Có nhiều người, nhất là nhà phân tích tâm lý hay đến khu an dưỡng này hỏi xem tôi có cố gắng đi học được vào mùa thu này hay không. Theo tôi, đây là một câu hỏi cực kỳ ngu xuẩn. Làm sao mà con người ta có thể biết được? Sẽ làm gì? Chẳng điều gì có thể biết trước được! Tôi cảm thấy là tôi sẽ cố gắng, nhưng làm sao tôi biết được? Và hỏi thế mới ngu làm sao!
Anh D.B không như tất cả mọi người, nhưng anh ấy cũng hỏi một loạt câu khác nhau. Thứ bẩy, anh đến chỗ tôi cùng với ả người Anh sẽ đóng trong phim của anh ấy. Ả õng ẹo kinh khủng, nhưng được cái đẹp. Và lúc ả bỏ vào phòng nữ ở đầu kia hành lang, D.B hỏi tôi nghĩ gì về tất cả những chuyện đã xảy ra, về những gì tôi đã kể cho các bạn. Tôi hoàn toàn không biết trả lời anh ấy ra sao. Nói thực ra, tự bản thân tôi cũng chẳng biết mình nghĩ gì. Tiếc là tôi đã huyên thuyên với nhiều người về chuyện này. Tôi chỉ biết rằng tôi vẫn thấy thiếu những kẻ mà tôi đã kể cho các bạn nghe. Ví như thằng Stradlater, hay thậm chí cả thằng Ackley. Đôi lúc tôi cảm thấy thiếu cả lão Morice đê tiện kia nữa. Thật là kỳ quặc. Và các bạn tốt hơn hết cũng đừng có kể cho ai. Còn không thì cứ kể về tất cả những người, mà cả các bạn cũng cảm thấy buồn khi thấy thiếu họ.