có khỏe không?
An Minh Hiên hơi cung kính hạ nửa thân mình xuống, mỉm cười nói.
Minh Tuệ đại sư vừa nhìn thấy người đến là An Minh Hiên, nhất thời cảm thấy được một trận tê dại nhớ đến sự việc năm xưa, âm thầm dùng tay lau mồ hôi, xong rồi mới chắp tay trước ngực nói:
– A di đà phật, nguyên lai là Hiên vương gia, thất kính thất kính a!
An Minh Hiên nói:
– Đại sư không an phận ở trong chùa ăn chay niệm phật, thế nào mà cũng chạy đến nơi này góp vui vậy? Chẳng lẽ đại sư cũng muốn giành danh hiệu đệ nhất thiên hạ?
Minh Tuệ đại sư nói:
– A di đà phật, lão nạp chẳng qua là chỉ là tới để quan vọng, Giới Sắc ngươi cũng tới?
A Ly lúc nghe được pháp danh này đã đem toàn bộ bích loa xuân hảo hạng phun ra không thiếu một giọt.
Pháp danh này là Thiên Hương đặt cho hắn, Minh Tuệ làm sao mà biết được? An Minh Hiên nhìn về phía tiểu lâu, quả nhiên trông thấy vẻ mặt đang cười vô cùng đắc ý của Thiên Hương.
Minh Tuệ đại sư nhìn thần sắc kinh ngạc của An Minh Hiên, đột nhiên cảm thấy thời tiết hôm nay thật tốt, tựa hồ như đám mây đen trên đỉnh đầu xuất hiện vài chục năm nay vì An Minh Hiên, giờ đã dần dần tan biến không thấy nữa!
Khi An Minh Hiên trở lại chỗ ngồi, võ lâm đại hội chính thức bắt đầu rồi.
Rút thăm định đoạt để luận võ ngày hôm qua đã hoàn tất xong hết tất cả thứ tự, cho nên hôm nay đã rất nhanh bắt đầu tiến hành.
Trên lôi đài, hai người tỷ thí không nhanh không chậm.
An Minh Hiên và A Ly vừa xem vừa buồn ngủ, như vậy cũng được coi là cao thủ?
Hai người bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, sau đó quyết định đi uống rượu.
Ước chừng lúc buổi chiều, có cao thủ chân chính lên sân khấu, hai người mới quay trở lại, hiện giờ trên đài là chưởng môn phái Không Động – Đoạn Kỳ Thụy đối chiến với chưởng môn phái Nga Mi – Diệu Ngôn sư thái.
An Minh Hiên nhìn thoáng qua A Ly nói:
– Đánh cuộc một ván thế nào?
A Ly cười móc ra năm mươi lượng bạc đặt lên bàn nói:
– Nga Mi – Diệu Ngôn sư thái thắng!
An Minh Hiên cũng móc ra năm mươi lượng bạc nói:
– Luận võ công chưởng môn Không Động hơn một chút, mặc dù ta cũng cảm thấy được Nga Mi sư thái sẽ thắng, thế nhưng ngươi đã chọn rồi ta sẽ không chọn nữa, ta đây đánh cuộc Đoạn chưởng môn sẽ thắng !
A Ly nói:
– Ngươi quả nhiên là hợp khẩu vị với ta, thương hương tiếc ngọc sao, Đoạn chưởng môn là ngụy quân tử có tiếng, Diệu Ngôn sư thái lớn lên lại xem như là xinh đẹp, nàng sao có thể không thắng chứ!
An Minh Hiên cười nói:
– A Ly, chưa ai từng nói với ngươi rằng nụ cười của ngươi rất bỉ ổi sao?
A Ly gật đầu nói:
– Có, An Minh Hiên từng nói! Nhìn chung để mà xem xét thấu đáo, ta vẫn không biết bộ dạng tươi cười của mình nên hình dung như thế nào.
– Chưởng môn Nga Mi – Diệu Ngôn sư thái thắng!
An Minh Hiên đem bạc đẩy về trước mặt A Ly, A Ly cười nói:
– Đa tạ!
Lại tiếp tục đánh cuộc thêm vài hiệp nữa, hai người thắng thua đều không hơn kém được bao nhiêu.
Đột nhiên bên trong sân lặng ngắt như tờ, mọi người đều dừng động tác đang làm lại, hướng về phía đoàn người vừa đến.
Dẫn đầu là hai nam tử mặc hắc y, một tả một hữu, đi theo phía sau là bốn bạch y nữ tử. Tiếp theo nữa là ba tử y nữ tử, cánh hoa theo chân các nàng nhẹ nhàng phiêu tán, đằng sau các nàng là một cỗ kiệu mang màu sắc đỏ như lửa, vẫn như cũ sa liêm (mành che) với hoa văn tơ tằm không động đậy. Khiến kẻ khác kinh ngạc chính là cỗ kiệu kia dù không có người nâng những vẫn chậm rãi di chuyển trên không trung. Đằng sau cỗ kiệu là mười mấy tên đệ tử, toàn bộ đều diện vô biểu tình (mặt không chút thay đổi), sắc mặt trắng bệch, cặp mắt không hề có chút sức sống, phảng phất giống như là một cái xác không hồn.
Bọn họ tìm chỗ ngồi xuống, sau đó một tử y nữ tử phi thân lên đài, chắp tay nói:
– Sứ giả Minh giáo – Tố Cẩm, xin chỉ giáo!
Mặc dù sớm đã đoán được, thế nhưng khi mọi người nghe đến hai chữ Minh giáo vẫn hít phải một ngụm lãnh khí.
Ứớc chừng hơn hai mươi mấy hiệp, Tố Cẩm hơi hơi cúi người, thản nhiên tươi cười nói:
– Đa tạ rồi!
Sau khi Tố Cẩm cùng với sáu bảy người giao thủ, đã lộ ra chút mệt mỏi.
Dưới đài có người nói:
– Tố Cẩm ngươi xuống đi, để cho Đường Lê Bạch đánh!
Nữ tử bị người điểm danh khinh thường nhìn thoáng qua hắc y nam tử gọi nàng ứng chiến, hắc y nam tử quay sang nàng cười cười. Nàng hừ lạnh một tiếng, sau đó mũi chân điểm xuống đất, phi thân phóng lên đài.
– Kính xin cao tăng Thiếu Lâm thủ hạ lưu tình!
– A di đà phật, thí chủ xin mời!
Vừa dứt lời, Đường Lê Bạch đã nhanh chóng công kích, vũ khí của nàng chính là thiên tàm nhuyễn kiếm, linh hoạt giống như xà, hòa thượng Thiếu Lâm xích thủ không quyền (dùng tay không để đánh), tự nhiên rất nhanh rơi xuống hạ phong.
Xoay người một cái, linh kiếm của Đường Lê Bạch đã gác ở trên cổ hòa thượng Thiếu Lâm. Đường Lê Bạch thu kiếm, mặt không chút thay đổi nói:
– Đa tạ!
Dĩ nhiên là đến điểm thì dừng!
Việc này quả thật cùng với lời đồn trên giang hồ khác nhau một trời một vực.
Nghe nói người của Minh giáo giết người không chớp mắt, nhưng tại sao bây giờ lại tuân thủ quy củ như vậy?
Thất Tử đứng đầu Vũ Đương vừa muốn lên đài, đột nhiên lại có thêm một vài vị khách không mời mà đến.
Người vừa đến cũng là một vài vị nữ tử, mỗi người đều xinh đẹp vô cùng.
A Ly đẩy đẩy An Minh Hiên nói:
– Huynh đệ, chúng ta đến nhầm địa phương sao? Ở đây có phải là võ lâm đại hội không? Sao mà lại nhiều mỹ nữ như vậy ?
An Minh Hiên cũng cười nói:
– Đây là hoa khôi tranh bá!
Hai bên tiểu lâu đặt một bộ câu đối khí thế, bên trong lại bày bốn chiếc bàn dài. Ngồi giữa chính là Đồng Thành sơn trang – trang chủ Thường Hân, người được giang hồ xưng là Bách Hiểu Sanh. Phía sau Thường Hân còn có mười mấy tên đệ tử, Đồng Thành sơn trang từ trước tới nay luôn là người ghi chép của võ lâm đại hội, bọn họ sẽ đem tất cả những sự tình kỳ văn ở trong đại hội từng chút ghi lại không để sót bất cứ thứ gì.
Ngồi ở bên trái chính là trang chủ Thính Vũ sơn trang – Nguyên Thủ Hằng, còn bên phải là người đứng đầu võ lâm đại hội lần đầu tiên – Thiên Hương hòa thượng, bên cạnh hắn hiển nhiên còn có một vị ni cô tên gọi là Quốc Sắc.
Ngày đầu tiên và ngày thứ hai tỷ thí đều là một ít lâu la, hôm nay mới là chân chính là cuộc đọ sức của các cao thủ.
Đám người An Minh Hiên sớm đã có mặt, tìm một chỗ trang nhã ở trên cao để xem cho rõ. Chỗ ngồi này tự nhiên là phải dùng một số bạc lớn mới có được, Y Thần bởi vì tiếc của không nỡ, cho nên dứt khoát không đến xem luận võ nữa, An Minh Hiên biết hắn không có võ công cho nên cũng không miễn cưỡng hắn, mặc hắn ở lại khách điếm chiếu cố Liên Kiều.
An Minh Hiên đẩy đẩy A Ly hỏi:
– Biểu muội ta thực sự không có việc gì chứ?
A Ly nói:
– Yên tâm, dược là ngươi cho ta, có thể có chuyện gì a! Chỉ là làm cho nàng năm ngày không xuống giường được thôi, chờ toàn bộ võ lâm đại hội kết thúc, phỏng chừng dược hiệu của thập hương nhuyễn cân tán trên người nàng cũng đã hết rồi.
Trong đám người An Minh Hiên bỗng nhiên thấy được một khuôn mặt quen thuộc, hắn quay qua A Ly nói:
– Chờ ta một lát!
Sau đó mũi chân điểm chút, phi thân tiến lên.
– Minh Tuệ trụ trì! Gần đây có khỏe không?
An Minh Hiên hơi cung kính hạ nửa thân mình xuống, mỉm cười nói.
Minh Tuệ đại sư vừa nhìn thấy người đến là An Minh Hiên, nhất thời cảm thấy được một trận tê dại nhớ đến sự việc năm xưa, âm thầm dùng tay lau mồ hôi, xong rồi mới chắp tay trước ngực nói:
– A di đà phật, nguyên lai là Hiên vương gia, thất kính thất kính a!
An Minh Hiên nói:
– Đại sư không an phận ở trong chùa ăn chay niệm phật, thế nào mà cũng chạy đến nơi này góp vui vậy? Chẳng lẽ đại sư cũng muốn giành danh hiệu đệ nhất thiên hạ?
Minh Tuệ đại sư nói:
– A di đà phật, lão nạp chẳng qua là chỉ là tới để quan vọng, Giới Sắc ngươi cũng tới?
A Ly lúc nghe được pháp danh này đã đem toàn bộ bích loa xuân hảo hạng phun ra không thiếu một giọt.
Pháp danh này là Thiên Hương đặt cho hắn, Minh Tuệ làm sao mà biết được? An Minh Hiên nhìn về phía tiểu lâu, quả nhiên trông thấy vẻ mặt đang cười vô cùng đắc ý của Thiên Hương.
Minh Tuệ đại sư nhìn thần sắc kinh ngạc của An Minh Hiên, đột nhiên cảm thấy thời tiết hôm nay thật tốt, tựa hồ như đám mây đen trên đỉnh đầu xuất hiện vài chục năm nay vì An Minh Hiên, giờ đã dần dần tan biến không thấy nữa!
Khi An Minh Hiên trở lại chỗ ngồi, võ lâm đại hội chính thức bắt đầu rồi.
Rút thăm định đoạt để luận võ ngày hôm qua đã hoàn tất xong hết tất cả thứ tự, cho nên hôm nay đã rất nhanh bắt đầu tiến hành.
Trên lôi đài, hai người tỷ thí không nhanh không chậm.
An Minh Hiên và A Ly vừa xem vừa buồn ngủ, như vậy cũng được coi là cao thủ?
Hai người bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, sau đó quyết định đi uống rượu.
Ước chừng lúc buổi chiều, có cao thủ chân chính lên sân khấu, hai người mới quay trở lại, hiện giờ trên đài là chưởng môn phái Không Động – Đoạn Kỳ Thụy đối chiến với chưởng môn phái Nga Mi – Diệu Ngôn sư thái.
An Minh Hiên nhìn thoáng qua A Ly nói:
– Đánh cuộc một ván thế nào?
A Ly cười móc ra năm mươi lượng bạc đặt lên bàn nói:
– Nga Mi – Diệu Ngôn sư thái thắng!
An Minh Hiên cũng móc ra năm mươi lượng bạc nói:
– Luận võ công chưởng môn Không Động hơn một chút, mặc dù ta cũng cảm thấy được Nga Mi sư thái sẽ thắng, thế nhưng ngươi đã chọn rồi ta sẽ không chọn nữa, ta đây đánh cuộc Đoạn chưởng môn sẽ thắng !
A Ly nói:
– Ngươi quả nhiên là hợp khẩu vị với ta, thương hương tiếc ngọc sao, Đoạn chưởng môn là ngụy quân tử có tiếng, Diệu Ngôn sư thái lớn lên lại xem như là xinh đẹp, nàng sao có thể không thắng chứ!
An Minh Hiên cười nói:
– A Ly, chưa ai từng nói với ngươi rằng nụ cười của ngươi rất bỉ ổi sao?
A Ly gật đầu nói:
– Có, An Minh Hiên từng nói! Nhìn chung để mà xem xét thấu đáo, ta vẫn không biết bộ dạng tươi cười của mình nên hình dung như thế nào.
– Chưởng môn Nga Mi – Diệu Ngôn sư thái thắng!
An Minh Hiên đem bạc đẩy về trước mặt A Ly, A Ly cười nói:
– Đa tạ!
Lại tiếp tục đánh cuộc thêm vài hiệp nữa, hai người thắng thua đều không hơn kém được bao nhiêu.
Đột nhiên bên trong sân lặng ngắt như tờ, mọi người đều dừng động tác đang làm lại, hướng về phía đoàn người vừa đến.
Dẫn đầu là hai nam tử mặc hắc y, một tả một hữu, đi theo phía sau là bốn bạch y nữ tử. Tiếp theo nữa là ba tử y nữ tử, cánh hoa theo chân các nàng nhẹ nhàng phiêu tán, đằng sau các nàng là một cỗ kiệu mang màu sắc đỏ như lửa, vẫn như cũ sa liêm (mành che) với hoa văn tơ tằm không động đậy. Khiến kẻ khác kinh ngạc chính là cỗ kiệu kia dù không có người nâng những vẫn chậm rãi di chuyển trên không trung. Đằng sau cỗ kiệu là mười mấy tên đệ tử, toàn bộ đều diện vô biểu tình (mặt không chút thay đổi), sắc mặt trắng bệch, cặp mắt không hề có chút sức sống, phảng phất giống như là một cái xác không hồn.
Bọn họ tìm chỗ ngồi xuống, sau đó một tử y nữ tử phi thân lên đài, chắp tay nói:
– Sứ giả Minh giáo – Tố Cẩm, xin chỉ giáo!
Mặc dù sớm đã đoán được, thế nhưng khi mọi người nghe đến hai chữ Minh giáo vẫn hít phải một ngụm lãnh khí.
Ứớc chừng hơn hai mươi mấy hiệp, Tố Cẩm hơi hơi cúi người, thản nhiên tươi cười nói:
– Đa tạ rồi!
Sau khi Tố Cẩm cùng với sáu bảy người giao thủ, đã lộ ra chút mệt mỏi.
Dưới đài có người nói:
– Tố Cẩm ngươi xuống đi, để cho Đường Lê Bạch đánh!
Nữ tử bị người điểm danh khinh thường nhìn thoáng qua hắc y nam tử gọi nàng ứng chiến, hắc y nam tử quay sang nàng cười cười. Nàng hừ lạnh một tiếng, sau đó mũi chân điểm xuống đất, phi thân phóng lên đài.
– Kính xin cao tăng Thiếu Lâm thủ hạ lưu tình!
– A di đà phật, thí chủ xin mời!
Vừa dứt lời, Đường Lê Bạch đã nhanh chóng công kích, vũ khí của nàng chính là thiên tàm nhuyễn kiếm, linh hoạt giống như xà, hòa thượng Thiếu Lâm xích thủ không quyền (dùng tay không để đánh), tự nhiên rất nhanh rơi xuống hạ phong.
Xoay người một cái, linh kiếm của Đường Lê Bạch đã gác ở trên cổ hòa thượng Thiếu Lâm. Đường Lê Bạch thu kiếm, mặt không chút thay đổi nói:
– Đa tạ!
Dĩ nhiên là đến điểm thì dừng!
Việc này quả thật cùng với lời đồn trên giang hồ khác nhau một trời một vực.
Nghe nói người của Minh giáo giết người không chớp mắt, nhưng tại sao bây giờ lại tuân thủ quy củ như vậy?
Thất Tử đứng đầu Vũ Đương vừa muốn lên đài, đột nhiên lại có thêm một vài vị khách không mời mà đến.
Người vừa đến cũng là một vài vị nữ tử, mỗi người đều xinh đẹp vô cùng.
A Ly đẩy đẩy An Minh Hiên nói:
– Huynh đệ, chúng ta đến nhầm địa phương sao? Ở đây có phải là võ lâm đại hội không? Sao mà lại nhiều mỹ nữ như vậy ?
An Minh Hiên cũng cười nói:
– Đây là hoa khôi tranh bá!