-“Đến đây đến đây!”_Sở Tương Tích bất đắc dĩ vô cùng, quay đầu lại nhìn nhìn Thiên các, hít một tiếng rồi vội vàng đi mở cửa.
Nam Cung Kiệt sắc mặt tái nhợt, ngực phập phồng rõ ràng_: “Phong, …Phong hắn có phải đến đây tìm ngươi không?”
Sở Tương Tích sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng nói_: “Ta đã nói, hắn không có ở đây…” _Nói rồi ánh mắt không tự giác khẽ liếc về hướng Thiên các một cái.
Nam Cung Kiệt chú ý đến vẻ mặt của Sở Tương Tích, trong mắt dần dần sáng ngời lên, nhưng không có nóng vội mà hành động.
Sở Tượng vịn tay ở cánh cửa, cúi đầu ấp úng nói_: “Ta….ta muốn nghỉ ngơi, mời người quay trở về”.
-“Hắn không muốn gặp ta….”_Nam Cung Kiệt nói cực kì nhẹ nhàng chậm rãi, rõ ràng là đang cùng Sở Tương Tích nói chuyện, mắt lại dừng trên tấm màn trúc tại Thiên các_: “Hắn …có phải đang hoài nghi chuyện gì….”
-“Aiz., người đi…..”_Sở Tương Tích vừa định đem Nam Cung Kiệt đẩy ra khỏi cánh cửa, thân thể đột nhiên không thể động đậy, thanh âm cũng nghẹn trở lại trong cổ họng, chỉ có thể mở to mắt nhìn Nam Cung Kiệt ung dung đi về phía Thiên các.
-“Phong….”
Nghe thấy thanh âm trầm thấp của Nam Cung Kiệt ngay bên tai mình, Phong Ngâm chấn kinh xoay người lại thấy Nam Cung Kiệt lẳng lặng đứng trước màn trúc, thần sắc trầm tĩnh lại có hơi chút tự trách.
Khoảnh cách giữa hai người cùng quá chỉ có ba bước chân, lại giống như chân trời góc biển. Hai mắt nhìn nhau tựa trong khoảnh phắc lại dường như đã qua mấy đời.
-“Phong, ngươi hiểu lầm….”_Nam Cung Kiệt hơi nhíu mi
Phong Ngâm không muốn nói thêm điều gì liếc mắt nhìn Nam Cung Kiệt một cái, xoay người đưa lưng về phía y, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng_: “Ta đều hiểu được.”
“Ngươi hiểu được cái gì?”_Nam Cung Kiệt từng bước tiến lên, dang hai tay ôm lấy vai Phong Ngâm, lặng yên chờ Phong Ngâm trả lời.
Phong Ngâm không có đẩy Nam Cung Kiệt ra, để cho y ôm chính mình, thản nhiên nói_: “Ta sớm nên hiểu được, ngươi có quyền tự do được làm việc gì đó, ta không nên so đo nhiều làm gì”
Nam Cung Kiệt nhìn xuống tức giận, siết chặt hai tay_: “Tiếp tục nói!”
-“Cho nên, ta không có tư cách trách ngươi…..”_Phong Ngâm nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay Phong Ngâm, cắn môi lặng yên một lát_: “Ta cũng, không phải là gì của ngươi….”
-“Ngươi là thê* của ta!”_Nam Cung Kiệt xoay mạnh người Phong Ngâm lại, gắt gao nhìn vào hai mắt hắn, thần sắc bi thương_: “ Ngươi là người nhất định làm bạn cả đời với ta, sao ngươi lại có thể nói ra những lời như vậy?”
Trong mắt Nam Cung Kiệt biểu lộ đau thương làm cho Phong Ngâm vừa đau lòng lại hối hận. Phong Ngâm không biết làm sao ngậm chặt môi, muốn nói lại thôi.
-“Phong, ta không tin……”_Nam Cung Kiệt dịu dàng kéo Phong Ngâm vào trong ngực, thanh âm thưa thớt_: “Ta không tin, tình cảm của chúng ta lại yếu ớt đến như vậy…..”
Phong Ngâm nghẹn không nói được, trong lòng từng cơn đau như đánh úp lại.
-“Kiệt, ta…….Aa……….”_Phong Ngâm đột nhiên cúi đầu, phát ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Nam Cung Kiệt vội kéo Phong Ngâm ra, thấy hắn một tay ôm bụng, ánh mắt nhíu lại, mới nhớ tới hắn vừa động chân khí, thai khí nhất định là bị tổn hại, bối rối giải thích_: “Phong, ta không làm chuyện có lỗi với ngươi, thật sự không có! Ngươi phải tin tưởng ta…..”_Nam Cung Kiệt vừa ôm lấy Phong Ngâm đặt nhẹ nhàng lên giường, khẩn trương nắm lấy tay Phong Ngâm, hướng ngoài cửa hô to_: “Sở đại phu!”
Động tác liên tiếp của Nam Cung Kiệt làm cho Phong Ngâm nửa câu đều nói không trôi, Phong Ngâm vội an ủi y_: “Ta không sao”.
Nam Cung Kiệt đột nhiên nhớ tới Sở Tương Tích bị chính mình điểm huyệt, ảo não nhăn mi lại, buông tay Phong Ngâm ra xoay người muốn đi.
-“Kiệt ta không sao….”_Phong Ngâm hơi động thân mình, dở khóc dở cười nắm chặt lấy tay Nam Cung Kiệt cười nói_: “Chính là đứa nhỏ đá ta một cái thôi”.
Nam Cung Kiệt nhất thời thất thần, ánh mắt dại ra nhìn vào bụng Phong Ngâm.
Phong Ngâm nhìn thấy biểu hiện khác thường của Nam Cung Kiệt, có chút bất an vỗ vỗ mặt hắn, hỏi_: “Xảy ra chuyện gì?”
-“Đứa, đứa nhỏ…..đá ngươi?”_Nam Cung Kiệt ngượng ngùng đem tay đặt lên bụng Phong Ngâm, vẻ mặt nhìn không ra là hoảng sợ hay vui mừng.
Phong Ngâm gật đầu, kéo tay Nam Cung Kiệt đang đặt trên bụng mình nhẹ nhàng đè xuống, khẽ cười_: “Ở trong này”.
Nam Cung Kiệt hưng phấn ngồi bên mép giường, ở phía sau ôm lấy Phong Ngâm, lẳng lặng chờ quyền cước đấm đá của hai tiểu gia khỏa kia.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nam Cung Kiệt cùng Phong Ngâm hai người đều cảm thấy ngượng ngùng. Tâm can tiểu bảo bối của bọn họ như là cùng hai người cha sinh khí, chậm chạp không có động tĩnh.
-“Đứa nhỏ có phải là tức giận với cha phải không?”_Nam Cung Kiệt ủy khuất đem cằm đặt ở bả vai Phong Ngâm, bất đắc dĩ thở ra một hơi, hôn lên thái dương Phong Ngâm_: “Ngươi cũng như vậy”.
Phong Ngâm không nói gì, chuyện xảy ra như vậy,hắn thủy chung không thể cho qua, dù cho hắn không muồn hoài nghi Nam Cung Kiệt.
Phong Ngâm than nhẹ_: “Là ta không tốt, nếu không…..”
Nam Cung Kiệt dùng môi chặn lại nửa câu nói của Phong Ngâm.
Nam Cung Kiệt ngẩng đầu, ôn nhu nói_: “Chờ ta, ta đi một chút rồi quay lại”_Nói rồi quyến luyến buông tay Phong Ngâm ra, môi nhẹ nhàng hôn lên tay hắn.
Phong Ngâm hoang mang nhìn Nam Cung Kiệt đi ra cửa, nhớ lại khóe miệng cười giảo hoạt của y.
Nam Cung Kiệt sắc mặt tái nhợt, ngực phập phồng rõ ràng_: “Phong, …Phong hắn có phải đến đây tìm ngươi không?”
Sở Tương Tích sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng nói_: “Ta đã nói, hắn không có ở đây…” _Nói rồi ánh mắt không tự giác khẽ liếc về hướng Thiên các một cái.
Nam Cung Kiệt chú ý đến vẻ mặt của Sở Tương Tích, trong mắt dần dần sáng ngời lên, nhưng không có nóng vội mà hành động.
Sở Tượng vịn tay ở cánh cửa, cúi đầu ấp úng nói_: “Ta….ta muốn nghỉ ngơi, mời người quay trở về”.
-“Hắn không muốn gặp ta….”_Nam Cung Kiệt nói cực kì nhẹ nhàng chậm rãi, rõ ràng là đang cùng Sở Tương Tích nói chuyện, mắt lại dừng trên tấm màn trúc tại Thiên các_: “Hắn …có phải đang hoài nghi chuyện gì….”
-“Aiz., người đi…..”_Sở Tương Tích vừa định đem Nam Cung Kiệt đẩy ra khỏi cánh cửa, thân thể đột nhiên không thể động đậy, thanh âm cũng nghẹn trở lại trong cổ họng, chỉ có thể mở to mắt nhìn Nam Cung Kiệt ung dung đi về phía Thiên các.
-“Phong….”
Nghe thấy thanh âm trầm thấp của Nam Cung Kiệt ngay bên tai mình, Phong Ngâm chấn kinh xoay người lại thấy Nam Cung Kiệt lẳng lặng đứng trước màn trúc, thần sắc trầm tĩnh lại có hơi chút tự trách.
Khoảnh cách giữa hai người cùng quá chỉ có ba bước chân, lại giống như chân trời góc biển. Hai mắt nhìn nhau tựa trong khoảnh phắc lại dường như đã qua mấy đời.
-“Phong, ngươi hiểu lầm….”_Nam Cung Kiệt hơi nhíu mi
Phong Ngâm không muốn nói thêm điều gì liếc mắt nhìn Nam Cung Kiệt một cái, xoay người đưa lưng về phía y, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng_: “Ta đều hiểu được.”
“Ngươi hiểu được cái gì?”_Nam Cung Kiệt từng bước tiến lên, dang hai tay ôm lấy vai Phong Ngâm, lặng yên chờ Phong Ngâm trả lời.
Phong Ngâm không có đẩy Nam Cung Kiệt ra, để cho y ôm chính mình, thản nhiên nói_: “Ta sớm nên hiểu được, ngươi có quyền tự do được làm việc gì đó, ta không nên so đo nhiều làm gì”
Nam Cung Kiệt nhìn xuống tức giận, siết chặt hai tay_: “Tiếp tục nói!”
-“Cho nên, ta không có tư cách trách ngươi…..”_Phong Ngâm nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay Phong Ngâm, cắn môi lặng yên một lát_: “Ta cũng, không phải là gì của ngươi….”
-“Ngươi là thê* của ta!”_Nam Cung Kiệt xoay mạnh người Phong Ngâm lại, gắt gao nhìn vào hai mắt hắn, thần sắc bi thương_: “ Ngươi là người nhất định làm bạn cả đời với ta, sao ngươi lại có thể nói ra những lời như vậy?”
Trong mắt Nam Cung Kiệt biểu lộ đau thương làm cho Phong Ngâm vừa đau lòng lại hối hận. Phong Ngâm không biết làm sao ngậm chặt môi, muốn nói lại thôi.
-“Phong, ta không tin……”_Nam Cung Kiệt dịu dàng kéo Phong Ngâm vào trong ngực, thanh âm thưa thớt_: “Ta không tin, tình cảm của chúng ta lại yếu ớt đến như vậy…..”
Phong Ngâm nghẹn không nói được, trong lòng từng cơn đau như đánh úp lại.
-“Kiệt, ta…….Aa……….”_Phong Ngâm đột nhiên cúi đầu, phát ra một tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Nam Cung Kiệt vội kéo Phong Ngâm ra, thấy hắn một tay ôm bụng, ánh mắt nhíu lại, mới nhớ tới hắn vừa động chân khí, thai khí nhất định là bị tổn hại, bối rối giải thích_: “Phong, ta không làm chuyện có lỗi với ngươi, thật sự không có! Ngươi phải tin tưởng ta…..”_Nam Cung Kiệt vừa ôm lấy Phong Ngâm đặt nhẹ nhàng lên giường, khẩn trương nắm lấy tay Phong Ngâm, hướng ngoài cửa hô to_: “Sở đại phu!”
Động tác liên tiếp của Nam Cung Kiệt làm cho Phong Ngâm nửa câu đều nói không trôi, Phong Ngâm vội an ủi y_: “Ta không sao”.
Nam Cung Kiệt đột nhiên nhớ tới Sở Tương Tích bị chính mình điểm huyệt, ảo não nhăn mi lại, buông tay Phong Ngâm ra xoay người muốn đi.
-“Kiệt ta không sao….”_Phong Ngâm hơi động thân mình, dở khóc dở cười nắm chặt lấy tay Nam Cung Kiệt cười nói_: “Chính là đứa nhỏ đá ta một cái thôi”.
Nam Cung Kiệt nhất thời thất thần, ánh mắt dại ra nhìn vào bụng Phong Ngâm.
Phong Ngâm nhìn thấy biểu hiện khác thường của Nam Cung Kiệt, có chút bất an vỗ vỗ mặt hắn, hỏi_: “Xảy ra chuyện gì?”
-“Đứa, đứa nhỏ…..đá ngươi?”_Nam Cung Kiệt ngượng ngùng đem tay đặt lên bụng Phong Ngâm, vẻ mặt nhìn không ra là hoảng sợ hay vui mừng.
Phong Ngâm gật đầu, kéo tay Nam Cung Kiệt đang đặt trên bụng mình nhẹ nhàng đè xuống, khẽ cười_: “Ở trong này”.
Nam Cung Kiệt hưng phấn ngồi bên mép giường, ở phía sau ôm lấy Phong Ngâm, lẳng lặng chờ quyền cước đấm đá của hai tiểu gia khỏa kia.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Nam Cung Kiệt cùng Phong Ngâm hai người đều cảm thấy ngượng ngùng. Tâm can tiểu bảo bối của bọn họ như là cùng hai người cha sinh khí, chậm chạp không có động tĩnh.
-“Đứa nhỏ có phải là tức giận với cha phải không?”_Nam Cung Kiệt ủy khuất đem cằm đặt ở bả vai Phong Ngâm, bất đắc dĩ thở ra một hơi, hôn lên thái dương Phong Ngâm_: “Ngươi cũng như vậy”.
Phong Ngâm không nói gì, chuyện xảy ra như vậy,hắn thủy chung không thể cho qua, dù cho hắn không muồn hoài nghi Nam Cung Kiệt.
Phong Ngâm than nhẹ_: “Là ta không tốt, nếu không…..”
Nam Cung Kiệt dùng môi chặn lại nửa câu nói của Phong Ngâm.
Nam Cung Kiệt ngẩng đầu, ôn nhu nói_: “Chờ ta, ta đi một chút rồi quay lại”_Nói rồi quyến luyến buông tay Phong Ngâm ra, môi nhẹ nhàng hôn lên tay hắn.
Phong Ngâm hoang mang nhìn Nam Cung Kiệt đi ra cửa, nhớ lại khóe miệng cười giảo hoạt của y.