An Minh Hiên nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn, An Minh Hiên cười với nàng, một đôi mắt ngọc lưu ly tản ra quang mang (tia sáng) rung động lòng người, loại quang mang này vừa nhìn đã biết An Minh Hiên không phải là người tốt.
Ánh mắt của hồng thường tiểu mỹ nhân đảo qua hắn một chút, sau đó ngồi xuống giường, nàng thử vận khí nhưng lại phun ra một búng máu màu đen mang theo một chút mùi vị tanh hôi.
”Ngươi bị trúng độc?”
Hồng thường tiểu mỹ nhân không để ý đến An Minh Hiên, kéo lấy cánh tay hắn, dùng ống tay áo rộng thùng thình của hắn lau lau vết máu trên khóe miệng, sau khi dùng xong liền ném xuống một cách khinh thường. (Được…. được =)) bé thụ này có cá tính)
An Minh Hiên cười cười, đối với tiểu mỹ nhân hắn luôn luôn giữ vững phong độ.
” ‘Nhất mạt hồng hạnh, mỹ bất thắng sổ’ (1). Cô nương tặng cho tại hạ lễ vật này quả thực là mới mẻ độc đáo.”
Hồng thường tiểu mỹ nhân vẫn như cũ không để ý đến An Minh Hiên, nhíu nhíu mày, nhãn thần nàng nhìn An Minh Hiên có chút chán ghét.
An Minh Hiên trong lòng buồn bực, những chiêu số tán gái cũ của mình đối với tất cả các cô nương khó tính đều dễ dàng xử lý, nhưng thế nào lại không thể khiến cho sắc mặt nàng vui vẻ hơn. An Minh Hiên đè nén tâm tình nói tiếp:
”Tại hạ đi mời đại phu đến xem một chút cho cô nương, có vẻ như là ngươi đã bị trúng độc.”
Hồng thường tiểu mỹ nhân vẫn không nói lời nào, đi thẳng tới trước bàn cầm bút viết.
An Minh Hiên lắc đầu thở dài, nữ tử đẹp như thế, đáng tiếc lại bị câm điếc. Hắn đi qua nhìn một cái, hình như là nàng đang viết phương thuốc. Sau khi viết xong, hồng thường tiểu mỹ nhân đứng lên, ra hiệu An Minh Hiên đi theo nàng.
An Minh Hiên cười cười nói:
”Còn chưa biết phương danh của cô nương.”
Hồng thường tiểu mỹ nhân nhíu mày, hung hăng trừng mắt nhìn An Minh Hiên
An Minh Hiên hạ thấp người nói:
”Tại hạ mạo phạm giai nhân, mong rằng cô nương không trách, đã như vậy tại hạ xin tự xưng cô nương là Hồng Hạnh.”
Hồng thường tiểu mỹ nhân nắm chặt tay, rồi buông lỏng ra, lại nắm lại, rốt cuộc không nhịn được liền một quyền đánh vào mũi của An Minh Hiên. Có thể nguyên nhân là do trúng độc nên một quyền của nàng có chút vô lực, cũng không có làm cho An Minh Hiên bị thương, hắn chỉ là kêu rên một tiếng sau đó biết điều đi theo phía sau mỹ nhân.
Đầu năm nay tán gái không dễ dàng rồi!
Đi ngang qua cửa hiệu quần áo tơ lụa, hồng y tiểu mỹ nhân dừng bước, chần chừ một chút cuối cùng vẫn đi vào. Nàng tiện tay lật tới lật lui một xấp vải, màu sắc rực rỡ, toàn bộ đều là hồng sắc (2), hoa lệ mà không kiểu cách. Nàng lại cầm lấy một cuộn khác, vẫn như cũ là hồng sắc như lửa. ( =)) bạn nì loè loẹt quá)
An Minh Hiên cười cười, nữ nhân quả nhiên đều như nhau. Hắn thuận miệng nói:
”Lão bản, tất cả vải vóc vị cô nương này sờ qua đều gói lại cho ta, đưa đến khách điếm Quảng Nguyên.”
An Minh Hiên ôn nhu nói:
”Hồng Hạnh, ngươi thích hồng sắc sao? Thực sự là đẹp, rất hợp với ngươi.”
Tiểu mỹ nhân không chỉ không cười mà trái lại còn giơ tay tát một cái, gương mặt An Minh Hiên nóng bừng bừng, hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh, cũng không có người nào dám đánh hắn, lần này lại đặc biệt bị nữ nhân đánh vào mặt, hắn cảm thấy rất mất thể diện, cũng thấy vô cùng ngạc nhiên, nữ nhân không phải đều là thích nam nhân ra tay hào phóng hay sao, thế nào mà nữ tử này lại quái dị như vậy?
Tiểu mỹ nhân xoay người rời đi, lúc gần đi còn hung hăng trừng mắt nhìn An Minh Hiên một cái, nhãn thần như vậy khiến người ta không rét mà run, rõ ràng đôi mắt của nàng là một đôi mắt xinh đẹp thon dài, vì cái gì mà khi nàng trừng mắt lại làm cho người khác cảm thấy sợ hãi? An Minh Hiên lắc đầu, lấy ngân phiếu ra, xoay người đi theo phía sau tiểu mỹ nhân.
Dọc theo đường đi chỉ cần tiểu mỹ nhân xem qua cái gì đó một cái, An Minh Hiên đều mua về, sau đó gọi người đưa đến khách điếm. Cũng may Y Thần không ở đây, nếu không hắn nhìn thấy An Minh Hiên tiêu tiền như vậy thế nào cũng bị thổ huyết.
Hành động này cũng coi như là đúng đi, ngươi thích cái gì ta liền mua cái đó, nữ nhân nào mà lại không động tâm chứ. Thế nhưng trên thực tế thật sự lại có nữ tử coi tiền tài như rác rưởi, tiểu hồng hạnh này thật đúng là một người con gái đặc biệt, không giống người trần, An Minh Hiên mua cho nàng mấy thứ này, nàng hết thảy đều khinh thường không thèm liếc nhìn đến một cái.
Có cá tính, chỉ nữ tử như vậy mới có thể khiến cho An Minh Hiên muốn theo đuổi
Tán gái – đệ nhất chiêu: khoe của, thất bại!
Từ trong tâm An Minh Hiên cảm nhận thấy Hồng Hạnh vô cùng hoàn mỹ. Dạo chơi xung quanh Giang Nam tiểu trấn giản dị, dọc theo đường đi dùng chiết phiến quạt mát cho Hồng Hạnh, hắn đối với nàng vô cùng tốt, hết sức ân cần, thế nhưng tiểu Hồng Hạnh giống như là một tòa ‘vạn niên băng sơn’, làm thế nào cũng không thể hoà tan được trái lại sẽ làm cho ngươi bị ‘hàn độc nhập thể’, An Minh Hiên hiện tại đúng là đã bị trúng độc rồi, bị nữ tử này làm cho thần hồn điên đảo.
(1) Nhất mạt hồng hạnh, mỹ bất thắng sổ: một đóa hồng hạnh, đẹp không kể xiết.(2) Hồng sắc: có thể hiểu là màu hồng hay màu đỏ đều được, trong truyện màu đỏ sẽ sát nghĩa hơn. (tất cả đều dính líu đến hoa hạnh, hoa hạnh màu đỏ, dường như tác giả rất thích hoa hạnh
Ánh mắt của hồng thường tiểu mỹ nhân đảo qua hắn một chút, sau đó ngồi xuống giường, nàng thử vận khí nhưng lại phun ra một búng máu màu đen mang theo một chút mùi vị tanh hôi.
”Ngươi bị trúng độc?”
Hồng thường tiểu mỹ nhân không để ý đến An Minh Hiên, kéo lấy cánh tay hắn, dùng ống tay áo rộng thùng thình của hắn lau lau vết máu trên khóe miệng, sau khi dùng xong liền ném xuống một cách khinh thường. (Được…. được =)) bé thụ này có cá tính)
An Minh Hiên cười cười, đối với tiểu mỹ nhân hắn luôn luôn giữ vững phong độ.
” ‘Nhất mạt hồng hạnh, mỹ bất thắng sổ’ (1). Cô nương tặng cho tại hạ lễ vật này quả thực là mới mẻ độc đáo.”
Hồng thường tiểu mỹ nhân vẫn như cũ không để ý đến An Minh Hiên, nhíu nhíu mày, nhãn thần nàng nhìn An Minh Hiên có chút chán ghét.
An Minh Hiên trong lòng buồn bực, những chiêu số tán gái cũ của mình đối với tất cả các cô nương khó tính đều dễ dàng xử lý, nhưng thế nào lại không thể khiến cho sắc mặt nàng vui vẻ hơn. An Minh Hiên đè nén tâm tình nói tiếp:
”Tại hạ đi mời đại phu đến xem một chút cho cô nương, có vẻ như là ngươi đã bị trúng độc.”
Hồng thường tiểu mỹ nhân vẫn không nói lời nào, đi thẳng tới trước bàn cầm bút viết.
An Minh Hiên lắc đầu thở dài, nữ tử đẹp như thế, đáng tiếc lại bị câm điếc. Hắn đi qua nhìn một cái, hình như là nàng đang viết phương thuốc. Sau khi viết xong, hồng thường tiểu mỹ nhân đứng lên, ra hiệu An Minh Hiên đi theo nàng.
An Minh Hiên cười cười nói:
”Còn chưa biết phương danh của cô nương.”
Hồng thường tiểu mỹ nhân nhíu mày, hung hăng trừng mắt nhìn An Minh Hiên
An Minh Hiên hạ thấp người nói:
”Tại hạ mạo phạm giai nhân, mong rằng cô nương không trách, đã như vậy tại hạ xin tự xưng cô nương là Hồng Hạnh.”
Hồng thường tiểu mỹ nhân nắm chặt tay, rồi buông lỏng ra, lại nắm lại, rốt cuộc không nhịn được liền một quyền đánh vào mũi của An Minh Hiên. Có thể nguyên nhân là do trúng độc nên một quyền của nàng có chút vô lực, cũng không có làm cho An Minh Hiên bị thương, hắn chỉ là kêu rên một tiếng sau đó biết điều đi theo phía sau mỹ nhân.
Đầu năm nay tán gái không dễ dàng rồi!
Đi ngang qua cửa hiệu quần áo tơ lụa, hồng y tiểu mỹ nhân dừng bước, chần chừ một chút cuối cùng vẫn đi vào. Nàng tiện tay lật tới lật lui một xấp vải, màu sắc rực rỡ, toàn bộ đều là hồng sắc (2), hoa lệ mà không kiểu cách. Nàng lại cầm lấy một cuộn khác, vẫn như cũ là hồng sắc như lửa. ( =)) bạn nì loè loẹt quá)
An Minh Hiên cười cười, nữ nhân quả nhiên đều như nhau. Hắn thuận miệng nói:
”Lão bản, tất cả vải vóc vị cô nương này sờ qua đều gói lại cho ta, đưa đến khách điếm Quảng Nguyên.”
An Minh Hiên ôn nhu nói:
”Hồng Hạnh, ngươi thích hồng sắc sao? Thực sự là đẹp, rất hợp với ngươi.”
Tiểu mỹ nhân không chỉ không cười mà trái lại còn giơ tay tát một cái, gương mặt An Minh Hiên nóng bừng bừng, hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh, cũng không có người nào dám đánh hắn, lần này lại đặc biệt bị nữ nhân đánh vào mặt, hắn cảm thấy rất mất thể diện, cũng thấy vô cùng ngạc nhiên, nữ nhân không phải đều là thích nam nhân ra tay hào phóng hay sao, thế nào mà nữ tử này lại quái dị như vậy?
Tiểu mỹ nhân xoay người rời đi, lúc gần đi còn hung hăng trừng mắt nhìn An Minh Hiên một cái, nhãn thần như vậy khiến người ta không rét mà run, rõ ràng đôi mắt của nàng là một đôi mắt xinh đẹp thon dài, vì cái gì mà khi nàng trừng mắt lại làm cho người khác cảm thấy sợ hãi? An Minh Hiên lắc đầu, lấy ngân phiếu ra, xoay người đi theo phía sau tiểu mỹ nhân.
Dọc theo đường đi chỉ cần tiểu mỹ nhân xem qua cái gì đó một cái, An Minh Hiên đều mua về, sau đó gọi người đưa đến khách điếm. Cũng may Y Thần không ở đây, nếu không hắn nhìn thấy An Minh Hiên tiêu tiền như vậy thế nào cũng bị thổ huyết.
Hành động này cũng coi như là đúng đi, ngươi thích cái gì ta liền mua cái đó, nữ nhân nào mà lại không động tâm chứ. Thế nhưng trên thực tế thật sự lại có nữ tử coi tiền tài như rác rưởi, tiểu hồng hạnh này thật đúng là một người con gái đặc biệt, không giống người trần, An Minh Hiên mua cho nàng mấy thứ này, nàng hết thảy đều khinh thường không thèm liếc nhìn đến một cái.
Có cá tính, chỉ nữ tử như vậy mới có thể khiến cho An Minh Hiên muốn theo đuổi
Tán gái – đệ nhất chiêu: khoe của, thất bại!
Từ trong tâm An Minh Hiên cảm nhận thấy Hồng Hạnh vô cùng hoàn mỹ. Dạo chơi xung quanh Giang Nam tiểu trấn giản dị, dọc theo đường đi dùng chiết phiến quạt mát cho Hồng Hạnh, hắn đối với nàng vô cùng tốt, hết sức ân cần, thế nhưng tiểu Hồng Hạnh giống như là một tòa ‘vạn niên băng sơn’, làm thế nào cũng không thể hoà tan được trái lại sẽ làm cho ngươi bị ‘hàn độc nhập thể’, An Minh Hiên hiện tại đúng là đã bị trúng độc rồi, bị nữ tử này làm cho thần hồn điên đảo.
(1) Nhất mạt hồng hạnh, mỹ bất thắng sổ: một đóa hồng hạnh, đẹp không kể xiết.(2) Hồng sắc: có thể hiểu là màu hồng hay màu đỏ đều được, trong truyện màu đỏ sẽ sát nghĩa hơn. (tất cả đều dính líu đến hoa hạnh, hoa hạnh màu đỏ, dường như tác giả rất thích hoa hạnh