Chức nghiệp của hắn là một hái hoa tặc, A Ly tự nhiên nghĩ, hắn là kẻ tuấn tú nhất, đương nhiên, cũng là một hái hoa tặc chuyên nghiệp nhất.
Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận mình là hái hoa tặc, hắn cho rằng hành vi bản thân đùa giỡn lương gia thiếu nữ là tự do luyến ái. Tuyệt không có một ai trách móc, nhất là vô số mỹ nữ đã qua tay A Ly hắn. Từ lúc hơn mười tuổi hắn đã bị đuổi ra khỏi Cầu Kiếm sơn trang, hắn đã bắt đầu tung hoành phong nguyệt, hầu như là thích thì ra tay, xuất thủ tất đả thương người, phàm là cô nương bị hắn thượng qua, không quan tâm là khuê nữ hay thiếu phụ, tất cả đều trở thành thảm kịch a!
Lúc đầu A Ly đối với các nàng cũng vô cùng tốt, bọn họ cũng đều cam tâm tình nguyện, thế nhưng hắn là cái kẻ vô trách nhiệm đã thành thói quen, chỉ cần nữ nhân nào đòi hắn hứa hẹn cái gì, hắn nhất định sẽ chạy trốn ngay. Có đôi khi hắn cũng khinh bỉ chính mình, không phải chỉ là thành thân thôi sao? Cùng lắm thì cứ làm, cũng không phải là bị mất miếng thịt nào.
Sự thực chứng minh, bắt hắn thành thân so với việc cắt mất miếng thịt của hắn còn kinh khủng hơn.
Cuộc đời hái hoa tặc huy hoàng của A Ly, chỉ có hai chuyện từng làm hắn phải hối hận cả đời.
Đệ nhất chính là chuyện nhìn nhầm Dịch Phi Yên thành một thiếu nữ, đùa giỡn một phen, thiếu chút nữa đã đánh mất mạng nhỏ này.
Đệ nhị, chính là cái ngày hắn cùng An Minh Hiên đánh đố, sau đó đến gần Liên Kiều. Bởi vậy ác mộng của đời hắn đã bắt đầu!
Ngày đó, tại đại hội anh hùng, An Minh Hiên bị tứ đại hộ pháp của Minh giáo quấn lấy, hắn thì rời đi trước, trở lại khách điếm để mang Liên Kiều đi. Hắn thấy tư thế Liên Kiều nằm ngủ trên giường, bỗng nhiên thầm nghĩ, bản thân mấy ngày hôm trước khẳng định là bị mù rồi, làm sao lại nghĩ rằng nữ tử này lớn lên thật đẹp chứ?
A Ly đẩy đẩy Liên Kiều vài cái, nàng chính là đang ngủ, bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy, thấy A Ly đang quấy rầy mình ngủ, vừa định đánh hắn, mới phát hiện chính mình cả người vô lực, không thể nhúc nhích.
A Ly nói: “Nhanh đứng lên đi, biểu ca ngươi giao phó ta phải đưa ngươi về nhà, ở đây rất nguy hiểm.”
Liên Kiều lại dùng sức, nhưng vẫn không thể động đậy, toàn thân vô lực.
A Ly có chút không nhịn được, “Tiểu quận chúa! Ngươi mau đứng lên a! Chúng ta phải đi rồi!”
Liên Kiều tức giận nói: “Ta không có khí lực, ngươi thử xem làm sao mà đứng lên được?”
A Ly lúc này mới thở dài, tiểu quận chúa này trúng phải thập hương nhuyễn cân tán, An Minh Hiên lại không ở đây, hắn lại không có giải dược, không thể làm gì khác hơn là đành phải cõng Liên Kiều đi.
“Ngươi làm gì? Ngươi không biết là nam nữ thụ thụ bất thân sao?” Liên Kiều yếu ớt giãy giụa trên lưng hắn.
A Ly đâu thèm để ý đến mấy cái vớ vẩn này, trực tiếp điểm vào á huyệt của nàng, Liên Kiều vẫn há mồm mắng hắn, nhưng tuyệt không thể phát ra bất kỳ một âm thanh nào.
Cũng may thập hương nhuyễn cân tán này chỉ có tác dụng trong năm ngày, đến ngày thứ sáu, Liên Kiều liền phát hiện mình đã có thể động, nhiệm vụ đầu tiên của nàng tự nhiên chính là đi tìm A Ly để báo thù! Nàng vào gian phòng của A Ly, hắn vẫn còn đang ngủ, Liên Kiều liền lăm lăm tiểu đao đi tới cạnh giường của hắn.
A Ly dù sao vẫn là người tập võ, có người bước vào phòng hắn dĩ nhiên là có thể phát hiện ra, liền lắc mình một cái, nhát đao này của Liên Kiều lại thành đâm vào tấm chăn bông.
“Ngươi còn dám chạy?” Liên Kiều tức giận nói.
“Ta là kẻ ngốc mới không chạy!”
“Ta cho ngươi chạy, ngươi mới được chạy!” Liên Kiều nắm đao đuổi theo hắn đến ngoài sân, hai người cứ như thế đuổi bắt ngoài sân những bốn canh giờ, đến khi kiệt sức mới chịu thôi.
Dọc theo đường đi Liên Kiều đều bị A Ly áp chế, võ công của hắn cao cường hơn nàng, nhưng luận về mồm mép thì hắn không thể địch lại nàng, cho nên A Ly thường bị nàng chọc đến phát điên, thẳng tay điểm vào á huyệt của nàng.
Thật vất vả mới có thể đem Liên Kiều về Vương phủ, lão Vương gia nói thế nào cũng muốn hắn lưu lại vài ngày.
Ai ngờ được, hắn lưu lại lần này lại gặp chuyện không may!
Một ngày, Liên Kiều ngồi uống rượu một mình, hắn lại vừa vặn đi qua, bất quá là cùng uống, ai biết đâu khi say rồi nữ tử này lại rất trở nên rất hung dữ.
Hắn còn đang do dự, Liên Kiều liền quát hắn: “A Ly, mau uống đi!”
Người ta đã có lời thì hắn cũng không từ chối, lại tiếp tục cùng nàng uống rượu!
Say rượu loạn tính dĩ nhiên sẽ xảy ra, thế nhưng người loạn chính là Liên Kiều, A Ly chỉ là người bị loạn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, A Ly phát hiện mình đã thất thân rồi, kinh ngạc không ngớt, phát điên, ảo não, hắn chỉ còn thiếu mỗi nước lao đầu xuống giếng tự vẫn nữa thôi.
Ai ngờ Liên Kiều chỉ là sửng sốt một hồi, sau đó nói: “Ta sẽ phụ trách, A Ly chúng ta thành thân đi!”
Những lời này quả thật là khiến A Ly kinh hách quá độ, nháy mắt liền ngất đi.
Phụ vương của Liên Kiều đã biết, không chỉ không phản đối, trái lại còn thu xếp hôn sự, tại vì trong mắt lão Vương gia này, gả nữ nhi cho A Ly so với gả cho An Minh Hiên thì tốt hơn nhiều lắm.
A Ly bị sự tình này dọa cho sợ chết khiếp, chạy trốn suốt đêm, hắn chạy thì Liên Kiều liền truy, từ đó truy mãi cho tới Tuyết Sơn, rồi lại từ Tuyết Sơn trở lại Trung Nguyên.
Sau khi Cầu Kiếm sơn trang xảy ra biến cố lớn kia, A Ly không chạy nữa. Liên Kiều đuổi đến được, sống chết mang hắn về Vương phủ thành thân, cuộc đời hái hoa tặc của A Ly đến đây đã triệt để chấm dứt.
Thật lâu sau đó, A Ly kể lại chuyện xưa cho chính nhi tử của mình, “Nhi tử a, ngươi về sau nên học ngâm thơ, đối từ… Nữ nhân thích học đòi văn vẻ linh tinh, ngươi nhất định sẽ trở thành một hái hoa tặc xuất sắc!”
Liên Kiều sau khi nghe được, lập tức bay tới tặng cho hắn một khối gạch: “A Ly ngươi dám dạy con ta những điều ngu ngốc như vậy?”
“Phu nhân, ta nào dám a, ta chỉ là nói nhi tử tương lai phải hảo hảo hiếu kính ngươi.”
“Còn dám nói xạo! Xem chiêu!” Liên Kiều lại đuổi A Ly ra đến sân, đánh đến mức mặt hắn sưng thành cái bánh bao.
A Ly cười khổ, cuộc sống như vậy, có tính là hạnh phúc không?
Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận mình là hái hoa tặc, hắn cho rằng hành vi bản thân đùa giỡn lương gia thiếu nữ là tự do luyến ái. Tuyệt không có một ai trách móc, nhất là vô số mỹ nữ đã qua tay A Ly hắn. Từ lúc hơn mười tuổi hắn đã bị đuổi ra khỏi Cầu Kiếm sơn trang, hắn đã bắt đầu tung hoành phong nguyệt, hầu như là thích thì ra tay, xuất thủ tất đả thương người, phàm là cô nương bị hắn thượng qua, không quan tâm là khuê nữ hay thiếu phụ, tất cả đều trở thành thảm kịch a!
Lúc đầu A Ly đối với các nàng cũng vô cùng tốt, bọn họ cũng đều cam tâm tình nguyện, thế nhưng hắn là cái kẻ vô trách nhiệm đã thành thói quen, chỉ cần nữ nhân nào đòi hắn hứa hẹn cái gì, hắn nhất định sẽ chạy trốn ngay. Có đôi khi hắn cũng khinh bỉ chính mình, không phải chỉ là thành thân thôi sao? Cùng lắm thì cứ làm, cũng không phải là bị mất miếng thịt nào.
Sự thực chứng minh, bắt hắn thành thân so với việc cắt mất miếng thịt của hắn còn kinh khủng hơn.
Cuộc đời hái hoa tặc huy hoàng của A Ly, chỉ có hai chuyện từng làm hắn phải hối hận cả đời.
Đệ nhất chính là chuyện nhìn nhầm Dịch Phi Yên thành một thiếu nữ, đùa giỡn một phen, thiếu chút nữa đã đánh mất mạng nhỏ này.
Đệ nhị, chính là cái ngày hắn cùng An Minh Hiên đánh đố, sau đó đến gần Liên Kiều. Bởi vậy ác mộng của đời hắn đã bắt đầu!
Ngày đó, tại đại hội anh hùng, An Minh Hiên bị tứ đại hộ pháp của Minh giáo quấn lấy, hắn thì rời đi trước, trở lại khách điếm để mang Liên Kiều đi. Hắn thấy tư thế Liên Kiều nằm ngủ trên giường, bỗng nhiên thầm nghĩ, bản thân mấy ngày hôm trước khẳng định là bị mù rồi, làm sao lại nghĩ rằng nữ tử này lớn lên thật đẹp chứ?
A Ly đẩy đẩy Liên Kiều vài cái, nàng chính là đang ngủ, bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy, thấy A Ly đang quấy rầy mình ngủ, vừa định đánh hắn, mới phát hiện chính mình cả người vô lực, không thể nhúc nhích.
A Ly nói: “Nhanh đứng lên đi, biểu ca ngươi giao phó ta phải đưa ngươi về nhà, ở đây rất nguy hiểm.”
Liên Kiều lại dùng sức, nhưng vẫn không thể động đậy, toàn thân vô lực.
A Ly có chút không nhịn được, “Tiểu quận chúa! Ngươi mau đứng lên a! Chúng ta phải đi rồi!”
Liên Kiều tức giận nói: “Ta không có khí lực, ngươi thử xem làm sao mà đứng lên được?”
A Ly lúc này mới thở dài, tiểu quận chúa này trúng phải thập hương nhuyễn cân tán, An Minh Hiên lại không ở đây, hắn lại không có giải dược, không thể làm gì khác hơn là đành phải cõng Liên Kiều đi.
“Ngươi làm gì? Ngươi không biết là nam nữ thụ thụ bất thân sao?” Liên Kiều yếu ớt giãy giụa trên lưng hắn.
A Ly đâu thèm để ý đến mấy cái vớ vẩn này, trực tiếp điểm vào á huyệt của nàng, Liên Kiều vẫn há mồm mắng hắn, nhưng tuyệt không thể phát ra bất kỳ một âm thanh nào.
Cũng may thập hương nhuyễn cân tán này chỉ có tác dụng trong năm ngày, đến ngày thứ sáu, Liên Kiều liền phát hiện mình đã có thể động, nhiệm vụ đầu tiên của nàng tự nhiên chính là đi tìm A Ly để báo thù! Nàng vào gian phòng của A Ly, hắn vẫn còn đang ngủ, Liên Kiều liền lăm lăm tiểu đao đi tới cạnh giường của hắn.
A Ly dù sao vẫn là người tập võ, có người bước vào phòng hắn dĩ nhiên là có thể phát hiện ra, liền lắc mình một cái, nhát đao này của Liên Kiều lại thành đâm vào tấm chăn bông.
“Ngươi còn dám chạy?” Liên Kiều tức giận nói.
“Ta là kẻ ngốc mới không chạy!”
“Ta cho ngươi chạy, ngươi mới được chạy!” Liên Kiều nắm đao đuổi theo hắn đến ngoài sân, hai người cứ như thế đuổi bắt ngoài sân những bốn canh giờ, đến khi kiệt sức mới chịu thôi.
Dọc theo đường đi Liên Kiều đều bị A Ly áp chế, võ công của hắn cao cường hơn nàng, nhưng luận về mồm mép thì hắn không thể địch lại nàng, cho nên A Ly thường bị nàng chọc đến phát điên, thẳng tay điểm vào á huyệt của nàng.
Thật vất vả mới có thể đem Liên Kiều về Vương phủ, lão Vương gia nói thế nào cũng muốn hắn lưu lại vài ngày.
Ai ngờ được, hắn lưu lại lần này lại gặp chuyện không may!
Một ngày, Liên Kiều ngồi uống rượu một mình, hắn lại vừa vặn đi qua, bất quá là cùng uống, ai biết đâu khi say rồi nữ tử này lại rất trở nên rất hung dữ.
Hắn còn đang do dự, Liên Kiều liền quát hắn: “A Ly, mau uống đi!”
Người ta đã có lời thì hắn cũng không từ chối, lại tiếp tục cùng nàng uống rượu!
Say rượu loạn tính dĩ nhiên sẽ xảy ra, thế nhưng người loạn chính là Liên Kiều, A Ly chỉ là người bị loạn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, A Ly phát hiện mình đã thất thân rồi, kinh ngạc không ngớt, phát điên, ảo não, hắn chỉ còn thiếu mỗi nước lao đầu xuống giếng tự vẫn nữa thôi.
Ai ngờ Liên Kiều chỉ là sửng sốt một hồi, sau đó nói: “Ta sẽ phụ trách, A Ly chúng ta thành thân đi!”
Những lời này quả thật là khiến A Ly kinh hách quá độ, nháy mắt liền ngất đi.
Phụ vương của Liên Kiều đã biết, không chỉ không phản đối, trái lại còn thu xếp hôn sự, tại vì trong mắt lão Vương gia này, gả nữ nhi cho A Ly so với gả cho An Minh Hiên thì tốt hơn nhiều lắm.
A Ly bị sự tình này dọa cho sợ chết khiếp, chạy trốn suốt đêm, hắn chạy thì Liên Kiều liền truy, từ đó truy mãi cho tới Tuyết Sơn, rồi lại từ Tuyết Sơn trở lại Trung Nguyên.
Sau khi Cầu Kiếm sơn trang xảy ra biến cố lớn kia, A Ly không chạy nữa. Liên Kiều đuổi đến được, sống chết mang hắn về Vương phủ thành thân, cuộc đời hái hoa tặc của A Ly đến đây đã triệt để chấm dứt.
Thật lâu sau đó, A Ly kể lại chuyện xưa cho chính nhi tử của mình, “Nhi tử a, ngươi về sau nên học ngâm thơ, đối từ… Nữ nhân thích học đòi văn vẻ linh tinh, ngươi nhất định sẽ trở thành một hái hoa tặc xuất sắc!”
Liên Kiều sau khi nghe được, lập tức bay tới tặng cho hắn một khối gạch: “A Ly ngươi dám dạy con ta những điều ngu ngốc như vậy?”
“Phu nhân, ta nào dám a, ta chỉ là nói nhi tử tương lai phải hảo hảo hiếu kính ngươi.”
“Còn dám nói xạo! Xem chiêu!” Liên Kiều lại đuổi A Ly ra đến sân, đánh đến mức mặt hắn sưng thành cái bánh bao.
A Ly cười khổ, cuộc sống như vậy, có tính là hạnh phúc không?