Mang theo ngượng ngùng lần đầu, còn có tình cảm mãnh liệt đã lâu, hai tay Phong Ngâm gắt gao ôm lấy cổ Nam Cung Kiệt, giống như muốn dùng sức lực cả đời để làm cho cái hôn này thêm sâu sắc, mà chính mình tựa như hãm sâu vào trong bùn không thể nào tự thoát ra được.
Nam Cung Kiệt chỉ có một cái chớp mắt chần chừ, liền dùng sức ôm chặt thân thể đơn bạc, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn, thẳng cho đến khi đầu lưỡi tràn ngập hương vị tinh ngọt, thẳng đến khi hai bên đều mất hô hấp.
Vành tai cùng tóc mai chạm vào nhau cùng lúc, Phong Ngâm cảm nhận được hạ thể Nam Cung Kiệt dần dần lớn lên nóng rực, không khỏi hạ mi xuống, không được tự nhiên mà quay mặt đi nơi khác, ngay cả hô hấp đều trở nên nơm nớp lo sợ.
Nam Cung Kiệt đem môi để bên tai hắn, nhẹ giọng hỏi_: “Có thể chứ?”.
Phong Ngâm bị hơi thở ấm áp của Nam Cung Kiệt làm hại cả người giật mình một cái. Tuy rằng thân thể vẫn như cũ cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng lại không muốn phá đi hưng phấn của Nam Cung Kiệt, tinh tế hít một hơi, nhẹ giọng “Ân”.
Nam Cung Kiệt nắm thật chặt tay của Phong Ngâm, thuận thế cắn vào vành tai hắn một cái, tay bắt đầu lúc mạnh lúc nhẹ ở trên lưng hắn vuốt ve.
-“Thân thể của ngươi…..”_Nam Cung Kiệt nghĩ đến Phong Ngâm hai ngày trước thiếu chút nữa sinh non, không khỏi có chút lo lắng.
Phong Ngâm chịu không nổi những xúc cảm do Nam Cung Kiệt khiêu khích, hạ thể có xu hướng ngẩng đầu lên, cánh tay không tự chủ được mà vòng quanh cổ y, hơi nhắm mắt, run rẩy nói_: “Có thể….”.
Nghe thấy tiếng nói mềm mại của Phong Ngâm, Nam Cung Kiệt cuối cùng cũng kiềm chế không được, một phen ôm lấy Phong Ngâm đi nhanh vào trong nội các. Đem hắn nhẹ nhàng đặt trên tháp thượng dùng để nghỉ ngơi, không ngừng hôn môi cùng hai má đỏ ửng của hắn, thân thể run rẩy cùng nhau một chỗ.
Phong Ngân cảm thấy từng đợt đầu váng mắt hoa, đã không còn biết chính mình đang ở chỗ nào nữa, chỉ còn biết tùy hứng theo những khoái cảm đánh sâu vào mà rên rỉ lên tiếng. Thân thể theo luật động của Nam Cung Kiệt mà nghênh đón, tựa hồ như tình cảm mãnh liệt được giấu kín trong lòng đều trút xuống hóa thành lửa dục vọng nóng cháy.
Sau khoảng nửa nén hương, Nam Cung Kiệt nhẹ nhàng ôm lấy Phong Ngân vẫn còn đang run rẩy trong những xúc cảm mãnh liệt, đặt một cái hôn thật lâu trên trán đẫm mồ hôi của hắn.
Phong Ngâm thở hổn hển dồn dập, mệt mỏi nâng mí mắt lên thâm tình nhìn rõ hình dáng khuôn mặt của Nam Cung Kiệt, nở ra một nụ cười hạnh phúc, vòng tay qua lưng y dùng hết sức ôm chặt lấy, giống như phải dốc hết toàn lực để bắt lấy giấc mộng ngọt ngào này.
Nam Cung Kiệt đặt tay trên bụng Phong Ngâm, ôn nhu vuốt nhẹ, ngữ khí mang theo trách cứ hỏi_: “ Ngươi còn giấu ta bao nhiêu chuyện?”.
Phong Ngâm đặt tay trên mu bàn tay của Nam Cung Kiệt, thấp mi nói_: “Không có…”.
-“Có một số việc trong trí nhớ của ta loáng thoáng hiện lên, chính là nghĩ không ra rốt cuộc là cái gì….”_Nam Cung Kiệt nhíu mày, trầm tư nói_: “Ngươi nhất định còn có chuyện giấu ta, nhất định là có….”.
-“Thật sự…không có..” Đã qua cả rồi……
Phong Ngâm trong lòng chua xót nhắm mắt lại, đem mặt tới gần lồng ngực kiên cố của Nam Cung Kiệt, mềm nhẹ mà cọ cọ, miệng phát ra âm tiết mơ hồ không rõ.
Nam Cung Kiệt thở nhẹ ra một hơi, hạ thân kề sát bởi vì động tác của Phong Ngâm mà trở nên cực nóng. Rồi sợ Phong Ngâm không chịu nổi nữa mà y đau khổ kiềm chế ham muốn của mình.
Đột nhiên cảm giác được phần thân lửa nóng của chính mình bị lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi nhẹ nhàng bao lấy, Nam Cung Kiệt nhìn không được hút một ngụm khí lạnh. Cúi đầu nhìn Phong Ngâm dùng động tác mới lạ chơi đùa nóng rực của chính mình, trên mặt đỏ ửng không phân rõ là do dục vọng chưa thối lui hay là bởi vì làm ra những hành động như thế này mà e lệ.
Nam Cung Kiệt trong lòng nhất thời nảy lên một dòng nước ấm, càng đem Phong Ngâm ôm chặt, tay xoa lên hạ thân đã ngẩng đầu một nửa của hắn, nhịp điệu lên xuống xảo lộng. Trong phòng rất nhanh vang lên tiếng thở dốc ồ ồ của hai người.
Động tác trên tay của Phong Ngâm dần dần nhanh hơn, Nam Cung Kiệt rốt cuộc cũng không thể không chế được dục vọng của mình, lại lo lắng cho bụng cùng với thắt lưng của hắn bị mỏi, động tác dịu dàng giúp hắn nghiêng đi thân người, một đường hôn dày đặc dừng lại ở cổ và sau lưng, tận lực thả chậm động tác dưới thân.
-“A……”_Phong Ngâm vòng tay dùng sức ôm lấy bả vai của Nam Cung Kiệt, khoái cảm tùy theo mỗi lần ôn nhu ra vào của Nam Cung Kiệt mà biến thành những tiếng rên rỉ đứt quãng cùng thở dốc.
Nam Cung Kiệt cúi đầu khẽ hôn lên thái dương ướt đẫm mồ hôi của Phong Ngâm, ra vào nhẹ nhàng chậm chậm chạp làm cho ái tình lần này trở nên đau khổ triền miên, hai người đều trầm ngâm mơ mơ màng màng như người say rượu.
Cuối cùng Phong Ngâm chống cự không nổi cao trào lần lượt mà mê man ngất đi, Nam Cung Kiệt giống như đối đãi với bảo bối trân quý, vẫn đem hắn ôm vào trong ngực.
-“Ân..Tỉnh?”_Nam Cung Kiệt ngược lại lại ôm chặt thân thể đang bất an di chuyển trong ngực mình.
Phong Ngâm cuối cùng cũng buông tha mà nằm trong lòng ngực y, suy nghĩ rồi hỏi_: “ Bây giờ là lúc nào? Ngươi cũng nên về phòng đi”.
Nam Cung Kiệt rầu rĩ nói_: “Đã đến giờ tý (11h-01h khuya), người liền muốn ta quay về?”.
Phong Ngâm cười cười, nói:”Như vậy sẽ không tốt…”.
Nam Cung Kiệt biết ý tứ của Phong Ngâm, dù sao chính mình vẫn còn hôn ước trên người liền “Ân” một tiếng, nói_: “Đã biết. Bây giờ ta sẽ trở về.”
Phong Ngâm ngồi dậy mặc lại quần áo, phát hiện mình ngay cả đưa tay cũng khó khăn, nhíu mày, thân thể đau nhức lại ngã xuống tháp thượng.
Nam Cung Kiệt đã mặc y phục xong, lại thấy Phong Ngâm như thế liền nhíu mày, trong lòng vừa thương tiếc lại ngọt ngào, liền nhặt y phục trên mặt đất mặc vào cho hắn.
Phong Ngâm dựa lưng vào trước ngực Nam Cung Kiệt, cảm thu y ôn nhu trước sau như một nhợt nhạt cười.
-“A…..”_Nam Cung Kiệt đang muốn đứng dậy, đột nhiên thấy y đưa tay ôm ngực, cả người ngã nghiêng xuống tháp thượng.
Phong Ngâm vội vàng ôm lấy thân mình đang ngã xuống của Nam Cnng Kiệt, nhìn thấy trong miệng y không ngừng trào ra máu nhiễm thâm đen, đại não trở nên trống rỗng.
****************************
Niệm thực CJ ~ Niệm thực CJ ~ Niệm thực CJ ~ Niệm thực CJ ~ ………Tự thôi miên ~
CJ: ở đây có nghĩa là chăm chỉ, ^^ Tác giả này nhác có hệ thống nên mới nói thế
Tặng mọi người một chút lễ vật ngày 01.06 nha (tg có nói ở chương trước), vui vẻ không? Hưng phấn không? …. Hắc hắc ~ ….
Lễ vật ngày quốc tế thiếu nhi nha,, mọi người nhớ rõ phải CJ nha.
Chúc mọi người ngày quốc tế thiếu nhi vui vẻ…~ Ai da~ Hắc hắc hắc ~……
Nam Cung Kiệt chỉ có một cái chớp mắt chần chừ, liền dùng sức ôm chặt thân thể đơn bạc, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn, thẳng cho đến khi đầu lưỡi tràn ngập hương vị tinh ngọt, thẳng đến khi hai bên đều mất hô hấp.
Vành tai cùng tóc mai chạm vào nhau cùng lúc, Phong Ngâm cảm nhận được hạ thể Nam Cung Kiệt dần dần lớn lên nóng rực, không khỏi hạ mi xuống, không được tự nhiên mà quay mặt đi nơi khác, ngay cả hô hấp đều trở nên nơm nớp lo sợ.
Nam Cung Kiệt đem môi để bên tai hắn, nhẹ giọng hỏi_: “Có thể chứ?”.
Phong Ngâm bị hơi thở ấm áp của Nam Cung Kiệt làm hại cả người giật mình một cái. Tuy rằng thân thể vẫn như cũ cảm thấy có chút mệt mỏi, nhưng lại không muốn phá đi hưng phấn của Nam Cung Kiệt, tinh tế hít một hơi, nhẹ giọng “Ân”.
Nam Cung Kiệt nắm thật chặt tay của Phong Ngâm, thuận thế cắn vào vành tai hắn một cái, tay bắt đầu lúc mạnh lúc nhẹ ở trên lưng hắn vuốt ve.
-“Thân thể của ngươi…..”_Nam Cung Kiệt nghĩ đến Phong Ngâm hai ngày trước thiếu chút nữa sinh non, không khỏi có chút lo lắng.
Phong Ngâm chịu không nổi những xúc cảm do Nam Cung Kiệt khiêu khích, hạ thể có xu hướng ngẩng đầu lên, cánh tay không tự chủ được mà vòng quanh cổ y, hơi nhắm mắt, run rẩy nói_: “Có thể….”.
Nghe thấy tiếng nói mềm mại của Phong Ngâm, Nam Cung Kiệt cuối cùng cũng kiềm chế không được, một phen ôm lấy Phong Ngâm đi nhanh vào trong nội các. Đem hắn nhẹ nhàng đặt trên tháp thượng dùng để nghỉ ngơi, không ngừng hôn môi cùng hai má đỏ ửng của hắn, thân thể run rẩy cùng nhau một chỗ.
Phong Ngân cảm thấy từng đợt đầu váng mắt hoa, đã không còn biết chính mình đang ở chỗ nào nữa, chỉ còn biết tùy hứng theo những khoái cảm đánh sâu vào mà rên rỉ lên tiếng. Thân thể theo luật động của Nam Cung Kiệt mà nghênh đón, tựa hồ như tình cảm mãnh liệt được giấu kín trong lòng đều trút xuống hóa thành lửa dục vọng nóng cháy.
Sau khoảng nửa nén hương, Nam Cung Kiệt nhẹ nhàng ôm lấy Phong Ngân vẫn còn đang run rẩy trong những xúc cảm mãnh liệt, đặt một cái hôn thật lâu trên trán đẫm mồ hôi của hắn.
Phong Ngâm thở hổn hển dồn dập, mệt mỏi nâng mí mắt lên thâm tình nhìn rõ hình dáng khuôn mặt của Nam Cung Kiệt, nở ra một nụ cười hạnh phúc, vòng tay qua lưng y dùng hết sức ôm chặt lấy, giống như phải dốc hết toàn lực để bắt lấy giấc mộng ngọt ngào này.
Nam Cung Kiệt đặt tay trên bụng Phong Ngâm, ôn nhu vuốt nhẹ, ngữ khí mang theo trách cứ hỏi_: “ Ngươi còn giấu ta bao nhiêu chuyện?”.
Phong Ngâm đặt tay trên mu bàn tay của Nam Cung Kiệt, thấp mi nói_: “Không có…”.
-“Có một số việc trong trí nhớ của ta loáng thoáng hiện lên, chính là nghĩ không ra rốt cuộc là cái gì….”_Nam Cung Kiệt nhíu mày, trầm tư nói_: “Ngươi nhất định còn có chuyện giấu ta, nhất định là có….”.
-“Thật sự…không có..” Đã qua cả rồi……
Phong Ngâm trong lòng chua xót nhắm mắt lại, đem mặt tới gần lồng ngực kiên cố của Nam Cung Kiệt, mềm nhẹ mà cọ cọ, miệng phát ra âm tiết mơ hồ không rõ.
Nam Cung Kiệt thở nhẹ ra một hơi, hạ thân kề sát bởi vì động tác của Phong Ngâm mà trở nên cực nóng. Rồi sợ Phong Ngâm không chịu nổi nữa mà y đau khổ kiềm chế ham muốn của mình.
Đột nhiên cảm giác được phần thân lửa nóng của chính mình bị lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi nhẹ nhàng bao lấy, Nam Cung Kiệt nhìn không được hút một ngụm khí lạnh. Cúi đầu nhìn Phong Ngâm dùng động tác mới lạ chơi đùa nóng rực của chính mình, trên mặt đỏ ửng không phân rõ là do dục vọng chưa thối lui hay là bởi vì làm ra những hành động như thế này mà e lệ.
Nam Cung Kiệt trong lòng nhất thời nảy lên một dòng nước ấm, càng đem Phong Ngâm ôm chặt, tay xoa lên hạ thân đã ngẩng đầu một nửa của hắn, nhịp điệu lên xuống xảo lộng. Trong phòng rất nhanh vang lên tiếng thở dốc ồ ồ của hai người.
Động tác trên tay của Phong Ngâm dần dần nhanh hơn, Nam Cung Kiệt rốt cuộc cũng không thể không chế được dục vọng của mình, lại lo lắng cho bụng cùng với thắt lưng của hắn bị mỏi, động tác dịu dàng giúp hắn nghiêng đi thân người, một đường hôn dày đặc dừng lại ở cổ và sau lưng, tận lực thả chậm động tác dưới thân.
-“A……”_Phong Ngâm vòng tay dùng sức ôm lấy bả vai của Nam Cung Kiệt, khoái cảm tùy theo mỗi lần ôn nhu ra vào của Nam Cung Kiệt mà biến thành những tiếng rên rỉ đứt quãng cùng thở dốc.
Nam Cung Kiệt cúi đầu khẽ hôn lên thái dương ướt đẫm mồ hôi của Phong Ngâm, ra vào nhẹ nhàng chậm chậm chạp làm cho ái tình lần này trở nên đau khổ triền miên, hai người đều trầm ngâm mơ mơ màng màng như người say rượu.
Cuối cùng Phong Ngâm chống cự không nổi cao trào lần lượt mà mê man ngất đi, Nam Cung Kiệt giống như đối đãi với bảo bối trân quý, vẫn đem hắn ôm vào trong ngực.
-“Ân..Tỉnh?”_Nam Cung Kiệt ngược lại lại ôm chặt thân thể đang bất an di chuyển trong ngực mình.
Phong Ngâm cuối cùng cũng buông tha mà nằm trong lòng ngực y, suy nghĩ rồi hỏi_: “ Bây giờ là lúc nào? Ngươi cũng nên về phòng đi”.
Nam Cung Kiệt rầu rĩ nói_: “Đã đến giờ tý (11h-01h khuya), người liền muốn ta quay về?”.
Phong Ngâm cười cười, nói:”Như vậy sẽ không tốt…”.
Nam Cung Kiệt biết ý tứ của Phong Ngâm, dù sao chính mình vẫn còn hôn ước trên người liền “Ân” một tiếng, nói_: “Đã biết. Bây giờ ta sẽ trở về.”
Phong Ngâm ngồi dậy mặc lại quần áo, phát hiện mình ngay cả đưa tay cũng khó khăn, nhíu mày, thân thể đau nhức lại ngã xuống tháp thượng.
Nam Cung Kiệt đã mặc y phục xong, lại thấy Phong Ngâm như thế liền nhíu mày, trong lòng vừa thương tiếc lại ngọt ngào, liền nhặt y phục trên mặt đất mặc vào cho hắn.
Phong Ngâm dựa lưng vào trước ngực Nam Cung Kiệt, cảm thu y ôn nhu trước sau như một nhợt nhạt cười.
-“A…..”_Nam Cung Kiệt đang muốn đứng dậy, đột nhiên thấy y đưa tay ôm ngực, cả người ngã nghiêng xuống tháp thượng.
Phong Ngâm vội vàng ôm lấy thân mình đang ngã xuống của Nam Cnng Kiệt, nhìn thấy trong miệng y không ngừng trào ra máu nhiễm thâm đen, đại não trở nên trống rỗng.
****************************
Niệm thực CJ ~ Niệm thực CJ ~ Niệm thực CJ ~ Niệm thực CJ ~ ………Tự thôi miên ~
CJ: ở đây có nghĩa là chăm chỉ, ^^ Tác giả này nhác có hệ thống nên mới nói thế
Tặng mọi người một chút lễ vật ngày 01.06 nha (tg có nói ở chương trước), vui vẻ không? Hưng phấn không? …. Hắc hắc ~ ….
Lễ vật ngày quốc tế thiếu nhi nha,, mọi người nhớ rõ phải CJ nha.
Chúc mọi người ngày quốc tế thiếu nhi vui vẻ…~ Ai da~ Hắc hắc hắc ~……