An Minh Hiên ngẩng đầu, đối diện với hai tròng mắt mê hoặc nhân tâm của Dịch Phi Yên. Chủ nhân của đôi mắt này đang cười với hắn, đôi mắt bây giờ của y có chút không giống với hồi trước, nhãn cầu hơi chuyển sang hồng, con ngươi của người này không ngờ lại là hồng sắc!
Dịch Phi Yên đem hắn ôm vào trong ngực, ôn nhu nói:
– Sao lại không cẩn thận như thế?
An Minh Hiên nghĩ thầm, đó là ta không cẩn thận sao, rõ ràng là thuộc hạ ngươi đạp mông ta!
An Minh Hiên trừng mắt nhìn y, vùng ra một chút, cánh tay Dịch Phi Yên ôm hắn lại càng dùng sức hơn, đem An Minh Hiên chặt chẽ bao bọc trong lồng ngực của mình.
Ôm lấy hắn bước đi, một cánh cửa ngăn cách cảnh xuân vô hạn với bên ngoài, để lại phong hoa tuyết nguyệt ở trong phòng.
An Minh Hiên trừng lớn đôi ngọc lưu ly nhìn y, hỏi:
– Tiểu Hồng Hạnh, ngươi muốn làm gì?
Dịch Phi Yên đem hắn ném lên trên giường, chính mình cũng theo sát đến, ôm chặt lấy hắn, tà mị cười nói:
– Ngươi nghĩ xem ta muốn làm gì?
An Minh Hiên cố gắng đẩy y, thế nhưng y bây giờ đã không phải giống như hồi trước trúng độc bị mất hết võ công. Dịch Phi Yên dùng sức ôm thắt lưng hắn, đem hạ thân hai người dính sát vào cùng một chỗ, nhẹ nhàng cọ xát.
– Ân a………. Tiểu Hồng Hạnh, ngươi đừng nháo.
Đối với tiếng rên rỉ của An Minh Hiên, y tựa hồ rất hài lòng, một ngụm ngậm ở vành tai hắn, chậm rãi mút vào.
– A………. Cái kia, tiểu Hồng Hạnh………… Ân……….. Tiểu Hồng Hạnh, chúng ta không được. Chúng ta đều là nam nhân!
Dịch Phi Yên híp mắt ngẩng đầu nhìn hắn, đôi con ngươi giống như hồng ngọc đã tuyên bố lửa lòng của y, y khẽ cười cười nói:
– Cái này, ngươi tự nói với mình đi.
Dịch Phi Yên tiếp tục cúi đầu xuống, thoáng cái hôn lên môi của An Minh Hiên.
Đôi môi của y rất mềm mại, hôn môi cùng y dĩ nhiên lại khiến An Minh Hiên cảm thấy rằng tuyệt không thể tả, môi của y giống như là có ma lực đem An Minh Hiên hút vào sâu bên trong.
Dịch Phi Yên cúi đầu cười một tiếng, tăng thêm sức hôn, sau đó chậm rãi dùng đầu lưỡi liếm liếm khắp môi của An Minh Hiên. Ngón tay thon dài của y dây dưa cởi y phục của An Minh Hiên ra, hướng về phía trước đẩy một cái, thân trên của An Minh Hiên đã hoàn toàn xích lõa hiện ra. Tay y chậm chạp hướng về phía hạ thân An Minh Hiên, vuốt ve phân thân của hắn. Đồng thời một ngụm ngậm lấy điểm nhỏ nhỏ trước ngực, dùng đầu lưỡi đánh một vòng, sau đó cắn xé.
– Ân……….. Ân………..
An Minh Hiên nhịn không được rên rỉ, hiện giờ hắn phi thường muốn vả vào mồm mình, tư thế Dịch Phi Yên đặt ở trên người mình, khiến hắn đột nhiên nghĩ tới một từ, cưỡng gian. Hắn – An Minh Hiên cự nhiên lại bị một nam nhân cưỡng gian!
Môi của Dịch Phi Yên lại ngao du đến bên môi của An Minh Hiên, ấm áp bao trùm lên trên môi hắn.
An Minh Hiên nhìn nam nhân ở trên người mình, khuôn mặt của y vô cùng tinh xảo lại có chút yêu mị.
Dịch Phi Yên cố sức hôn hắn, gần như là thô bạo, nụ hôn này khiến An Minh Hiên có chút nghẹt thở.
– Nhắm mắt lại!
Dịch Phi Yên cả giận nói, sau đó cắn lên môi hắn.
Dịch Phi Yên tay cầm phân thân An Minh Hiên, mái tóc dài của y rơi xuống trước ngực An Minh Hiên, y cúi đầu hôn lên thân thể hắn, hầu kết, xương quai xanh, tiếp đó đem nụ hôn rơi trên hồng quả trước ngực, y chậm rãi nhấm nháp thưởng thức trái cấm kia.
Nam tính của An Minh Hiên rất tự nhiên có phản ứng, cao cao đứng lên. Hắn ngấm ngầm chịu đựng cắn răng, không cho dâm khiếu của mình phát ra, hắn ẩn nhẫn tuyệt đối không cho phép mình bắn ra trên tay y, hắn – An Minh Hiên từng có bao nhiêu nữ tử, sao có thể chỉ vì một nụ hôn gắt gao mà khiến cho mình phát tiết cơ chứ!
Dịch Phi Yên ngẩng đầu, nở một nụ cười với An Minh Hiên, nụ cười mê hoặc nhân tâm khiến cho An Minh Hiên trợn tròn mắt, đắm chìm trong hải dương hồng sắc của y, đó là lí do vì sao mà khố tử (quần) của hắn lại dễ dàng bị Dịch Phi Yên diệt trừ như vậy.
Dịch Phi Yên đem y phục của mình nhanh chóng cởi ra, sau đó ném xuống đất. Cùng An Minh Hiên xích lõa ôm nhau.
Không hề có phàm trần thế tục ngăn trở, cả hai đều mang hình dáng của loài người lúc ban sơ, y cùng hắn ôm nhau nóng bỏng mà lại rất tự nhiên. Phảng phất như là vì ôm hắn mới khiến y thoải mái như vậy, An Minh Hiên tựa vào ngực y, cái ôm này không hề băng lãnh giống như ban đầu, mà mang theo độ ấm của y, cả hai người cùng chung một nhiệt độ cơ thể.
Ánh mắt An Minh Hiên bắt đầu mê ly, bị dục vọng tràn ngập lấp đầy, song chưởng của hắn ôm lấy cổ Dịch Phi Yên, hôn lên đôi môi y. Hai chân giống như linh xà quấn quanh lưng của Dịch Phi Yên.
Khi hắn ý thức được tư thế như vậy chính là một loại nhục nhã đối với mình, hắn muốn buông ra nhưng đã không còn kịp rồi, Dịch Phi Yên đưa chân hắn giơ lên cao, khoát lên trên vai mình. Sau đó mãnh liệt động thân một cái, đâm xuyên qua hết thảy của An Minh Hiên.
Hắn nhịn không được co quắp, dục vọng nam tính trong hậu đình không ngừng bành trướng, từng bước từng bước trùng kích liên tiếp đánh sâu vào bên trong.
Y chưa từng dùng bất cứ thứ gì bôi trơn đã tiến nhập vào trong thân thể của An Minh Hiên, dùng sức trừu tống dục vọng của chính mình.
Tay của An Minh Hiên sít sao cầm chặt lấy chăn trải giường bằng gấm ở dưới, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, hắn cắn răng, mồ hôi trên trán từ từ toát ra. Hắn chỉ cảm thấy, Dịch Phi Yên dường như đang muốn đem tất cả những ngôn ngữ trong họng hắn lôi hết ra.
Đã rất sâu rồi, bên trong An Minh Hiên hoàn toàn bao bọc trọn vẹn dục vọng của Dịch Phi Yên, thế nhưng Dịch Phi Yên dường như vẫn còn chưa hài lòng, một lần lại một lần mãnh liệt đâm thật sâu vào trong hơn.
Dịch Phi Yên lắc lắc mái tóc dài, nắm lấy cằm An Minh Hiên nói:
– Biết hiện tại hình dạng của ngươi như thế nào không? Dâm đãng! Ngươi kêu đi, kêu ra sẽ thoải mái hơn đấy.
Ánh mắt An Minh Hiên hoàn toàn bị nam nhân tuyệt sắc này hấp dẫn, cũng không muốn di chuyển tầm mắt của mình nữa, hắn cắn răng cười nói:
– Tiểu Hồng Hạnh, sao ngươi không kêu đi, lần trước ngươi kêu rất tiêu hồn a!
Dịch Phi Yên mạnh mẽ đem dục vọng của mình rút ra, lại một lần nữa hoàn toàn tiến nhập vào, càng thêm thô bạo hơn.
Dục vọng của y trong cơ thể hắn kêu gào, vừa phun ra lại tiếp tục dâng lên.
Dịch Phi Yên câu thần cười nói:
– Làm nam sủng của ta hay là nam sủng của người trong thiên hạ, ngươi tự mình chọn đi!
An Minh Hiên có phần suy yếu cười nói:
– Tiểu Hồng Hạnh, ngươi so với ta càng thích hợp làm yêu sủng hơn, dáng vẻ của ngươi thật xinh đẹp. Ngươi………Ô ô.
Lời của hắn còn chưa nói xong, đã bị môi của Dịch Phi Yên ngăn chặn, lại là một nụ hôn khiến người ta tan vỡ.
Dục vọng của Dịch Phi Yên trong cơ thể hắn ngưng kết lại, sau đó tiếp tục phát tiết ra, lặp đi lặp lại mấy lần, bọn họ vậy mà từng bước từng bước càng tiến nhập vào cao trào hơn.
Trăng treo đầu cành, ánh nến trong phòng thắp sáng. Có người mở cửa đi vào, tiến đến bên giường, rồi lại yên lặng rời đi.
An Minh Hiên cảm thấy cực kỳ nhục nhã, tuy rằng ban nãy chính hắn quả thực cũng rất say mê, thế nhưng hiện tại bị người phát hiện, hắn đang mây mưa cùng với một nam nhân, chính mình lại còn trong tư thế nằm ở bên dưới như vậy. Hắn đột nhiên nổi cáu, hé miệng cắn lấy môi của Dịch Phi Yên.
Dịch Phi Yên ăn đau, nhưng đáy mắt lại dẫn theo tiếu ý:
– Thẹn thùng ư?
An Minh Hiên cắn răng nói:
– Dịch Phi Yên, ngươi cái đồ lưu manh!
Dịch Phi Yên ha ha cười ra tiếng:
– Tốt lắm, ngươi cuối cùng cũng gọi tên ta rồi. Đến đây, kêu thêm lần nữa.
Y làm sao mà cao hứng như thế? Chính mình cũng không phải khiếu sàng ( kêu ở trên giường , là cái kiểu kêu lúc đang làm, vd : Ân, a…. gì đó =)) ), vì cái gì mà nhãn thần của y lại ái muội như vậy?
Trong lúc An Minh Hiên tức giận bất bình, Dịch Phi Yên đã thò tay ra, cầm lấy thực vật ban nãy được người đặt ở bên giường. Ngậm một ngụm rượu, di chuyển lên môi của An Minh Hiên.
An Minh Hiên bị bất thình lình uống một chút dịch thể, liền nhẹ giọng ho khan.
Dịch Phi Yên vậy mà vẫn tiếp tục uy hắn uống rượu, một ngụm lại một ngụm, không chút để ý đến việc hắn còn đang ho.
An Minh Hiên thừa dịp y uống rượu, thở dốc một ngụm, ho khan, chửi rủa nói:
– Tiểu Hồng Hạnh, ngươi muốn sặc chết ta hả! Tối độc phụ nhân tâm, ngươi so với độc phụ còn muốn độc hơn!
Dịch Phi Yên liếc mắt nhìn hắn, mắt phượng khiêu khích, yêu mị không nói nên lời, hạ thân lại bị trùng kích một cái, làm cho An Minh Hiên không nói được gì nữa chỉ còn biết chú ý tới đau đớn của mình.
Y điên cuồng ra vào trong thân thể hắn, không để lại cho hắn chút cơ hội nào thở dốc.
Trong hậu đình của An Minh Hiên không biết đã chảy ra dịch thể của y bao lần rồi, trọn ba ngày, hoan ái không ngủ không nghỉ, khi ăn cơm đều là Dịch Phi Yên dùng miệng uy hắn. Hắn cảm thấy Dịch Phi Yên là đang trả thù hắn, trả thù một lần hiếu kỳ của hắn trước đây. Hắn cũng phải giật mình trước thể lực của Dịch Phi Yên, thân thể gầy gò như vậy, sao có thể có sức lực thế này cơ chứ? ( =)) 3 ngày ôi……. )
Hắn lắc đầu đem những tư tưởng không bình thường này trục xuất đi. Mỗi một lần An Minh Hiên mê man, đều đổi lại là những trận tràng kích mãnh liệt khiến hắn phải tỉnh lại. Hoan ái như thế này quả thực chính là một loại giày vò hành hạ. Hắn muốn kết thúc tất cả mọi thứ, thế nhưng nam nhân xinh đẹp này lại không chút nào để ý tới đau nhức của hắn, không ngừng tác thủ (tìm tòi) bên trong thân thể hắn
Dịch Phi Yên đem hắn ôm vào trong ngực, ôn nhu nói:
– Sao lại không cẩn thận như thế?
An Minh Hiên nghĩ thầm, đó là ta không cẩn thận sao, rõ ràng là thuộc hạ ngươi đạp mông ta!
An Minh Hiên trừng mắt nhìn y, vùng ra một chút, cánh tay Dịch Phi Yên ôm hắn lại càng dùng sức hơn, đem An Minh Hiên chặt chẽ bao bọc trong lồng ngực của mình.
Ôm lấy hắn bước đi, một cánh cửa ngăn cách cảnh xuân vô hạn với bên ngoài, để lại phong hoa tuyết nguyệt ở trong phòng.
An Minh Hiên trừng lớn đôi ngọc lưu ly nhìn y, hỏi:
– Tiểu Hồng Hạnh, ngươi muốn làm gì?
Dịch Phi Yên đem hắn ném lên trên giường, chính mình cũng theo sát đến, ôm chặt lấy hắn, tà mị cười nói:
– Ngươi nghĩ xem ta muốn làm gì?
An Minh Hiên cố gắng đẩy y, thế nhưng y bây giờ đã không phải giống như hồi trước trúng độc bị mất hết võ công. Dịch Phi Yên dùng sức ôm thắt lưng hắn, đem hạ thân hai người dính sát vào cùng một chỗ, nhẹ nhàng cọ xát.
– Ân a………. Tiểu Hồng Hạnh, ngươi đừng nháo.
Đối với tiếng rên rỉ của An Minh Hiên, y tựa hồ rất hài lòng, một ngụm ngậm ở vành tai hắn, chậm rãi mút vào.
– A………. Cái kia, tiểu Hồng Hạnh………… Ân……….. Tiểu Hồng Hạnh, chúng ta không được. Chúng ta đều là nam nhân!
Dịch Phi Yên híp mắt ngẩng đầu nhìn hắn, đôi con ngươi giống như hồng ngọc đã tuyên bố lửa lòng của y, y khẽ cười cười nói:
– Cái này, ngươi tự nói với mình đi.
Dịch Phi Yên tiếp tục cúi đầu xuống, thoáng cái hôn lên môi của An Minh Hiên.
Đôi môi của y rất mềm mại, hôn môi cùng y dĩ nhiên lại khiến An Minh Hiên cảm thấy rằng tuyệt không thể tả, môi của y giống như là có ma lực đem An Minh Hiên hút vào sâu bên trong.
Dịch Phi Yên cúi đầu cười một tiếng, tăng thêm sức hôn, sau đó chậm rãi dùng đầu lưỡi liếm liếm khắp môi của An Minh Hiên. Ngón tay thon dài của y dây dưa cởi y phục của An Minh Hiên ra, hướng về phía trước đẩy một cái, thân trên của An Minh Hiên đã hoàn toàn xích lõa hiện ra. Tay y chậm chạp hướng về phía hạ thân An Minh Hiên, vuốt ve phân thân của hắn. Đồng thời một ngụm ngậm lấy điểm nhỏ nhỏ trước ngực, dùng đầu lưỡi đánh một vòng, sau đó cắn xé.
– Ân……….. Ân………..
An Minh Hiên nhịn không được rên rỉ, hiện giờ hắn phi thường muốn vả vào mồm mình, tư thế Dịch Phi Yên đặt ở trên người mình, khiến hắn đột nhiên nghĩ tới một từ, cưỡng gian. Hắn – An Minh Hiên cự nhiên lại bị một nam nhân cưỡng gian!
Môi của Dịch Phi Yên lại ngao du đến bên môi của An Minh Hiên, ấm áp bao trùm lên trên môi hắn.
An Minh Hiên nhìn nam nhân ở trên người mình, khuôn mặt của y vô cùng tinh xảo lại có chút yêu mị.
Dịch Phi Yên cố sức hôn hắn, gần như là thô bạo, nụ hôn này khiến An Minh Hiên có chút nghẹt thở.
– Nhắm mắt lại!
Dịch Phi Yên cả giận nói, sau đó cắn lên môi hắn.
Dịch Phi Yên tay cầm phân thân An Minh Hiên, mái tóc dài của y rơi xuống trước ngực An Minh Hiên, y cúi đầu hôn lên thân thể hắn, hầu kết, xương quai xanh, tiếp đó đem nụ hôn rơi trên hồng quả trước ngực, y chậm rãi nhấm nháp thưởng thức trái cấm kia.
Nam tính của An Minh Hiên rất tự nhiên có phản ứng, cao cao đứng lên. Hắn ngấm ngầm chịu đựng cắn răng, không cho dâm khiếu của mình phát ra, hắn ẩn nhẫn tuyệt đối không cho phép mình bắn ra trên tay y, hắn – An Minh Hiên từng có bao nhiêu nữ tử, sao có thể chỉ vì một nụ hôn gắt gao mà khiến cho mình phát tiết cơ chứ!
Dịch Phi Yên ngẩng đầu, nở một nụ cười với An Minh Hiên, nụ cười mê hoặc nhân tâm khiến cho An Minh Hiên trợn tròn mắt, đắm chìm trong hải dương hồng sắc của y, đó là lí do vì sao mà khố tử (quần) của hắn lại dễ dàng bị Dịch Phi Yên diệt trừ như vậy.
Dịch Phi Yên đem y phục của mình nhanh chóng cởi ra, sau đó ném xuống đất. Cùng An Minh Hiên xích lõa ôm nhau.
Không hề có phàm trần thế tục ngăn trở, cả hai đều mang hình dáng của loài người lúc ban sơ, y cùng hắn ôm nhau nóng bỏng mà lại rất tự nhiên. Phảng phất như là vì ôm hắn mới khiến y thoải mái như vậy, An Minh Hiên tựa vào ngực y, cái ôm này không hề băng lãnh giống như ban đầu, mà mang theo độ ấm của y, cả hai người cùng chung một nhiệt độ cơ thể.
Ánh mắt An Minh Hiên bắt đầu mê ly, bị dục vọng tràn ngập lấp đầy, song chưởng của hắn ôm lấy cổ Dịch Phi Yên, hôn lên đôi môi y. Hai chân giống như linh xà quấn quanh lưng của Dịch Phi Yên.
Khi hắn ý thức được tư thế như vậy chính là một loại nhục nhã đối với mình, hắn muốn buông ra nhưng đã không còn kịp rồi, Dịch Phi Yên đưa chân hắn giơ lên cao, khoát lên trên vai mình. Sau đó mãnh liệt động thân một cái, đâm xuyên qua hết thảy của An Minh Hiên.
Hắn nhịn không được co quắp, dục vọng nam tính trong hậu đình không ngừng bành trướng, từng bước từng bước trùng kích liên tiếp đánh sâu vào bên trong.
Y chưa từng dùng bất cứ thứ gì bôi trơn đã tiến nhập vào trong thân thể của An Minh Hiên, dùng sức trừu tống dục vọng của chính mình.
Tay của An Minh Hiên sít sao cầm chặt lấy chăn trải giường bằng gấm ở dưới, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, hắn cắn răng, mồ hôi trên trán từ từ toát ra. Hắn chỉ cảm thấy, Dịch Phi Yên dường như đang muốn đem tất cả những ngôn ngữ trong họng hắn lôi hết ra.
Đã rất sâu rồi, bên trong An Minh Hiên hoàn toàn bao bọc trọn vẹn dục vọng của Dịch Phi Yên, thế nhưng Dịch Phi Yên dường như vẫn còn chưa hài lòng, một lần lại một lần mãnh liệt đâm thật sâu vào trong hơn.
Dịch Phi Yên lắc lắc mái tóc dài, nắm lấy cằm An Minh Hiên nói:
– Biết hiện tại hình dạng của ngươi như thế nào không? Dâm đãng! Ngươi kêu đi, kêu ra sẽ thoải mái hơn đấy.
Ánh mắt An Minh Hiên hoàn toàn bị nam nhân tuyệt sắc này hấp dẫn, cũng không muốn di chuyển tầm mắt của mình nữa, hắn cắn răng cười nói:
– Tiểu Hồng Hạnh, sao ngươi không kêu đi, lần trước ngươi kêu rất tiêu hồn a!
Dịch Phi Yên mạnh mẽ đem dục vọng của mình rút ra, lại một lần nữa hoàn toàn tiến nhập vào, càng thêm thô bạo hơn.
Dục vọng của y trong cơ thể hắn kêu gào, vừa phun ra lại tiếp tục dâng lên.
Dịch Phi Yên câu thần cười nói:
– Làm nam sủng của ta hay là nam sủng của người trong thiên hạ, ngươi tự mình chọn đi!
An Minh Hiên có phần suy yếu cười nói:
– Tiểu Hồng Hạnh, ngươi so với ta càng thích hợp làm yêu sủng hơn, dáng vẻ của ngươi thật xinh đẹp. Ngươi………Ô ô.
Lời của hắn còn chưa nói xong, đã bị môi của Dịch Phi Yên ngăn chặn, lại là một nụ hôn khiến người ta tan vỡ.
Dục vọng của Dịch Phi Yên trong cơ thể hắn ngưng kết lại, sau đó tiếp tục phát tiết ra, lặp đi lặp lại mấy lần, bọn họ vậy mà từng bước từng bước càng tiến nhập vào cao trào hơn.
Trăng treo đầu cành, ánh nến trong phòng thắp sáng. Có người mở cửa đi vào, tiến đến bên giường, rồi lại yên lặng rời đi.
An Minh Hiên cảm thấy cực kỳ nhục nhã, tuy rằng ban nãy chính hắn quả thực cũng rất say mê, thế nhưng hiện tại bị người phát hiện, hắn đang mây mưa cùng với một nam nhân, chính mình lại còn trong tư thế nằm ở bên dưới như vậy. Hắn đột nhiên nổi cáu, hé miệng cắn lấy môi của Dịch Phi Yên.
Dịch Phi Yên ăn đau, nhưng đáy mắt lại dẫn theo tiếu ý:
– Thẹn thùng ư?
An Minh Hiên cắn răng nói:
– Dịch Phi Yên, ngươi cái đồ lưu manh!
Dịch Phi Yên ha ha cười ra tiếng:
– Tốt lắm, ngươi cuối cùng cũng gọi tên ta rồi. Đến đây, kêu thêm lần nữa.
Y làm sao mà cao hứng như thế? Chính mình cũng không phải khiếu sàng ( kêu ở trên giường , là cái kiểu kêu lúc đang làm, vd : Ân, a…. gì đó =)) ), vì cái gì mà nhãn thần của y lại ái muội như vậy?
Trong lúc An Minh Hiên tức giận bất bình, Dịch Phi Yên đã thò tay ra, cầm lấy thực vật ban nãy được người đặt ở bên giường. Ngậm một ngụm rượu, di chuyển lên môi của An Minh Hiên.
An Minh Hiên bị bất thình lình uống một chút dịch thể, liền nhẹ giọng ho khan.
Dịch Phi Yên vậy mà vẫn tiếp tục uy hắn uống rượu, một ngụm lại một ngụm, không chút để ý đến việc hắn còn đang ho.
An Minh Hiên thừa dịp y uống rượu, thở dốc một ngụm, ho khan, chửi rủa nói:
– Tiểu Hồng Hạnh, ngươi muốn sặc chết ta hả! Tối độc phụ nhân tâm, ngươi so với độc phụ còn muốn độc hơn!
Dịch Phi Yên liếc mắt nhìn hắn, mắt phượng khiêu khích, yêu mị không nói nên lời, hạ thân lại bị trùng kích một cái, làm cho An Minh Hiên không nói được gì nữa chỉ còn biết chú ý tới đau đớn của mình.
Y điên cuồng ra vào trong thân thể hắn, không để lại cho hắn chút cơ hội nào thở dốc.
Trong hậu đình của An Minh Hiên không biết đã chảy ra dịch thể của y bao lần rồi, trọn ba ngày, hoan ái không ngủ không nghỉ, khi ăn cơm đều là Dịch Phi Yên dùng miệng uy hắn. Hắn cảm thấy Dịch Phi Yên là đang trả thù hắn, trả thù một lần hiếu kỳ của hắn trước đây. Hắn cũng phải giật mình trước thể lực của Dịch Phi Yên, thân thể gầy gò như vậy, sao có thể có sức lực thế này cơ chứ? ( =)) 3 ngày ôi……. )
Hắn lắc đầu đem những tư tưởng không bình thường này trục xuất đi. Mỗi một lần An Minh Hiên mê man, đều đổi lại là những trận tràng kích mãnh liệt khiến hắn phải tỉnh lại. Hoan ái như thế này quả thực chính là một loại giày vò hành hạ. Hắn muốn kết thúc tất cả mọi thứ, thế nhưng nam nhân xinh đẹp này lại không chút nào để ý tới đau nhức của hắn, không ngừng tác thủ (tìm tòi) bên trong thân thể hắn